Đại Kỳ Biến

Chương 42: 42 Suy Đoán



Ngày 31/1/1996 Lịch Hoàng Gia.
Trời đã sáng từ lâu, ánh mặt trời lấp ló sau hàng mây trắng chiếu rọi xuống thành phố Lạc Triều.
Hôm nay là cuối tháng, cũng là giai đoạn chuyển biến thời tiết chính trong hai mùa, lại là ngày đầu tiên có ánh nắng mặt trời chiếu xuống sau vài tháng thời tiết ngột ngạt.
Nắng chiếu qua khung cửa sổ, chiếu rọi căn phòng, ánh nắng phủ lên mí mắt, khiến cho mí mắt cậu ta như lóng lánh.
Vũ Gia Minh dần tỉnh lại, cậu ngồi dậy, hai vai vươn ra, lập tức cậu tỉnh táo lại, chú ý xung quanh.
Cậu quay về rồi?
Những kí ức đáng sợ chạy qua, so sánh với nó, cảnh bình yên như thế này lại giống như mơ.
Vũ Gia Minh vội kiểm tra thân thể, tất cả đều ổn thỏa, cậu đang mặc bộ quần áo thường ngày hay mặc, cũng không có vết đâm thủng hay máu me, kể cả tinh thần cũng vô cùng tốt.
Vũ Gia Minh ngơ ngẩn.
Chẳng nhẽ đấy chỉ là giấc mơ? Nhưng làm gì có giấc mơ nào lại chân thật thế cơ chứ?
Trong lúc suy nghĩ, Vũ Gia Minh lại vô tình rơi vào sự tự hỏi cùng tự phủ quyết vô hạn, thế là cậu ngồi trên giường mà đơ ra, tầm mắt hướng về khoảng không vô định.
Cánh cửa phòng mở ra, Vũ Gia Minh cũng bị chú ý đến, thân thể vô thức run lên, dịch sang một bên một cái, cũng không chú ý đến cái giường có bao nhiêu lớn, trực tiếp ngã lăn ra giữa phòng.
Mục Ly đi vào, lại thấy Vũ Gia Minh ngã lăn quay ra đấy, thoáng cái cười phá lên: “Ahaha, sao cậu ngốc vậy Gia Minh? Thế mà cũng ngã được ahaha…”
Vũ Gia Minh đầy mặt là bất đắc dĩ cùng xấu hổ, cậu bò lại lên giường, nói: “Giật mình, giật mình.”
Cũng không thèm để ý đến lời bao biện của Vũ Gia Minh, cậu đi đến cạnh giường ngồi xuống trên ghế, đặt bát cháo có vẻ như đã nấu không lâu xuống bàn.

Bát cháo vẫn còn bốc khói nghi ngút, mùi hành bốc ra lan khắp phòng, khiến Vũ Gia Minh nhìn mà thèm.
Mục Ly nhếch môi, nói: “Tôi phải mở video, xem đi xem lại nhiều lần mới nấu ra được đấy, cũng may mà khả năng học tập của khiển tưởng giả rất cao, nếu không tôi cũng không chắc trong thời gian ngắn lại có thể nấu ra được một bát cháo như này.”

Biết là nấu cho mình ăn, Vũ Gia Minh cũng không ngần ngại, tay bưng bát cháo lên, nhận lấy thìa Mục Ly đưa, bắt đầu múc ăn.
Chỉ là vừa mới múc một thìa đặt vào miệng, Vũ Gia Minh đã khựng lại.

