Đại Kiếp Chủ

Chương 10: Một trận đánh cược

“Chiêu Ngự Vật Thuật này của Chu sư đệ hay thật đấy!”

Chu Thanh Việt sử dụng linh khí điều khiển lá khô đánh lên đầu Phương Nguyên. Lá khô mỏng nhẹ tất nhiên chẳng thể tổn thương được người.

Có điều đám đệ tử đang chứng kiến ở bên cạnh lại lập tức vang lên không ít lời khen ngợi. Chu Thanh Việt đảo mắt nhìn quanh, dáng vẻ vô cùng đắc ý.

Đây là một trong những thuật pháp sau khi mãn cấp tầng thứ nhất Luyện Khí mới có thể tu hành, lăng không nhiếp vật, vận chuyển từ tâm. Mặc dù gã chỉ điều khiển được lá khô mỏng nhẹ lại còn chẳng gây thương tổn cho người khác nhưng một chiêu này đã thể hiện rõ khả năng Ngự Vật Thuật với trình độ không tầm thường của Chu Thanh Việt.

Chính gã cũng nhận thấy rằng đây là lần bản thân thi triển tốt nhất trong suốt thời gian tu luyện tới nay.

Đặc biệt là chiêu điều khiển lá khô đánh lên đầu Phương Nguyên lại được phát huy ngay trước mặt Tiểu Kiều sư muội. Điều này càng khiến gã mở cờ trong bụng, vẻ đắc ý bộc lộ ra mặt.

Mấy vị đệ tử tiên môn khen ngợi cũng thật lòng tán thưởng vài câu, chỉ có Tiểu Kiều sư muội khẽ cau mày.

Bị lá khô đáp vào đầu, Phương Nguyên vốn định rời đi bỗng dừng bước, tay từ từ nắm chặt thành quyền.

Hắn nín nhịn mấy hơi, sau đó chầm chậm quay người lại.

Dường như Chu Thanh Việt không nhận ra Phương Nguyên đang nổi giận, trêu tức cười nói: “Phương sư huynh đã từng thấy chiêu Ngự Vật Thuật thế này chưa?”

Phương Nguyên mặt không cảm xúc, lạnh lùng nói: “Theo Luyện Khí pháp sơ cấp của Thanh Dương Tông có giảng thì trong vòng ba trượng điều khiển lá khô linh động bay lượn, vận chuyển từ tâm. Nhưng chiêu thức đó của ngươi, sức lực phân tán mà không hợp lại, lá khô bay một lần là tan, không dùng được nữa. Chỉ có thể gọi là kém cỏi!”

Lời này của hắn hết sức nghiêm túc. Những đệ tử tiên môn khác nghe vậy đểu ngẩn người hết cả, trong chốc lát không nhịn được rộ lên cười ầm ầm.

“Dựa vào ngươi mà đòi có tư cách chỉ điểm ta chắc?”

Sắc mặt Chu Thanh Việt trở nên khó coi. Vừa rồi gã cũng chỉ nhạo báng hắn một câu, đâu định hỏi ý kiến của Phương Nguyên. Ai biết được hắn lại lôi nội dung tâm pháp Luyện Khí ra phê bình mình một trận. Điều này làm cho Chu Thanh Việt nhớ lại hồi ở thành Thái Nhạc hắn vẫn là đệ tử nghèo hèn nhưng lại cứ tự cao tự đại ở Tiên Tử Đường, khiến cho những người như gã trở nên mờ nhạt, trong lòng cảm thấy khó chịu.

“Vừa rồi ngươi cũng nói, ta đứng đầu tiên bảng, còn ngươi thì đứng chót tiên bảng. Tất nhiên là ta có tư cách chỉ điểm ngươi!”

Phương Nguyên lạnh lùng mở miệng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“Ha ha, quả nhiên vị này đã từng đứng đầu tiên bảng. Khẩu khí đúng thật là không nhỏ!”

“Thanh Dương Tông lập phái đã mấy ngàn năm, đệ tử tạp dịch lại muốn chỉ điểm đệ tử tiên môn. Đây cũng là lần đầu tiên đấy?”

“Nhưng mấy câu vừa rồi hắn phê bình Chu sư đệ, đúng là không tồi…”

Một đám đệ tử tiên môn trộm cười lên, ánh mắt đảo qua nhìn Phương Nguyên.

“Kìa, Phương sư đệ, đi thôi đi thôi. Trong Tàng Kinh Điện còn nhiều việc phải làm lắm…”

Tôn quản sự không nhìn nổi nữa, định khuyên Phương Nguyên bỏ đi không cần ở lại đây chịu nhục.

“Xong hết rồi. Chúng ta đi thôi!”

Tiểu Kiều sư muội kia cũng nhìn Phương Nguyên với ánh mắt phức tạp, hờ hững nói với mấy đệ tử tiên môn khác.

