Đại Lý Hoàng Đế Luyến Ái Ký

Chương 17

Lý Ngữ Tường trực tiếp mangBùi Phi về hành quán của mình, sau đó sai người pha trà, đối với y cũng coi như cấp bậc lễ nghĩa chu đáo. NhưngBùi Phi căn bản không cảm kích, y trừng trừng nhìn hoàng tử Thiên triều luôn tự cho mình là đúng kia, hừ một tiếng, tỏ vẻ coi thường hắn.

Lý Ngữ Tường thấy y như vậy, cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy buồn cười, hỏi y, “Ngươi không phục cái gì?”

Bùi Phi ồn ào, “Đương nhiên! Dựa vào cái gì mà bảo ngươi đến xử phạt ta?”

Lý Ngữ Tường lộ vẻ tỉnh ngộ, uể oải nói, “Nói như vậy, ngươi là không nguyện ý nghe theo ta xử trí sao?”

Bùi Phi lập hét lên, “Làm sao có thể nguyện ý!”

Lý Ngữ Tường vỗ vỗ vai y, nói, “Gấp cái gì, ngươi không phục ta, ta cho ngươi chịu phục.”

Bùi Phi cười ha ha, “Chỉ bằng củ hành tây ngậm sữa đến lớn như ngươi? Ha ha ha! Cười chết bổn đại gia!”

Sắc mặt Lý Ngữ Tường kém hẳn, nhưng cũng không động khí, bình tĩnh nói, “Nếu không ngại thì ta và ngươi tỉ thí một trận; được làm vua thua làm giặc, đạo lý đó hẳn ngươi biết chứ?”

Bùi Phi nghĩ thầm: ta làm sao có thể bại bởi tên ngu ngốc này chứ, lập tức đồng ý.

Lý Ngữ Tường thấy y thoải mái đồng ý như vậy, không khỏi lộ ra nụ cười tà ác, cười nói, “Hảo, chúng ta đây sẽ thử xem, trong vòng ba ngày, ai có thể làm cho đối phương bị Hoàng thượng của các ngươi trừng phạt thì người đó thắng.”

Bùi Phi hừ một tiếng. Chỉ cần không phải tướng quân hạ lệnh phạt ta, Hoàng thượngsẽ không phạt người; hơn nữa nói thế nào thì Hoàng thượng cũng sẽ không hướng về ngươi, ta sợ ngươi chắc? Nhưng y vẫn cẩn thận hỏi lại, “Như vậy có điều kiện hạn chế gì không?”

Lý Ngữ Tường lườm y một cái, nói, “Đương nhiên không có! Bất luận là hãm hại lừa gạt trộm cắp, hay là nói hưu nói vượn, toàn bộ đều được hết!”

Bùi Phi nhất thời vui vẻ. Được, chờ ngày mai ta sẽ bẩm báo vớiHoàng thượng rằng thực tế ngươi chính là tên sắc lang…

ThấyBùi Phitự cười đến chảy cả nước miếng, Lý Ngữ Tường tựa tiếu phi tiếu nói, “Không nói cái này nữa. Ta hỏi ngươi, Hoàng thượngcác ngươi cùng Long Tĩnh Lam có phải là ngươi tình ta nguyện hay không?”

Bùi Phi sửng sốt, kinh ngạc trả lời, “Đúng thì sao? Có liên quan gì đến ngươi?” Sau đó, y lại thở dài nói, “Bất quá Hoàng thượng tuổi còn nhỏ, không hiểu gì về chuyện tình cảm, nói là ngươi tình ta nguyện thì cũng có chút hữu danh vô thực.”

Lý Ngữ Tường giảo hoạt nháy mắt mấy cái, “Vậy ngươi làm thần tử, có muốn giúp tiểu Hoàng thượng các ngươi một phen hay không?”

Bùi Phi rất là khó hiểu, ngây ngốc hỏi, “Giúp thế nào?”

*

“Đây là thứ ngươi nói hỗ trợ?”Bùi Phi rất không hiểu vì sao phải dùng khinh công lén vào đại nội, sau đó chịu gió lạnh trên nóc tẩm cungHoàng thượng…

.

