Đại Kiếm Sư

Chương 96: Chinh chiến tình trường



Đại môn đóng lại phía sau ta.



Dưới ánh sáng chiếu rọi của hai dãy đèn dầu trên bức tường ở hai bên cạnh cửa, căn phòng ngủ rộng rãi của Đồ Giảo Giảo đắm chìm trong sắc vàng óng ả nhu hòa.



Chính giữa phòng đặt một chiếc giường lớn hoa lệ, bốn phía xung quanh bố trí thanh nhã điều hòa. Đồ trang trí nho nhỏ không những bày biện đầy trên mấy chiếc kệ, mà còn đặt đầy lên hai chiếc tủ cao đặc chế.



Đối diện với cửa chính là một hàng tám cửa sổ lớn và một ô cửa hình quạt khác. Bên ngoài là một hậu hoa viên yên tĩnh, được tường cao bao quanh, dưới ánh trăng chiếu rọi thấy ẩn hiện trồng đầy hoa cỏ xanh tươi. Giữa viện còn có một tòa tiểu đình tinh xảo, khe suối nhân tạo chảy vòng quanh bên cạnh, tiếng nước chảy róc rách vọng lại.



Ở hai bên vách tường, một bên treo bức tranh chân dung Đồ Giảo Giảo cưỡi ngựa cầm kiếm, bên còn lại trưng bày hơn chục loại binh khí khác nhau, khiến người ta cảm thấy nữ chủ nhân văn võ kiêm toàn.



Đồ Giảo Giảo xinh đẹp tựa thiên tiên, mặc một chiếc trường bào tuyết bạch mềm mại, ngồi trên chiếc ghế dựa sát cửa sổ, lạnh lùng nhìn ta.



Ta không cần thăm dò tâm linh nàng cũng biết rằng nàng thề quyết tâm liều chết kháng cự. Nàng không chỉ vì bản thân, mà cũng vì hạnh phúc và lợi ích của toàn bộ Hồng Ma quốc. Nếu như để cho "Âm Phong" ta đây thay thế địa vị của Cuồng Vũ, Hồng Ma quốc sẽ rơi vào thế kỷ hắc ám sợ hãi, thê tử và nữ nhi của Hồng Ma nhân sẽ phải chịu nhục.



Nếu như ta không thể tiêu trừ được nỗi sợ hãi này của nàng, cho dù Cuồng Vũ không trợ giúp nàng, ta e rằng cũng rất khó đoạt được nàng trong cam tâm tình nguyện. Ý chí của con người là lực lượng vô cùng mạnh mẽ.



Tâm linh của ta trải ra bốn phía, lập tức tìm được Cuồng Vũ đang ngồi xếp bằng trong gian tiểu thất sát vách, khép mắt chìm sâu vào suy nghĩ, đã tiến vào cảnh giới ly hồn xuất khuy*. Tâm linh lại vươn qua phía Đồ Giảo Giảo, vừa định tiến vào thần kinh của nàng, thì một cỗ linh lực như thủy triều phun ngược trở lại, xua đuổi ta cách xa thân thể nàng.



Ta vô cùng kinh hãi, thầm biết bất diệu. Không thể tưởng được Cuồng Vũ, dù lòng tin đã bị ta đả kích cho tan tác, mà vẫn có lực lượng phản kích ngoan cường như thế. Lúc này mới biết hắn có thể ngồi ở vị trí thủ lĩnh vu thần, quả là có bản lĩnh chân thực.



Ta thử đến mấy lần nhưng đều không thể chiếm lĩnh, trong lòng cảm thấy sốt ruột. Đôi mắt thanh tú của Đồ Giảo Giảo sáng lên, lạnh lùng khiêu khích: "Pháp sư không phải đã sợ rồi chứ! Tại sao cứ đứng trơ không nhúc nhích ở đó?"