Chu Thanh Việt nghe ra được ý tứ đồng tình Phương Nguyên trong lời nói của Tiểu Kiều sư muội nhưng sự đồng tình này càng làm gã khó chịu. Cố ý nhìn Phương Nguyên, làm ra vẻ tiếc hận, nói: “Ai, ngược lại ta cũng muốn ôn lại những năm tháng Phương sư huynh kiên nhẫn dạy dỗ. Chỉ tiếc là bây giờ chúng ta một là đệ tử tiên môn, một là tên tạp dịch, thân phận cách biệt, tu vi chênh lệch. Sợ là chúng ta đợi không được đến ngày đó rồi…”

“Tại sao?”

Phương Nguyên bình tĩnh nói: “Đệ tử tạp dịch cũng có thể tu hành. Chẳng lẽ tư chất của ngươi còn mạnh hơn cả ta ư?”

“Ta…”

Chu Thanh Việt muốn phản bác một câu nhưng bây giờ không biết phải nói lời này ra khỏi miệng ra sao.

Người ta đứng đầu tiên bảng, còn gã chỉ là một cái tên nhỏ bé được đề một góc trên bảng. Da mặt có dày hơn nữa cũng không dám nói mình có tư chất mạnh hơn hắn.

Nhưng trước mặt mọi người lại bị Phương Nguyên giả ngu hỏi ra vấn đề này, càng khiến gã sa sầm mặt mày.

Trong lòng ngầm giận dữ, cảm giác muốn đẩy hắn xuống chân đạp cho hả hê càng bùng mạnh hơn!

Chẳng qua hơi ngừng lại một chút.

Gã chỉ đơn giản cười lạnh nói: “Tất nhiên ta không thể sánh bằng tư chất của Phương sư huynh, ha ha, đã từng đứng đầu tiên bảng, ai có thể so được với huynh chứ? Chỉ có điều, giờ ta lại may mắn hơn ngươi một chút, được trời xanh chiếu cố, có sư tôn sư huynh sư muội chỉ điểm tu vi, lại có tiên môn phát cho tài nguyên phụ trợ. Nếu còn không sánh bằng một đệ tử tạp dịch như ngươi, vậy chẳng phải là ngu xuẩn như cái đầu heo sao?”

Dứt lời, lại như khoe hoang, y vân vê tung hứng hòn đá nhỏ ánh sắc đỏ trong tay, nhìn Phương Nguyên như từ trên cao nhìn xuống.

“Linh thạch?”

Thấy khối đá nhỏ màu đỏ kia, cả đám đệ tử tạp dịch nhìn chăm chăm.

Đây chính là tài nguyên tu luyện được lưu hành phổ biến nhất trong giới tu hành, ẩn chứa một lượng linh khí nhất định, còn hơn mười viên luyện khí đan cấp thấp trong tay đám đệ tử tạp dịch bọn họ. Đãi ngộ chênh lệch như thế này, đủ để họ đỏ mắt ước ao…

Nhìn thấy linh thạch, họ cũng chịu không được có chút thông cảm cho Phương Nguyên.

Một tên đệ tử tạp dịch sao nhất định tức giận với đệ tử tiên môn làm gì, ồn ào làm gì. Hàng tháng người ta có thể lĩnh một khối linh thạch, còn ngươi cũng chỉ nhận được hai viên luyện khí đan cấp thấp. Chênh lệch thế này, tự chuốc lấy nhục có vui không?

“Quả nhiên đệ tử tiên môn và đệ tử tạp dịch có chênh lệch lớn…”

Phương Nguyên nhìn khối linh thạch kia, cũng hơi động tâm, liếc mắt một cái rồi quay đi luôn. Trong lòng sớm đã có chủ ý, lạnh lùng nói: “Nếu người khác thì ta chỉ là một tên tạp dịch, dĩ nhiên không dám so đo. Có điều nếu là lời của Chu sư đệ ngươi…” Bất ngờ hắn cười một tiếng: “…Ta cảm thấy cũng không kém xa lắm. Dù sao ngươi trong mắt ta vẫn luôn không thể thông minh hơn heo được!”

Ầm!

Mọi người xung quanh nghe thấy lời này, mặt như nhìn thấy quỷ.

Cái này là chửi người ta đúng không?

Chu Thanh Việt tím mặt, nắm tay kêu răng rắc, khẽ liếc mắt về phía Tiểu Kiều sư muội. Thấy nàng cười tủm tỉm, trong lòng giận sôi, lạnh lùng nói: “Nói vớ vẩn, một tên đệ tử tạp dịch như ngươi mà cũng dám xem thường ta?”

Lời này vừa nói ra, Chu Thanh Việt đã tiến lên một bước, nói chuyện không hợp thì động thủ luôn.

Phương Nguyên chẳng chút e sợ, lạnh nhạt nói: “Không phải ta xem thường, chỉ muốn hỏi ngươi, nếu tu vi của ta cao hơn ngươi thì như thế nào?”

“Ha ha ha ha…”

Chu Thanh Việt cười gằn: “Coi như ngươi đã từng đứng nhất bảng thì sao? Chẳng qua cũng chỉ là đệ tử tạp dịch, Chu Thanh Việt ta đường đường là đệ tử tiên môn, chẳng lẽ còn không bằng ngươi? Nếu thật sự có một ngày tu vi của ngươi vượt qua ta, ta đây sẽ dập đầu lạy ngươi ba cái!”