— QUẢNG CÁO —
“Sao vậy?” Mục Ly nhận ra Vũ Gia Minh hơi lạ, “Có vấn đề à?”
Vũ Gia Minh ngừng lại bữa ăn, cậu nói: “Cậu mới nấu cháo lần đầu được như này là rất ngon rồi, và cậu nên cho ít muối hơn, làm như vậy sẽ khiến bát cháo có độ mặn vừa phải.”
Mục Ly biết bản thân là cho quá nhiều muối, chẳng qua Vũ Gia Minh không có trực tiếp chê khiến cậu cũng đỡ ái ngại, thế là cậu cười đáp: “Được rồi, lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”
Dù nói mặn, nhưng Vũ Gia Minh vẫn ăn hết bát cháo, cậu ngồi giựa vào thành giường, tay cầm điện thoạt lên lướt mạng.
Mà Mục Ly cũng rời phòng.
Mạng cùng sóng mạng đã kết nối lại được không lâu, thế mà bây giờ trên các trang xã hội đã náo loạn hết cả lên, báo chí cũng đưa tin ầm ĩ vụ việc trạm phát sóng phát nổ, rồi chê bai hệ thống cảnh sát thành phố tệ đến nỗi chính cảnh sát trưởng đã phải tổ chức họp báo rồi xin lỗi toàn cư dân thành phố.
Ngay cả vòng quan hệ của cậu cũng loạn.

Rất nhiều người nhắn tin hỏi thăm lẫn nhau, mà Nhân Bảo cũng gọi cho cậu mấy cuộc không được liền chuyển sang nhắn tin, nhắn mấy chục tin nhắn liền.
Tin cuối cùng cậu ấy gửi là: Tôi đang trên đường về, khoảng ba tiếng nữa là đến.
Mà đấy là tin nhắn lúc bảy giờ, bây giờ đã là chín giờ bốn mươi sáu phút.
Vũ Gia Minh đứng dậy, bước chân vội bước ra khỏi phòng, tay liên tiếp bấm chữ nhắn bản thân vẫn ổn, vừa bấm gửi tin nhắn, cậu vừa mở cửa phòng, ngó đầu ra bên ngoài.
Ngoài phòng, tất cả mọi thứ lại đâu vào đấy, không hề có một chút dấu vết đánh nhau của ngày hôm qua.
Bước qua phòng ngủ khách, ngó vào phòng khách, tất cả đều như vậy.


Ngay cả bộ sưu tập quý giá của Nhân Bảo cũng được sắp lại đúng vị trí, không lệch một chút nào, mà cửa ra vào căn hộ cũng y nguyên như cái trước khi bị đập bay.
Khi này, Vũ Gia Minh có loại ảo giác bản thân đã rơi vào ảo thuật Tsukuyomi, không hề có lối thoát.
Hàn Vân đang ngồi khoanh chân tưởng luyện, nhận ra bước chân của Vũ Gia Minh, hắn dần hé mắt ra, ngẩng đầu nhìn.
Vũ Gia Minh vẫn khó có thể tin mà nhìn cả căn hộ như không bị gì, cậu lại đưa mắt sang nhìn Hàn Vân, muốn từ hắn lấy được một cái lý do hợp lý.
Hàn Vân thản nhiên như không, lên tiếng: “Cảnh sát đền bù, tôi và Mục Ly hỗ trợ sắp xếp.”
Nghe là cảnh sát đền bù, Vũ Gia Minh lại càng không ngờ tới, cậu nói: “Liên quan gì đến cảnh sát đâu?” Rõ ràng là các anh chiến đấu gây ra thiệt hại, phải là các anh đền bù chứ.

— QUẢNG CÁO —
Nhưng đây cũng là một loại lý do phù hợp để giải thích, đỡ hơn là đột nhiên Hàn Vân lại nói mấy lời rùng rợn như trong phim kinh dị, đến lúc đó cậu sẽ phải xem xét bản thân có phải là vẫn đang ở trong ảo cảnh mà Khiêu Hãi Ma Thủy tạo ra hay không.
Mục Ly đang xem phim, cậu tạm dừng bộ phim đang xem dở, nói: “Cảnh sát hôm qua đã nhận được tin báo có việc kỳ lạ xảy ra ở đây.