Ta chấn chỉnh tinh thần, thong thả bước tới ngồi xuống chiếc ghế dựa bên cạnh nàng, nhìn nàng qua chiếc bàn. Nàng nhìn lại ta không chút sợ sệt, ánh mắt trong suốt kiên định. Ý chí và lực lượng tâm linh của mỹ nữ này có lẽ mạnh mẽ hơn gấp trăm lần Đồ phu nhân. Với lại, chuyện thất bại của Đồ phu nhân xảy ra là do bất thình lình, bất ngờ không kịp phòng bị, nhưng Đồ Giảo Giảo lại dưỡng sức chờ đợi.



Đồ Giảo Giảo yêu kiều cười rộ lên: "Nếu như Âm Phong pháp sư lập tức thừa nhận thất bại, ta sẽ bằng lòng đưa các người đi ngay trong đêm, tuyệt đối không gây khó dễ. Thế nhưng, ngươi vĩnh viễn không được đặt chân lên Đại Dương châu nửa bước."



Ta cảm thấy hoàn toàn vô phương tiến vào trong tâm linh của nàng. Đồ Giảo Giảo sau khi kết hợp với tâm linh của Cuồng Vũ, đã nâng cao rồi chuyển hóa đến một trình độ khác, cao cường hơn so với bất cứ một người nào trong hai người, giống như một tòa thành lũy hoàn toàn không có cách nào công kích. Ta đã nổi lên cảm giác bất lực của thất bại.



Trong mắt Đồ Giảo Giảo lóe lên thần sắc chán ghét, nói với vẻ xem thường: "Ta thực không hiểu được bọn Tú Lệ pháp sư sao có thể chạy theo ngươi. Ta chỉ cần nghĩ đến diện mạo đáng sợ của ngươi sau chiếc mặt nạ kia thì đã thấy buồn nôn."



Tuy biết rõ người nàng nhằm vào là Âm Phong mà không phải là Lan Đặc ta, nhưng ta vẫn có cảm giác nhục nhã, hơi tức giận nói: "Nàng có muốn biết tại sao các nàng ấy cứ khăng khăng một mực với ta như vậy không?"



Đồ Giảo Giảo khép đôi mắt đẹp như trăng sáng trên bầu trời lại, thần sắc giễu cợt, chiếc miệng nhỏ nhắn hơi cong lên: "Ngươi muốn khoe khoang kỹ thuật phòng the sao? Tiếc là ta chẳng phải là đồ dâm phụ hư hỏng như các nàng ấy, đối với sở trường của các hạ thì không có một chút hứng thú. Chỉ có tình yêu chân chính mới có thể khiến ta động tâm, nhục dục không có tình yêu thì chỉ là hành vi cầm thú."



Ta cảm thấy rất bực bội, thò tay định sờ nhẹ lên khuôn mặt thanh tú của nàng. Đồ Giảo Giảo ngọc dung lạnh lẽo, quát: "Nếu như ngươi động tay động chân, liền tính là ngươi sử dụng bạo lực và đã thua cuộc. Ngươi muốn thắng trận này, phương pháp duy nhất chính là làm cho ta yêu thương ngươi, thôi hành động đó ngay đi."




Ta thở ra một hơi, nói: "Không thể tưởng tượng được tiểu nữ tử nàng lại lợi hại như vậy."



Đồ Giảo Giảo trầm giọng đáp: "Chỉ cần nghĩ đến việc ngươi sai người cưỡng hiếp Tuyết Chi ở trước mặt, thì đã khiến cho người ta nghe thấy là phẫn nộ. Ngươi đừng nghĩ ta sẽ để cho ngươi chạm vào, dù chỉ một đầu ngón tay. Ngươi có nghĩ rằng nếu như con gái ngươi bị lăng nhục như vậy, bản thân sẽ có cảm nhận gì không?"



Ta đường cùng bèn hỏi: "Nhưng nàng có từng nghĩ lúc đó Tuyết Chi khoái lạc biết bao không?"



Đồ Giảo Giảo trừng mắt nhìn ta, hung dữ nói: "Đây là chỗ đáng kinh tởm nhất của ngươi, không biết đã dùng yêu thuật gì mà lại khiến cho Tuyết Chi vẫn còn giống như thầm thích thú. Hừ! Cái trò đó đừng hòng sử dụng trên người ta."



