Đại Kiếm Sư

Chương 70: Chính tay đâm kẻ thù



Sau khi bọn tướng lĩnh Chiến Khôi, Chiến Cừu dẫn một vạn năm nghìn Dạ Lang chiến sĩ từ Niên Gia thủy đạo xuất phát đến Vũ Lâm, Cự Linh và một vạn hai nghìn Thiểm Linh chiến sĩ cuối cùng cũng đã tới Dạ Lang hạp, cùng đi còn có Bạch Đan và Anh Diệu.



Chiến Hận lần đầu tiên xua đuổi bầy thê tử của hắn, để cho chúng ta tiến hành mật nghị ở trong trướng.



Bạch Đan mang đến một tin tức xấu, Lệ Thanh quận chúa đã kết thành liên minh với tộc chủ của Dã Mã tộc “Điên Mã” Hắc Kiểm, chuẩn bị chia cắt lãnh thổ rộng lớn của Đế quốc.



Bạch Đan sắc mặt ngưng trọng nói: “Yêu phụ Lệ Thanh này gian hoạt phi thường, lại đem sào huyệt Vọng Nguyệt thành và đất đai phía nam bao gồm cả Ma Nữ quốc nhượng cho Hắc Kiểm, hy vọng nhờ Hắc Kiểm đến ngăn chặn sự phản công của chúng ta. Bản thân yêu phụ thì đã điều quân trở về Nhật Xuất thành, lợi dụng lúc chúng ta và Hắc Kiểm đấu với nhau, thu phục Nhật Xuất thành và các thành trì hương trấn phụ cận, củng cố thế lực bản thân.”



Chiến Hận tức giận: “Cái tên Hắc Kiểm này cũng thật ngu xuẩn, Vọng Nguyệt thành giống như củ khoai nóng bỏng vậy mà cũng dám nhận.”



Cự Linh nói tiếp: “Nghe nói người này ngông cuồng tự đại, với lại có thể còn chưa hiểu rõ được sự lợi hại của Đại Kiếm Sư và hình thế của Vọng Nguyệt thành. Bất quá, cho dù hắn có biết thì cũng sẽ không lưu ý.”



Anh Diệu đối với Vọng Nguyệt thành tất nhiên có cảm tình nồng hậu, nghiến răng nói: “Yêu phụ này thật là lòng lang dạ sói, lại dám đem hơn ba mươi vạn dân của Vọng Nguyệt thành đặt dưới tay bọn đạo tặc Dã Mã tộc hung tàn thành tính. Ta hận không thể nào xé mụ ta ra làm trăm ngàn mảnh.”



Chiến Hận bản thân cũng không phải là thiện nam tín nữ, không chút lo lắng cho người dân Vọng Nguyệt thành, nhận xét: “Dã Mã tộc càng tàn bạo thì người dân Vọng Nguyệt thành càng không tuân phục, cũng càng thống hận Lệ Thanh, khát khao được chúng ta giải cứu. Chúng ta muốn công hãm Vọng Nguyệt thành thì sẽ càng dễ dàng."



Ta hỏi Bạch Đan: "Có biết khi nào binh đoàn của Hắc Kiểm sẽ đến tiếp thu Vọng Nguyệt thành không?"



Bạch Đan lắc đầu: “Cái này không nắm rõ lắm, nhưng xem sự điều động của quân đội Lệ Thanh thì chỉ khoảng trong bảy tám ngày nữa thôi”



Anh Diệu nhíu mày: "Lệ Thanh làm như vậy, chỗ có lợi là tránh được trước sau thụ địch và tạm thời không cần chính diện đối trận với chúng ta, nhưng chỗ có hại lại nhiều hơn. Trước hết là uy tín của nàng ta sẽ bị giảm sút thê thảm, người Đế quốc ắt có cảm giác bị nàng ta bán rẻ, còn thủ hạ đại tướng thì quân tâm li tán.”



Cự Linh hỏi tiếp: "Giả như nàng ta đánh không được Nhật Xuất thành, chẳng lẽ không phải trở thành du hồn dã quỷ sao, còn dựa vào cái gì để tranh bá thiên hạ?"



Ta trầm giọng đáp: "Nàng ta nhất định có thể đánh hạ được Nhật Xuất thành!"



Mọi người ngạc nhiên nhìn lại phía ta.



Hoa Nhân vốn im lặng từ nãy giờ bỗng ôn nhu hỏi: "Tại sao Đại Kiếm Sư lại khẳng định như vậy? Nhật Xuất thành cho dù không còn Hắc Quả Phụ, nhưng Dực Kỳ cũng là danh tướng của Đế quốc, dựa vào Nhật Xuất thành tường cao vách dày mà phòng thủ vài tháng thì phải không có vấn đề gì chứ."



Bạch Đan suy đoán: "Phải chăng là bởi vì sau khi Lệ Thanh đánh hạ Ma Nữ thành, đã có được Lôi Thần của chúng ta. Nhưng mà bọn chúng vội vàng bỏ chạy như vậy, cho dù có thể vận chuyển theo hơn chục khẩu Lôi Thần nhưng lại chưa kịp khai thác dầu đen, cũng không đủ tri thức và kỹ thuật về mặt đó."



