Ngay cả Phương Nguyên cũng không ngờ đến phù chiếu đầu tiên của đời mình không phải là nhờ bản lĩnh gì đoạt được mà là nhờ kỳ nghệ.
Năm đó lúc hắn học đánh cờ, cũng mới chỉ có bảy tám tuổi, thấy Chu tiên sinh ngồi suy nghĩ thế cờ nhất thời hiếu kỳ muốn học. Chu tiên sinh cũng chỉ ôm tâm thái chơi đùa để dạy hắn, nhiều khi kéo hắn chơi vài ván, nhàn rỗi tán gẫu đôi câu.
Nhưng Chu tiên sinh không ngờ Phương Nguyên rất có thiên phú chơi cờ, lúc đầu ông còn phải nhường Phương Nguyên ba phần hai người mới có thể tiếp tục chơi. Nhưng rất nhanh sau đó, ông phải dùng toàn lực ứng phó với tên tiểu tử này. Một năm trôi qua, ông kinh ngạc phát hiện ra mình thế mà lại không đánh thắng được tên tiểu tử này. Cho dù ông vắt hết óc, đào bới tim gan hạ một thế cờ mà ông cho là rất tinh diệu nhưng vẫn bị tiểu tử này dễ dàng phá giải, hệt như đang đùa giỡn mà giết ông đến mức không còn sót mảnh giáp nào. Thế cờ trở nên vô cùng thê thảm!
Từ đó về sau, ông không nhắc đến chuyện chơi cờ nữa...
Nhưng cũng từ khi ấy, bài tập của Phương Nguyên đột nhiên nhiều thêm gấp mấy lần...
Chu tiên sinh nói, "Thiếu niên lấy việc học làm trọng, học đánh cờ làm gì, làm lỡ việc luyện võ!"
Phương Nguyên tin tưởng lời dạy này không thôi, kỳ thật hắn cũng cảm giác kỳ nghệ của mình chẳng cao minh bao nhiêu, có thể thắng Chu tiên sinh, không chừng là do Chu tiên sinh quá yếu. Hơn nữa đối với người một lòng bay cao như hắn, mấy chuyện chơi cờ này đúng là chẳng đàng hoàng gì...
Lúc này, nếu không phải do thái độ của Tiểu Lạt Tiêu với hắn quá kém, hắn cũng sẽ không chơi trận này.
Đánh liền ba ván, Tiểu Lạt Tiêu của Linh Dược giám cuối cùng cũng không nhắc đến chuyện chơi cờ nữa, chẳng qua nàng ta đằng đằng sát khí uy hiếp mọi người ở đó không ai được truyền kết quả của trận cờ hôm nay ra ngoài, quyết chí suy nghĩ thêm thế cờ hay để báo thù.
Còn Phương Nguyên cũng thuận lợi lấy được phù chiếu của Linh Dược giám, nhận nhiệm vụ đầu tiên của mình.
Sấy khô bảy phần một trăm gốc hoa Tử Hành Lam, Tinh Hồn thảo và Thất Tinh quả, để qua một đêm sương lạnh. Ngày hôm sau dùng Linh Hỏa quyết sấy khô ba phần, sang ngày thứ ba tiếp tục phơi nắng một ngày một đêm, phơi đến khi khô hoàn toàn là có thể đem vào.
Nếu như đúng cách, hắn có thể nhận được một viên luyện khí đan và tiếp tục chế biến dược liệu!
Đối với cơ hội này Phương Nguyên rất quý trọng, buổi tối sau khi hắn trở về, bắt đầu nghiên cứu quá trình này. Hắn đã học xong Linh Hỏa quyết, việc hong khô linh dược không phải quá khó, nhưng quan trọng nhất là những linh dược này trân quý vô cùng, không thể dùng lung tung, mỗi một bước phải vô cùng cẩn thận, bằng không tuy rằng thành phẩm cuối cùng bề ngoài không có gì khác nhau nhưng lại làm trôi mất rất nhiều dược tính.
Cũng may con người Phương Nguyên không có gì khác ngoài sự kiên trì và cẩn thận.
Đầu tiên lấy ba gốc linh dược thử trước, hắn chiếu theo cách làm làm theo, sau ngày thứ ba có hai gốc linh dược là hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn. Sau đó hắn đúc kết một phen mới biết vấn đề của gốc linh dược thất bại nằm ở đâu, xác định chắn chắn rồi, hắn mới bắt đầu luyện chế nhiều cây.