Ta lắc đầu cười khổ, khuỷu tay gối lên chiếc kỷ trà cao đặt giữa hai người chúng ta, chống tay lên cằm, chăm chú quan sát nàng kỹ hơn, thở dài: "Vốn dĩ ta chỉ nghĩ rằng đánh bại Cuồng Vũ, mới có thể có được nàng. Nhưng hiện giờ ta đã yêu thương nàng, quyết định chinh phục nàng đến cùng, muốn nàng sau này ngoan ngoãn đi theo ta, nghe lời ta. Khi bản nhân vui vẻ muốn thoát trần nàng thì lúc đó sẽ thoát trần nàng, khi muốn lên giường cùng nàng thì lúc đó lên giường."



Đồ Giảo Giảo tức giận đến xanh mặt, nghiến răng phẫn nộ: "Bây giờ cho dù ngươi lập tức nhận thua, ta cũng sẽ thỉnh cầu sư phụ không tha thứ cho ngươi nữa."



Ánh mắt đen của ta lướt xuống bộ ngực đang thở gấp gáp phập phồng của nàng, cất tiếng khen ngợi: "Giảo Giảo thực là thiên sinh lệ chất, bất luận phẫn nộ hay tươi cười đều động lòng người. Nếu như ta không thể nhìn thấy biểu tình cực khoái của nàng trên giường, đó sẽ là chuyện đáng tiếc suốt đời."



Đồ Giảo Giảo đột nhiên bình tĩnh lại, hờ hững nói: "Ngươi muốn chọc tức ta sao? Đừng hòng đạt được điều đó. Ngươi vốn đầy miệng là lời lẽ bẩn thỉu, bản công chúa không có hứng thú nói chuyện với ngươi. Bây giờ sẽ ngồi cùng ngươi tới tận lúc bình minh, nhìn biểu tình thống khổ vì thất bại của ngươi."



Ôi! Chẳng lẽ việc sắp thành lại hỏng như vậy sao?



Tâm tư bắt đầu nôn nóng, ta liền vội nhắc nhở bản thân việc khẩn yếu nhất là phải duy trì sự bình tĩnh. Hiện giờ cách bình minh tối đa chỉ có ba tiếng đồng hồ. Khoảng thời gian này nói ngắn chẳng ngắn, nói dài cũng chẳng dài.



Đồ Giảo Giảo quay mặt đi, không nói một lời, thực hiện chủ ý không tiếp tục nói chuyện với ta nữa. Đường nét khuôn mặt nhìn nghiêng của nàng thật xinh đẹp!



Ta ngồi trở lại, duỗi thẳng hai chân, thoải mái dựa lên lưng ghế. Đột nhiên trong lòng thoáng động, tinh thần trải dài đến trong cơ thể Cuồng Vũ ở phòng bên cạnh, chui vào trong thần kinh của hắn.



Bên trong trống không lãng đãng, giống như một cái vỏ không, khiến ta tự do không có mục tiêu, tựa như đưa tay luồn vào trong một cái hộp rỗng, không tìm thấy gì cả. Xem ra ngay cả tà lực mà Vu đế đưa vào trong tâm linh của Cuồng Vũ cũng đã thuận theo linh trí của hắn, không còn lưu lại một chút nào.



Lúc này, ta mới đích thực cảm thấy tuyệt vọng. Hy vọng thủ thắng duy nhất của ta chính là phân khai tinh thần của Cuồng Vũ và tinh thần của Đồ Giảo Giảo. Lúc đó chỉ cần đối phó với một mình Đồ Giảo Giảo, có lẽ sẽ chắc chắn thành công hơn. Cho nên ta mới nghĩ tới việc động thủ cước trên người Cuồng Vũ, nhưng lại đành thở dài vì không có chỗ mà dùng sức. Có cách nào có thể làm cho Cuồng Vũ tự động bứt ra, rút lui khỏi người Đồ Giảo Giảo không?



Ta bỗng thoáng động linh cơ, nghĩ đến một nước cờ hiểm. Ta hỏi nàng: "Này! Đồ Giảo Giảo!"