Ta lắc đầu, thở ra một hơi, khai mở chủ đề: "Mười hai quyển Trí Tuệ điển vẫn ở trong tay các người chứ?"



Hoa Nhân nói: "Trí Tuệ điển thực sự lưu lại Địa Hạ điện làm vật bồi táng cho Ma Nữ. Sau khi chàng đi rồi thì không ai xuống đó cả. Trước khi thành bị phá, chúng ta y theo chỉ thị của Ma Nữ lúc còn sống, đã khởi động công tắc phong kín cửa vào Địa Hạ điện, hiện giờ… hiện giờ không biết tình hình như thế nào rồi nữa!"



Bạch Đan nói: "Chỉ rất ít người biết bí mật của Địa Hạ điện. Lệ Thanh sau khi vào thành, không tới mười ngày thì đã rút lui, cho dù có biết vị trí của Địa Hạ điện cũng khó mà phá vỡ để vào."



Hai người Chiến Hận và Cự Linh cùng kêu lên: "Đại Kiếm Sư!" Bọn họ trông thấy đối phương thốt ra tiếng thì lại đồng loạt nhường lời cho người kia.



Ta hướng về phía Chiến Hận cười nói: "Ngươi tựa hồ đã thân thiện hơn rất nhiều đối với Cự Linh huynh, rốt cuộc tại sao lại có sự thay đổi này hả?"



Chiến Hận hơi lúng túng nói: "Cự Linh huynh thật là bằng hữu tốt, đáp ứng tặng ta một xử nữ mỹ lệ của Thiểm Linh tộc, ta đương nhiên cảm kích huynh ấy. Phải rồi! Cự Linh huynh, nếu như huynh nhìn trúng bất cứ mỹ nữ nào trong tộc của ta, ngoài Sơn Mỹ, thì nói ra ngay nhé."



Hàn Sơn Mỹ thấp giọng mắng: "Đồ quỷ háo sắc!"



Lúc này đến lượt Anh Diệu sốt ruột hỏi: "Đại Kiếm Sư vẫn chưa nói ra vì sao Lệ Thanh có thể dễ dàng đánh hạ Nhật Xuất thành?"



Ánh mắt nghi hoặc của mọi người lại tập trung lên người ta lần nữa.



Ta trầm giọng: "Bởi vì viện binh của nàng ta rốt cuộc đã đến rồi."



Mọi người ngạc nhiên: "Viện binh?"



Ta cũng vừa nghĩ tới khả năng này, nhưng lại biết rằng cảm giác này của mình không sai. Lệ Thanh đã là người của Vu Đế, mà dưới sự khống chế của Vu Đế ngoài Hắc Xoa nhân ra thì còn có hai chủng tộc cường đại khác. Đế quốc đã không còn chướng ngại vật Đại Nguyên Thủ nữa, Vu Đế sao có thể bỏ qua cơ hội khống chế Đế quốc được.



Mặc dù trong đó vẫn có rất nhiều điểm then chốt khiến người ta khó lý giải, nhưng xem hành vi kỳ quái của Lệ Thanh hiện nay thì chỉ có viện quân mới có thể giải thích thông suốt được.



Ta giải thích sơ lược với mọi người.



Tâm tình của mọi người đều trở nên trầm trọng, biết rằng sự tình không thể dễ dàng giải quyết như vậy nữa.



Trên thực tế, bọn họ đều không sợ Lệ Thanh, bởi vì cấp dưới của nàng, bất kể là tướng lĩnh, binh lính hay dân thường thì trái tim bọn họ đều hướng về phía ta.



Nói chuyện tới lúc này, vẫn không có ai nhắc đến binh của "Sa Mạc Chi Vương" Đỗ Biến đã đến bên ngoài hạp.




Ta đứng lên nói: "Thời gian cũng không nhiều nữa, để ta đưa Sơn Mỹ giao cho Đỗ Biến, cho hắn cao hứng một lát, nhưng chỉ một lát thôi."



Hàn Sơn Mỹ nhu hòa nói: "Chỉ cần Đại Kiếm Sư vui vẻ thì đem giao ta cho người nào cũng được. Nhưng cũng chỉ có thể là một lát thôi."



Ta mặc giáp trụ của Dạ Lang nhân lên, thúc Phi Tuyết, cùng hai người Chiến Hận và Chiến Vô Song vây quanh bảo hộ cho Hàn Sơn Mỹ ở giữa, phi ra khỏi Dạ Lang hạp được canh phòng nghiêm ngặt, hướng tới lối ra ở phía sa mạc.



Suy nghĩ của ta lại trở về thời gian tối hôm qua ở trong trướng, khi cùng Hoa Nhân triền miên, nàng nói bên tai ta: "Đại Kiếm Sư, thiếp có loại cảm giác rất kỳ quái, giống như thiếp có thể cảm nhận được sự vật trong trái tim chàng, cảm giác vô cùng kỳ diệu."



