Đại Kiếm Sư

Chương 84: Hồ thiên hồ địa



Ta ngồi phía trước đài, chuyên tâm xem xét sáu quyển Trí tuệ điển giấu trong cung mà Lệ Thanh đưa cho ta.



Ta lật đến chương có quan hệ đến chế độ chính trị, càng xem càng cảm thấy hay đến phải đập bàn kêu tuyệt, không ngờ văn minh của nơi phế tích đó lại đã từng trải nghiệm qua những nền chính trị có những bất đồng lớn như vậy! Từ xã hội nguyên thủy lấy nữ nhân làm trung tâm, rồi thống trị bộ lạc bằng thần quyền, quân chủ tập quyền, chế độ liên bang, cho đến chế độ quốc hội trên toàn thế giới.



Nhưng bọn họ cuối cùng cũng đã thất bại.



Đó tựa hồ tịnh không có liên quan tới bản thân chế độ chính trị, bởi vì sự sinh ra của một chế độ đều có những nhân tố và bối cảnh khách quan đương thời, vấn đề không phải tại chế độ mà là tại con người.



Tại sao khi một chế độ được kiến lập, đều có một loại tinh thần nào đó. Khi tinh thần này tàn lụi chế độ sẽ theo đó mà suy tàn.



Ta nên kiến lập chế độ nào trên vùng đất bao la bát ngát này đây?



Thật là đau đầu.



Lệ Thanh không biết đã đi đến từ lúc nào, ngồi lên đùi ta, ôm lấy gáy ta, nhìn ta với vẻ thâm tình mà từ trước đến nay chưa hề có ôn nhu nói: "Lệ Thanh nguyện ý vì chàng mà vứt bỏ tất cả, chuyên tâm làm một người mẹ tốt.”



Ta mỉm cười nói: "Đây có phải là vì sáng nay được ta sủng ái rồi mới quyết định không? Vậy ta đáng yêu hay đáng hận?”



Lệ Thanh đưa tay vuốt ve hai má ta nhẹ nhàng nói: "Ta không tin khi cùng chàng ân ái lại có nữ nhân có thể phân tâm nghĩ đến chuyện khác. Sau khi chuyện đó xảy ra Lệ Thanh đã lập tức quyết định rồi.Chàng cố ý báo thù làm người ta giống như chết đi sống lại, chàng tự mình nói đi! Lan Đặc đáng yêu hay đáng hận?”



Ta cười lớn nói: "Đương nhiên là đáng yêu! Hà huống ta còn có một lễ vật định tình tặng cho nàng đấy, thưa nữ hoàng bệ hạ!”



Lệ Thanh run rẩy nói: ”Chàng nói cái gì vậy?”



Ta đưa tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của nàng, hôn lên bờ môi thơm, đồng thời lưu tâm quan sát phản ứng của nàng.



Hai bờ môi vừa chạm vào nhau, đôi mắt to mỹ lệ của Lệ Thanh lập tức hiện lên một thần sắc say mê. Hai mắt nàng lim dim rồi đưa cái lưỡi nhỏ sang, nhiệt liệt phản ứng. Đôi mắt khẽ khép lại đó sẽ chẳng nhìn thấy tình hình gì được, làm ta biết nàng đã giống như Đạm Như, đối với ta khó mà cầm lòng được, không thể rút ra.



Khi hai bờ môi chạm vào nhau, ta mang một đạo dị năng ẩn chứa ái tình đưa vào trong thần kinh nàng.



Lệ Thanh “A"một tiếng, kiều khu run rẩy.



Mỹ nữ trong Vu đế bát phi này đã mở rộng toàn bộ tâm linh mình, dị năng mang theo tinh thần của ta có thể nhìn thấy hết những bí mật thâm sâu trong ngóc ngách tâm trí nàng.



Ta từ từ rời khỏi bờ môi thơm của nàng.



Lệ Thanh không ngại ngần gì lao đến ôm chặt lấy ta, bàn tay luồn vào trong búi tóc sau đầu ta, không để ta rời ra, tiếp tục hôn nồng nàn, thân thể như rắn uốn éo cọ xát vào ta.



Tâm ta ổn định lại, đôi tay giải phóng thân thể của nàng ra khỏi y phục, nhất thời trong phòng xuân sắc vô biên.



Một lúc lâu sau, Lệ Thanh khỏa thân trong lòng ta thở gấp nói: "Lan Đặc chàng mãn ý chưa. Con tim và thân xác Lệ Thanh đều đã bị chàng chinh phục triệt để rồi. Ai! Từ đầu năm nay, mỗi lần nhìn thấy nhi tử của chúng ta thiếp đều nghĩ đến chàng. Chính nỗi nhớ nhung đó đã dày vò thiếp đến chết, nhưng thiếp vẫn ngu xuẩn cho rằng có thể kháng cự được chàng. Cho đến đêm qua khi cùng chàng tương hảo thiếp mới hiểu chỉ có ở cùng chàng thiếp mới có thỏa mãn và vui vẻ một cách chân chính. Bây giờ thiếp chỉ muốn quỳ xuống đầu hàng chàng, chàng đúng là khắc tinh của đời thiếp."



