Nháy mắt, thời gian hơn một tháng trôi qua, cuộc sống của Phương Nguyên tại Thanh Dương Tông cũng dần ổn định.
Lúc này, hắn đã hoàn toàn đắm chìm trong thế giới tu hành của mình.
Ban ngày làm đúng trách nhiệm của tạp dịch, buổi tối cần cù tu hành, bình thường thi thoảng có lúc nhàn hạ thì hắn sẽ đọc kĩ sách mà Chu tiên sinh đưa cho mình, bổ sung toàn bộ học thức tu hành khác mà mình từng xem nhẹ vì nghiên cứu Đạo Nguyên Chân Giải.
Dần dần, hắn không chỉ có tu vi vững vàng tăng lên mỗi ngày, hơn nữa, sự lý giải với tu hành cũng ngày càng sâu sắc.
Cũng chính bởi vậy, cuộc sống trong tiên môn này tuy rằng gian khổ buồn tẻ nhưng lại khiến hắn cảm thấy phong phú khác thường...
"Ha ha, Phương sư đệ lại tới đây nữa à?"
"Gần đây tiến cảnh tu luyện thế nào?"
Trong sảnh ăn, Phương Nguyên ôm sách cuốn đi qua, người nào thấy hắn cũng đều cười chào hỏi.
Trong thời gian một tháng này, Phương Nguyên thường xuyên gặp mặt các đệ tử tạp dịch trong tiên môn này và cũng dần dần làm quen với họ.
Hiện giờ chuyện hắn từng là hạng nhất Giáp Tử bảng nhưng vì môn Đạo Nguyên Chân Giải mà bị hủy bỏ thứ hạng đã truyền khắp tiên môn, thái độ của một chúng tạp dịch đối với hắn cũng trở nên phức tạp, ban đầu thấy bộ dạng hắn cần cù tu hành mỗi ngày, ngay cả ăn cơm cũng không quên đọc sách, thật ra cũng không hề ít lời trào phúng, hơn một tháng trôi qua, tuy rằng vẫn có người khinh thường sự siêng năng của hắn nhưng những lời kia đã giảm đi rất nhiều.
Đối với người chịu chăm chỉ học tập, các đệ tử tạp dịch đó tốt xấu gì cũng sẽ có thêm vài phần tôn trọng.
"Ai nha, Phương sư đệ, đã lâu không gặp, tu vi lại có tiến bộ à?"
Vừa nghe thấy giọng nói ấy, Phương Nguyên đã thấy hơi đau đầu, không cần phải nói, Tôn quản sự đến đây.
Nhập môn hơn tháng, Phương Nguyên xem như đã chuẩn bị đầy để ứng phó tất cả, duy chỉ có Tôn quản sự này là làm cho người ta đau đầu, mỗi lần chạy đến trong phòng nhỏ của Phương Nguyên kéo hắn nói chuyện phiếm, vừa mở miệng là mấy canh giờ,tới lúc này, Phương Nguyên mới biết tật nói nhiều của Tôn quản sự thật sự có tiếng trong tiên môn, các tạp dịch khác đều trốn tránh hắn mà đi, cũng chỉ có người mới như hắn mới bằng lòng nghe y nói chuyện...
Nhưng mà cũng may, quanh năm khổ học khiến Phương Nguyên học được một độc chiêu, ngoài mặt thì nói chuyện với Tôn quản sự, thi thoảnh gật đầu trả lời nhưng trong lòng thì hắn vẫn đang nghiền ngẫm nghĩa trong kinh văn, suy tư đạo tu hành, nên cũng không tính là chậm trễ thời gian.
Mà Tôn quản sự hiếm khi có được một "bạn trò chuyện" có thể nghe mình nói như Phương Nguyên, thậm chí còn có thể đáp lại đôi chỗ, y nổi lên cảm giác tìm được tri kỷ, mới sáng ra đã lôi kéo Phương Nguyên hàn huyên nửa canh giờ, mới gặp giữa trưa mà làm như đã lâu không gặp...
"... Sau bữa cơm trưa, đến điện Tạp Vụ điểm danh, đi Tiểu Trúc Phong dọn dẹp điện Tàng Kinh..."
Tôn quản sự lẩm bẩm nửa ngày, Phương Nguyên chỉ tóm được một chút tin tức hữu dụng như vậy, vội gật đầu nhận lời.
