Đại Ma Đầu Không Tin Vào Nước Mắt

Chương 2



Đại ma đầu cản tiểu đồ đệ lại, thâm trầm nói: “Cùng ta trở về ma giáo.”
Đại quỷ ngăn lại tiểu đệ, ảm đạm nói: “Theo ta trở về quỷ phái.”
Tiểu đồ đệ sống dưới trướng của đại ma đầu mười mấy năm, bóng ma tâm lý không không hề nhỏ, nhưng vẫn cứng rắn kêu: “Sư phụ…”
Tiểu đệ đã mấy chục năm chịu ảnh hưởng của đại ma quỷ, hắn có rất nhiều bóng đen tâm lý, hắn cắn viên đạn nói: “Chủ nhân…”
Đại ma đầu vốn không khỏe, kinh mạch hỗn loạn, hắn cố gắng chịu đựng, sốt ruột nói: “Theo bản tọa trở về.”
Đại quỷ không khỏe, kinh mạch hỗn loạn, chịu đựng khó chịu, sốt ruột nói: “Ngồi về chỗ này đi.”
Tiểu đồ đệ lo lắng.
Người học việc nhỏ đã cáu kỉnh.
Những năm nay, hắn bị đại ma đầu chèn ép đủ đường.
Trong những năm qua, anh đã bị áp chế bởi con quỷ lớn.
Làm trâu làm ngựa, nhẫn nhục chịu khó, giúp tên ma đầu này làm xằng làm bậy khắp nơi, bây giờ vất vả lắm mới thoát khỏi ma quật*, y làm sao đồng ý trở về.
Làm trâu bò, làm việc chăm chỉ không oán hận, làm tất cả vì tên ác ma này, giờ cuối cùng cũng thoát khỏi hang ổ của quỷ rồi, làm sao có thể bằng lòng quay về.
*ma quật: ổ của quỷ, nơi bị chiếm đóng bởi các thế lực đen tối.
Tiểu thẩm nghiến răng, quỳ trên mặt đất nói: “Chủ nhân, xin hãy tha thứ cho ta.”
Tiểu đồ đệ khẽ cắn răng, quỳ trên mặt đất nói: “Thỉnh sư phụ thứ tội.”
Con quỷ lớn nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm đó, và khi nói chuyện với người học việc nhỏ này, nó không có chút phẩm giá nào không thể giải thích được.
Đại ma đầu nhớ đến chuyện hôm ấy, khi nói chuyện với tiểu đồ đệ, dường như cảm giác bản thân không còn chút uy nghiêm nào.
Anh ngơ ngác hỏi: “Em đã làm gì mà mong anh tha thứ?”
Sắc mặt hắn vẫn không đổi: “Ngươi đã làm gì mà muốn bản tọa thứ tội?”
Tiểu đệ hít sâu một hơi nói: “Chủ nhân, đệ đệ … hôm nay đệ đệ, ta sợ là lại không nghe lời ngươi.”
Tiểu đồ đệ hít sâu một hơi, nói: “Sư phụ, đồ nhi… đồ nhi hôm nay, e là phải cãi lời sư phụ một lần.
Trước khi anh ta nói xong, người học việc nhỏ bé đột nhiên rút kiếm ra khỏi vỏ, và với một động tác sai lầm, anh ta tiến đến đối mặt với con quỷ to lớn.
Lời còn chưa dứt, tiểu đồ đệ đột nhiên rút kiếm ra khỏi vỏ, giả vờ tung một chiêu đánh về phía đại ma đầu, nhân lúc đại ma đầu choáng váng thì vội tháo chạy về phía phòng nghị sự của Võ lâm minh.
Anh cho rằng dù tên đại quỷ có kiêu ngạo và độc đoán đến đâu, anh cũng sẽ không xông vào hội trường của Liên đoàn Wulin để bắt người.
Hắn nghĩ, đại ma đầu dù có kiêu căng hống hách tới đâu thì cũng sẽ không đến mức đuổi đến tận phòng nghị sự của Võ lâm minh để bắt người.
Con quỷ lớn đang hoang mang trước sự thao túng hèn nhát của người học việc nhỏ, nó đang tự hỏi khi nhìn thấy một quả cầu giấy nhỏ trên mặt đất.
