Đại Kỳ Biến

Chương 30: 30 Ảo Cảnh Phá



“!!!” Vũ Gia Minh vừa liếc mắt nhìn thấy một góc của vật ấy, cả đầu óc lập tức nứt ra như muốn vỡ tung, tâm trí lập tức rơi vào hỗn loạn, bước chân bỗng trùng xuống.
Một chút lý trí còn sót lại lập tức tuân theo bản năng, điều khiển thân thể chạy nhanh về phía trước, đầu Vũ Gia Minh bị cưỡng ép quay ra chỗ khác một cách miễn cưỡng, cứ như một con robot gặp trục trặc ở khớp cổ .
Cậu né tránh cây cối, không còn tâm tư để ý bất cứ thứ gì mà chạy thật nhanh về phía trước.
Được một hồi chạy trốn, tiếng ‘sột soạt’ vẫn không ngừng theo sau, nhưng ít nhất Vũ Gia Minh cũng lấy lại được tư duy bình thường.
Cậu la hét trong lòng: ‘Tại sao nó lại ở đấy! Tại sao con mắt kia lại ở đấy!!!”
Thứ cậu nhìn thấy không có gì khác ngoài một cái lòng đen nhánh lồi ra ngoài, khi nhìn thấy, bản năng của cậu đã rung chuyển mãnh liệt, cái cảm giác bất lực không thể quen thuộc hơn ập đến khiến Vũ Gia Minh chết máy trong chốc lát.
Vũ Gia Minh chạy thục mạng trong bóng đêm, đuốc bị cậu ném ra ngoài từ khi nào không hay.
Cậu nghĩ trăm lần ngàn lần cũng không ra vì sao con mắt tồn tại trong cái hộp kia lại tồn tại trong ảo cảnh mà Khiêu Hãi Ma Thủy, chỉ có các loại phỏng đoán vô căn cứ.
Con mắt ấy dù không phải nỗi sợ lớn nhất của Vũ Gia Minh nhưng chắc chắn có thể kích thích tinh thần của cậu.
Con mắt ấy quá kinh khủng, thủ đoạn thao thiên, thậm chí có liên quan đến việc tưởng giới xuất hiện.

Vậy nên dù thế nào đi nữa cậu cũng không dám chắc bị nó bắt được thì có bị sao không, nói chung là không dám đối mặt, không dám đánh cược.
Vũ Gia Minh trong ảo cảnh, lại không biết được tình hình bản thân bên ngoài.
Mục Ly là người đầu tiên, cũng là người nhanh nhất phát hiện ra Vũ Gia Minh có biểu hiện bất thường.
“Hàn huynh!” Mục Ly vội la lên.
Hàn Vân đang tưởng luyện, nghe lời gọi của Mục Ly thì từ từ mở mắt.
Hắn rời khỏi ghế, bước đến cạnh Mục Ly.
Chỉ thấy Vũ Gia Minh vì dường như gặp thứ gì khủng bố lắm, toàn thân thể run rẩy, ngón tay quắp lấy chăn, mồi hôi chảy ròng ròng, khuôn mặt nhăn nhó.
Hàn Vân chỉ nhíu mày một chút rồi dãn ra, hắn nói: “Xem ra rất nhanh thôi cậu ta sẽ tỉnh lại, không cần lo.”

Mục Ly nghe vậy, vẫn không khỏi sốt sắng, nói: “Cậu ta nếu không vượt qua thì sao giờ, nếu cậu ta không vượt qua, vậy đệ mất đi một sư đệ à…”
Hàn Vân lắc đầu, đáp: “Không có lý nào không vượt qua.

Trừ phi là người không có cảm xúc.”
Nói xong lời này, Hàn Vân bỗng cứ cảm thấy quái quái thế nào đấy, nhưng lại nhanh vứt ra ngoài suy nghĩ kỳ quái, chuyên tâm tưởng luyện.
— QUẢNG CÁO —
Mục Ly lại không có niềm tin như Hàn Vân, cậu liên tục nghĩ đến khả năng mất đi một sư đệ, trong lòng thay Vũ Gia Minh mà lo lắng.
“Cũng không biết cậu ta thấy gì.