Thân là đệ tử tạp dịch, không phải chỉ làm tốt chức trách của mình là xong, điện Tạp Dịch thường xuyên giao cho vài việc khác, xem như tạm thời điều động, trong chuyện này, Phương Nguyên không láu cá giống các tạp dịch lâu năm ở tiên môn này, không hề lười biếng bỏ việc, việc nào được phái cho hắn làm, hắn luôn nhanh nhẹn hoàn thành, Tôn quản sự thích Phương Nguyên phần nhiều cũng là vì chuyện này
Điểm danh xong, Phương Nguyên cùng với vài đệ tử tạp dịch lên Mộc Diên của Tôn quản sự.
Mộc Diên là một loại pháp khí cấp thấp trong tiên môn, có thể cưỡi gió mà đi, tiện đi lại trong núi, chỉ là nó không được chắc chắn, nhất là loại của Tôn quản sự, rõ ràng trông như sắp rời ra từng mảnh, vừa bay lên là vang lách cách, rất là đáng sợ.
Tiểu Trúc Phong là nơi đặt điện Tàng Kinh của Thanh Dương Tông, tâm pháp tu hành hiện giờ thường đều lấy ngọc giản lưu trữ, nhưng chất giấy, thậm chí là thẻ tre cũng có không ít, đều là thứ cổ xưa lỗi thời, cất giữ tại điện Tàng Kinh chỉ là để tưởng niệm thôi.
Nhưng lưu giữ chỗ sách và thẻ tre đó lại không tiện như ngọc giản, cần quét tước định kỳ, mà điện Tàng Kinh rộng lớn, cũng phải một, hai người mới có thể dọn dẹp được, mỗi một lần quét tước hay sửa sang lại, đều là cả một công trình lớn.
" Tiểu Trúc Phong nhiều quy củ, các đệ đều phải cẩn thận một chút, nếu va chạm đệ tử tiên môn thì khó tránh khỏi bị dạy dỗ một trận đấy..."
Dọc đường đi, Tôn quản sự không ngừng dặn dò, vài tạp dịch khác chỉ thưa dạ, cúi đầu đi về phía trước.
Khi tới trước điện Tàng Kinh, Phương Nguyên vô tình quay đầu, nhất thời ngẩn ngơ.
Cách đó không xa, trong một cái chòi nghỉ mát, đang có vài vị đệ tử tiên môn đang bàn chuyện trời trăng mây gió, dáng vẻ tự tin phóng khoáng khó nói nên lời.
Càng làm Phương Nguyên hơi khựng lại trong lòng chính là chuyện trong vài vị đệ tử tiên môn ấy, hắn lại thấy được một người quen, không ngờ đúng là bạn đồng môn của hắn ở Tiên Tử Đường tại thành Thái Nhạc - Chu Thanh Việt, so với một tháng trước, hiện giờ khí chất của Chu Thanh Việt thay đổi rất nhiều, đã có vài phần khí chất đệ tử tiên môn, điều khiến cho Phương Nguyên có thêm chút bất ngờ chính là hắn trông thấy Chu Thanh Việt một bên cười một bên thi triển pháp môn nào đó.
Ở lòng bàn tay của y, thanh khí lượn lờ, một chiếc lá khô bay múa cao thấp, cực kỳ linh động.
Đây là một loại thao tác luyện tập mà đệ tử tiên môn sử dụng pháp lực, lấy pháp lực khống chế lá rụng linh động bay múa ở lòng bàn tay.
Mà điều này khiến trong lòng Phương Nguyên hơi nặng nề: Có thể điều khiển lá khô thì ít nhất cũng phải đến cảnh giới viên mãn của tầng thứ nhất Luyện Khí.
Từng có tư chất chỉ tính là bình thường ở trong Tiên Tử Đường thành Thái Nhạc, không ngờ hiện giờ tu vi của y cao như vậy sao?
Điều này làm cho Phương Nguyên có chút kinh ngạc, trong lòng cũng có sự mất mát mơ hồ nào đó.
Đãi ngộ của đệ tử tiên môn đúng là tốt thật...
Chính mình đau khổ tu hành hơn một tháng, lại vẫn có mấy cửa khó chưa phá được, khoảng cách đến sự viên mãn xa vời, mà y đã…
"Ha hả, Phương sư đệ đang nhìn cái gì thế?"
