Sáng sớm lúc Giang Thâm rời giường, hai mắt bỗng sưng húp cả lên, trông uể oải không có tinh thần gì cả, cậu xuống giường lục lọi quần áo mặc vào tử tế, giữa chừng thì Đàm Linh Linh đẩy cửa đi vào.
“Ơ kìa, con nằm mơ cái gì mà chật vật thế?” Bà nhìn kỹ mắt con trai, “Để mẹ đi vắt khăn cho con.”
Giang Thâm rầu rĩ “dạ” một tiếng, suy nghĩ chốc lát thì bèn mang dép tông lê chân ra ngoài.
Đàm Linh Linh chờ Giang Thâm rửa mặt xong xuôi, mới đưa khăn mặt cho cậu để cậu đắp lên mắt.
“Cha ra đồng rồi ạ?” Giang Thâm ngồi dưới ghế đẩu ngẩng đầu lên, tuy cậu còn nhỏ tuổi, nhưng lại rất nghiêm túc đỡ đần công việc trong nhà, cứ sợ đến mùa vụ lưng của cha Giang Lạc Sơn sẽ lại đau mỏi.
Đàm Linh Linh đang luộc trứng, nghe vậy thì bật cười, “Không sao, nhà mình đã mượn được máy cấy mạ rồi.”
Giang Thâm vén một góc khăn mặt lên, vui mừng đáp, “Mượn của nhà Thụ Bảo à mẹ?”
“Mượn của dì Hoa Nhi đấy.” Đàm Linh Linh đưa quả trứng gà đã nguội bớt cho con trai, “Lăn mắt đi, lăn xong thì ăn hết nhé, đừng lãng phí.”
Gà Tony ở trong sân rỉa chiếc đuôi năm màu của mình, thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh mặt trời vừa dễ chịu vừa đáng yêu, Giang Thâm không cần đi cấy mạ nên cũng chẳng biết nên làm gì, cậu vừa ngồi cầm trứng lăn mắt, vừa ném lạc cho Tony ăn, quan hệ giữa gà và cậu rất tốt, nó ăn uống no nê xong thì dựa vào người cậu chợp mắt.
Chờ mắt không còn sưng lắm nữa, Giang Thâm cắn đôi quả trứng ra, Tony tỉnh lại, mổ một ít lòng đỏ trong tay cậu.
“Này!” Giang Thâm đưa cánh tay lên cao, “Sao em lại đi ăn trứng con cháu nhà mình vậy chứ?”
Đàm Linh Linh ở trong phòng nghe được, cười đến đau bụng, “Nó là đực đấy, làm sao mà đẻ được trứng.”
Giang Thâm đau lòng nhìn nửa lòng đỏ trứng bị Tony cướp mất.
Đàm Linh Linh thay quần áo xong, chuẩn bị ra ngoài ruộng xem thử, lúc đi tới cửa thì quay đầu lại hỏi con trai, “Hôm nay có đến tiệm sách không con?”
“Không ạ, hôm qua con đọc xong rồi.” Giang Thâm nghĩ tới “Nhị tuyền ánh nguyệt” mình đọc hôm qua thì lại đau lòng, cậu xoa nhẹ hai má, đáp, “Con phải giãn cơ ạ.”
“Ồ!” Đàm Linh Linh cúi người hôn con mình một cái, “Thâm Tử nhà ta thật chăm chỉ nha.”
Ở nhà nào bằng phòng vũ đạo, không được lót nền gạch, cả gian nhỏ của Giang Thâm toàn là sàn xi măng, cậu trải chiếu ngủ mùa hè lên sàn nhà, thay giày múa và quần vào.
Uốn eo giạng chân gì đó, Giang Thâm đã tập quen rồi, cậu khẽ đọc nhịp trong lòng, hai chân giang ra thành một đường ngang, để phần ngực và bụng dán chặt xuống chiếu.