Khuôn mặt thanh tú của Đồ Giảo Giảo hiện lên thần sắc chán ghét khinh thường, yêu kiều “hừ” một tiếng, thờ ơ trông lại phía ta.



Ta thò tay bóc mặt nạ xuống, hỏi: "Nàng xem ta là ai?"



Đồ Giảo Giảo ngạc nhiên trông lại, vừa nhìn thấy, khuôn mặt thanh tú thoáng biến đổi: "Ngươi giở yêu pháp gì đây!"



Lúc này, ta cảm nhận được tinh thần của Cuồng Vũ đã xuất khiếu ra, nhanh chóng rút lui. Bởi vì hắn đã biết ta là ai, cho nên lui về trong cơ thể, chuẩn bị lập tức dẫn người đến vạch trần và giết chết ta.



Ta ra sức áp chế ý nghĩ vui mừng trong lòng xuống, yên lặng ở trong thần kinh của hắn chờ đợi hắn quay về.



Cuồng Vũ trở về đến nơi. Trong khoảnh khắc đó, ta dùng lực lượng của toàn bộ tâm linh, dựa vào lời giảng dạy trong Vu Thần thư, làm tê liệt thần kinh của hắn. Cuồng Vũ ở phòng bên cạnh bị bất ngờ nên không kịp phòng bị, kêu lên một tiếng thảm thiết rồi hôn mê đi.



Thành công rồi. Nếu ta không khai mở cấm chế đối với thần kinh của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không thể hồi phục lại, tất nhiên lại càng không thể xuất khiếu tới trợ giúp Đồ Giảo Giảo nữa.



Ta mở mắt ra, thần quang trầm tĩnh nghênh đón ánh mắt kinh nghi bất định của Đồ Giảo Giảo. Ta mỉm cười nói với nàng: "Đây không phải là yêu pháp, mà là diện mạo thật sự của ta. Nếu nàng không tin thì có thể đưa tay qua sờ thử."



Đồ Giảo Giảo nhảy bật dậy, chạy nhanh về phía đại môn.



Ta nếu như để nàng tẩu thoát như vậy, sau này thật không còn mặt mũi nào trở về gặp đám huynh đệ và người yêu ở Đế quốc và Tịnh Thổ nữa.



Ta bước một bước dài về phía trước, ôm ngang eo nàng.



Không biết từ đâu mà nàng rút ra một thanh chủy thủ lóng lánh kim quang, đâm tới trước mặt ta.



Ta nghiêng mặt tránh qua, một tay đánh rơi chủy thủ nàng, thừa thế ôm lấy nàng đang nhảy tới, cùng nhau ngã xuống chiếc giường lớn, vừa vặn đè lên người nàng, tứ chi cùng lúc quấn chặt lấy tứ chi của nàng. Nàng mở miệng muốn kêu nhưng bị miệng ta phong kín phía trên.



Vùng vẫy một hồi, nàng kiệt lực yên tĩnh trở lại. Ta rời cặp môi thơm của nàng, tách ra một chút, để cho hai bên có thể nhìn rõ nhau.



Đồ Giảo Giảo thở gấp: "Ngươi là Đại Kiếm Sư Lan Đặc. Ngươi không trốn thoát được đâu, trừ phi ngay lập tức giết chết ta."



Ta nhu hòa hỏi lại: "Giết nàng thì ta không phải lại càng trốn không thoát sao?"



Nàng hừ lạnh một tiếng không phục, bộ dạng tức giận như thể ngươi biết thế là tốt. Bất quá, rõ ràng là đã không còn sợ ta nữa, cũng không còn thần thái chán ghét xem thường.



Ta nhìn đến vừa hận vừa yêu, mỉm cười: "Bây giờ nàng đã hiểu rõ tại sao tứ đại mĩ nhân của bọn nàng có tới ba người đầu hàng ta rồi chứ! Bởi vì ta không phải là Âm Phong."



Đồ Giảo Giảo lạnh lùng: "Các nàng ấy đều là phản đồ của Vu quốc."