Lúc đó trong lòng ta thoáng động, nghĩ đến khả năng do ta đem một lượng lớn dị năng chuyển vào trong cơ thể nàng, bởi trong cơ thể ta cũng có dị năng đồng dạng cho nên giữa nàng và ta đã sinh ra mối liên hệ thần diệu, giống như kiểu "Liên Tâm thuật" trong truyền thuyết.



Ta mỉm cười: "Thế nàng cảm giác được cái gì nào?"



Hoa Nhân nói "Cảm giác được tình yêu cuồng nhiệt và sự quấn quýt si mê của chàng đối với thiếp, đó là loại cảm giác mà trước đây thiếp chưa bao giờ cảm thấy được."



Ta bật cười: "Rốt cuộc đã chịu tin lời nói ta yêu nàng không phải là giả dối rồi."



Hoa Nhân cắn mạnh lên vai ta một cái, nói: "Chỉ tin chàng lúc này thôi."



Trong khi suy nghĩ, bốn con ngựa của chúng ta từ từ phi ra ngoài hạp.



Dưới ánh sáng của vầng trăng khuyết, thảo nguyên bao la đầy vẻ hoang mang thần bí, từng trận từng trận gió lạnh của sa mạc thổi lướt qua mặt, lúc này mới hiểu rõ tại sao Dạ Lang nhân lại muốn cư trú trong khe núi lớn để tránh gió.



Từ điều này mà suy ra bọn sa đạo có thể chống lại gió lạnh buổi tối trên sa mạc phải là người vô cùng cường hãn. Ta nhất định phải đề cao cảnh giác, để tránh cho ba người bọn họ phải nhận bất cứ tổn thương nào.



Ta có lòng tin này, cũng có dự cảm như vậy.



Chạy được chừng nửa dặm, phía trước một vùng tối om, đến cả một chút đèn lửa lộ ra từ trong doanh trại cũng không có.



Nhưng ta lại cảm ứng được bọn chúng đang chờ chúng ta ở phía trước, vội ghìm cương ngựa dừng lại. Bọn họ dừng lại theo ta.



Bỗng phía trước hơn trăm bước, hàng trăm ngàn bó đuốc đồng loạt châm lên, biến thảo nguyên thành một vùng đỏ rực, thanh thế khiếp người.



Tên Đỗ Biến này quả nhiên ưa thích chơi trò tâm lý chiến.



Chiến Hận phá lên cười: "Hừ! Đồ tiểu súc sinh."



Hàng sa đạo đầu tiên ước chừng hai nghìn tên đang từ từ thúc ngựa bức tới. Hai bên cánh tốc độ khá nhanh, khi đến cách ngoài năm mươi bước mới dừng lại, trông giống như một con cua lớn triển khai đôi càng to đang uy hiếp chúng ta.



Hơn hai mươi kỵ sĩ thúc ngựa phi tới.



Chiến Hận khẽ nói: "Kẻ đang đội chiếc mũ giáp hình thốc ưng (chim ưng trọc đầu) chính là Đỗ Biến. Ta nhận ra chiếc mũ giáp của hắn, thân hình cũng không khác.”



Ta lưu tâm quan sát. Người đó chạy dẫn đầu nhóm mười kỵ sĩ, thân hình hùng vĩ, trên mũ giáp đúc một con thốc ưng uy mãnh giống như đang muốn vồ mồi, quả thực là có vài phần uy thế.



Ánh mắt của ta lướt qua những kỵ sỹ đi theo, mặc dù chiều cao không đồng nhất nhưng đều vô cùng tinh tráng, khí độ trầm ổn, không cần phải nói cũng biết là hảo thủ trong nghìn người chọn một.



Trong số đó, một người ở ngoài cùng bên trái thu hút sự chú ý của ta nhất bởi ba nguyên nhân.



Đầu tiên là do hắn có cái dáng vẻ rất tự hào, vượt quá cả kẻ đội mũ giáp hình thốc ưng. Tiếp đến là dưới cặp mắt sắc bén mà đến cả đêm tối cũng không bị ảnh hưởng của ta, ánh mắt sáng rực của hắn chỉ chú định lên người Sơn Mỹ trong khi kẻ khác lại tập trung chú ý tới Chiến Hận. Nguyên nhân cuối cùng cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, chính là thân hình của hắn và của kẻ đội mũ giáp hình thốc ưng khôi hết sức giống nhau, đều hùng tráng hơn nhiều so với người khác.



Trực giác thần kỳ nói cho ta biết rằng người này mới chính là Đỗ Biến. Cái thằng cha này quả thực thích giở trò lừa bịp.



Ta khẽ nói: "Chỉ nghe nhưng đừng có nhìn ngay. Kẻ ở phía ngoài cùng bên trái mới là Đỗ Biến."