Ta mỉm cười nói: ”Ta yêu nàng! Sau khi nhìn thấy Phi nhi, ta mới biết từ trước đến nay ta luôn yêu nàng.”



Lệ Thanh dùng ngữ khí mềm mại yếu đuối mà từ trước đến nay chưa hề có, nói: "Chàng thật sự yêu thiếp người đã từng là một nữ nhân dâm đãng, tất cả nam nhân đều có thể làm chồng sao?”



Ta lắc đầu nói: "Nàng tịnh không dâm đãng. Nếu không thì nàng không thể cả một năm nay không để cho bất kỳ nam nhân nào khác chạm vào.”



Lệ Thanh vui mừng ôm chặt lấy ta nói: "Cho dù đây là chàng lừa gạt để thiếp vui vẻ, thiếp cũng cảm kích chàng đã nói như vậy.”



Ta nghĩ lại một vấn đề nói: "Nàng là một trong bát phi, nói cho ta tình huống khi cùng Vu đế lên giường là như thế nào, hắn là một quải vật như thế nào.”



Lệ Thanh lắc đầu đáp: "Thiếp không biết, bởi vì từ trước đến nay thiếp chưa từng nhìn thấy hắn.”




Ta ngạc nhiên nói: "Cái gì?”



Lệ Thanh nói: "Mỗi lần thiếp vào cung, chỉ là nằm trong một tẩm thất đã được chỉ định. Sau đó hắn đến, đó chỉ là một loại cảm giác, đột nhiên thiếp xuân tình đột phát, sau đó biến thành một nữ nhân dâm đãng ti tiện nhất, sự thực lại chỉ có một mình thiếp ở đó.”



Ta nhớ lại Âm Phong đã từng nói Vu đế sẽ sớm có thể có được thân thể mới. Nói như vậy, há chẳng phải là hắn vốn không có thân thể, vậy hắn còn có thể coi là người sao? Nhưng tại sao Đạm Như miêu tả hắn lại tựa hồ giống như một kẻ có da có thịt? Ta lại bắt đầu nghĩ đến công chúa đã lọt vào tay hắn.



Lệ Thanh hoảng sợ nói: "Sắc mặt của chàng sao lại biến thành khó nhìn như vậy? Đừng trách thiếp dâm đãng, vốn dĩ thiếp là một nữ nhân cái gì cũng không hiểu, là Vu đế làm thiếp thành ra thế này đó.”



Ta vỗ vỗ tay vào tấm lưng trần của nàng an ủi: "Ta không phải trách nàng, chỉ là nghĩ đến một vấn đề khác.”



Lệ Thanh lúc này mới nhớ lại cách xưng hô của ta với nàng vừa nãy bèn hỏi: "Tại sao chàng vẫn gọi thiếp là nữ hoàng?”



Ta thu nhiếp tâm thần nói: "Nàng hãy nói cho ta biết trước, tại sao lại trỗi lên ý muốn phản bội Vu đế vậy?”



Lệ Thanh nghĩ ngợi một hồi lâu rồi nói: "Thiếp cũng không rõ, thiếp phụng mệnh Vu đế, đến hiệp trợ Đại Nguyên Thủ, nhưng khi thiếp vừa bước chân vào Đế quốc, tư tưởng đã từ từ phát sinh biến hóa, thường muốn lấy lại được thứ đồ gì đó mà dường như đã đánh mất lâu rồi. Khi gặp được chàng, cảm giác đó càng thêm mãnh liệt, làm thiếp căm hận tất cả những gì có liên quan đến Vu đế.”



Ta nói: "Không chỉ nàng, đến Đại Nguyên Thủ, Vu sư, Đạm Như mấy người cũng đều như vậy, có thể thấy sự khống chế tinh thần của Vu đế trên mảnh đất ẩn tàng dị vật này là không thể thực hiện được.”



Lệ Thanh ôn nhu nói: "Hoặc giả đúng là như vậy, chàng còn chưa trả lời vấn đề của thiếp đó?”



Ta cười nói: "Tại sao lại khẩn trương như vậy?" Thẳng thắn mà nói, ta vẫn chưa tin tưởng nàng đến như vậy.



Lệ Thanh liếc mắt nhìn sang ta nói: "Bởi vì thiếp sợ chàng lại nói bừa để bắt thiếp ở lại đây quản lý quốc gia, bỏ thiếp lại không mang theo đi Tịnh Thổ.”



Ta cảm thấy không thể hoài nghi sự chân thành của nàng, ngây ngốc nói: "Nàng thật sự đã thay đổi rồi!”



Lệ Thanh buồn rầu cảm thán: "Đến giờ phút này, thiếp mới biết bất kỳ quyền lực nào cũng không quan trọng bằng có được sự sủng ái của chàng. Lệ Thanh bây giờ đến một khắc cũng không rời xa chàng, mỗi đêm đều muốn cùng chàng tương hảo như đêm qua.”