Khi nào cậu ta tỉnh dậy phải hỏi cậu ta mới được.”
Vũ Gia Minh nếu nghe thấy lời này nhất định sẽ chửi Mục Ly vì tội danh muốn mưu hại người khác.
Cậu muốn né chẳng được, Mục Ly lại muốn cậu kể lại cho mình đã thấy gì.
Lúc này trong ảo cảnh, con mắt khổng lồ bay lơ lửng trên không trung, ánh mắt quét qua cánh rừng như đang tìm kiếm thứ gì.
Vũ Gia Minh cũng không biết bản thân tại sao lại có thể chạy nhanh như vậy, cậu chạy nhanh đến nỗi có lẽ đã phá kỷ lục thế giới chạy một trăm mét từ lúc nào rồi.
Đây là bản năng sinh tồn, khi đứng trước ngưỡng sinh tử, con người sẽ bộc phát một sức mạnh cực kỳ lớn.
Nhưng so với vấn đề này, Vũ Gia Minh càng muốn biết khi nào thì cậu có thể thoát khỏi con mắt đó.
Bây giờ Vũ Gia Minh đang núp sau một cái cây đại thụ, toàn thân cậu đang nép sau thân cây, con mắt trừng lớn, nhịp thở tuy hỗn loạn nhưng dưới nỗ lực của cậu thì dần trở nên bình ổn, từng dòng mồ hôi chảy trên trán, thấm đẫm cả mái tóc cậu.
Kỳ lạ là trong khi những ngày trước cậu dù có hoạt động nhiều hơn đi nữa đều không có một chút mệt mỏi nào, nhưng giờ đây cậu lại có thể cảm nhận rõ ràng cơn mệt mỏi trong từng bộ phận cơ thể.
Ánh sáng trắng có chút thiên về màu vàng kim chiếu qua, cái bóng của cây từng đại thụ hiện rõ ràng đè lên trên ánh sáng.
Dòng suy nghĩ của Vũ Gia Minh bị cắt đứt lập tức, nhịp thở vất vả lắm mới bình ổn lại suýt mất kiểm soát.

Vũ Gia Minh cảm thấy bản thân thực sự giống nam chính trong các bộ phim kinh dị hoặc phim người ngoài hành tinh, chỉ là nam chính trong các phim có thể sống sót đến cùng, nhưng cậu thì không chắc.
Con mắt đảo qua đảo lại vài vòng, đôi khi dừng lại ở thân cây Vũ Gia Minh núp nhiều hơn vài giây, mỗi lần như vậy là lại khiến con tim bé nhỏ của cậu muốn phá vỡ lồng ngực mà ra.
‘Có lẽ nơi này bị nghi ngờ rồi…’Vũ Gia Minh thầm nghĩ.
Không được, cậu phải nghĩ cách thoát khỏi con mắt này.
Đúng lúc này, không xa phía trước mặt Vũ Gia Minh có ánh sáng vàng nhạt lóe lên, đúng lúc bị cậu nhìn thấy.
‘Cái gì vậy?’ Vũ Gia Minh nheo mắt nhìn, không dám động đậy.
Lấp sau hàng cây là một con đường dải nhựa, ánh vàng nhạt của đèn đường rọi hắt, nếu như không nhìn kỹ, khó ai có thể nhìn thấy con đường đấy.

— QUẢNG CÁO —
Vừa nhìn thấy dấu hiệu cho lối thoát khỏi mảnh rừng chết tiệt này, Vũ Gia Minh trong lòng nhảy nhót vui mừng, nhưng ngay sau đó cậu lại nghĩ tới vấn đề khác.
Liệu bước ra khỏi cánh rừng này, con mắt đấy sẽ không truy đuổi nữa?
Đây là một câu hỏi đáng giá suy nghĩ.

Nhưng thời gian bây giờ cấp bách, con mắt lại có vẻ sắp tìm ra cậu, Vũ Gia Minh phải tìm đường lối thoát nhanh nhất có thể.
Tuy không biết ra khỏi rừng có thoát được hay không, nhưng chính là đáng giá thử một lần.
Nghĩ vậy, Vũ Gia Minh hít một hơi thật sâu để điều chỉnh cảm xúc, sau đó liền lao ra.
Nhận ra động tĩnh, con mắt quay ngoắt một trăm tám mươi độ, ánh sáng từ con mắt quét lên bóng lưng của cậu.
Nhận ra Vũ Gia Minh đang định làm gì, con mắt lập tức trừng lớn.


Nó định cho cậu đứng yên tại chỗ.
Nhưng khoảng cách giữa Vũ Gia Minh với con đường nhựa không tính là xa, hơn nữa tốc độ của Vũ Gia Minh lại nhanh lạ thường, đợi đến khi nó kịp sử dụng năng lực thì Vũ Gia Minh đã nhảy vọt ra đường nhựa.
Vũ Gia Minh vừa nhảy vọt ra đường nhựa, nhận ra đến giờ cậu vẫn chưa bị làm sao.