Bọn họ thoáng ngây người, đều theo lời ta dặn, nhẫn nại không lập tức nhìn về phía Đỗ Biến thật đó.



Đỗ Biến thật giả và hai mươi hai kỵ sỹ khác đi đến cách chúng ta hơn mười bước thì dừng lại.



Chiến Hận hướng về phía Đỗ Biến giả, cười ha hả một tiếng, nói: “Đỗ huynh chắc là rất thích nhiều người cùng đi nên mới đi tới Dạ Lang hạp của chúng ta long trọng thế này, hy vọng rằng lúc trở về thì không gặp phải bão cát."



Một tráng hán đứng bên cạnh Đỗ Biến giả quát lên: "Phi Lang nhà ngươi tốt nhất là không nên nói lời lạnh nhạt. Đại vương chúng ta mấy năm nay bị thái độ phản phúc vô thường của ngươi làm cho tâm tình không tốt, không chịu được kích động lần nữa đâu…"



Chiến Hận thể hiện khí thế bá chủ một phái, quát ngăn lại: "Ngươi là cái thứ gì? Ta và Đỗ huynh nói chuyện có chỗ cho ngươi chõ mồm vào sao?"



Bọn sa đạo hầm hầm tức giận, bàn tay đều đặt lên binh khí.



Chỉ có Đỗ Biến thật ngồi yên bất động, lạnh lùng nhìn Chiến Hận.



Đỗ Biến giả cấp tốc liếc sang Đỗ Biến thật một cái, thấy đối phương không có động tĩnh gì bèn giơ tay ngăn cản bọn sa đạo đang nóng lòng muốn tỷ thí. Chúng ta nhìn thấy toàn bộ những hành động đó, không còn nghi ngờ ai mới là Đỗ Biến thật sự nữa.



Một hán tử cao gầy khác đứng bên cạnh Đỗ Biến giả nói với ngữ khí ôn hòa hơn: "Chiến Hận tộc trưởng có chỗ không biết. Do tộc trưởng không tuân thủ minh ước, nên đại vương của chúng ta đã lập thệ rằng trừ phi tộc trưởng giao muội muội của người, tiểu thư Hàn Sơn Mỹ ra, nếu không thì vĩnh viễn không đối thoại với tộc trưởng nữa, mong tộc trưởng lượng xét."



Tráng hán đầu tiên lại quát lên: "Nếu như Phi Lang nhà ngươi thực sự có thành ý thì hãy để một mình Hàn Sơn Mỹ qua đây. Sau khi đón được người rồi thì chúng ta lại là minh hữu, đại vương sẽ cùng ngươi nói chuyện.”



Tên Đỗ Biến này đúng là loại người thích dùng mưu kế, giống như thời tiết biến ảo thất thường khó lường trong sa mạc, khiến cho người khác không mò ra được hắn. Tiếc là hắn đã gặp phải ta.



Chiến Hận theo đúng đối sách mà chúng ta đã định ra từ trước, ngửa mặt lên trời cười một trận đầy hào khí, nói: "Không có ai có thể vũ nhục Phi Lang Chiến Hận ta và Dạ Lang tộc, Đỗ Biến đến cả lời mà cũng tiếc rẻ không nói. Đi! Chúng ta quay về." Nói xong liền quay đầu ngựa, phi trở lại.



Ba người chúng ta đồng thời quay ngựa mà đi, ta cố ý rớt lại cuối cùng, tiếp cận Đỗ Biến thật thêm một đoạn nữa.



Bọn sa đạo không thể tưởng được Chiến Hận lại có nước cờ này, cùng lúc quát lên phẫn nộ: "Dừng lại!"



Chiến Hận không thèm quan tâm đến, tiếp tục phóng ngựa về phía Dạ Lang hạp.



Ta quay đầu ngựa lại hướng về phía bọn sa đạo, giả bộ tư thế bảo hộ phía sau.



Chỉ thấy Đỗ Biến thật "Keng" một tiếng bạt xuất trường đao. Đó là tín hiệu xuất thủ.



Ngay lập tức, bọn sa đạo hét lên liên tiếp, rút binh khí ra, thúc ngựa truy tới.



Hai kẻ trong đó xông tới chĩa mũi nhọn vào ta. Nhất thời, đao quang lấp lánh, sát khí đằng đằng.



Ánh mắt của ta trông như không có giây phút nào rời khỏi Đỗ Biến giả, nhưng kỳ thực trong lòng lại chú ý tới Đỗ Biến thật đang hơi rớt ở phía sau một chút.



Chiến Hận hú dài một tiếng, kẹp chặt bụng ngựa, tăng tốc rời xa.



Sơn Mỹ và Chiến Vô Song rượt theo hai bên hắn, ba kỵ sĩ nhanh chóng phi đi.



Bọn sa đạo điên cuồng truy theo, hai tên sa đạo đối phó với ta, từ hai bên trái phải công tới.



Đỗ Biến thật vẫn lưu lại chỗ cũ, lạnh lùng quan sát sự phát triển của tình thế.



Tiếng vó ngựa rầm rập vang lên.