Ta cười mắng: "Nàng đúng là dâm phụ!”



Lệ Thanh ôn nhu đính chính: "Thiếp chỉ biến thành dâm phụ khi đứng trước mặt chàng thôi.”



Ta nghiêm nét mặt nói: "Ta thật sự muốn nàng lưu lại đây để coi sóc tất cả ………..”



Lệ Thanh chấn động kịch liệt nói: "Không!”



Ta ngạc nhiên nhìn nàng.



Nàng tựa hồ như rất nghiêm túc.



Lệ Thanh nói: "Đủ rồi! Một năm nay thiếp đã chịu đủ dày vò rồi. Cái gì mà quyền lực địa vị đều không bằng một nụ hôn của Lan Đặc chàng. Cầu xin chàng, mang theo thiếp bên cạnh đi! Chỉ có khi ở cùng chàng, thiếp mới có thể quay lại vui vẻ vô ưu vô lo như trước kia khi chưa phải làm một trong bát phi.”



Ta cuối cùng đã hiểu rõ sự chuyển biến của Lệ Thanh. Trừ tình yêu với ta ra, nguyên nhân trọng yếu hơn là bởi vì dị năng trong thể nội ta, có thể giúp nàng thoát li hoàn toàn khỏi ảnh hưởng của Vu đế.



Nếu ta li khai nàng, nói không chừng nàng lại hồi phục lại bộ dạng trước đây, biến thành một họa căn đáng sợ, trừ phi ta có thể giết được Vu đế đi.



Ta gật đầu nói: "Tốt! Sau này chúng ta sẽ nói lại vấn đề này.”



Ta cùng Lệ Thanh đi đến đại hoa viên sau tẩm cung. Đạm Như, Sơn Mỹ, Tây Kỳ và Hoa Nhân bốn người đang vô cùng cao hứng mà tán chuyện trong đình.



Nhìn thấy chúng ta, Sơn Mỹ hướng về Lệ Thanh tức giận nói: "Bọn ta muốn ngươi vào tìm Lan Đặc ra bồi tiếp chúng ta. Ngươi đi một lần mà mất cả nửa ngày trời, làm người ta đợi lâu muốn chết a.”Rồi đổi sang sắc mặt vui vẻ quay sang ta,bộ dạng giống như sợ ta đột nhiên có thể biến mất.



Lệ Thanh hôn lên khuôn mặt thanh tú của Sơn Mỹ, thấp giọng nói: "Lan Đặc muốn tính toán cùng ta!"rồi đi đến ngồi xuống bên cạnh Hoa Nhân đang bế nhi tử của ta, cùng chơi với bảo bối ngoan ngoãn này. Tình mẫu tử của hai nàng được biểu lộ trọn vẹn.



Vinh Đạm Như liếc mắt nhìn ta nói: "Lan Đặc! Chàng có cần tính toán với thiếp không? Chỉ cần chàng thích, ở chỗ nào cũng không quan trọng.”



Ta biết không có chuyện gì có thể giấu được đại pháp sư thông hiểu yêu thuật này, gật đầu nói: "Sớm muộn cũng tính toán với nàng, đến đây, nói chuyện về tương lai chúng ta nào.”



Chúng nữ đều nhìn về phía ta, lộ xuất thần sắc khẩn trương.



Hoa Nhân nói: "Không cần biết thế nào, chàng cũng phải mang bọn thiếp theo bên cạnh.”



Tây Kỳ nghiêm túc nói: "Dù thế nào thiếp cũng không ly khai chàng.”



Ta giơ tay đầu hàng nói: "Không có sự phê chuẩn của các nàng, ta bảo đảm mình sẽ không một mình đào tẩu.”



Tiếp đó Hàn Sơn Mỹ nhìn ta lo lắng nói: "Vậy chàng thật sự muốn bỏ bọn thiếp lại để đi Vu quốc sao?”



Ta chuyển thủ thành công nói: "Đạm Như! Nàng hiểu rõ tình hình Vu quốc nhất, nàng nói đi.”



Vinh Đạm Như mỉm cười, từ trong lòng móc ra một thứ đồ vật kỳ quái, hướng về ta nói: ”Nếu chàng muốn mang hết tinh binh đi viễn chinh Vu quốc, bằng hùng tài đại lược của chàng, cuối cùng có lẽ sẽ đánh được tới Địa Uyên đặt tại vu cung, nhưng như vậy có lẽ cần đến mười thậm chí là hai mươi năm. Bất quá với cái mặt nạ da của Âm Phong pháp sư này, chỉ nội trong nửa năm là chàng có thể nhìn thấy Vu đế, cùng hắn quyết một trận thư hùng.”