Ta hỏi ngược lại: "Đã phản bội ai?"




Đồ Giảo Giảo đáp: "Phản bội lại Vu đế!"



Ta nhu hòa hỏi: "Vu đế là thứ gì?"



Đồ Giảo Giảo vừa mới định hồi đáp, mở miệng ra nhưng lại không thốt ra tiếng.



Ta thở dài: "Các người có lẽ làm nô lệ đã quá lâu, lâu đến mức quên mất vấn đề này. Các người tính toán điều gì nào? Chỉ cần một mệnh lệnh của Vu đế, Hắc Xoa nhân đã dùng vạn kế đi xâm lược quốc gia khác, sát hại người vô tội. Các người chỉ là thanh đao của tên đao phủ, không có một chút năng lực tự chủ."



Đồ Giảo Giảo phản bác lại: "Đế quốc các người tốt đẹp hơn bao nhiêu. Không phải là đang tự tàn sát lẫn nhau hay sao? Bây giờ đến lượt các người đến xâm lược chúng ta."



Ta chân thành nói: "Nàng sai rồi. Chiến tranh tàn khốc ở Đế quốc là do Vu đế một tay tạo thành. Hiện giờ, Đế quốc đã khôi phục hòa bình, tất cả mọi người đều tương thân tương ái. Ta đến đây lần này không phải là muốn xâm lược các người, mà là muốn đem hòa bình đến cho các người. Nếu không thì ta tuyệt đối không cần hóa trang thành Âm Phong, chỉ cần dẫn theo hết quân tinh nhuệ của Đế quốc và Tịnh Thổ, thêm vào quân đội của Hắc Xoa nhân, Âm Phong tộc và Tiểu Phong Hậu. Nàng cho rằng Hồng Ma nhân có thể chống đỡ được bao nhiêu ngày? Luận về pháp lực, Cuồng Vũ cũng không theo kịp ta. Nếu không thì hiện giờ, hắn cũng đã không cần hôn mê ở phòng bên cạnh."



Đồ Giảo Giảo đại kinh thất sắc, run giọng: "Sư phụ đã hôn mê rồi ư!"



Tiểu nữ tử này tính toán giảo hoạt, cố ý nói chuyện phiếm cùng ta một hồi, hóa ra chỉ hy vọng Cuồng Vũ thông tri cho người khác đến cứu nàng.



Ta kỳ thực có thể đưa ý nghĩ yêu thương vào trong cơ thể nàng, kích thích tình dục của nàng. Bất quá cách này đích thực không quang minh chính đại lắm. Ta muốn giành được nàng trong tâm phục khẩu phục, không muốn nàng sau khi sự việc xảy ra lại có ý hối tiếc.



Đôi nhãn châu của nàng đang chuyển động, trù tính kế sách thoát thân. Đây rõ thật là một nữ hài tử chủ quan quật cường. Nhưng có chỗ tốt là nếu như có thể thuyết phục được nàng, nàng sẽ không thay đổi.



Ta trầm ngâm giây lát: "Thế này đi! Ta hỏi nàng mấy vấn đề. Chỉ cần nàng thẳng thắn thành khẩn hồi đáp, Lan Đặc ta sẽ lập tức thả cho nàng đi."



Đồ Giảo Giảo ngẩn người: "Ngươi không sợ ta gọi người giết sạch các ngươi sao?"



Ta mỉm cười: "Nếu như ta bị người giết chết dễ dàng như vậy thì hiện giờ đã không thể đè nàng trên giường nghe ta nói chuyện. Nếu như các người thực sự có thể giết chết ta, ba đại lục sẽ rơi vào trong trạng thái chiến tranh vĩnh viễn, cho đến khi một bên nào đó hoàn toàn bị tiêu diệt."



Đồ Giảo Giảo trong mắt lộ xuất thần sắc hoảng sợ, rõ ràng nghĩ đến tính nghiệm trọng của sự việc, gật đầu nói: "Được! Ngươi hỏi đi!"