Bọn sa đạo ở phía sau đồng thời hét to, từ từ kẹp tới theo hình cánh quạt, bầu không khí vô cùng khẩn trương.



Cho đến tận lúc đao phong cắt vào cơ thể, ta mới hét to một tiếng, rút Ma Nữ nhận ra, quét ra hai bên phải trái như thiểm điện.



"Đang! Đang!" Hai thanh đai đao đang phách tới đồng thời gãy đoạn.



Trong lúc Đỗ Biến thật còn đang kinh ngạc nhìn về phía ta, Phi Tuyết bỗng bất ngờ dùng lực phi vượt qua khoảng cách ngoài hai mươi bước xông về phía hắn như một mũi kình tiễn. Ta thừa cơ trả lại hai kiếm về phía hai tên sa đạo khiến chúng ngửa người rớt xuống ngựa trong làn máu tươi tung tóe.



Đỗ Biến không hổ là cao thủ, biết rằng không kịp quay đầu đào tẩu, trường đao trong tay giơ ngang mặt chém tới, lại không tránh né Ma Nữ nhận chém đâu gãy đó của ta.



"Keng!" Một âm thanh trong vắt vang lên, nhận đao giao kích.



Thanh đao của Đỗ Biến hiển nhiên cũng là bảo đao nên không bị gãy đoạn, với lại lực đạo trầm hùng, không hề thua kém quá nhiều so với ta.



Tiếng vó ngựa vang lên rung trời chuyển đất, hơn hai nghìn tên sa đạo hàng đầu tiên đang phi hết tốc lực tới hộ giá, mắt thấy trong chớp mắt đã đuổi đến.



Lúc này ta phóng đến bên cạnh người Đỗ Biến, Ma Nữ nhận xoay một vòng nhỏ trong không trung, thanh kiếm hướng tới chân phải Đỗ Biến đâm xuống. Nếu như hắn di chuyển vị trí của chân thì Ma Nữ nhận có thể đâm vào trong bụng ngựa.



Đỗ Biến điên cuồng quát lên một tiếng: "Ngươi là ai?" rồi quất ngựa di chuyển sang bên cạnh, trường đao chém vào vị trí mũi nhọn của Ma Nữ nhận, có thể nói đao pháp như thần, không hổ là Đại Mạc Chi Vương.



Ta cất tiếng cười dài: "Không nhận ra Lan Đặc ta sao?" Ma Nữ nhận biến hóa kỳ ảo xuất ra kiếm ảnh đầy trời, ập tới hắn như bạo vũ cuồng phong.



Đỗ Biến nghe thấy là ta, toàn thân chấn động, rồi mới nhớ ra vận đao ngăn chặn. Nhưng đã chậm mất nửa giây, nhất thời bị rơi vào thế thủ, hoàn toàn không có lực hoàn kích.



Tiếng hô chém giết điên cuồng vang động rung trời, cùng lúc đến từ hai phía Dạ Lang hạp và sa mạc. Khi Dạ Lang nhân tiến công đều phát ra tiếng sói tru, quả thực âm thanh báo trước có công hiệu thần kỳ cướp tinh thần kẻ địch.




Đỗ Biến lại kinh ngạc chấn động lần nữa, biết rằng đã rơi vào trong cạm bẫy tiền hậu giáp kích của chúng ta.



Ta nhân lúc hắn phân tâm, đao pháp hóa xảo thành vụng, toàn lực phách ra mấy kiếm.



"Đang! Đang! Đang!"



"Rắc!" Bảo đao của Đỗ Biến rốt cuộc gãy đoạn, hổ khẩu lưu huyết.



Lúc này, bọn sa đạo hộ giá đã đuổi đến, xung quanh chỉ có mâu quang đao ảnh, nhưng đã không cứu được Đỗ Biến nữa.



Ta quát lớn: "Một kiếm này là của Niên Gia!"



Mũi nhận lóe lên, đâm xuyên vào trong khôi giáp trước ngực Đỗ Biến, đồng thời rút nhận trở lại, chém chết hai tên sa đạo đang công tới từ hai bên trái phải.



Đỗ Biến tay ôm trước ngực, lộ xuất thần sắc không thể tin được, sau khi kêu thảm một tiếng kinh thiên động địa mới ngửa người rớt xuống ngựa.



Ta quát lớn: "Đỗ Biến đã chết, còn ai dám khiêu chiến với Lan Đặc ta."



Bọn sa đạo xông đến có tới hơn nửa lui trở lại, số còn lại xông đến liền bị ta giải quyết xong gần hết trong chớp mắt. Tốc độ cao kinh người của Phi Tuyết khiến cho bọn chúng không có cách nào bao vây được ta.



Trong khi tả xung hữu đột, bọn sa đạo phía sau đã loạn lên, đại quân của bọn Chiến Khôi từ Niên Gia thủy lộ cuối cùng đã đánh giết tới nơi.