Ta nhận lấy đồ vật đó, vừa nhìn xuống đã thấy da đầu nóng lên, quả đúng là bộ mặt to lớn anh tuấn tà dị của Âm Phong pháp sư mà hôm đó ta đã gặp. Ban đầu khi ta nhìn hắn, sớm đã thấy kỳ lạ tại sao hắn lại trẻ như vậy. Thì ra hắn đã mang thứ đồ quỷ quái này.



Lệ Thanh nhíu mày nói: "Y không có hai con ác xà đó, tiếng Vu quốc lại không ổn, rất dễ dàng bị người ta khám phá ra thân phận.”



Vinh Đạm Như nói: "Tiếng có thể học, hai con ác xà đó ư? Có thể nói là đã bị Đại Kiếm Sư hủy đi khi quyết chiến rồi, có ngươi và ta yểm trợ, trừ Cuồng Vũ ai có thể vạch trần chúng ta đây."



Tài trí của Đạm Như so với ta chỉ cao hơn chứ không thấp hơn. Có nàng bên cạnh, lòng tin của ta được tăng lên rất nhiều.”



Hoa Nhân nói: "Chậm một chút! Bọn thiếp có phải cũng có suất đi Vu quốc không vậy?”



Ta nói: "Đừng lo, ta cũng không mong không nhìn thấy các nàng. Chúng ta hãy đến Tịnh Thổ trước, đến đó rồi sẽ quyết định lại chuyện lúc nào sẽ đi Vu quốc.”



Chúng nữ nhất tề hoan hô, nhảy nhót không thôi.



Đạm Như kéo Lệ Thanh đến một bên, thì thầm một hồi.



Tây Kỳ vui vẻ nhảy nhót, đi đến chỗ còn trống bên cạnh ta. Ta thấy tâm lý được giải tỏa, kéo Sơn Mỹ và tiểu Tây Kỳ ngồi xuống lan can bên đình, đặt tay lên vai hai nàng, vô cùng thỏa mãn.



Rồi hướng về Hoa Nhân nói: "Lúc nào nàng sinh cho ta một hài tử vậy?”



Hoa Nhân xấu hổ mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn ta nói: "Chàng chuyện gì cũng tinh minh, chỉ có chuyện này là hết sức hồ đồ.”



Ta vui mừng nói: "Nàng có rồi phải không?”



Hoa Nhân xấu hổ gật đầu rồi liếc mắt nhìn ta thấp giọng nói: "Thiếp và Sơn Mỹ đều đã hoài thai rồi.”



Hàn Sơn Mỹ bên cạnh ta nói: "Thật đó Đại Kiếm Sư, thiếp và Hoa Nhân tỷ đều vui vẻ muốn chết.”



Tây Kỳ bên cạnh ghé vào tai ta nói nhỏ: "Lan Đặc! Thiếp cũng muốn có hài tử.”



Ta ngây ngốc một hồi, thầm nghĩ Tây Kỳ không phải một người bình thường, không biết có thể sinh hài tử giống như thường nhân hay không bèn an ủi nàng: "Tạm thời nàng không thể có hài tử, bởi vì nếu không có nàng, ta có thể sẽ bị bại dưới tay Vu đế.”




Hoa Nhân và Sơn Mỹ sớm đã biết lai lịch kỳ dị của nàng cho nên tịnh không vì mấy lời này của ta mà kinh ngạc.



Tây Kỳ ngạc nhiên nói: "Thiếp quan trọng như vậy sao?”



Ta gật đầu nói: "Nàng có một tiềm chất kinh nhân, cho nên nàng không những là kiều thê xinh đẹp của ta mà còn là đồ nhi tốt của ta. Ta có thể huấn luyện nàng cả khi trên giường và dưới giường, hai cái cùng phối hợp, đồng thời tiến hành.”



Hàn Sơn Mỹ hướng về Tây Kỳ nói: "Kỳ Kỳ ngoan! Nhớ lấy trừ lúc trên giường ra, những lúc khác hãy gọi hắn là sư phụ, gọi chúng ta là sư mẫu.”



Tây Kỳ tức giận vung quyền đánh bừa ra, đẩy ta ra nói: ”Lan Đặc đáng chết! Lan Đặc bại hoại! Thích nhất là trêu đùa người ta, khinh phụ người ta thôi. Từ lúc rời khỏi địa động đến giờ, chàng luôn đáng ghét như vậy.”



Ta trong lòng vô cùng vui sướng hướng về Hoa Nhân, Sơn Mỹ hạ lệnh: “Sau khi đến Tịnh Thổ, hai người các nàng ở lại đó, ngoan ngoãn sinh hài tử cho ta, không được nghĩ linh tinh bậy bạ đâu đấy.”



Hoa Nhân lại trừng mắt nhìn ta nói: "Thiếp sớm đã biết chàng sẽ nói thế này mà. Bớt đi hai người quản lý chàng, xem xem tiểu thư nhà ai lại gặp phải tai ương nào.”



Thanh âm của Vinh Đạm Như nối tiếp: "Nhân muội thật có con mắt tinh đời, Vu quốc sắp tới sẽ có rất nhiều tiểu nữ nhân gặp phải tai ương rồi.”