Đại ma đầu bị một loạt hành động của tiểu đồ đệ làm cho hoang mang, hắn còn đang chưa hiểu gì thì chợt nhìn thấy một mảnh giấy nho nhỏ trên bàn.
Nhặt nó lên, mở nó ra, và có những nét chữ quen thuộc với cậu học trò nhỏ.
Nhặt lên, mở ra, trên đó là nét chữ quen thuộc của tiểu đồ đệ.
“Hẹn gặp lại các bạn tối nay tại Tháp Cổng Đông.”
“Tối nay giờ Tuất, gặp ở cửa thành phía đông.”
Đại quỷ khẽ cau mày nói với chính mình: “Hắn không muốn cùng ta trở về, nhưng lại để lại mảnh giấy này hứa với ta sẽ đến tháp thành.


Chẳng lẽ hắn đang bị người khác khống chế mà thôi.” không thể tự giúp mình? “
Đại ma đầu khẽ cau mày, tự nói: “Nó không muốn trở về cùng ta, thế mà để lại tờ giấy này hẹn ta đến trên thành, lẽ nào hiện tại nó đang bị người khác khống chế?”
Tuy rằng đại quỷ là quỷ, nhưng hắn cũng là quỷ bảo vệ khuyết điểm của mình.
Đại ma đầu mặc dù là một tên ma đầu, nhưng cũng là một tên ma đầu biết bao che cho người của mình.
Vì Tu’er đang gặp nguy hiểm, anh ấy nên cứu mọi người.
Nếu đồ nhi lâm vào nguy hiểm, hắn nên đi cứu người.
Vào thời Xu, Tháp Cổng Đông.
Giờ Tuất, cửa thành phía đông.
Con quỷ lớn nhìn lên trời và cảm thấy trời còn sớm, nên nhanh chóng đến Ma phái thu thập tất cả ngựa, và ẩn nấp gần tháp cổng phía đông trước khi trời tối để giải cứu cậu học trò nhỏ của mình.
Đại ma đầu ngẩng lên nhìn sắc trời, cảm thấy vẫn còn sớm, vì vậy quyết định về phân đà của ma giáo triệu tập tất cả nhân lực, trước khi trời tối nằm vùng ở lân cận cửa thành phía đông, toàn lực cứu viện tiểu đồ đệ của hắn.
Trăng tối và gió lớn, quán trà và quán rượu gần Tháp Cổng Đông vẫn sôi động.
Trời đêm thật tối, gió cũng thật lớn, quán trà lân cận cửa thành đông vô cùng náo nhiệt.
Người học việc nhỏ hồi hộp đến tháp.
Tiểu đồ đệ vội vã cuống cuồng đi về phía cổng thành.
Anh ấy làm mất bức thư của mình, nên anh ấy phải viết một cái mới và đặt nó trên bàn của Xiao Chengren, tôi không biết có ai nhìn thấy nó không.
Y lỡ đánh mất thư, chỉ có thể viết lại một bức thư khác đặt trên bàn của tiểu thừa nhân, cũng không biết người ta có nhìn thấy không.
Trong lòng cảm thấy không ổn, tiểu đệ nhờ một thanh niên quen biết đến giải Wulin để tìm người nói lại.
Trong lòng bất an, tiểu đồ đệ vội nhờ một vị thiếu hiệp đi đến Võ lâm minh tìm người.
Thời điểm đến, tiểu thẩm bước lên bậc thềm, nhìn thấy cách đó không xa có một người đang đứng trong đêm đen.
Giờ Tuất đã đến, tiểu đồ đệ bước lên cổng thành, nhìn thấy cách đó không xa có một bóng người đang đứng trong đêm tối mịt mờ.
Áo choàng của anh tung bay, mái tóc dài như thác nước, anh ôm lấy eo thon, khẽ rũ mắt xuống.
Tay áo tung bay, tóc dài như thác, vòng eo thon gọn, mắt khẽ rũ xuống.
Trái tim cậu học trò nhỏ nhảy loạn xạ.
Trái tim của tiểu đồ đệ đập loạn cả nhịp.