Ta nói: "Nếu như nói cho nàng biết Vu đế chẳng những không phải là loài người, mà còn là một chủng loại sinh vật tinh thần đáng sợ muốn hủy diệt nhân loại, nàng nhất định sẽ bảo ta đặt chuyện lừa dối nàng, phải không?"



Đồ Giảo Giảo đáp: "Lan Đặc hóa ra là người lắm điều nói dài như vậy. Đã biết rõ rằng ta sẽ không tin, tại sao còn nói ra?"



Ta cười khổ: "Bởi vì nếu như không thuyết phục được nàng, ta quả thực vẫn sẽ giữ lời thả nàng ra, cho nên nói chuyện mới có chút dài dòng. Bởi vì ta đã quá chán ngán tình cảnh máu chảy thành sông rồi."



Đồ Giảo Giảo lạnh lùng: "Mau nói ra vấn đề của ngươi đi!"



Ta nói: "Nhưng ta muốn nàng nói ra lời từ chân tâm, mà không phải là nói lấy lệ. Nếu không thì lời hứa vô hiệu."



Đồ Giảo Giảo sốt ruột: "Mau nói đi!"



Ngữ khí và thần thái của nàng tuy rằng bất thiện nhưng ta lại cảm thấy thân thể nàng đã nới lỏng ra, không còn sự khẩn trương và cương ngạnh như lúc trước. Nằm phục trên người nàng quả thực là sự hưởng thụ mềm mại tuyệt vời không gì sánh được.



Ta nói: "Hãy nói cho ta biết, trong số thập đại vu thần thì có bao nhiêu là người tốt?"



Đồ Giảo Giảo ngạc nhiên: "Sư phụ ta đối với chúng ta có thể coi là không tệ."



Ta hỏi lại: "Hắn mà lại tính là người tốt sao?"



Đồ Giảo Giảo thở ra một hơi: "Ở Vu quốc, ai mà chẳng ngươi tranh ta đoạt, ngươi lừa ta gạt."



Ta hỏi tiếp: "Tên Âm Phong đó có tính là người tốt không?"



Đồ Giảo Giảo cười lạnh: "Đương nhiên không phải người tốt, mà còn là đồ sắc ma biến thái. Thế nhưng Lan Đặc nhà ngươi so với hắn thì tốt đẹp hơn bao nhiêu? Nếu không thì Tuyết Chi đã không bị cường bạo dưới tay ngươi."



Ta mỉm cười: "Nếu như nàng ấy không đến trêu chọc ta, ta tuyệt đối không thể đối đãi với nàng ấy như vậy. Với lại nàng ấy căn bản là định bụng hiến dâng thân xác, khiến cho ta không có lựa chọn khác. Xin đừng quên rằng ta đang đóng vai Âm Phong đó."



Đồ Giảo Giảo nói vẻ khinh thường: "Giảo biện!"



Ta thở ra một hơi: "Bất kể thế nào, lỗi không phải do ta. Là ai đã bồi dưỡng ra thập đại vu thần? Là ai ngấm ngầm ủng hộ bọn chúng làm điều ác? Hãy nói cho ta biết đi!"



Đồ Giảo Giảo trầm mặc giây lát, bất lực đáp: "Là Vu đế!"



Ta bình tĩnh hỏi: "Thẳng thắn nói thật cho ta biết, một ngày còn Vu đế và vu thần thì các người có thể làm chủ vận mệnh bản thân hay không?"



Đôi mắt xinh đẹp của Đồ Giảo Giảo hiện lên thần sắc ngỡ ngàng, một hồi lâu mới khẽ trả lời: "Không!"



Ta hôn nhẹ lên môi nàng, chống người dậy, đi đến trước cửa sổ, nhìn về phía trăng sáng trên bức tường cao ở bên ngoài viện. Quay lưng về phía nàng, ta nói: "Nếu như nàng cho rằng phải trở thành kẻ địch với ta thì có thể ly khai rồi."