Một thanh âm vang lên bên cạnh, Tôn quản sự đã đi tới, nhìn theo ánh mắt Phương Nguyên, đoán được ngay tâm tư của hắn, nhịn không được thở dài, nói: "Có phải nhìn tiến độ tu hành của đệ tử tiên môn người ta, hâm mộ hay không..."
"Độ chênh lệch này, không ngờ lại lớn như vậy sao?"
Phương Nguyên yên lặng một hồi mới nhịn không được mở miệng.
"Về sau sẽ còn lớn hơn nữa!"
Tôn quản sự vỗ vỗ bả vai Phương Nguyên, thở dài: "Phương sư đệ à, lúc đệ vừa mới vào tiên môn, ta đã muốn nói cho đệ, lúc trước nhìn đệ mười phần sức sống, muốn cho đệ có cái để tường niệm cũng tốt, con người ấy mà, đã sống thì dù sao cũng phải có hy vọng mới được, như ta này, không có một bầu rượu và nửa cân thịt thủ heo trong cơm chiều thì ta không nuốt nổi... Tuy nhiên đệ cứ bay bổng như vậy cũng không phải cách hay, sư huynh ta tuy rằng không muốn đả kích đệ, nhưng mà nên nói với đệ hai câu này xuất phát từ sâu trong lòng, Thanh Dương Tông chúng ta mặc dù có quy tắc là đệ tử tạp dịch có thể trở thành đệ tử tiên môn, nhưng theo ta được biết hơn ba trăm năm qua, chưa có vị tạp dịch nào thực sự thành công..."
"Vì sao?"
Vẻ mặt của Phương Nguyên thực sự có chút kinh ngạc, hắn ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Tôn quản sự.
"Bởi vì tu hành không phải chuyện đơn giản như vậy đâu..."
Tôn quản sự cười khổ nói: "Tu hành ấy à, chính là con đường nghịch thiên, từng bước hung hiểm, như dẫm trên băng mỏng, hơi vô ý sẽ tẩu hỏa nhập ma, kết cục thân tử đạo tiêu, người ta là đệ tử tiên môn chân chính, không chỉ có tài nguyên sung túc mà mỗi một con đường tu hành đều có sư tôn chỉ điểm, thậm chí là trực tiếp ra tay giúp bọn họ vượt qua cửa ải khó khăn, dù đệ bình thường có tu hành chăm chỉ hơn nữa, nhưng hễ gặp một vấn đề là bị kẹt lại, phải cẩn thận từng li từng tí không được tiến thêm, mà người ta lại có thể vô kinh vô hiểm vượt qua, hiệu suất này đệ làm sao mà so được chứ?"
"Đúng vậy, nếu ta mà có sư tôn chỉ điểm, thì bây giờ cũng không đến mức không dám đánh sâu vào mấy cửa mấu chốt kia..."
Phương Nguyên ngơ ngác, nghĩ tới nan đề mà mình gặp phải hiện giờ lúc tu hành, trong lòng cũng có chút nặng nề.
"Hiện tại, đệ vẫn kém họ một bước, tương lai sẽ kém đến mức càng ngày càng xa, tầng thứ nhất Luyện Khí chỉ là bắt đầu, chênh lệch này cũng nhỏ, tới sau này thì đệ sẽ hiểu được, cho nên nhanh chóng kiềm chế đi, đỡ khiến mình mệt mỏi như vậy..."
Tôn quản sự dứt lời, tiếc hận vỗ vỗ bả vai Phương Nguyên, xoay người vào điện Tàng Kinh để phân công việc.
"Chẳng lẽ thật sự không có hi vọng sao?"
Phương Nguyên trầm mặc một hồi, cũng đi theo vào điện Tàng Kinh, chỉ là nỗi lòng đã có chút loạn.
Một tháng qua, hắn chưa hề ngừng lại, cần cù tu hành, một khắc cũng không chậm trễ lười biếng nhưng lại không nghĩ đến chuyện đã bị bạn đồng môn bỏ xa nhiều như vậy, so ra tư chất của Chu Thanh Việt chỉ coi như bình thường, ngay cả y cũng vượt qua chính mình, vậy Kỳ Khiếu Phong thì sao?
Lữ Tâm Dao thì sao?
Trong lúc nhất thời, hắn có chút không muốn nghĩ đến nữa.