Anh và Xiao Chengren quen nhau đã lâu, như cả một đời người, nhưng chưa bao giờ như hôm nay, choáng váng và run rẩy trong cơn sướng dữ dội.
Y và tiểu thừa nhân quen biết đã lâu, lâu như qua cả đời, nhưng chưa bao giờ y cảm thấy giống ngày hôm nay, vui mừng kịch liệt khiến y vừa choáng vừa run.
Anh ấy thích Cheng Ren nhỏ bé đó, cho đến giờ phút này anh ấy thực sự có thể thuyết phục bản thân rằng anh ấy yêu Cheng Ren nhỏ bé, người đã cứu mạng anh ấy.
Y thích tiểu thừa nhân kia, cho đến giờ phút này y mới có thể chân chính thuyết phục bản thân, y yêu tiểu thừa nhân đã cứu mạng mình.
Người học việc nhỏ không thể chờ đợi để đến gần hơn, và vẫy tay với những người bạn đồng hành của mình dưới tòa tháp.
Tiểu đồ đệ còn chưa đến gần đã vội phất tay ra hiệu với đồng bọn dưới lầu.
Bảy tám vị thiếu gia danh tiếng xuất thân từ gia đình quý tộc, cũng không quá coi trọng cuộc vui, vội vàng đốt pháo sáng.
Bảy, tám công tử danh môn thế gia đứng xem trò vui, thấy thế liền réo nhau đốt pháo.
“bùm!”
“Bùm!”
Một quả pháo hoa bay lên bầu trời đêm và bất ngờ chiếu sáng một nửa bầu trời ở thành phố Lizhou.
Một chùm pháo hoa bay thẳng lên bầu trời đêm, bất ngờ rọi sáng nửa thành Lịch Châu.
Mỹ nhân đứng ở phía trước nhìn lại tiểu đệ, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc bảy điểm: “Hả?”
Mỹ nhân phía trước quay đầu lại nhìn tiểu đồ đệ, ánh mắt ba phần nghi hoặc bảy phần thẫn thờ: “Hả?”
Tiểu đệ sững sờ: “Chủ nhân, sư phụ, sư phụ!!!!”
Tiểu đồ đệ bối rối: “Sư sư sư sư phụ!!!”
Tại sao cậu chủ lại ở đây?
Tại sao sư phụ lại ở đây?
Chủ nhân, anh ấy … sao anh ấy có thể ở đây …
Sư phụ y… người tại sao lại ở đây…
Còn đứa nhỏ thì sao?
Tiểu thừa nhân đâu?
Còn cậu bé Chengren mà anh ấy đòi hôn đêm nay thì sao???
Tiểu thừa nhân y muốn tỏ tình đêm nay đâu???
Pháo hoa lần lượt nở rộ trên bầu trời đêm, màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, lam, tím.

Cậu học trò nhỏ đã mua tất cả pháo hoa ở thành phố Lizhou đêm nay và đặt chúng vào buổi sáng.
Pháo hoa liên tiếp nở rộ trên bầu trời đêm, đỏ cam vàng lục lam chàm tím, để có buổi tối này, tiểu đồ đệ đã mua toàn bộ pháo hoa của thành Lịch Châu, có thể bắn tới tận bình minh.
Con quỷ lớn nhìn bầu trời đầy pháo hoa, rồi nhìn bộ dạng lúng túng của cậu học trò nhỏ của mình, và hỏi đầy hoài nghi: “Cậu … cậu gọi tớ đến đây … chỉ để tớ đi cùng.

Cậu có thấy không?” bắn pháo hoa?”
Đại ma đầu nhìn pháo hoa bắn đầy trời, quay lại nhìn tiểu đồ đệ đang lúng túng kia, có chút không dám tin hỏi: “Ngươi… ngươi kêu bản tọa đến đây… chính là vì muốn cùng bản tọa xem pháo hoa?”
Tiểu thẩm vội vàng nói: “Không có…”
Tiểu đồ đệ vội vàng nói: “Không phải…”
Đại quỷ nhìn xuống tòa tháp thành phố, nơi chủ quán trà đang dẫn người ta rải những cánh hoa trên mặt đất.