Thanh âm Đồ Giảo Giảo rời giường vang lên, tiếp đó là tiếng bước chân đi về phía cửa phòng, sau đó là tiếng mở cửa ra. Ngoài cửa lập tức vang lên tiếng kêu ngạc nhiên mừng rỡ của Liễu Khách và Cơ Phong.



“Ầm!” Cánh cửa đã đóng lại.




Quay đầu nhìn lại, Đồ Giảo Giảo quả thực đã ly khai như vậy. Ta lại thất bại rồi. Một cỗ cảm giác phẫn nộ mạnh mẽ bốc lên trong lòng. Ta chuyển thân quay lại, nhìn về phía trăng sáng trên bầu trời. Được rồi! Vận mệnh đã như vậy, ta đành hủy diệt Hồng Ma quốc thôi. Rốt cuộc có bao nhiêu người trong chúng ta có thể chạy thoát khỏi vùng đất này đây?



Tiếng cửa mở vang lên. Ta sắp quay người lại, đại khai sát giới một vòng.



Tiếng đóng cửa vang lên. Tiếp đó là tiếng nói của Đồ Giảo Giảo: "Ngươi thực sự không sợ ta có thể bán đứng ngươi sao? Tại sao lại không thèm quay đầu lại?"



Ta cố nén nỗi vui mừng trong lòng, điềm đạm cất lời: "Cho dù nàng bán đứng thì ta cũng không có cách nào. Lan Đặc há lại là kẻ không giữ lời hứa."



Đồ Giảo Giảo đi tới sau lưng ta, nhẹ thở dài: "Ngươi có biết hậu quả của việc phản bội lại Vu đế đáng sợ biết bao không? Giả như ngươi không giết được hắn, chúng ta cũng xong luôn."



Ta chuyển thân lại, đưa tay nâng cằm nàng lên, mỉm cười: "Các người không cần gánh vác bất cứ trách nhiệm gì cả. Ngoài Cuồng Vũ ra, ai biết được ta là Lan Đặc?" Bỗng nhiên nghĩ tới Liên Lệ Quân, trong lòng lập tức nhói lên một cái.



Đồ Giảo Giảo mặc cho ta nâng cằm nàng, ánh mắt chăm chú nhìn ta, hỏi: "Ngươi có nắm chắc giết chết được Vu đế không?"



Ta cười khổ: "Ta ngoài việc tận lực mà làm ra, còn có lựa chọn nào khác chứ?"



Ta hạ bàn tay đang nâng cằm nàng xuống, đeo mặt nạ lên, sau đó ôn nhu kéo tay nàng, đi về phía cửa phòng.



Đồ Giảo Giảo dùng một tay kéo ta lại, cắn răng cúi đầu: "Ngươi không phải là muốn chiếm hữu ta sao?" Nói xong, chiếc cổ trắng đỏ rực tới tận mang tai.



Ta ngạc nhiên: "Ta cứ kéo tay nàng đi ra như thế này, ai cũng phải biết đã xảy ra chuyện gì chứ."



Đồ Giảo Giảo khẽ nói: "Bọn họ có thể kiểm tra đệm giường. Nếu như phát hiện không có vết máu của xử nữ, có thể sinh lòng hoài nghi."



Ta mỉm cười: "Ai lập ra cái quy định rằng việc này nhất định phải làm trên giường. Cứ nói với bọn họ là ta đã chiếm hữu nàng ở hậu viện. Đến khi bọn họ phát hiện ra có vấn đề thì ta đã vào Vu cung rồi."



Đồ Giảo Giảo bực bội nói: "Thế nhưng vừa rồi lúc ta ra khỏi phòng, quần áo không có một chút nếp nhăn nào. Bây giờ lại nhanh chóng ra ngoài thế này, y phục trên người lại hoàn hảo vô khuyết, đến cả tóc cũng không có nửa điểm tán loạn. Ai cũng đều biết ngươi không phải là tên Âm Phong gian dâm."



Ta cảm thấy rất thoải mái, nỗi kìm nén vừa rồi được xả hết, cố ý bảo: "Điều này thì dễ thôi. Chúng ta lại nói chuyện thêm lát nữa, sau đó nàng làm tán loạn mái tóc, làm nhăn y phục, chẳng phải là đã xong sao?"