Dù sao hắn cũng mới là thiếu niên, bình thường tâm tính dù có vững vàng đến đâu, cũng vẫn còn có chút không cam lòng...
Lúc làm việc, Phương Nguyên không nói một lời, im lặng máy móc dọn dẹp, trong đầu luôn nhớ tới dáng vẻ nói cười của Chu Thanh Việt cùng mấy người ở trong chòi nghỉ mát ấy, hắn vốn tưởng rằng tâm tình của mình đã rất bình thản, hiện giờ lại cực kỳ hỗn loạn!
Đối với hắn mà nói, đây là lần đầu tiên rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi mà vận mệnh mang đến cho mình!
Hiện tại, hắn cái gì cũng không muốn, chỉ muốn thả trôi cái đầu, không muốn suy nghĩ gì nữa.
"Trông Phương sư đệ có vẻ không được bình thường cho lắm..."
"Mới vừa nhìn thấy những đệ tử tiên môn đó, hình như hắn hâm mộ lắm..."
"Hừ, đệ tử tiên môn thì ai mà không hâm mộ chứ, chủ yếu là hắn có chút không cam lòng, phải biết rằng vị Phương Nguyên Phương sư đệ này của chúng ta từng là hạng nhất Tiên Bảng đấy, nhưng mà môn Đạo Nguyên Chân Giải bị hủy bỏ, lúc này mới rơi ra khỏi bảng, nếu không thì hắn hiện tại chính là chân truyền!"
"Trước kia là trước kia, hiện tại đã làm tạp dịch, còn không chấp nhận số mệnh thì tức là tự tìm khó chịu rồi..."
Đệ tử tạp dịch khác cũng nhìn ra trong lòng Phương Nguyên bị đè nén, âm thầm nở nụ cười. Bọn họ ở lâu trong tiên môn, làm người làm việc đều rất láu cá, không muốn làm mấy việc vất vả, thấy Phương Nguyên chịu khó nên dứt khoát đẩy cho hắn, ngồi ở một bên tán gẫu cả ngày, nhưng Phương Nguyên cũng không để ý, chỉ chui đầu vào giữa các giá sách mà sửa sang lại, không ngẩng đầu lên, như là đã quên tất cả vậy.
Không biết qua bao lâu, hắn cảm thấy hai tay mình đã mỏi nhừ mới chậm rãi ngừng lại.
Lúc này, hắn đã đi sâu vào trong Tàng Kinh, xung quanh tất cả đều là giá sách cao lớn, ngay cả tiếng nói chuyện của mấy đệ tử tạp dịch vừa rồi cũng không nghe thấy, như là trốn vào trong rừng sâu vậy, một người cũng không có, một chút âm thanh cũng không nghe được, tĩnh lặng như phần mộ vậy.
Sau khi kinh ngạc đứng một lúc lâu, Phương Nguyên mới dựa vào giá sách ngồi xuống, vẻ mặt có chút cô đơn.
Sự chênh lệch giữa tạp dịch và đệ tử tiên môn chân chính quá xa...
Mới ngắn ngủn một tháng, tu vi đã bị người ta bỏ xa như vậy, vậy tương lai thì sao?
Chính mình từng hào hùng vạn trượng, muốn đoạt lại vị trí đứng đầu bảng lần thứ hai, thật sự có thể sao?
Cái loại cảm xúc lung tung và ảo não này, nháy mắt đánh vỡ sự bình tĩnh mà hắn gìn giữ một tháng qua, không thể ngăn lại.
"Ai, ông trời ơi, ngài thật sự đang đùa giỡn ta sao?"
Cũng không biết lặng im bao lâu, Phương Nguyên không nén được nở nụ cười tự giễu.
Hắn lười biếng, tiện tay rút một quyển sách trên giá sách bên cạnh ra, định ném mạnh ra xa, giống như là muốn đập cái vị kia ông trời mà hắn không nhìn thấy nhưng lại có mặt khắp nơi, hơn nữa còn hại mình rất thê thảm kia để phát tiết lửa giận trong lòng một chút...
Nhưng cũng đúng vào lúc này, hắn đột nhiên ngây người một cái, không quằng quyển sách trong tay ra, mà là đưa tới trước mắt.
Dựa vào ánh sáng mờ tối, hắn nhìn thấy bốn chữ to rõ ràng trên quyển sách: Đạo Nguyên Chân Giải!