Trong lớp múa trừ cậu ra thì mấy cô bé trạc tuổi Tống Hân đã biết kiễng chân rồi, thậm chí Tống Hân có thể kiễng chân hoàn thành một điệu múa tương đối tốt nữa, vì vậy hầu như khi cô Lâm sắp xếp vị trí múa thì Tống Hân đều đứng ở góc A*.
* Mình nghĩ nó giống với vị trí center trong nhóm idol, hoặc giống phiên một khi đóng phim.
Giang Thâm nhìn chằm chằm mũi chân của mình một lát, nhịn không được đứng thẳng dậy, bày ra tư thế mũi giày chống đất.
Đợt trước Giang Thâm đã mang cái gương to vào phòng mình, cậu chống hai tay lên eo, co chân lại, dường như đang do dự mình nên làm thế nào, Giang Thâm nhìn vào tấm gương, nhớ lại dáng vẻ kiễng chân của Tống Hân, hít một hơi thật sâu, mở rộng cánh tay ra, lúc đang dồn sức nhón chân lên thì Tony trong sân bỗng kêu quác một tiếng vô cùng chói tai.
Cẩu Mao hét lớn ở ngoài sân: “Thâm Tử! Mày mau ra đây bắt con gà này lại đi!”
Giang Thâm: “…”
Cậu ôm lấy mũi giày, đúng là đau tới mức suýt trào nước mắt, hết cách nên đành phải cởi giày ra nhét xuống dưới giường trước, vội vàng nhìn thoáng qua ngón chân, thấy không bị gì cả mới xỏ dép vào khập khiễng bước ra ngoài.
Cẩu Mao gắng sức ôm đầu né chạy xung quanh, từ khi đến nhà Giang Thâm, bởi lẽ gà Tony được ăn uống quá tốt nên nó đã mập thêm một vòng, cơ nhưng hình như điều đó chẳng hề ảnh hưởng gì tới sự anh dũng của nó cả, cái đuôi năm màu vểnh cao đung đưa qua lại, hận không thể giương cánh vút bay, nhảy lên mổ lên sau gáy Cẩu Mao.
“Á!” Cẩu Mao hét lên, “Giang Thâm! Mày mau bắt nó lại đi!”
Giang Thâm đành phải qua xua Tony đi, “Sao anh lại đến đây?”
Cẩu Mao đứng rất xa chỗ cậu, chỉ sợ con gà lại lao tới: “Đây chẳng phải là anh đến dẫn mày ra ruộng ngắm cái máy cấy mạ đời mới nhà anh sao?”
Giang Thâm: “Máy cấy mạ thì có gì hay mà ngắm?”
Cẩu Mao: “Thế mày ở nhà làm gì?” Anh cúi đầu nhìn thoáng qua, lông mày chau lại, “Chân mày sao thế?”
Giang Thâm không để tâm lắm, “Nãy em bị vấp.”
“Thôi xong.” Cẩu Mao ấn cậu ngồi xuống thềm, “Mày bị chảy máu rồi này!”
Giang Thâm giờ mới phát hiện móng chân mình bị gãy mất một tí, máu không chảy nhiều lắm, Giang Thâm lau lau phát là sạch, đau thì cũng không đau mấy, cậu xoa xoa xương ngón chân, cảm thấy có lẽ không có vấn đề gì đâu.
“Đi lấy cho em cái kềm cắt móng.” Giang Thâm phân phó Cẩu Mao.
Ở nhà hiển nhiên Cẩu Mao bị Thanh Linh Tử sai khiến đã quen, cũng không có cảm giác xa lạ gì nữa nên bèn vào phòng Giang Thâm cầm kềm cắt móng ra.
Giang Thâm đắm mình dưới ánh mặt trời cắt gọn hết mười cái móng chân, vừa bấm vừa hỏi Cẩu Mao, “Cha em đang lái máy cấy mạ à?”