Hắn bận rộn ba ngày, luyện chế xong một trăm cây linh dược, đưa đến Linh Dược giám, đạt yêu cầu hơn chín mươi gốc, vậy đã rất đủ tiêu chuẩn của Linh Dược giám. Tiểu Lạt Tiêu cũng rất sảng khoái đưa cho hắn một viên luyện khí đan, sau đó tìm một chỗ không người kéo Phương Nguyên đánh hai ván cờ, cuối cùng thua thê thảm rồi mới nhìn Phương Nguyên vui vẻ rời khỏi đó.
Trong tay có một viên luyện khí đan, Phương Nguyên rất hưng phấn. Trong lòng hắn âm thầm tính toàn, bằng tốc độ của hắn, cách ba ngày là có thể lĩnh một nhiệm vụ, như vậy sau một tháng hắn sẽ có 10 viên luyên khí đan, ngang với một khối linh thạch rồi. Nói cách khác, chỉ cần hắn thuận lợi làm việc, dù là một đệ tử tạp dịch nhưng tài nguyên cũng hoàn toàn không thua kém gì đệ tử tiên môn!
Chẳng qua là bình thườnghắn còn phải đọc sách, tu luyện, không thể nhận nhiều nhiệm vụ quá. Vì vậy hắn tự đặt ra cho mình một quy củ, cứ cách năm ngày sẽ đi nhận nhiệm vụ một lần. Thời gian khác để trống ra để ngồi thiền, còn phải làm việc tạp vụ nữa.
Dù sao trong lòng hắn vẫn luôn hiểu rõ con đường mình đi, kiếm tài nguyên chỉ là thứ yếu, nhiệm vụ thiết yếu chính là nhanh chóng đề thăng tu vi của mình!
Trong quá trình này, cũng có vài chuyện vui ngoài ý muốn. Tu vi của Phương Nguyên thấp, dù Linh Hỏa quyết chỉ là pháp thuật không có phẩm giai nhưng cũng rất dễ dàng tiêu hao pháp lực của hắn đến không còn chút gì. Mỗi lần làm nhiệm vụ xong hắn đều thấy thân thể trống rỗng vô cùng. Nhưng sau khi ngồi thiền, pháp lực hồi trở lại, hắn lại mơ hồ nhận ra pháp lực của mình tinh thuần không ít, tu vi cũng hơi tăng lên, nhận ra điều này làm hắn có chút hưng phấn.
Hắn âm thầm nghĩ, pháp lực có thể cũng giống như khí lực, phải sử dụng thường xuyên mới có thể nhanh tăng cao hơn!
Hai tháng trôi qua, hắn sống cuộc sống bình thản không có chút sóng gió nào. Người khác nhìn một ngày của Phương Nguyên đều cảm thấy khô khan vô cùng, suốt ngày đọc sách, tu hành, làm việc vặt, đến Linh Dược giám nhận nhiệm vụ. Điều linh hoạt duy nhất có lẽ là mỗi lần đến Linh Dược giám đều bị Tiểu Lạt Tiêu bám lấy không tha, phải dạy dỗ nàng trên bàn cờ vài trận mới thôi..
Kỳ nghệ của Tiểu Lạt Tiêu thật ra cũng có chút tiến bộ, nhưng trình độ của Phương Nguyên lại đột nhiên tăng mạnh, dường như nhắm mắt cũng có thể đánh nàng. Tiểu Lạt Tiêu vốn dĩ tính tình không chịu thua ai, rõ ràng lần nào chơi cờ cũng bị Phương Nguyên đánh giết tơi bời nhưng hết lần này tới lần khác đều tự chuốc lấy khổ. Cuối cùng Phương Nguyên cũng thấy hơi chán, mỗi lần đến nhận nhiệm vụ đều phải lén lút trốn nàng!
Dù vậy, bình thản thì bình thản, cuộc sống yên tĩnh như vậy ngược lại rất phù hợp với sở thích của Phương Nguyên, hận không thể vĩnh viễn sống như vậy!
Bây giờ mỗi tháng hắn đều có sáu bảy viên luyện khí đan, hơn nữa thân là đệ tử tạp dịch nên được phân cho hai viên, so với đệ tử tiên môn được phân một khối linh thạch cũng không chênh lệch nhiều. Có tài nguyên sung túc, lại có thuật Thiên Diễn đẩy nhanh quá trình tu hành, hơn nữa bình thường hắn luôn tu luyện chăm chỉ. Sau hơn hai tháng, tu vi của hắn quả nhiên tăng mạnh, đã đi đến cánh cửa của tầng thứ ba Luyện Khí.
Quy củ của tiên môn đã định, nếu đệ tử tạp dịch trước mười tám tuổi có thể luyện tới cảnh giới viên mãn của tầng ba Luyện Khí, có thể ngư dược long môn, trở thành đệ tử tiên môn chân chính. Hiện tại hắn mới mười sáu tuổi, còn tận hai năm để tu luyện nữa, chắc chắn là kịp.