Tiếng quát của Cự Linh cũng từ phía Dạ Lang hạp truyền tới, tiếng chém giết chấn động màng nhĩ.



Bọn sa đạo xưng hùng đại mạc, sau khi Đỗ Biến chết, cuối cùng đã quân không ra quân nữa.



Đó không phải là một trường chiến tranh mà là đồ sát. Giống như ngày đó người của Đỗ Biến đồ sát Niên Gia và các bằng hữu Tịnh Thổ của ta.



---o0o---



Trong Dạ Lang cốc dào dạt không khí vui mừng, nỗi háo hức dâng cao.



Chính như lời Hàn Sơn Mỹ đã nói! Theo tập quán đã truyền lại mấy đời nay của Dạ Lang nhân, chiến binh Dạ Lang chinh chiến trở về không chỉ dừng lại ở uống rượu chúc mừng, mà còn tìm kiếm nữ nhân của bọn họ để phát tiết hết tử vong và bi thống của chiến tranh.



Không biết có phải là Chiến Hận ngầm an bài hay không mà rất nhiều nữ nhân Dạ Lang lần mò tới lều vải của Thiểm Linh nhân cầu hoan, làm cho xuân sắc tràn đầy hạp cốc.



Chỉ có yêu thương mới có thể tiêu diệt được cừu hận. Trải qua sự tiếp xúc như vậy, ta không tin hai tộc Dạ Lang và Thiểm Linh lại vẫn còn tồn tại cừu hận.



Nếu như Dạ Lang nữ hoài thai hài tử của Thiểm Linh nhân, mối quan hệ giữa hai tộc lại càng thân thiết khó phân tách. Không biết đó có phải cũng là nguyện vọng của Chiến Hận hay không. Sau thời gian lâu dài quấn quýt lẫn nhau, tất cả cừu hận đều cũng sẽ hóa thành sự tôn kính thôi!



Địa vị lĩnh tụ của ta cũng đã được xác nhận bởi trận chiến này.



Chiến Hận trừ bỏ được đại địch luôn ức hiếp hắn, cao hứng đến phát cuồng. Ở trong đại trướng ôm lấy Dã Hoa cùng một Dạ Lang nữ xinh đẹp khác tên là Thảo Lôi công nhiên trêu đùa, hình hài phóng đãng.



Bọn Cự Linh, Bạch Đan, Anh Diệu cũng không tịch mịch, bận bịu ứng phó với các Dạ Lang nữ khác tìm đến. Trong thời đại chiến tranh nữ nhiều nam ít này, có ai không phải là nhân vật phong lưu chỉ biết đến ngày hôm nay. Bọn họ mặc dù không trắng trợn như Chiến Hận, nhưng cũng không thể dằn lòng được trước sắc hương quyến rũ và nhiệt tình liên tục bày ra. Thái độ của bọn họ càng lúc càng thoải mái.



Nhất thời trong trướng toàn là thanh âm của nam nữ trêu đùa nhau. May mắn là ta có Hoa Nhân và Hàn Sơn Mỹ ở bên cạnh. Các nữ nhân khác ở trong trướng của Chiến Hận đang nhìn ta chằm chặp bằng ánh mắt thèm muốn cũng không dám đến quấn lấy ta, cho nên tạm thời ta vẫn được an toàn.



Chỉ không biết sự an toàn giả tạo này có thể duy trì được bao lâu.



Càng lúc càng có nhiều nữ tử Dạ Lang mượn việc dâng mĩ thực lên mà trêu ghẹo đưa tình với ta. Điều này khiến ta cảm thấy vô cùng lúng túng và không tự nhiên.



Ta không hề phản đối phương thức chúc mừng này, chỉ cần giữa nam nữ hai người cùng vui vẻ thì còn có chuyện gì mà không thể làm? Nhưng đó là ở trong lều vải “cách biệt trần thế” hoặc ít nhất cũng là nơi đồng hoang không người.



Thế nhưng, Dạ Lang nhân không hề có sự cố kị như vậy. Sự thân mật và tán tỉnh giữa nam nữ đối với bọn họ mà nói là một chuyện bình thường và tự nhiên giống như uống rượu ăn cơm, cũng giống như bầy sói nhớ tiết xuân trong đồng nội. Bọn họ khiến cho ta nhìn thấy bản chất bên trong của văn hóa du mục, chính là sinh tồn, chiến đấu và yêu thương.



Ta mấy lần muốn quay lại lều của Sơn Mỹ nhưng đều bị Chiến Hận đang cao hứng bừng bừng lưu lại. Hắn vừa tiếp tục tán tỉnh nữ nhân trong lòng, vừa nói văng cả nước bọt thuật rõ hắn cùng Chiến Vô Song quay ngựa lại đại chiến sa đạo thế nào, kiềm chế địch nhân ra sao, chỉ thiếu mỗi là không nói Đỗ Biến cũng bị hắn giết chết.



Hoa Nhân nhìn thấy, xấu hổ đến đỏ mặt tía tai. Lại biết chúng ta khó có thể thoát thân, chỉ đành trốn vào trong lòng ta không dám nhìn, nhưng đôi tai lại vẫn không tránh được tiếng trêu đùa xâm nhập.