Là cái lúc chúng ta chạy vội đấy, cảnh sát cho rằng có liên quan đến vụ nổ trạm phát sóng liền tiến đến điều tra, trong lúc điều tra có đập phá, để rồi tôi phải đi nói chuyện với người của bọn họ, để bọn họ đền bù tổn thất luôn.”
Đúng thật là Mục Ly có đi nói chuyện, nhưng là nói chuyện với đội Điều Tra Đặc Biệt Đế Triều chứ không phải cảnh sát, cậu cũng đưa ra lời khai về vụ bị tập kích bởi người Nhân Sát bang, còn vụ viện bảo tàng thì không nói nhiều, chỉ nhắc nhở đó là xung đột giữa hai đại thế lực, hiệu quả cũng rất tốt, người ở đó cũng không hỏi thêm điều gì nữa, chỉ cười cười rồi sảng khoái đáp ứng đền bù.
Hiệu suất cũng rất nhanh, ngay sáng sớm nhân viên đã đi đến, người ta đưa đồ đến lắp, cậu và Hàn sư huynh thì chỉ đạo lắp ở đâu.
Chẳng mất bao lâu mà xong việc.
Vũ Gia Minh thấy người ta cũng đã có lòng sửa sang lại căn hộ cho cậu, cũng không tiếp tục truy hỏi.

Cũng may, nếu không Nhân Bảo quay về thì cậu thực sự không biết nên giải thích với hắn ta kiểu gì.
Vũ Gia Minh lại hỏi: “Mấy tên đột nhập căn hộ của tôi sao rồi, bị bắt chưa?” Cậu không dám hỏi là có ai chết không, chỉ lo nhắc đến sẽ khiến cậu nhớ lại đêm hôm qua.
Mà kể ra cũng lạ, khi nhớ lại cảnh tượng kinh khủng khi đó, trong trí nhớ cậu lại tự động chèn thêm mosiac vào những chỗ máu me khiến một đêm kinh dị thoáng không còn đáng sợ như vậy nữa, mà cứ đến cảnh cậu bị đâm là y rằng nhớ lại không nổi, chỉ biết là sau đó mình bị đâm bởi dao mà thôi.
Hàn Vân đáp: “Chết hết rồi.” Tuy mới chỉ xác định được một kẻ đã chết, còn lại mất tích, thế nhưng để cho Vũ Gia Minh yên tâm, hắn đành phải nói thế.
Đợi đến lúc Vũ Gia Minh quay về phòng ngủ, Mục Ly mới hỏi: “Tại sao huynh không cho đệ hỏi chuyện thế?”
Hàn Vân liếc nhìn hướng phòng của Vũ Gia Minh, đáp: “Cậu ta đã vào sơ tưởng bậc một.”
“Hả?” Mục Ly sửng sốt.

Hàn Vân nhìn Mục Ly, nói:”Kiến thức nhập môn.”
“?” Mục Ly tuy không hiểu Hàn Vân có ý gì, nhưng trong đầu lại lật ra kiến thức nhập môn.
Kiến thức nhập môn thì có liên quan gì đến việc vào sơ tưởng bậc một…? A, có thật.

Khi bước vào sơ tưởng bậc một, tưởng năng sinh ra vô cùng rời rạc, nguyên nhân chính là do không có đặc tính, đặc tính là chất kết dính tưởng năng lại, vì thế mà khi phác họa ra được tưởng đồ thì mới bước vào đươc sơ tưởng bậc hai, vì đã bắt đầu có đặc tính trong tưởng năng mà tưởng năng mới dần liên kết chặt lại.
“Nhớ lại khi gặp Vũ Gia Minh nằm giữa đường, xem có gì kì lạ không.” Hàn Vân tiếp tục dẫn dắt mạch suy nghĩ của Mục Ly.

— QUẢNG CÁO —
Mục Ly nhớ lại, xác thực là có điểm kì lạ, chẳng qua đang lo an nguy cho ‘sư đệ tương lai’ mà cậu không để ý.
“Huynh đã để ý đến rồi?” Mục Ly bừng tỉnh.
Cái lúc ấy, từ Vũ Gia Minh lại có tưởng năng rời rạc tràn ra, đó là điểm kì lạ.