Đồ Giảo Giảo lúc này cũng biết ta đang trêu chọc nàng, vô cùng hờn dỗi: "Ta không thể tự mình động thủ được. Nếu muốn thì ngươi làm đi!"



Ta thoải mái cười lớn, đưa tay đến mò loạn trên đầu nàng một trận, bứt rơi đồ trang sức trên mái tóc nàng. Trong mái tóc đen nhánh mềm mại không đều của nàng, thoáng hiện ra đám tóc dài màu nâu đỏ rủ xuống hai vai, được tôn lên bởi chiếc bạch bào, đẹp đến mức khiến ta chết lặng người.



Nàng đứng thẳng trông thật xinh đẹp, mặc cho ta hành động. Đôi mắt thanh tú xạ xuất thần sắc vừa hận vừa yêu, nàng giậm chân nói: "Con người này của ngươi thật nhỏ mọn. Vẫn còn nhớ ngươi vừa nói muốn ta ngoan ngoãn theo ngươi, muốn đem ta lột trần rồi ôm lấy ta ngủ. Hãy nói cho Giảo Giảo biết, đó phải chăng chỉ là lời ngon tiếng ngọt để lừa gạt ta."



Ta ngạc nhiên: "Nàng lúc đó không phải đã nói rằng ta đừng có vọng tưởng sao?"



Đồ Giảo Giảo tức giận vô cùng, đấm một quyền lên vai ta. Ta giả đò giống như đã thụ trọng thương, ngã ngồi vào trong chiếc ghế dựa lớn ở phía sau.



Đồ Giảo Giảo nhào qua, ngồi vào trong lòng ta, ôm lấy cổ ta, nói: "Hồng Ma nhân chúng ta xem trọng nhất là danh tiết. Chỉ cần chúng ta bước ra ngoài cửa như thế này, tất cả Vu quốc đều biết rằng trinh tiết của Giảo Giảo đã mất trong tay ngươi. Ngươi bảo ta vẫn còn có thể lấy một nam nhân khác ư? Đây là chuyện không giải thích được!"



Cho tới giờ phút này, Lan Đặc ta đã nhận được nhiều ân sủng của phụ nữ. Bản nhân tịnh không phải là ai đến cũng không cự tuyệt, mà là cự tuyệt không xong. Với lại so với Chiến Hận ngày trước với hơn ba mươi thê tử thì Lan Đặc ta chỉ là tiểu phù thủy gặp đại phù thủy mà thôi. Nghe kể rằng một tộc trưởng thổ hào có chút quyền thế, số lượng thê tử đạt đến trăm người. Điều đó tất nhiên là thái quá. Một người làm sao có thể ứng phó được với nhiều nữ nhân như vậy, đối với cả đôi bên đều chỉ có thể là chuyện đau khổ.



Ta thở ra một hơi, cất tiếng: "Ngoài cửa không phải là có hai nam nhân yêu thương nàng, đang đau khổ chờ đợi nàng hay sao?"



Đồ Giảo Giảo nói: "Nếu như Giảo Giảo thực sự yêu thương bọn họ thì bây giờ đã không còn tấm thân xử nữ. Không có nữ nhân nào có thể chống đỡ được sự khiêu tình và dụ dỗ của nam nhân mà mình yêu thích."



Ta mỉm cười hỏi: "Nàng đã quyết định gả cho ta sao?"



Đồ Giảo Giảo mắt không chớp, hiên ngang đáp: "Tất nhiên rồi! Nếu không thì Vu quốc tứ mỹ bị thiếu đi một, ngươi không cảm thấy đáng tiếc sao?"



Ta bế nàng đứng dậy, đi về phía giường lớn, bảo: "Đã là như vậy, ta cũng không khách khí nữa, để tránh cho tộc nhân của nàng khỏi phải hao tâm tốn sức đi tới hậu viện tìm kiếm loạn một trận!"



Chú thích:



* Ly hồn xuất khuy: hồn lìa ra để đi nhìn ngắm khắp nơi.