Thậm chí có thể nói, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đến mười bảy tuổi là hắn có thể hoàn thành mục tiêu này rồi.
"Ngày mai quét dọn đạo đài, nên cẩn thận chút, không thể bỏ qua dù chỉ là một gốc cỏ dại!"
Một ngày nọ, đến lúc phải quét dọn đạo đài, từ sớm Tôn quản sự đã tập hợp chúng đệ tử tạp dịch đến, sau khi phân công công việc xong để mọi người tự bận rộn, nhiệm vụ của Phương Nguyên là dọn sạch cỏ dại chung quanh, thật ra việc này rất nhẹ nhàng.
Thời gian hắn ở tiên môn cũng không ngắn, mọi người không còn xem hắn là người mới. Hơn nữa chúng đệ tử tạp dịch thấy hắn thành thật, bình thường cũng rất hay ức hiếp hắn. Hắn cũng rất hay trò chuyện với Tôn quản sự, Tôn quản sự thấy hắn chăm chỉ, có một ít việc có thể tha thì đều tha cho hắn một lần, dùng hết khả năng giúp hắn có nhiều thời gian tu hành hơn.
Đối với chuyện này Phương Nguyên rất biết ơn, lúc làm việc, phàm là chuyện đã phân công cho mình thì hắn đều làm rất nghiêm túc.
Còn những người khác thì dùng nhiều mánh lới gian lận. Tôn quản sự quan sát, thỉnh thoảng không hài lòng hét lên nhắc nhở.
"Ha ha, Phương sư đệ, ngươi làm việc nhanh nhẹn thế, có cần sư huynh giúp một chút không?"
Đang lúc bộn bề mồ hôi đầy đầu, đột nhiên nghe thấy tiếng cười phía sau.
Phương Nguyên quay đầu lại, đã thấy Tống Khôi dẫn theo hai đệ tử tạp dịch thường đi cùng gã tiến lại.
Trong lòng Phương Nguyên lấy làm lạ, Tống Khôi này là bá chủ một phương ở trong đám đệ tử tạp dịch. Bình thường việc của người này đều là gã ép người khác làm giúp, còn gã thì cả ngày lông bông, rượu chè bài bạc, sao hôm nay lại tốt bụng chủ động tới giúp mình?
"Cũng không có nhiều việc, tự ta làm được rồi!"
Hắn khách khí cười cười, trước đây Tống Khôi giúp hắn nói chuyện, hắn vẫn nhớ rõ phần ân tình này.
"Hừ hừ, đương nhiên không có nhiều việc rồi, tên họ Tôn đó ở phe ngươi, bình thường đều chia việc bẩn việc cực cho chúng ta cả!"
Tên đệ tử tạp dịch họ Triệu đi bên cạnh Tống Khôi hừ lạnh một tiếng, giọng rất chi khó ở..
"Sao ngươi lại nói Phương sư đệ như vậy? Tất cả mọi người là đồng môn, làm nhiều việc chút thì sao?"
Tống Khôi lạnh mặt dạy dỗ tên tạp dịch nọ một tiếng, đổi sắc mặt, cười nói với Phương Nguyên, "Nhưng mà, Triệu sư đệ quả thực nói không sai, Phương sư đệ ngươi thập phần dụng công tu hành, lại bỏ thời gian đến lĩnh phù chiếu ở Linh Dược giam, đương nhiên sẽ không có nhiều thời gian làm việc. Chuyện của ngươi mấy người bọn ta chỉ có thể chia nhau làm giúp ngươi, có cơ hội ngươi thật phải cảm ơn chúng ta thật tốt đó..."
Phương Nguyên quay đầu nhìn gã một cái, cười nói, "Tống sư huynh muốn thế nào?"
Tống Khôi nghe vậy, cười như không cười ha ha một tiếng, nheo đôi mắt nhỏ hẹp nói, "Phương sư đệ thật thông minh, ta không vòng vo nữa, gần đây huynh đệ ta hơi kẹt một chút, ngươi lại cho ta mượn thêm ba khối linh thạch nữa được không?"
"Ba khối linh thạch?"
Phương Nguyên nghe vậy nhất thời dừng động tác trong tay, quay đầu nhìn hắn một cái.
Tống Khôi cũng nheo mắt lại, đưa tay ra ngoài quơ lên quơ xuống.
Nhìn mắt gã, một lúc lâu sau Phương Nguyên cũng không lên tiếng, thầm nghĩ, "Trong sách nói tiểu nhân lòng tham không đáy, chính là đây sao?"