Chiến Hận đang thỏa thích vui cười, bỗng hỏi cách nhìn và cảm thụ của bọn Cự Linh đối với nữ nhân trong trướng của hắn, vẻ mặt dương dương tự đắc.



Bọn Cự Linh hàm hồ đáp lời, nhưng rõ ràng là cũng vô cùng hài lòng và khoái lạc. Nữ nhân đã khiến cho khoảng cách vốn tồn tại giữa bọn họ hoàn toàn biến mất.



Hàn Sơn Mỹ ngồi ở bên cạnh, ghé miệng sát tai ta, nói: "Đại Kiếm Sư! Tại sao ngài lại không cùng chúng ta thân mật?"



Hoa Nhân hoảng sợ, ngẩng đầu la lên: "Trời! Không được làm điều đó ở đây."



Hàn Sơn Mỹ từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng của phong tục tập quán của Dạ Lang tộc, thành thật nói: “Sợ cái gì nào? Chó sói trong sa mạc không phải là giao phối ở mọi nơi sao? Đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa."



Ta thở dài: "Nhưng chúng ta không phải là sói."



Hàn Sơn Mỹ cười ngọt ngào: "Dạ Lang nữ từ trước đến giờ không hề sợ bị nam nhân mà mình yêu thích công khai trêu đùa, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể chứng tỏ mình được người khác sủng ái. Đại Kiếm Sư, nếu ngài yêu thương ta, ta chỉ cảm thấy tự hào và vui mừng."



Yêu cầu nhiệt tình mạnh dạn của nàng làm cho ta cảm thấy đau đầu. May mà Bạch Đan và Anh Diệu thông cảm với tình huống của ta, tạm ngừng thân mật với nữ tử bên cạnh, cùng nói: "Kiểu này tuy rằng đầy hương diễm kích thích, nhưng chúng ta cũng không quen với tập quán này. Hãy cứ tạm gác lại chờ khi trở lại trong trướng của mình mới tiếp tục tiến hành."



Cự Linh thấy hai người như vậy cũng chỉ đành lưu luyến tạm dừng tiếp nhận hành động “tiến công” của mỹ nữ hai bên đối với hắn.



Chiến Hận cười ha hả, ngừng lại, nói: "Chúng ta cũng đã rất lâu không như thế này, bởi vì đã lâu lắm chưa từng thắng trận lớn thống khoái như vậy." Nói xong, không nhịn được lại xoa nắn mấy cái trên thân thể hừng hực của Dã Hoa và Thảo Lôi.



Hai vị mỹ nữ hàng đầu Dạ Lang tộc này yêu kiều thở gấp, nhưng đôi mắt to đang phát xạ ánh lửa tình dục lại đều lướt tới thân thể ta, khiến ta cảm thấy không chịu đựng nổi.



Chiến Hận vô cùng sảng khoái, nói: "Đại Kiếm Sư! Có muốn thử hai nàng hồ ly lẳng lơ này một chút không?"



Ánh mắt hai nữ nhân lại càng phát sáng lên.



Hoa Nhân cắn mạnh vào ngực ta một cái.



Cự Linh cười lớn giải vây cho ta: "Ngươi nghĩ Đại Kiếm Sư giống với những người sơn dã như chúng ta sao? Ngươi cứ từ từ mà hưởng dụng đi! Bất quá, tốt nhất là để sau khi Đại Kiếm Sư đi rồi."



Ta thừa cơ kéo Hoa Nhân và Sơn Mỹ đứng dậy, rời khỏi bữa tiệc cuồng hoan hoang đàng này, nói: "Chiến Hận tiểu tử, hy vọng ngươi có khả năng dỗ dành bầy mỹ nữ trong trướng của ngươi. Nếu ta không trở lại trướng của mình, ta sợ ngực mình lại có thêm mấy hàng dấu răng nổi lên."



Hoa Nhân xấu hổ muốn chui xuống đất, dẫn đầu lao ra ngoài trướng như chạy trốn. Các nam nhân đắc ý cười vang.



Ta kéo Hàn Sơn Mỹ đuổi theo ra ngoài, thanh âm của Chiến Hận vẫn truyền ra từ phía trong trướng: "Sợ cái gì chứ! Ứng phó không được thì sẽ tìm Đại Kiếm Sư tới giúp đỡ."



Ôi! Dạ Lang nhân.



Hoa Nhân chuyển thân lại, thả mình vào trong ngực ta, nói: "Nói thực, Bọn họ cuồng hoan như vậy khi giành thắng lợi, mặc dù thiếp nhìn không quen nhưng thiếp lại cảm thấy phương thức bộc lộ đó chân tình không có một chút giả tạo nào."



Hàn Sơn Mỹ cười nói: "Ngươi có muốn thử một chút không? Chúng ta có thể quay trở lại bất cứ lúc nào."