“Hắt xì!”Bùi Phi không tự chủ được hắt hơi một cái. Buổi tối rất lạnh, tên Lý Ngữ Tườngđáng hận kia còn cầm cái chiết phiến rách nát của hắn không ngừng quạt quạt.

“Đợi lát nữa ngươi sẽ biết, có thứ cực đẹp cho ngươi xem.”

Lúc này, không biết tại sao màLý Ngữ Tường cười khá là bỉ ổi, dọa Bùi Phi nổi hết cả da gà, thấp giọng mắng hắn, “Sắc lang!”

“Hiếm khi ngươi muốn thể nghiệm công phu của sắc lang ta đây a.” Lý Ngữ Tường tiếp tục cười ngả ngớn.

Bùi Phi chợt phát hiện hắn cười lên rất giống hồ ly, đấm nhẹ vào hắn một cái, mắng, “Hồ ly đầu, ngươi đi chết đi!”

Vừa rồi nhìn thấy khinh công củaLý Ngữ Tường, Bùi Phi lắp bắp kinh hãi, sau lại phát hiện võ công của hắn lại trên mình, trong lòng cực kì kinh ngạc, còn có chút tức giận bất bình. Cái mặt như cô nương đó lại còn lợi hại hơn cả nam tử, loại người gì thế này?

Quái vật!

Bùi Phiâm thầm trả lời mình.

“Được rồi, để chúng ta xem tình hình chiến đấu bên dưới đi.” Lý Ngữ Tường không biết những ý nghĩ trong đầu y, cứ thế cạy mở một mảnh ngói trên nóc phòng.

“Uy! Ngươi làm gì thế! Này…”Bùi Phi còn chưa kịp lải nhải giảng giải lý lẽ, mắt liếc thấy tình hình trong phòng, lập tức trợn trắng.

Lý Ngữ Tường cười cười âm hiểm với y, Bùi Phiđổ mồ hôi lạnh, hết giọt này đến giọt khác.

__

Trong phòng Đoàn Quân Nhiên đang khoanh chân ngồi thoải mái trên long sàng, hai tay chắp lại trước ngực, không biết là làm gì. Long Tĩnh Lam cũng khoanh chân ngồi đối diện y, hai tay cũng chắp trước ngực.

__

Bùi Phi nháy mắt, nháy mắt, lại nháy mắt, ra sức nháy hồi lâu, vẻ mặt rầu rĩ quay qua hỏi Lý Ngữ Tường, “Hai người bọn họ rốt cuộc đang làm gì?”

Lý Ngữ Tườngmang dáng vẻ như đến xem kịch vui, thần bí nói, “Chờ một chút ngươi sẽ biết.” Sau đó cũng tự mình nhìn tình hình bên trong, cười thở dài, “Long Tĩnh Lamnày vẫn còn có thể chịu được, nhưng qua thêm lúc nữa, ta xem hắn làm sao nhịn được.”

Bùi Phi không hiểu, hỏi hắn, “Nhịn cái gì a?”

Lý Ngữ Tườngphạch một tiếng, xếp chiết phiến lại, “Theo ta đoán, Hoàng thượng các ngươi hiện giờ hẳn là đã dùng một loại dược vật không biết tên, mà dược hiệu chắc phải thêm lúc nữa mới có thể phát huy hoàn toàn.”

Bùi Phitức thì trợn trừng, thiếu chút nữa không thể khống chế được mà kêu to, “Dược vật? Làm sao ngươi biết? Có thể có độc không?”

Lý Ngữ Tường lắc đầu, “Hẳn là không có độc a, bởi vì lúc ta rời khỏi đại điện còn quay lại liếc Hoàng thượng của các ngươi một cái, phát hiện ngự y cho y cái gì đó, sau đó thấy y nuốt xuống.”

“Cái, cái gì!”Bùi Phi hiện tại cơ hồ là ôm đầu phát điên. Ai biết tên ngự y biến tháikia suy nghĩ gì a! Hoàng thượngsao lại không chút đề phòng mà ăn ngay thế kia!