Bởi Vũ Gia Minh vốn chỉ có nửa cầu linh hồn, không thể sản sinh ra tưởng năng được.

Như vậy chỉ có một khả năng duy nhất, đó là Vũ Gia Minh đã đột phá, có được cầu linh hồn hoàn chỉnh.
“Nhưng mà như thế thì liên quan gì đến việc đệ không thể hỏi cậu ta?” Đáng lẽ ra chúng ta phải hỏi để rõ ràng hai tên kia đi đâu rồi chứ?
Hàn Vân đành phải nói: “Để có được cầu linh hồn, cần phải trải qua cái gì thì đệ cũng đã biết.

Mà như của Vũ Gia Minh, cầu linh hồn của cậu ta không hoàn chỉnh có hai lý do có thể lý giải, một là vách linh hồn của cậu ấy quá dày, hai là ảo cảnh tạo ra không đủ đáng sợ để tạo ra một lực đủ lớn khiến cầu linh hồn được tạo thành.”
Nói đến đây thì Mục Ly cuối cùng cũng hiểu, cậu ta “A” một tiếng, vẻ mặt ngạc nhiên: “Gia Minh phải trải qua chuyện gì đó kinh khủng lắm.”
Hàn Vân gật đầu, thở ra một hơi dài, cuối cùng sư đệ của hắn cũng chịu động não.
Mục Ly ngoảnh đầu nhìn về phía Vũ Gia Minh rời đi, ánh mắt mang theo một chút thương hại, “Thật đáng thương…Ơ từ từ.”Cậu nhớ ra gì đó: “ Vũ Gia Minh nhìn trông không có vẻ hoảng sợ hay buồn bã gì cả, cảm xúc tiêu cực của cậu ta đi đâu rồi??”
Khiển Tưởng giả mà phải lợi dụng các trường hợp đặc biệt tiêu cực để có được cầu linh hồn như người thương yêu nhất bị giết, bị người tin tưởng nhất phản bội,…đều sẽ sản sinh ra nguồn năng lượng tiêu cực rất lớn.

Nếu như là người thường thì cảm xúc tiêu cực ấy có thể tan biến theo thời gian, thế nhưng là người tu luyện, cảm xúc ấy sẽ bị vướng mắc trong cơ thể, tích tụ qua thời gian.
Có thể triệt tiêu năng lượng tiêu cực bằng năng lượng tích cực, thế nhưng cách làm ấy rất khó mang lại hiệu quả rõ ràng.

Vì thế, để áp chế năng lượng tiêu cực này, cần phải có người có khả năng khống chế tưởng năng cực tốt, lại phải có lượng tưởng năng tinh khiết vừa đủ để làm công cụ, lại trải qua một loạt kĩ thuật mới có thể áp chế năng lượng tiêu cực nằm ở sâu trong thế giới tinh thần.
Quay lại với trường hợp của Vũ Gia Minh, cậu ta chắc chắn phải trải qua một cuộc chấn động về mặt tinh thần rất lớn, thế mà giờ lại có vẻ rất ổn định, điều này có vẻ bất hợp lý, trừ phi là Vũ Gia Minh khác với người thường trong tâm lý, hay còn gọi là tâm thần, bằng không nhất định phải có người đã hỗ trợ cậu ta trong khi cậu ta bất tỉnh.

“Có khi nào là cái người rời đi rất nhanh đấy, cái người mà vừa thấy chúng ta đã chạy ấy?” Mục Ly cau mày suy nghĩ.
Hàn Vân nói: “Không ngoại trừ khả năng đấy.”
Nói chung người ra tay không rõ mục đích, cũng không rõ mang theo thiện ý hay ác ý, dù cho là người đó thật sự đã giúp đỡ Vũ Gia Minh thì cũng không thể không đề phòng..