Nguyên lai nàng ta và Lệ Thanh đã thương lượng xong, trở lại trong đình.



Chúng ta nghe ra nàng lời nói của nàng có ẩn ý, nhìn về nàng một cách khó hiểu.



Mỹ nữ có đôi mắt mị nhân điên đảo chúng sinh này không khách khí chút nào, ngồi ngay vào lòng ta, thừa thế vuốt nhẹ lên khuôn mặt tròn của Sơn Mỹ, lại thò tay ra véo lên vị trí mẫn cảm nhất trên ngực Tây Kỳ một cái, làm Tây Kỳ xấu hổ trốn vào sau lưng Hoa Nhân.



Lệ Thanh cười “phì"một tiếng mắng: "Cô đúng là đồ nữ sắc lang!”



Vinh Đạm Như hướng về Tây Kỳ nói: "Tiểu muội muội! Xin mời tham gia khóa huấn luyện trên giường mà ta và Đại Kiếm Sư mở.”



“Bách!" Tiếp theo là tiếng kêu thảm của Đạm Như.



Ta không hề khách khí vỗ mạnh lên cặp mông đầy đặn của nàng ta.



Tây Kỳ vỗ tay nói: "Tốt lắm! Giúp thiếp báo thù rồi.”



Hoa Nhân nhịn cười nói: "Như tỷ! Nói cho chúng ta biết những lời tỷ vừa nói, tại sao mỹ nữ của Vu quốc lại gặp tai ương vậy?”



Lệ Thanh nói: "Bởi vì Âm Phong pháp sư nổi tiếng dâm đãng háo sắc sắp trở lại Vu quốc rồi. Muội nói xem như vậy mỹ nữ ở đó có phải gặp tai ương không.”



Sơn Mỹ ngạc nhiên nói: "Hắn ta không phải từ Vu quốc tới sao? Tại sao ngươi nói cứ như đây là lần đầu tiên hắn tới nơi đó vậy?”



Đạm Như hôn mạnh ta một cái rồi hướng về mọi người nói: "Mấy năm trước Âm Phong pháp sư từng tới Vu cung, trên đường đi đã gian dâm hơn một trăm mỹ nữ. Cô nói đi, bây giờ hắn lại trở về, không làm nhục đến mười mỹ nữ, sao có thể gạt người khác tin hắn là Âm Phong pháp sư.”



Lệ Thanh giải thích tiếp: "Vu quốc nằm ở nơi gọi là châu Đại Dương, chỉ nhỏ hơn Đế quốc châu lục một chút, ngoài hai đại lục ra còn có một đại lục chỉ nhỏ bằng một nửa châu Đại Dương. Âm Phong tộc của Âm Phong pháp sư và ta chính là nằm tại nơi đó. Ba châu lục này chiếm đến bốn phần năm đất đai của viên cầu này, những nơi khác đều là những tiểu đảo lớn nhỏ.”



Chúng nữ lúc này mới minh bạch.



Ta nhíu mày nói: "Ta đóng giả thành Âm Phong pháp sư thì không có vấn đề gì, nhưng sao có thể bắt chước hành động dâm đãng của hắn .”



Đạm Như hi hi cười nói: "Nếu chàng muốn không tốn một binh một tốt nhìn thấy Vu đế, đây là phương pháp duy nhất. Cuồng Vũ pháp sư vô luận tài trí yêu thuật đều ở trên Âm Phong. Nếu muốn gạt được hắn ta, chàng chỉ có học hết những cử chỉ hành động lời nói của Âm Phong pháp sư, đâu có bảo chàng đi giết người. Vì vận mệnh của hàng ngàn hàng vạn người, trăm mỹ nữ thất thân có là gì đâu. Không chừng bọn họ còn cảm kích chàng ấy chứ?”



Lệ Thanh nói: "Ta và Đạm Như đã thương lượng xong rồi, ta có thể soái lĩnh Âm Phong nhân ở đây trở về châu Tiểu Dương , quét sạch những tàn dư thế lực của Vu đế còn ở nơi đó, đợi tin tức chàng tiêu diệt Vu đế truyền đến. Đây cũng là một cách chuộc lại những tội nghiệt mà ngày trước ta đã gây ra !”



Ta cảm kích nắm lấy tay nàng rồi hôn lên đó một cái.



Trong mắt Lệ Thanh toát ra nhu tình vô hạn, quay đầu về Hoa Nhân nói: "Hoa Nhân! Phi nhi giao cho muội chăm sóc đó.”



Hoa Nhân gật đầu nói: "Hoa Nhân lĩnh mệnh!”



Lúc này thân binh đến báo. Chiến Hận và Cự Linh muốn tìm ta cùng đi uống rượu giải trí.