Đại ma đầu nhìn xuống dưới thành, ông chủ quán trà đang kêu gọi mọi người tung cánh hoa lên phía trên.
Con đường đá trải đầy hoa đào hồng, kéo dài ra xa rồi biến mất vào bóng tối.
Đường đá trải đầy hoa đào màu hồng kiều diễm, một đường kéo đến dài đến phía xa xa, khuất dần ở một góc tối.
Con quỷ lớn hỏi: “Ở đó có gì?”

Đại ma đầu hỏi: “Nơi đó là gì?”
Người học việc nhỏ mồ hôi nhễ nhại nói: “Vâng … vâng …”
Tiểu đồ đệ đầu mồ hôi nhễ nhại nói: “Là… là…”
Đại quỷ cũng lười nghe lời giải thích lắp bắp của người học trò, nó giơ tay nhấc sau đầu người học việc, từ trên tháp nhảy xuống, đi về phía cuối con phố dài, đi trên mặt đất đầy rẫy.

hoa rơi.
Đại ma đầu lười nghe đồ đệ lắp ba lắp bắp giải thích, giơ tay giữ lấy ót của tiểu đồ đệ rồi từ trên cổng thành nhảy xuống, phiêu dật tựa tiên, đạp lên nền đất đầy hoa đi về phía cuối con đường.
Pháo hoa nở rộ trên đầu, và hoa đào ở dưới chân.
Trên đầu pháo hoa diễm lệ, dưới chân hoa đào rực rỡ.
Tên đại quỷ tràn đầy tò mò, hắn không để ý tới vẻ mặt tuyệt vọng của người học trò phía sau, lần lượt từng bước vào bẫy.
Trong lòng đại ma đầu tràn ngập hiếu kỳ, hắn hoàn toàn không chú ý biểu tình tuyệt vọng của tiểu đồ đệ ở phía sau, vô tình giẫm phải cơ quan nào đó.
Đường phố tối tăm lập tức bừng sáng, tất cả các thiếu gia và anh hùng trẻ tuổi của Liên đoàn Võ Lâm đều tụ tập ở đây, đánh chiêng trống, cầm đèn lồng, tươi cười hét lớn: “Chị dâu! Chị sẽ tham gia cùng sư huynh của chúng ta!”!! “
Trong nháy mắt, đường phố tối đen chợt sáng rực ánh đèn, tất cả công tử thiếu hiệp của Võ lâm minh đều tập hợp đầy đủ ở đây, khua chiêng gõ trống giơ đèn lồng, tươi cười hô to: “Chị dâu! Ngươi đi theo anh của chúng ta đi!!!”
Một tiếng chiêng vang lên, âm thanh cuối cùng còn chưa tan, nhưng chàng trai đánh chiêng bỗng như tìm ra được điều gì đó.
Một tiếng chiêng vang lên, âm cuối còn chưa tan, thiếu niên khua chiêng chợt như phát hiện ra điều gì đó không đúng.
Anh kinh hãi nhìn khuôn mặt rạng rỡ của con quỷ lớn, kinh hãi sững sờ ở đó, và kinh hãi nhìn cậu học trò nhỏ.
Hắn hoảng sợ nhìn đại ma đầu vui mừng khôn xiết, hoảng sợ đến đơ người tại chỗ, rồi lại hoảng sợ nhìn tiểu đồ đệ.
Cậu học trò nhỏ đau đầu nhức óc và bị tra tấn bởi mớ hỗn độn này: “Tôi … Chủ nhân … cái này…”
Đầu tiểu đồ đệ đau như sắp nứt, cục diện rối rắm này dày vò làm y mệt mỏi vô cùng: “Ta… sư phụ… chuyện này…”
Con quỷ lớn nhặt một chiếc đèn lồng, khuôn mặt xinh đẹp và kiêu ngạo của hắn đã bị vầng hào quang màu vàng ấm áp làm dịu đi rất nhiều.
Đại ma đầu cầm lấy một cái đèn lồng, gương mặt xinh đẹp mang vẻ ngạo mạn được ánh vàng ấm áp soi dịu đi rất nhiều.
Anh nhẹ nhàng đọc bài thơ bên đèn lồng: “Thắt nút gốc trăm năm, còn hẹn kiếp sau”.