Cẩu Mao cười đùa, “Kỹ thuật lái xe của cha mày cũng không tồi đâu, vốn Trần Lão Thực còn định giúp bác ấy cấy một nửa, ngờ đâu còn chẳng cần dùng tới ổng.”
Giang Thâm không hài lòng, “Sao anh có thể gọi thẳng tên chú ấy vậy chứ.”
Cẩu Mao nhếch miệng, “Ở nhà mẹ anh chính là Thái Thượng Hoàng, địa vị của Trần Lão Thực còn chẳng bằng anh với Thanh Linh Tử.” Cẩu Mao giơ tay lên, duỗi năm ngón ra, vẻ mặt tràn đầy thản nhiên, lần lượt phân tích, “Mẹ của anh, em gái anh, con Bulldog Pháp nhà anh, rồi đến anh và Trần Lão Thực.”
Giang Thâm suýt nữa cười rớt luôn kềm cắt móng, Cẩu Mao thấy cậu vui vẻ như thế dường như thở phào một hơi, “Ài, anh thấy hôm qua mày khóc, kể anh nghe coi có chuyện gì nào.”
Giang Thâm ném kềm móng tay cho anh, “Em đọc sách nên khóc thôi!”
“Đồ chập mạch.” Cẩu Mao nhịn không được nói, “Đàn ông con trai đọc mỗi cuốn manga shoujo cũng khóc.”
Giang Thâm: “…”
Buổi trưa ăn cơm xong, Giang Thâm lại phải đến cung văn hóa, Đàm Linh Linh cố ý luộc cho cậu hai quả trứng để đem theo, “Đói bụng thì ăn lót dạ, cầm theo giày múa chưa?”
Giang Thâm một đường chạy nhanh đi bắt xe, lúc ngang qua tiệm sách thị trấn, ông lão đang cúi đầu đọc báo bên rèm cửa.
Giang Thâm gọi ông: “Ông ơi!”
Ông lão lười biếng nhấc mắt lên khỏi cặp kính cận, sau khi thấy rõ là Giang Thâm thì sốt ruột vẫy vẫy tay.
Giang Thâm vuốt lại mái tóc, vẻ mặt nghiêm túc, mở hai tay ra, chống chân xoay một vòng ba trăm sáu mươi độ, kết thúc bằng động tác gập người thay lời chào cảm ơn.
Ông lão sửng sốt, nhịn không được cười mắng, “Nhóc con, cháu có thấy phiền không!”
Giang Thâm cười toe toét, tươi đến mức chẳng còn thấy mắt đâu, cậu phất phất tay với ông lão lần nữa rồi mới vội vã chạy đi cho kịp chuyến xe.
Vào tháng tư tháng năm, thời tiết dần ấm áp hẳn lên, Giang Thâm vừa bước vào lớp học múa đã thấy màu sắc sặc sỡ ngập phòng, khắp nơi toàn là những làn váy, những đôi giày hoa của các cô bé, xinh đẹp tựa như cánh bướm.
Tống Hân nhìn thấy cậu, không hài lòng cho lắm, “Sao em lại đen đi rồi?”
Giang Thâm nhìn tay của mình, có hơi xấu hổ, “Ở nhà phải làm việc nên bị phơi nắng.”
“Đen trông xấu lắm.” Có nữ sinh nói, “Bạn phải bôi kem chống nắng.”
Tống Hân đẩy cậu đi thay quần áo, “Đợi lát nữa chị bôi cho em.”
Lúc cô Lâm vào phòng đã thấy Giang Thâm ngồi xếp bằng trong góc, một đám con gái vây quanh bôi bôi trét trét lên mặt cậu, mười mấy cô bé ngoài trộm son môi của mẹ mang đi thì cũng chẳng có đồ trang điểm nào khác, trừ môi và má của Giang Thâm thì giữa ấn đường còn bị quẹt một chấm đỏ.
Cô Lâm dở khóc dở cười, “Đừng có bắt nạt Giang Thâm nữa, người ta là con trai đấy.”
