Đại Ma Đầu Hệ Thống

Chương 39: Thần bảo dị tượng!

""Tiểu tử, hái gốc linh dược này không thể đụng tay vào, nếu như đụng vào thì nó sẽ héo ngay lập tức, để ta ra tay, Đỏ Đen linh quả để ta giúp ngươi luyện chế thành Khí Vận Đan, "" Vương Bá Ngưu dựa vào kiến thức sâu rộng, truyền âm nói.

Vừa dứt lời, Vương Bá Ngưu tàn hồn chui ra từ nhẫn, bàn tay hắn khẽ phất nhẹ, Đen đỏ linh dược được nhấc bỗng lên bay về phía hắn.

Chưa hết, Vương Bá Ngưu đột nhiên bấm quyết,chỉ một thoáng, thiên địa run lẩy bẩy, từ không trung vô số thiên địa nguyên tố bay vào ấn quyết của hắn, chỉ trong giây lát, phạm vi năm trăm mét xung quanh thiên địa nguyên khí hoàn toàn không có.

Vương Bá Ngưu thấy Diệp Minh kinh ngạc, hắn cười nói: "Thời kỳ thượng cổ, ta sáng tạo ra Thần Đan Kinh, lấy thiên địa pháp tắc làm lô đỉnh, lấy sơn hà làm vật liệu, chúng sinh khí vận làm mồi lửa, luyện chế ra thập phẩm đế đan, ăn vào liền trở thành Võ Đế chi cảnh, tuy giờ chỉ còn một ít tàn hồn, nhưng ta có thể mượn thiên địa nguyên tố làm lô đỉnh luyện chế đan dược.""

""Luyện!"" Vương Bá Ngưu quát lớn một tiếng, Thiên địa nguyên khí biến thành một cái đỉnh lô hư ảo, hắn đem linh dược bỏ vào đó, dùng Hỏa nguyên tố mạnh mẽ dung luyện.

""Ngưng!"" Vương Bá Ngưu dùng hai bàn tay chạm vào nhau, bên trong thiên địa lô đỉnh, thiên địa nguyên tố sôi trào kịch liệt,

Chỉ sau hai phút thời gian, một cỗ hương thơm nồng nặc từ trong thiên địa đỉnh lô truyền ra, Diệp Minh chăm chú nhìn kỹ, chỉ thấy một viên đan dược từ trong hư không xuất hiện, rơi xuống trước mặt hắn.

Diệp Minh không nói nhảm, lập tức cầm đan dược phục dụng.

Hắn cảm giác huyết mạch sôi trào, một cỗ cảm giác huyền ảo luân chuyển bên trong linh hồn hắn.

""Đấy là số mệnh khí tức, giờ khắc này ngươi được nhận thêm khí vận, mà tiểu tử ngươi khí vận thật mãnh mẽ, lão tử ta chỉ từ Đại đế cường giả cảm nhận được, chậc chậc...tiền đồ sáng lạng a.""

Một lát sau...

Một cỗ cường đại khí huyết từ thân thể Diệp Minh phát ra, chấn bay đất đá trong hang động.

""Hô!"" Diệp Minh phun ra một ngụm trọc khí, ánh mắt hắn ẩn ẩn mừng rỡ, rốt cuộc bản thân hoàn toàn tiến hóa thành Trung phẩm Thần Lôi chi thể, giờ khắc này cho dù gặp cái thế võ quân võ giả hắn cũng giết không tha!

------

Bên trong mảnh rừng rậm u ám, cảnh tượng nơi đây lúc này tan hoang, vô số cổ thụ ngã xuống đất, mặt đất khắp nơi đều là hố sâu, hiển nhiên nơi này lúc nãy đã diễn ra một trận chiến đấu kịch liệt.

Lúc này đây dưới hố sâu trên mặt đất, một đầu báo đốm thân thể khổng lồ nằm bên trong, máu thịt be bét, hiển nhiên chết không thể chết lại.

Diệp Minh ngồi trên xác của nó, trong tay cầm hai viên linh quả, hắn lập tức liền bỏ vào miệng nuốt chửng, ánh mắt nhìn về phía báo đốm dưới chân, khẽ liếm liếm môi, móng tay sắc nhọn xé rách một mảng thịt lớn, nuốt sống.

Sau khi tiêu hóa xong xác của báo đốm, hắn lập tức đứng dậy bay đi, hắn không muốn lãng phí bất kỳ giây phút nào, nhanh chóng đi tìm mục tiêu khác chiến đấu rồi thôn phệ, tăng cường thân thể.

Mấy linh dược này đều là bình thường linh dược, Diệp Minh cũng lười nhờ vả Vương Bá Ngưu luyện giùm thành đan dược, cứ bỏ miệng nuốt chửng cho nhanh.

hai khẽ động hai cánh, sau khi tiến hóa, với tốc độ gấp bảy lần vận tốc âm thanh, thân hình Diệp Minh giống như một cơn gió lướt nhanh bên trong rừng rậm.

Trong lúc hắn bay thì gặp các yêu thú từ đỉnh cấp trở xuống, nhưng Diệp Minh không quan tâm, hiện tại mục tiêu của hắn chính là yêu thú cấp một vương giả, hoặc là yêu thú cấp hai.

Toàn lực bay đi, hắn dùng thời gian sáu giờ vượt qua vùng rừng rậm với quãng đường hơn hai mươi hai ngàn cây số. Có thể nghĩ, khu rừng rậm nguyên thủy vùng ngoài rìa lưu vân sơn mạch này lớn bao nhiêu.