Hắn nhẹ giọng đọc thơ trên đèn lồng: “Kết tóc trăm năm, hẹn cùng nhau suốt kiếp.”
Đọc xong câu này, anh nhặt tiếp câu tiếp theo: “Tóc trắng thường đến sớm, không lo ngủ ngon.”
Đọc xong câu này, hắn cầm cái đèn lồng tiếp theo lên: “Tóc lại nhanh bạc, chớ bỏ lỡ đêm dài.”
Con quỷ lớn nhìn lại người học việc nhỏ và hỏi: “Điều này có nghĩa là gì?”
Đại ma đầu quay đầu lại nhìn về phía tiểu đồ đệ, hỏi: “Đây là ý gì?”
Chàng trai đánh trống thích thú: “Chị dâu em thật là ngây thơ.

Đây đều là thơ tình, được người Shi dùng để hỏi thăm người thân”.
Thiếu niên gõ trống vui vẻ nói: “Chị dâu thực sự quá ngây thơ, đây đều là thơ tình, thơ mà mọi người dùng để bày tỏ với thừa nhân.”
Đại quỷ giả bộ tức giận nhìn tiểu đệ: “Đậm, ngươi thật sự cho rằng chỗ ngồi này là người thừa kế?”
Đại ma đầu giả vờ nhìn về phía tiểu đồ đệ mà trách mắng: “To gan, ngươi thế mà dám gọi bản tọa là thừa nhân?”
Tiểu thẩm vội vàng nói: “Chủ nhân, những thứ này không phải…”
Tiểu đồ đệ vội vàng nói: “Sư phụ, mấy thứ này đồ nhi cũng không phải là…”
không phải cho bạn…
Cũng không phải là dành cho người…
Nhưng hắn chưa kịp nói xong đã nhìn thấy vẻ mặt luôn lãnh đạm và tàn nhẫn của đại quỷ, hắn chậm rãi mở ra một nụ cười nhàn nhạt: “Nhưng ta rất thích, khi ngươi có hiếu.”
Nhưng y còn chưa nói hết câu thì nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng thâm trầm xưa nay của đại ma đầu chậm rãi lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Nhưng mà, thấy ngươi có lòng hiếu thuận như vậy, bản tọa rất thích.”
Học việc trẻ tuổi: “…”
Tiểu đồ đệ: “…”
Đại quỷ nhét chiếc đèn lồng vào tay tiểu thẩm: “Tôi muốn chiếc đèn lồng này, khi trở về anh có thể treo ở phòng tôi, mỗi ngày nhớ thay đèn cầy.”
Đại ma đầu nhét đèn lồng vào tay tiểu đồ đệ: “Ta muốn cái đèn lồng này, quay lại thì treo vào trong phòng cho ta, nhớ mỗi ngày đều phải thay nến.”
Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thiếu niên chấn động cũng bình tĩnh lại, kinh hãi hét lên: “Hắn là thủ lĩnh của quỷ phái!!!”
Thiếu niên khua chiêng đơ ra nãy giờ cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, kinh hãi hét lớn: “Hắn là giáo chủ ma giáo!!!”
Big Devil: “???”
Đại ma đầu: “???”
Học việc trẻ tuổi: “…”
Tiểu đồ đệ: “…”
Sau một lúc im lặng, rất nhiều thiếu gia và anh hùng trẻ tuổi nói: “Giết!!!!”
Sau một hồi im lặng, đông đảo công tử thiếu hiệp: “Giết!!!!”
“Giết đại quỷ!!!!”
“Tiêu diệt đại ma đầu!!!!”
“Tháo lợi hại võ lâm trung nguyên!!!!”
“Vì võ lâm Trung Nguyên trừ hại!!!!”
“Giết con vịt!!!!”
“Giết!!!!”
Con quỷ lớn cau mày.
Đại ma đầu hơi cau mày.
Người học trò nhỏ hét lên trong tiềm thức, “Chủ nhân, đi!”
Tiểu đồ đệ theo bản năng kêu: “Sư phụ đi mau!”
Đại quỷ đem tiểu đệ ném về phía xa: “Không cản đường!”