Hoa Nhân gật đầu nói: "Chàng đi đi! Nếu trước nửa đêm không thấy chàng trở lại, toàn thể bọn thiếp sẽ xuất động lùng bắt chàng. Thiếp sẽ quản lý chặt chẽ Như tỷ, không để cô ấy vụng trộm với mỹ nữ của chàng.”



Ta cười khổ nói: "Hi vọng nàng không phải là đến thân mình còn khó giữ!”



Ta và Chiến Hận, Cự Linh ba người cởi vũ khí xuống, đổi thành y phục bình thường, dùng mũ che đi nửa mặt, ra khỏi hoàng cung, trong lòng vô cùng vui vẻ hỗn nhập vào đoàn người trên đường.



Cùng với hai lãnh tụ và cũng là hai chiến sĩ xuất sắc này ở cùng nhau, ta có một cảm giác thân thiết không bị câu nệ.



Trên đường vẫn ngập tràn không khí vui vẻ như ngày Tết. Từng đám thanh niên nam nữ đang đùa giỡn vui vẻ trên đường. Những người xa lạ chào hỏi lẫn nhau càng làm tăng thêm phần nhiệt náo. Những người say rượu đỡ nhau mà đi, cất cao giọng mà hát.



Ba người chúng ta đi được trăm bước, ít nhất cũng đã hôn vào mười mấy thiếu nữ.



Mỗi lần tên tiểu tử Chiến Hận này thừa cơ buông thả tay chân, cọ chút dầu mỡ, những mỹ nữ nhiệt tình đều bị hắn làm cho mặt mũi đỏ bừng rồi mới có thể bỏ chạy, vui vẻ lây đến cả chúng ta.



Tiếng hoan hô "Lan Đặc vạn tuế!" mọi nơi đều có thể nghe thấy.



Từ khi bị vây hãm đến giờ, Nhật Xuất thành chưa từng vui vẻ cuồng nhiệt như vậy.



Ba người chúng ta tìm một nhà hàng sạch sẽ, chọn lấy một bàn lộ thiên ở ngoài cửa mà ngồi xuống, gọi một mâm hoa qủa và hai bình mỹ tửu, thoải mái mà ăn uống từng miếng lớn, vừa thưởng thức cảnh mọi người vui vẻ trên đường vừa chia nhau hưởng sự vui vẻ của thời đại thái bình thịnh thế.



Cự Linh uống hết sạch rượu trong chén rồi nói: "Ta rất muốn được gặp lại Thải Nhu.”



Ta chấn động nói: "Cái gì?”



Cự Linh vỗ vai ta, cười lớn nói: "Đừng cho rằng ta có ý gì, ta chỉ muốn xem nàng đã trở thành mỹ lệ đến thế nào thôi. Lẽ nào Đại Kiếm Sư không biết nữ nhân nào đã được ngài ân sủng đều càng ngày càng mỹ lệ sao?"Anh ta cười phá lên, lập tức thu hút sự chú ý của những người ngồi bàn bên cạnh. Mấy thiếu nữ mỹ lệ ở những bàn bên cạnh, nhìn thấy thể hình tráng kiện của chúng ta, đôi mắt xinh đẹp đều phát ra ánh sáng, mị nhãn không ngừng nhìn sang, cười nhỏ nhẹ, đúng là một chuyện vô cùng dụ hoặc, gãi đúng vào chỗ ngứa của Chiến Hận, khiến hắn thường xuyên cùng đối phương liếc mắt đưa tình.



Trong lòng ta lại nghĩ đến mỹ nữ cùng ta hợp thể giao hoan, có thể thu được những điều lợi ích từ dị năng, cho nên càng có thêm mĩ thái phong tư.



Cự Lính sợ những thiếu nữ đó nhận ra ta, hướng về Chiến Hận cảnh cáo: "Người còn cùng bọn họ đầu mày cuối mắt như thế này, bọn ta sẽ bỏ ngươi lại không quản nữa đấy.”



Chiến Hận đành chịu phải thu lại mục quang, gật đầu nói: "Cự Linh ngươi nói không sai. Hàn Sơn Mỹ xinh đẹp nảy nở hơn nhiều rồi, đến yêu nữ không thể đẹp hơn được nữa hình như lại cũng có vẻ đẹp hơn, dụ nhân hơn! Hi vọng ta có thể nhịn được."



Ta và Cự Linh nhìn nhau, hắn mà cũng hiểu chữ “nhịn “sao?



Chiến Hận tuy thô hào, nhưng ý tưởng lại vô cùng cẩn thận, nhìn thấy biểu tình của chúng ta, cười khổ nói: "Vinh yêu nữ cảnh cáo ta, nếu ta dám đòi lại Thải Nhu từ ngài, yêu nữ đó sẽ đùa nghịch Thải Dung trên tay, lại bảo chứng sau này Thải Dung sẽ không yêu nam nhân nữa. Ây! Ta quả có tin là Vinh yêu nữ có bản lĩnh này. Để có được một đêm với Thải Nhu mà mất đi Thải Dung, ngài nói đi ta có nên nhịn không.”