Vừa thoát khỏi mảnh rừng rậm rộng lớn này thì Diệp Minh lại thấy nhiều dãy núi liên miên kéo dài rất xa, mỗi một ngọn núi đều nguy nga bàng bạc, bao la hùng vĩ, ngọn núi thấp nhất ở đây đã là năm trăm mét, cao nhất phải dài mấy cây số, thẳng nhập tầng mây.

Nhìn dãy núi kéo dài gần như vô hạn không có điểm kết thúc, Diệp Minh khẽ nhíu mày, chẳng lẽ hắn phải vượt qua dãy núi này?

Đột nhiên Diệp Minh thân thể khẽ run, đây là thân thể phản ứng khi dụng phải nguy cơ sinh tử, hắn cảm giác dãy núi trước mặt kia ẩn dấu nhiều tồn tại mà khả năng hắn chạm mặt là chỉ có nguy cơ tử vong.

—Rống—

Bỗng nhiên, từ phía bên trên dãy núi to lớn đằng trước mặt hắn truyền tới hai tiếng rống kinh thiên động địa, phi hai cỗ âm thanh này phi thường cuồng bạo, phạm vi mấy ngàn mét xung quanh mặt đất đều rung lên như có động đất vậy. Chưa hết, đám cổ thụ sau lưng hắn bị âm thanh chấn động ào ào đổ xuống.

Diệp Minh tuy tiến hoá đến Thần Lôi chi thân trung phẩm, nhưng cũng bị âm thanh cách xa mấy ngàn mét chấn động đến phát choáng, đủ thất chủ nhân hai âm thanh này là tồn tại kinh khủng cỡ nào, tuyệt đối là Cuờng đại yêu thú đang chiến đấu.

Xoẹt ——

Đúng Lúc này, cũng gần chỗ hai tuyệt thế yêu thú chiến đấu không xa, một đạo kim sắc thần quang xông lên thiên không, vạch phá vô tận màn đêm, chiếu rọi khắp Lưu Vân Sơn Mạch.

“Tiểu tử, cách mười ngàn mét phía trước hình như có thần bảo xuất thế, nếu như tiểu tử ngươi đạt được, nhất định là một trận đại tạo hoá.”

Lúc này, thanh âm Vương Bá Ngưu nhắc nhở vang Vọng trong đầu Diệp Minh.

—Gầm grừ—

Ngay sau Khi Vương Bá Ngưu truyền âm nhắc nhở, xung quanh dãy núi phía trước liên tục vang lên âm thanh gầm grừ kèm theo cảm giác vui sướng.

Thanh âm này chấn thiên động địa, một toà núi lớn dài mấy cây số đều bị âm thanh chấn đến nổ tung từng mảnh, Diệp Minh đứng cách âm thanh ít nhất ba ngàn mét đều bị dư âm chấn bay ra xa cả trăm mét, thân thể định ngã vô số cổ thụ sau lưng mới dừng lại.

Hắn phun nhẹ ra ngụm máu bầm, sắc mặt kinh hãi hô:

“Đây là yêu thú cấp bậc gì? Chỉ là âm thanh mà sao Kinh khủng như vậy?”

Khoảng cách Diệp Minh đứng cách chủ nhân âm thanh cả ba ngàn mét, tức là khoảng ba cây số, chỉ là dư âm thôi hắn đều suýt nữa không chịu nổi, nếu mà hắn đứng trong phạm vi ngàn mét chắc chắn trọng thương, phạm vi năm trăm nửa nói không chừng không thể thừa nhận được liền bạo thể mà chết.

Đứng ở đồi cao, Diệp Minh thấy được vài đầu tuyệt thế hung cầm với thân thể to lớn che khuất cả hai ba trăm mét bầu trời bay lượn, thấy được một đầu Yêu Hầu thân thể to như núi lớn đang Đạp núi mà đi, nếu đại địa yêu hầu gặp con yêu hầu này chắc chắn bị một bàn chân dẫn bẹp, Diệp Minh còn thấy vài đầu sư tử có cánh khổng lồ đang bay lượn không trung, vài đầu Bạch Hổ đang bốn vó tung hoành chạy như bay, còn có các tộc nhân của các Yêu thú này đi theo sau lưng, tạo thành nhiều quy mô thú triều khá lớn.

Bọn chúng đều hưng phấn gào thét, khí thế hung ác ngập trời, đi về phía ánh sáng xuyên thủng bầu trời phát ra từ thần bảo.

Diệp Minh nhìn xuất thần, đây là lần đầu tiên hắn thấy yêu thú mạnh mẽ như vậy xuất hiện cùng một lúc.

“Chỉ là mấy chục đầu Thần Tôn cảnh súc sinh thôi, không đủ thành đạo.” Vương Bá Ngưu thanh âm vang lên, tràn nhập xem thường nói.

Nhìn xem cảnh tượng kinh khủng ấy, không biết thế nào, Diệp Minh không những không sợ hãi, trái lại hắn càng xem càng hưng phấn.

Một đám súc sinh đều có thể đạt tới độ cao như vậy, tin tưởng không lâu sau hắn cũng có thể đạt tới, đạp hết thảy súc sinh này dưới chân, làm thú cưỡi cho hắn.

Diệp Minh ba cái lôi nhãn con mắt lấp loé thần mang,sắc mặt hắn dị thường hưng phấn, cái khí tức hủy thiên diệt địa dời non lấp biển của đám yêu thú kia khiến hắn không khỏi hướng về.