Những đệ tử tiên môn khác nghe vậy, đều thầm gật gù.

Đệ tử tạp dịch với đệ tử tiên môn vốn chênh lệch rất nhiều, hơn nữa là càng ngày càng chênh.

Ngay từ đầu đã định sẵn tốc độ tu hành của hai bên vốn không cùng một cấp bậc. Có thể nói, nếu đệ tử tạp dịch muốn vượt qua đệ tử tiên môn, chính là đi bộ đuổi theo xe. Đừng nói có thể đuổi kịp, chênh lệch giữa hai bên chỉ có thể càng ngày càng xa.

Nhưng Phương Nguyên giống như không hiểu đạo lý này, chỉ hững hờ nói: “Không cần phải dập đầu với ta, chỉ cần đưa linh thạch trong tay ngươi cho ta là được!”

Chu Thanh Việt hơi ngẩn người rồi mới sực hiểu. Hóa ra tên tạp dịch này mơ ước tài nguyên tu hành của mình…

Tựa như trêu ngươi mà nhìn Phương Nguyên, cười khẩy nói: “Đừng nói là một khối linh thạch này, ta cho ngươi mười khối?”

Sắc mặt mấy người đệ tử tiên môn khác cũng có chút kỳ lạ.

Ở trong mắt bọn họ kẻ đệ tử tạp dịch này tựa như người điên vậy…

Hắn đang lòe thiên hạ hay thật sự cho rằng mình có thể so tu vi với đệ tử vậy?

Cái ý niệm này còn chưa bay mất, Phương Nguyên cũng đã lạnh lùng quay đầu lại nói: “Đây coi như là một trận cá cược nhỏ giữa ta và Chu sư đệ, không biết các vị sư huynh thấy thế nào, có cảm thấy hứng thú mà muốn đặt thêm chút tiền đặt cược không?”

Đám đệ tử tiên môn nghe thế, nhất thời trố mắt nhìn nhau, vượt ngoài dự liệu.

Một nam tử mặc áo tím nín cười nói: “Trận đánh cược này thật thú vị. Ta đây cũng động lòng. Vậy ta cược theo một khối linh thạch…”

Một người khác cũng cười cười hùa theo: “Mọi người đều là đồng môn cả. Ta cũng vì Chu sư đệ mà theo cược. Linh thạch này mới được lĩnh, cược đi!”

“Ta cũng cược…”

“Ha ha, cược một khối linh thạch có gì vui. Nếu tên tạp dịch này có thể thắng Chu sư đệ, ta cho ngươi mười khối linh thạch!”

Trong lúc nhất thời, có năm sáu người mở miệng hùa theo. Tất nhiên bọn họ đều cho rằng Phương Nguyên ôm mộng hão huyền. Trận cá cược này cùng lắm chỉ là trò cười thôi. Bây giờ mở miệng cũng chỉ vì muốn lấy thể diện cho Chu Thanh Việt nhưng kỳ thực cũng chẳng phải muốn đánh cược thật. Chỉ có Tiểu Kiều sư muội kia là không nói câu nào, đôi mắt đẹp chỉ nhìn chằm chặp Phương Nguyên. Dường như vô cùng hứng thú với hắn.

“Ha ha, đa tạ các vị sư huynh sư đệ!”

Chu Thanh Việt mặt mũi tươi tỉnh, ôm quyền cười tươi. Sau đó khẽ nâng cằm nhìn Phương Nguyên, cười nói: “Tiền đặt cược ngươi muốn đều có, chỉ có điều ta cũng muốn hỏi Phương sư huynh một chút. Nếu tu vi của ngươi không bằng ta, định thế nào đây?”

Trong lòng đã nghĩ, gã cũng chẳng cần luyện khí đan của đệ tử tạp dịch, chỉ cần Phương Nguyên dập đầu với mình mấy cái là được.

Mà Phương Nguyên cũng không trả lời theo ý của hắn, chỉ là sắc mặt dần trở nên nghiêm túc, lạnh nhạt nói: “Ta chỉ muốn nghiêm túc làm chút chuyện bản thân muốn nên không thích tranh chấp với ngươi. Cái gì cũng phải có mức độ, ngươi ức hiếp ta, ta đương nhiên sẽ không chịu được!”

Chu Thanh Việt căn bản không thèm nghe lời Phương Nguyên nói, chỉ cười khẩy: “Bớt nói nhảm đi. Ta hỏi ngươi khi nào có thể đuổi kịp tu vi của ta?”

Phương Nguyên bình tĩnh cười một tiếng, đột nhiên dang tay ra, không gian đang bằng lặng bỗng nổi lên một trận cuồng phong. Lá khô khắp mặt đất đều bị cuộn lên tạ thành lốc xoáy xung quanh hắn. Sau đó Phương Nguyên nhìn Chu Thanh Việt cười một tiếng.

“Chính là bây giờ!”

Vừa nói, hai tay vừa vung một cái, lá khô đầy trời tất cả đều “ào ào” bay thẳng đổ ập vào mặt Chu Thanh Việt...