Ta và Cự Linh ôm bụng cười lớn, sau khi phát giác đến người đang đi trên đường cũng nhìn về phía chúng ta mới lập tức ngoan ngoãn mà thu tiếng cười lại.



Chiến Hận đột nhiên vui vẻ gọi: "Có mỹ nữ đến rồi! Không quản chuyện của ta nữa, cũng đừng trách ta.”



Lúc này chúng ta mới phát giác bàn đó phái đi thiếu nữ cao nhất mỹ lệ nhất làm đại biểu cho bọn họ, đi về hướng chúng ta mà bắt chuyện.



"Ba vị có phải là chiến sĩ thủ hạ của Lan Đặc đại đế không?" Thiếu nữ cười tươi như hoa, làm người ta không thể cự tuyệt trả lời câu hỏi đầy thiện ý của nàng.



Ta kéo mũ xuống thấp, cúi đầu xuống, sợ nàng nhận ra mình là ai.



Chiến Hận thừa cơ nói: "Nếu nàng chịu ngồi lên đùi ta, hôn ta một cái trọn vẹn, ta có thể cho nàng một đáp án là phải hay không phải.”




Khuôn mặt thiếu nữ hồng lên, trừng mắt liếc Chiến Hận một cái, nói: "Người ta đến tên anh còn chưa biết, đã vội muốn người ta hôn một cái trọn vẹn sao?"



Ba người bọn ta nghe đến vô cùng vui vẻ, bởi vì nàng tịnh không biểu thị nàng không nguyện ý, mà nàng thật sự vừa trẻ vừa đẹp. Đương nhiên so với Tây Kỳ, Sơn Mỹ vẫn còn thua xa.



Cự Linh cười ha hả nói: "Giá trị của tên tuổi rất cao, sau khi nàng bồi tiếp chúng ta trên giường mới có thể nói cho nàng biết được."



Tiểu mỹ nữ chống đỡ không nổi, dậm chân che mặt mà chạy về bàn.



Ba người chúng ta đều cười lớn lên, chút nữa thì nghẹt thở mà chết.



Chiến Hận nói: "Lại đến rồi!”



Người đến không phải là những thiếu nữ ngồi ở bàn lớn vừa nãy, mà là một diễm nữ mặt lạnh như sương mặc võ trang ngồi một mình một bàn. Nàng ta đi thẳng đến bên cạnh chúng ta nhẹ nhàng nói: ”Người ta là cô nương tôn quý cao nhã, muốn đến kết giao bằng hữu với các ngươi, các ngươi ba kẻ từ nơi khác đến lại nói ra toàn những lời bẩn thỉu, nếu hôm nay không phải là ngày đại hỉ khánh ta nhất định sẽ không tha cho các ngươi.



Chiến Hận lạnh lùng nói: "Tiểu thư, khẩu khí của cô rất lớn, ây! Bất quá cô thật sự rất đẹp."



Tiếp đó khuỷu tay huých vào Cự Linh nói: "Cái này nhường cho anh."



Ta cũng rất muốn xem xem nàng xinh đẹp như thế nào, đáng hận là lại không dám ngẩng đầu lên xem.



Nữ tử đột nhiên nói: "Lại dám lấy ta ra làm trò cười!"



Cự Linh cười nói: "Tiểu thư đừng nóng. Hai người chúng ta đều là kẻ thô lỗ, trong lòng muốn làm gì miệng đều nói ra hết. Nếu nàng không muốn nghe những lời thật lòng, ví dụ như ta rất muốn ôm nàng lên giường chẳng hạn, xin hãy trở về chỗ ngồi đi. Còn chúng ta phải nói nhỏ đi, để tránh cho đôi tai mỹ lệ của tiểu thư phải nghe những lời vô vị."



Ta và Chiến Hận vỗ bàn kêu tuyệt, thầm nghĩ Cự Linh đúng là cao thủ đỉnh cao trên tình trường.



Nữ tử đó nghe xong sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng hồi phục lại hồng sắc kiều diễm ban đầu. Ngoài ý liệu của mọi người, nàng ta lại ngồi xuống một cái ghế trống bên cạnh Cự Linh nói: "Nếu lời nói thật lòng dễ nghe như những lời anh vừa nói, ta thật sự rất muốn nghe những lời thật lòng.”



Ba người chúng ta đối mặt nhìn nhau, không ngờ nàng lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ.



Lúc này vị tiểu mỹ nữ vừa rồi dưới sự xúi giục của sáu cô gái cùng bàn đi về phía chúng ta giận dữ nói: "Không công bằng! Cô ta có thể ngồi xuống, tại sao ta lại không thể.”



Mỹ nữ vừa ngồi xuống nói: "Nếu các cô không muốn bồi tiếp ba người bọn hắn lên giường thì đừng ngồi xuống.”



Tiểu mỹ nữ trừng mắt nhìn cô ta ngạc nhiên nói: "Một mình tỷ tỷ ứng phó ba tráng hán cao như núi này sao?”