Đại ma đầu xách tiểu đồ đệ ném về phía xa: “Chớ làm vướng chân vướng tay!”
Những người thuộc môn phái yêu quái đã ẩn náu ở đây từ lâu cũng nhảy ra, hò hét chém giết để bảo vệ sư phụ.
Người của ma giáo sớm đã nằm vùng ở đây, lúc này cũng nhảy ra tới tấp, hô đánh hô giết bảo vệ chủ nhân.

Đại quỷ đánh lui mấy người bằng lòng bàn tay vô cảm, kinh mạch đột nhiên cảm thấy khó chịu, chân loạng choạng suýt chút nữa ngã xuống đất.
Đại ma đầu lạnh mặt đánh lui vài người, kinh mạch bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, hai chân lảo đảo suýt ngã xuống đất.
Một giáo đoàn vội vàng đỡ lấy, vừa đỡ dao vừa mừng rỡ reo lên: “Thuộc hạ chúc giáo chủ tổ chức đám cưới vui vẻ!”
Một tên giáo chúng* vội vàng đỡ lấy hắn, một bên chặn đao một bên hí ha hí hửng hô to: “Thuộc hạ chúc giáo chủ tân hôn vui vẻ!”
Đại quỷ vỗ vào sau đầu hắn một cái: “Cút!”
*giáo chúng: người theo một giáo phái nào đó, ở đây đang chỉ ma giáo
Tại hiện trường, những người con trai quý tộc của Wulin League và các giáo phái yêu quái hòa vào nhau, và cảnh tượng thật hỗn loạn.
Đại ma đầu đập một cái vào sau ót hắn: “Cút đi!”
Lúc này, Cố Thừa Trạch kinh hãi nhìn cảnh này, nhìn tiểu đệ bất lực bên cạnh, yếu ớt hỏi: “Tương … Tương tư … Xảy ra chuyện gì…”
Thế gia công tử của Võ lâm minh và giáo chúng ma giáo đánh nhau túi bụi, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Đại quỷ cau mày, đột nhiên xông tới Xiao Chengren, nhấc bổng Xiao Chengren yếu ớt, u ám hỏi: “Ngươi kêu cái gì?!”
Đúng lúc này, tiểu thừa nhân thong dong đến muộn, thấy cảnh này thì kinh hãi, cậu nhìn về phía tiểu đồ đệ bất lực đứng bên cạnh, rụt rè hỏi: “Tướng… tướng công… đã xảy ra chuyện gì…”
Thẩm triệt vội vàng chạy tới: “Chủ nhân!”
Đại ma đầu cau mày, đột nhiên vọt tới trước mặt tiểu thừa nhân, một tay xách tiểu thừa nhân nhu nhu nhược nhược lên, u ám hỏi: “Ngươi vừa gọi bậy gọi bạ gì đấy?!”
Đại quỷ nhéo nhéo cổ Xiao Chengren, nheo mắt lạnh lùng hỏi: “Ngươi vừa rồi … gọi ta là đồ đệ là cái gì?”
Đồ đệ vội vàng bước đến: “Sư phụ!”
Khuôn mặt của Xiao Chengren đỏ bừng vì bị nhéo, cậu kêu cứu: “Xianggong … ờ … cứu … giúp tôi với …”
Đại ma đầu bóp cổ tiểu thừa nhân, híp mắt lạnh giọng hỏi: “Vừa nãy ngươi… gọi đồ nhi của ta là gì?”
Thẩm Triệt giơ tay nắm lấy cổ tay đại quỷ:
Tiểu thừa nhân bị siết đến cả mặt đỏ bừng, khóc lóc cầu cứu: “Tướng công… á… cứu mạng… cứu ta…”
“Chủ nhân, thả hắn đi.”
Đồ đệ vươn tay nắm lấy cổ tay của đại ma đầu: “Sư phụ, buông y ra.”
Đại quỷ nhìn đệ đệ của mình, sau đó lại nhìn đến tiểu kế đang hấp hối trong tay, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Đại ma đầu nhìn đồ đệ của mình, rồi nhìn tiểu thừa nhân đang thoi thóp trong tay, nhất thời ngây người.