Bùi Phi tựa hồ quên, chủ tử của y không hề có chút tâm đề phòng nào, chính là gia hỏa không có trí lực…

“Ai, ngươi không cần phải gấp.”Lý Ngữ Tườngthấy bộ dáng ái quốc lo dân của y, chỉ thấy buồn cười, vỗ vỗ vai y, sau đó lại còn nháy mắtmấy cái, đè thấp thanh âm “Kỳ thật… Ta phỏng chừng… Cái kia là…Xuân dược…”

[24: Nguyên văn là □. Xuân dược là ta tự ý đoán]

Xuân dược!!!

Bùi Phingẩng đầu lên trời liếc trắng cả mắt. Thấy y lại sắp rơi vào trạng thái hóa đá, Lý Ngữ Tườngnhéo mạnh một cái, cứng rắn kéo y nhìn tình hình trong phòng. Bùi Phi này vừa nhìn, máu đã xông thẳng lên não!



Đoàn Quân Nhiên ngoại trừ tiết khố màu trắng thì trên người chẳng còn bất cứ thứ gì; người tuy vẫn ngồi trên giường nhưng Bùi Phi phát hiện hình như y đã thở không nổi, cứ hổn hà hổn hển.

Nhìn thấy thân thểĐoàn Quân Nhiên, Bùi Phi đỏ mặt lên. Mặc dù biết Hoàng thượng là nam nhân, lại nhịn không được phải âm thầm tán thưởng vẻ đẹp của y; lại liếc qua Long Tĩnh Lam, tựa hồ đang do dự tới gần Đoàn Quân Nhiên.

__

Tâm tình Long Tĩnh Lam lúc này cũng rất phức tạp. Vốn đang chuẩn bị mắng choĐoàn Quân Nhiên một trận, bỗng nhiên lại thấy y như sắp xỉu đến nơi, vì thế vội vàng ôm y vào ngực. Ai ngờ hơi thở hai người gần sát, hắn mới phát hiện hơi thở của Đoàn Quân Nhiêncòn thoang thoảng mùi dược. Tuy đã lập tức đẩy y ra nhưng hắn cũng thấy thân thể mình không thể khống chế.

Long Tĩnh Lam đương nhiên biết đây là dược gì, hơn nữa cũng biết hẳn là tên ngự y khốn khiếp kia lừa Đoàn Quân Nhiên ăn, nhưng khi thấy ánh mắt Đoàn Quân Nhiênngày càng mơ màng, đành phải ôm y về tẩm cung. Sau đó lại thấy Đoàn Quân Nhiên tựa hồ thần trí không rõ, Long Tĩnh Lamđể cho y ngưng thần tĩnh tức, dù sao chỉ cần dỗ cho y ngủ là được; nhưng sự tình lại không phát triển như hắn dự liệu…

Đoàn Quân Nhiên cũng không biết mình muốn gì, chỉ cảm thấy cả người nóng rực, không thoái mái chút nào, cứ rên rỉ khe khẽ. Long Tĩnh Lam nghe thanh âm đó xong, càng cảm thấy không thể khống chế nổi mình nữa.

“Tĩnh Lam… Ta thật là khó chịu…”Đoàn Quân Nhiên giãy dụa như quyến rũ, không biết phải làm sao. Còn Long Tĩnh Lam bên kia cũng là miệng đắng lưỡi khô, bỗng nhiên đầu khẽ ngẩng, mắng một câu, lại chảy máu mũi nữa rồi.

Long Tĩnh Lam chần chờ một chút, cuối cùng vẫn không khống chế nổi mình, từ từ đến gần Đoàn Quân Nhiên, vươn tay, vuốt ve cặp đùi trắngnõn của y, sau đó lại di chuyển lên phía trên một chút, cuối cùng vươn tay vói vào trong tiết khố.

Một giây sau, Đoàn Quân Nhiên hét lên một tiếng, lập tức cả người run rẩy, Long Tĩnh Lam chậm rãi phủ thân hình to lớn của mình lên, dịu dàng hôn lên cánh môi vừa mềm mại vừa đáng yêu của Đoàn Quân Nhiên.

__

Bùi Phi hiện tại bịt miệng bịt mũi, máu vẫn cứ theo khe hở chảy như suối. Y vừa trợn to mắt nhìn tình hình phía dưới, vừa không ngừng lau máu mũi. Lúc thấy Long Tĩnh Lamcởi y phục của hắn ra, Bùi Phi bỗng nhiên cảm thấy chỗ bắp đùi mình có cái gì đó, cúi đầu nhìn, hoảng nha, bàn tay tên Lý Ngữ Tườngkia lại đang khiêu khích y!