Các nữ sinh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Nhưng bạn ấy đen quá, nhìn hệt mấy bạn nam ở lớp bên cạnh luôn ấy.”
Cô Lâm kéo Giang Thâm đứng lên, cũng không biết thằng bé bị bôi loại kem chống nắng gì mà cổ và mặt chia thành hai màu khác nhau, “Đi rửa đi.” Cô lấy trong túi xách ra một chai nước và bông tẩy trang, “Đổ một chút ra rồi từ từ lau sạch, xong xuôi thì rửa lại bằng nước.”
Giang Thâm có lẽ chưa bao giờ dùng thứ gì thời thượng như vậy, kể cả trên bàn trang điểm của mẹ Đàm Linh Linh cũng chưa từng thấy luôn, cả đường đi cậu nghiêm túc nhớ kỹ trình tự, đến bồn rửa mặt thì vừa lúc trông thấy một người ở đằng kia.
Cả người Bạch Cẩn Nhất lại đầy mồ hôi, hứng nước hất lên mặt, lại gần nhìn kĩ mới phát hiện hình như hắn còn thấp hơn Giang Thâm một tí, ước chừng khoảng nửa đốt ngón tay.
Hắn lau mặt rồi đứng thẳng người lên, lông mày vừa dày vừa đen chau lại.
Giang Thâm không hiểu vì sao mình hơi sợ hắn, bèn chủ động giải thích: “Tớ đến rửa mặt…”
“Ai bôi mặt cậu thành thế này?” Bạch Cẩn Nhất hỏi.
Giang Thâm mở to miệng, lúng ta lúng túng đáp: “Mấy bạn gái bôi á.”
Bạch Cẩn Nhất khịt mũi, “Ẻo lả.”
Giang Thâm nhìn hắn một cái, không vui vẻ gì cho cam, lặng lẽ mở vòi nước ra.
Bạch Cẩn Nhất vẫn chưa đi, Giang Thâm cũng mặc kệ hắn, tay chân vụng về tuân theo trình tự mở chai nước tẩy trang ra đổ lên miệng bông, bởi vì bồn rửa mặt không có gương nên cậu chỉ có thể thuận theo cảm giác lau lung tung trên mặt.
“Bên trái vẫn còn.” Bạch Cẩn Nhất đột nhiên nói.
Động tác của Giang Thâm hơi dừng lại, do dự chốc lát, vẫn nghe lời lau qua đó.
“Bên phải.” Bạch Cẩn Nhất mở miệng chỉ thị, “Còn bên phải kìa.”
Hắn chép miệng một cái, “Sao cậu đần thế chứ.”
Giang Thâm: “…”
Bạch Cẩn Nhất cầm chai nước tẩy trang ở phía bên kia lên đổ ra một ít trên miếng bông, nhìn về hướng Giang Thâm, không kiên nhẫn nói, “Qua đây.”
Giang Thâm không tự nguyện cho lắm, “Tớ có thể tự làm mà…”
Bạch Cẩn Nhất cười lạnh, hắn nghiêng đầu gặm bao tay bên phải xuống, ngậm trong miệng, lấy điện thoại ra, không nói hai lời chụp một bức khuôn mặt của Giang Thâm, sau đó bước qua giơ tấm ảnh lên trước mặt cậu.
Cũng chẳng biết là Giang Thâm ăn ảnh quá mức hay tay nghề chụp ảnh của Bạch Cẩn Nhất quá tốt, ảnh chụp sắc nét không hề bị nhòe, rõ ràng đến từng chi tiết, son môi bị lem tèm nhem trên mặt Giang Thâm, môi hồng răng trắng, giữa ấn đường có một nốt chu sa, biểu cảm ngây ngốc của cậu thật sự có vài phần thú vị nói không nên lời.
Bạch Cẩn Nhất cất điện thoại, mặc kệ phản ứng của Giang Thâm, ném bao tay qua một bên, cầm bông tẩy trang ấn lên mặt cậu, “Há miệng.”