Vừa rồi, vừa rồi, anh ta gần như nghĩ rằng đó là người học việc của mình, và Xin Yue đang ở cùng với anh ta …
Vừa nãy, chỉ mới vừa nãy, hắn suýt chút nữa cho rằng, rằng đồ đệ của hắn… thích hắn…
Nhưng trong nháy mắt, tại sao … tại sao tiểu đệ của hắn lại có vợ …
Nhưng trong nháy mắt, vì sao… vì sao tiểu đồ nhi của hắn… lại có thê tử…
Con quỷ lớn trong lòng bóp cổ Xiao Chengren một cách thô bạo.
Đại ma đầu lửa giận bừng bừng đột nhiên dùng sức bóp chặt cổ của tiểu thừa nhân.
Thấy vậy, tiểu đệ cũng không có thời gian chần chừ nữa, vỗ vào ngực tên quỷ lớn một cái.
Tiểu đồ đệ thấy thế, không kịp do dự, một chưởng đánh vào ngực đại ma đầu.
Con quỷ to lớn chưa bao giờ chuẩn bị cho cái tát đầy sức mạnh của người học việc của mình quá gần, và nó đã mất cảnh giác vì bị bắn xa vài mét.
Đại ma đầu chưa từng phòng bị đồ đệ mình, đột nhiên chịu một chưởng gần như toàn lực, không kịp chuẩn bị bay xa mấy trượng.
Hắn vốn là muốn dùng nội lực bảo vệ trái tim, nhưng lúc này kinh mạch lại bị khống chế.
Hắn vốn định vận chuyển nội lực bảo vệ tâm mạch, đúng lúc này kinh mạch lại đình trệ, không kịp vận chuyển, cứ thế chật vật ngã xuống đất.
Trái tim mỏng manh bị ép lấy lòng bàn tay này, đại quỷ cổ họng vừa đắng vừa ngọt, một ngụm máu sắp phun ra, lại bị hắn kìm lại.
Tâm mạch yếu ớt chịu một chưởng mạnh mẽ như thế, cổ họng đại ma đầu dâng lên vị tanh ngọt, một ngụm máu tươi như muốn trào ra, lại bị hắn cố gắng kiềm xuống.
Anh ấy không thể nôn ra máu.
Hắn không thể hộc máu.
Bất cứ lúc nào, anh ấy cũng không được bộc lộ sự mong manh của mình, không được để lộ khuyết điểm của mình.
Bất luận là lúc nào, hắn đều không thể để lộ ra sự yếu đuối của mình, tuyệt đối không thể để lộ sơ hở.
Anh ta là thủ lĩnh của giáo phái quỷ, và vô số người đang để mắt đến anh ta, muốn sức mạnh của anh ta, muốn võ thuật của anh ta và muốn cơ thể bất khả chiến bại của anh ta.
Hắn là giáo chủ ma giáo, vô số người đang nhăm nhe muốn đoạt quyền lực của hắn, muốn võ công của hắn, muốn thân thể bách độc bất xâm của hắn.
Anh ta phải mạnh mẽ và bất khả chiến bại, và anh ta phải luôn luôn nhìn xuống mọi sinh vật từ trên cao.
Hắn phải luôn mạnh mẽ, nhất định phải như thế, vĩnh viễn cao cao tại thượng nhìn chúng sinh nhỏ bé như giun dế.
Đại quỷ nuốt ngụm máu, ngơ ngác nhìn tiểu đệ cùng người thừa kế nhỏ gầy yếu ớt.
Đại ma đầu nuốt xuống một ngụm máu tươi, sắc mặt không đổi nhìn tiểu đồ đệ của mình ở bên cạnh tên tiểu thừa nhân nhu nhược kia.
Xiao Chengren đang khóc trong vòng tay của người học việc của mình, rất đau khổ và đáng thương.
Tiểu thừa nhân tựa vào lồ ng ngực đồ đệ hắn khóc lóc, vô cùng ủy khuất, cực kì đáng thương.
Thật đáng tiếc khi con quỷ lớn ghét kẻ yếu nhất.
Đáng tiếc đại ma đầu trời sinh ghét nhất là kẻ yếu, hắn vận công trong lòng bàn tay, chỉ muốn tiễn thứ đáng thương này về tây thiên..