Chúng ta cũng ngơ ngẩn chẳng hiểu ra sao, muốn nghe xem đáp án thế nào.



Cho đến lúc này vẫn chưa có ai nhận ra ta. Trong lòng ta thấy yên tâm một chút, lập tức thấy tự nhiên thoải mái, có tâm tình hân hưởng những chuyện náo nhiệt lãng mạn đến bất ngờ như thế này.



Những người khác đối với chuyện này không hề thấy ngạc nhiên, cứ tiếp tục say trong trời đất của chính mình, không hề có tâm tình mà quan tâm tới bọn ta.



Nữ nhân xinh đẹp đã ngồi xuống đó nhún vai nói: "Việc chưa xảy ra làm sao mà biết được, lúc này mới dự định thử xem xem." Ta thừa cơ đánh giá nàng ta, đúng là tương đối xinh đẹp, mang theo chút tính hoang dã và dụ cảm của Thải Nhu.



Tiểu mỹ nữ đang đứng ở một góc đột nhiên cắn răng hướng về đồng bạn của nàng gọi: "Ai dám cùng bọn họ lên giường thì đến đây." Những thiếu nữ đó có vẻ cũng thích thú, nhưng lại không có gan qua đây.



Nhãn quang của ta và Cự Linh tự nhiên liếc về thân thể mỹ nhân đã sớm ngồi xuống kia.



Mỹ nữ đó biến sắc nói: "Cầu xin các người đừng ở đây, đến nhà ta đi!"



“Ô!” một tiếng kêu thất kinh của một nữ tử từ bên đường vọng lại.



Là Tố Thiện, thê tử của Mạc Ngôn, người đã từng làm trợ thủ cho ta.



Ta ngẩn người nhìn nàng ngồi xuống bên cạnh ta.



Chỉ cần nàng ta gọi một tiếng, ta sẽ lập tức toi đời.



Tố Thiện ngạc nhiên, chỉ về ta nói: "Chỉ bồi tiếp một mình anh ta lên giường được không?"



Ta thất thanh nói: ”Nàng đã có chồng rồi mà!"



Mỹ nữ nọ liếc sang Chiến Hận đang đùa nghịch với thiếu nữ trong lòng hắn rất nhiệt tình , cười nói: "Có gì ghê gớm đâu, ta cũng có chồng rồi mà."



Giờ đến Cự Linh thất thanh nói: "Nàng đã có chồng rồi, đem bọn ta về nhà, muốn hại chúng ta sao?”



Nữ tử cười nói: "Hắn vừa đi lo công chuyện cho ta rồi, mười bữa nửa tháng không thể trở về đâu. Đến nhà ta thì sợ cái gì chứ, cho dù hắn trở lại cũng không sợ. Hắn dám trêu hoa ghẹo nguyệt, tại sao ta không thể ông ăn chả bà ăn nem chứ.”



Đến Chiến Hận cũng ngạc nhiên mà dừng miệng dừng tay lại, cùng hai người chúng ta nhìn nhau.



Cự Linh vỗ đùi nói: "Mỹ nữ thú vị đấy, nàng dám lén lên giường với trai, ta nhất định phụng bồi."



Nữ tử đứng lên nói: "Đến đây, đến nhà ta đi." Rồi kéo Cự Linh dậy lôi đi. Chiến Hận ôm lấy thiếu nữ xinh đẹp động lòng người kia rồi vội vàng đuổi theo.



Giờ ta mới khổ đây. Tố Thiện thân mật đi tới, kéo ta giống như ngày trước, vui vẻ lững thững bước đi.



Ta nói: "Sao nàng lại biết ta là thần y?”



Tố Thiện nhảy dựng lên nói: "Mạc Ngôn trở về nói cho thiếp đó. Trí mưu thần diệu ngài dùng để đại phá Nhật Xuất thành, bây giờ trong thành ai mà không biết.”



Ta giữ nàng dừng lại rồi nói: "Không bằng đi dạo khắp nơi xem đèn một chút được không?"



Tố Thiện kéo ta đi theo sau Chiến Hận, nhập vào dòng người trên đường, nghiến răng nói: "Không! Chúng ta phải đến nơi đó vui vẻ một chút.”



Ta ngẩn ra như tượng gỗ nói: "Đừng quên ta biết trượng phu và người nhà của nàng, sao có thể làm loại chuyện này được?”



Tố Thiện cúi đầu nghiến răng kiên quyết nói: "Ai biết được chứ? Đây chỉ là bí mật của hai người chúng ta, vì tình yêu của thiếp đối với chàng, thiếp chẳng cố kị gì nữa. Sinh mệnh của thiếp chỉ thiếu đoạn hồi ức mỹ lệ này thôi, sau này không thể vui vẻ lên được nữa. Ngày đó khi chàng là thần y, thiếp đã lén nghĩ làm sao có thể lén lút dụ chàng lên giường rồi, đáng tiếc để Tây Kỳ tiểu thư nhanh chân giành trước mất.”