Một chút vui mừng sinh ra trong lòng, Vũ Gia Minh thầm nhủ, cậu thử đúng rồi.
Vũ Gia Minh thoải mái, cậu nghiêng đầu, tính nhìn xem thử bản thân đang ở đâu, lại nghe được một tiếng còi vang dội.
Vũ Gia Minh trừng lớn mắt nhìn sang, lại thấy một cảnh chấn động lòng người: Một chiếc xe bán tải lao nhanh đến, ánh đèn lập lòe phản chiếu thân hình nhỏ bé của người phụ nữ đang lao ra.
Người phụ nữ mặc một bộ đồng phục của nhân viên cửa hàng tiện lợi, khuôn mặt trung niên đã xuất hiện nếp nhăn, có thể dễ dàng nhận ra khi còn trẻ, đây là một người phụ nữ xinh đẹp, đôi mắt không to lúc này của bà chứa đầy nỗi sợ hãi, nhưng càng nhiều là sự yêu thương trìu mến vô bờ đối với người con.
Vũ Gia Minh trơ mắt nhìn người phụ nữ lao đến trước mặt, đôi mắt như muốn nứt ra, cậu hô đến khàn cả giọng: “MẸ!”
Nhất thời, trước mắt cậu tối sầm, cả thế giới hóa thành từng mảnh vụn nhỏ, rơi dần xuống đáy của bóng tối .
Vũ Gia Minh thì ngơ ngác như người mất hồn, mãi vẫn chưa tỉnh lại.
Cậu bay lơ lửng trong không gian cô độc.

Một âm thanh thở dài như có như không truyền từ không gian sâu thẳm đến, quanh quẩn mãi trong bóng đêm không dứt, trong âm thanh thở dài ấy lại chứa một chút bực phiền.
Từ mi tâm Vũ Gia Minh, từng hạt ánh sáng nhỏ li ti bay ra, dần dần ngưng tụ lại thành hình dáng một quả cầu.
— QUẢNG CÁO —
Nhưng chỉ mới thành quá nửa quả cầu, ánh sáng vụn vặt trong mi tâm Vũ Gia Minh không còn bay ra nữa, để lại một quả cầu linh hồn không hoàn chỉnh.
Có thể nói thứ vừa mới hình thành này là nguyên nhân trực tiếp dẫn tới sự sụp đổ của ảo cảnh.
Cậu vẫn ngơ ngác như người mất hồn, cầu linh hồn không hoàn chỉnh bay trước mặt, cả hai như chìm xuống dần dần xuống đáy biển bóng đêm…
…Tiếng nói của Mục Ly văng vẳng bên tai: “Chán chết đi được, chẳng có gì làm cả.”
Vũ Gia Minh cảm thấy toàn thân nặng trĩu, có muốn mở mắt cũng như có lực ngàn cân đè lên.
Tiếp đó, âm thanh vô cảm của Hàn Vân xuất hiện: “Đệ có thể tưởng luyện.”
“Huynh nghĩ ai cũng cuồng tu luyện như anh đấy.


Ha, đệ thấy tu luyện chẳng có gì thú vị cả, còn chẳng bằng ngao sơn du thủy, ngắm hết vẻ đẹp thế gian.”
“Đừng đọc sách linh tinh.”
“Ai đọc sách linh tinh? Đệ thấy người thường họ thực tế hơn chúng ta nhiều.”
“Đúng vậy, chính vì thế họ chỉ là người thường, còn chúng ta là người tu luyện.

Đệ có thấy đại năng nào là người ham chơi như đệ không?”
Đến đây, Mục Ly liền nghẹn.

Ngẫm lại thì quả thực cậu không có cách nào phản bác lại lời của Hàn Vân.
Trong khi đó thì Vũ Gia Minh lại bất ngờ vì Hàn Vân nói nhiều trong một câu đến vậy, từ trước giờ cậu còn tưởng Hàn Vân sẽ không nói quá mười từ trong một câu khi nói về ngoài chính sự chứ.
Vừa nghĩ, cậu vừa cố điều khiển thân thể.
Vẫn là Mục Ly gần cậu hơn, nhận ra được Vũ Gia Minh đang nhúc nhích, cậu la lên: “Hàn huynh, hình như Gia Minh tỉnh rồi!”
Hàn Vân đi đến cạnh giường, thấy rõ đôi lông mi của Vũ Gia minh hơi run lên.
Hắn bắt lấy cổ tay Vũ Gia Minh, truyền tưởng năng của hắn vào mạch của cậu.
Tức thì, cảm giác lạnh buốt như muốn đông cứng cậu từ cánh tay lan dần ra toàn thân, lạnh đến tê dại cả đầu óc, nhưng nhờ vậy mà Vũ Gia Minh cảm thấy thân thể dễ dàng hoạt động hơn nhiều.
Hàn Vân lên tiếng, giống như nói với Mục Ly, lại giống như đang nhắc nhở cậu: “Đây chỉ là tác dụng phụ của nước thôi.

Nên nhớ, tưởng năng mỗi người đều có sự khác nhau về đặc tính, chúng chỉ giống nhau khi mới bước vào con đường tu luyện, đều là vô đặc tính.

Vậy nên khi tưởng năng của người đã thành đặc tính truyền vào người vô đặc tính thì đặc tính trong đó sẽ bị hủy thành tưởng năng vô đặc tính, nhưng tuyệt đối không thể truyền cho người có đặc tính, nếu không nhẹ thì cầu linh hồn không trong sạch, nặng thì cả đời không thể tiến thêm.”.