“Ngươi…”Bùi Phi vừa định chửi ầm lên, lại bị Lý Ngữ Tường chặn miệng, “Ngô…”Cứ thế bị Lý Ngữ Tường hôn bất ngờ, Bùi Phi rầu rĩ muốn chết. Trên mặt ta đều là máu mũi đó nha, kinh tởm muốn chết mà còn hôn được…

Loại người này là gì chứ?

Biến thái!

Nhưng thế cục sau đó quả thực không thể khống chế. Lý Ngữ Tườngđiểm huyệt đạo của y, nhẹ nhàng đặt mảnh ngói vào lại chỗ cũ, ngay sau đó nhào vào đùa bỡn với y ngay trên nóc tẩm cung Hoàng thượng. Bùi Phicó muốn kêu cũng không được, muốn giãy dụa cũng không xong, cuối cùng nước mắt cũng chảy ra, đáng thương cực kì. Lý Ngữ Tường không ngừng hôn lên nước mắt y, nhưng nước mắt cứ chảy mãi, tựa hồ vĩnh viễn cũng không dứt.

Trong lúc choáng váng đó, Bùi Phicòn nghĩ được: vì sao ta lại không giống những nhân vật chính trong truyện kia, hét lên một tiếng là ngất được? Vì sao vì sao vì sao???

Chẳng lẽ là ta ăn nhiều mễ tuyến quá, thể chất tốt quá rồi? Không phải chứ!

***

Sáng sớm, Bùi Phi nghe thấy tiếng gà gáy từ ngự thiện phòng truyền đến hết đợt này đến đợt khác, rốt cuộc cũng thỏa mãn ngất đi.

*

Buổi sáng, Long Tĩnh Lam mở to mắt, lập tức tỉnh táo lại. Hắn lập tức ngồi dậy, mồ hôi lạnh tuôn đầy đầu. Mình đã làm gì vậy a? Không phải nói là đợi Đoàn Quân Nhiênchấp nhận mình rồi mới làm sao? Thế nào, thế nào lại không khống chế nổi mình thế này!

Nhiên Nhiên? Nhiên Nhiên thế nào? Long Tĩnh Lam vội vàng xoay người, thấy Đoàn Quân Nhiên bên cạnh còn đang ngủ, trong lòng đau đớn, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc y. Hôm qua đã làm y mệt chết rồi.

Long Tĩnh Lam kiểm tra một chút, may mà không chảy máu, có lẽ bởi vì tác dụng của dược, mà cũng có thể bởi vì hắn cẩn thận đối đãi với Đoàn Quân Nhiên, không để cho y bị thương, nhưng chắc là… Tâm hồn của y, vẫn bị chính mình tổn thương?



Ngay lúc Long Tĩnh Lamđang khổ sở tự trách, Đoàn Quân Nhiên mở mắt, mơ mơ màng màng lẩm bẩm, “Tĩnh Lam…”

“Ta ở đây!”Long Tĩnh Lam lập tức cầm lấy tay y, trong lòng bối rối vô cùng. Rốt cuộc phải giải thích thế nào với y đây?

“Ân.”Đoàn Quân Nhiêndụi dụi mắt, rốt cuộc thanh tỉnh, bắt gặp ánh mắt đầy lo lắng lẫn áy náy của Long Tĩnh Lam.

Nhìn nhau trong chốc lát, Long Tĩnh Lam có chút áy náy tránh đi. Nhưng một giây sau, Đoàn Quân Nhiên lại chìa bàn tay trắng nõn vỗ vỗ lên mặt hắn, ngữ khí mềm dịu nói, “Tĩnh Lam, đêm qua ta thật thoải mái nga ~ Sau này chúng ta làm mỗi ngày có được không?”

“…”

“Hở? Tĩnh Lam? Sao mặt ngươi đen vậy?” Tiểu hoàng đế Đoàn Quân Nhiênchả hiểu gì, hỏi lại

Long Tĩnh Lam cảm thấy, trái tim bình thường của mình rơi xuống cống mất rồi…