Hoa Nhân kêu lên kinh hãi: "Không!"



Doanh trướng trong hạp cốc phân bố dày đặc. Trận trận thanh âm của nam nữ hoan ái từ trong trướng truyền ra, cũng truyền ra từ trong núi rừng khắp trong hạp cốc. Loại phong tục giao hoan tập thể này của Dạ Lang nhân khiến cho người ta tâm rung tính động. Dạ Lang nhân khi quẳng đi tất cả lại càng giống với chó sói trong đồng nội hay sa mạc ở cái dã tính nguyên thủy. Chó sói chính là thần vật mà Dạ Lang nhân sùng bái.



Ta dần dần hiểu rõ tâm trạng của Dạ Lang nhân trong quan hệ nam nữ. Lễ giáo phòng ngự giữa nam và nữ với bọn họ mà nói thì đúng là một chuyện ngu xuẩn tức cười. Chỉ có hành vi nhiệt liệt thẳng thắn mới có thể khiến cho bọn họ lĩnh hội được ý nghĩa của sinh mệnh. Nếu như ta không thể hiểu rõ bọn họ, sau này có thể sinh ra rất nhiều vấn đề không dự liệu được. Vả lại, cho dù phóng túng một đêm thì điều đó có gì quan trọng đâu? Ngày mai, bọn họ phải theo ta xuất chinh Đế quốc, nếu không nắm lấy thời gian mỹ diệu trước mắt, lấy việc cuồng hoan sau khi giành thắng lợi làm liều thuốc chữa thương sau cơn giết chóc, thì sinh mệnh còn có ý nghĩa gì đáng nói nữa đây?



Sở dĩ ta không thể bắt chước bọn họ việc đó chỉ vì ta không phải là Dạ Lang nhân, cũng không phải là Thiểm Linh nhân.



Ta đưa tay ôm vòng eo của hai nữ nhân, ung dung đi đến lều của Sơn Mỹ. Ở chỗ đó, ta có thể bảo đảm sẽ phát sinh sự hoang đàng không hề thua kém so với chỗ Chiến Hận.



---o0o---



Sáng sớm ngày thứ hai, ta cùng Hoa Nhân, Sơn Mỹ, Bạch Đan, Anh Diệu, Cự Linh và Thiểm Linh chiến sĩ ly khai Dạ Lang hạp, tiến vào Thánh Nguyên, bắt đầu lên đường tiến về phía Thiểm Linh cốc.



Chiến Hận sẽ đuổi theo sau, chúng ta chỉ đi trước một bước.



Nhìn vùng đồng nội mênh mông vô bờ, trong lòng ta nổi lên một loại cảm giác "nguồn cội". Trong cuộc chiến tranh sau này, vùng đất này sẽ sản xuất ra lương thực, trở thành hậu cần tiếp tế của quân viễn chinh chúng ta. Trong điều kiện không có chiến tranh, đối với hai tộc Thiểm Linh và Dạ Lang mà nói, vùng đất này sẽ giúp bọn họ sinh hoạt ngày càng sung túc.



Bọn sa đạo có thể chạy thoát trở về đêm qua tuyệt không quá năm nghìn người. Đỗ Biến đã chết, sự cân bằng thế lực giữa các dân tộc trong sa mạc đã bị phá vỡ triệt để, giống như Đế quốc đã không còn Đại Nguyên Thủ. Bọn chúng sẽ không thể tạo thành uy hiếp đối với Dạ Lang hay Thiểm Linh tộc nữa.



Dưới ánh mặt trời gay gắt trên không, ta bất giác hoài niệm về ngày đó đi tới Tịnh Thổ, nhớ tới hồ nước nhỏ được mười tám cây Cự Nhân vây quanh, nhớ tới mỹ cảnh thân thể động lòng người của Thải Nhu lúc chìm lúc nổi trong làn nước, cũng nổi lên nỗi nhớ các nàng cùng Đại Hắc, con vật đáng yêu đó, đang ở một phương trời khác xa xôi bên kia sa mạc.



Cừu hận khiến người điên cuồng, ly biệt khiến người thống khổ, nhưng tương tư lại càng khiến cho người khó có thể chịu đựng. Có thể nó không mạnh mẽ bằng sự xung kích của cừu hận và ly biệt, nhưng nó lại giống như dòng sông mà không thể rút đao chém đứt được, từng giọt từng giọt từ từ gặm nhấm linh hồn và ý chí của con người. Không có ta ôm các nàng vào lòng an ủi yêu thương, các nàng làm sao vượt qua được bao đêm dài đằng đẵng đây?



Từ sau khi rời khỏi các nàng, có lẽ đây là lần đầu tiên ta lĩnh hội sâu sắc được nỗi thống khổ của các nàng như vậy. Bởi vì chúng ta đều đang chịu đựng nỗi dằn vặt của tương tư.



Hoa Nhân ngồi trong lòng ta, nhu hòa cất tiếng hỏi: "Có phải chàng đang nhớ tới mỹ nữ Thiểm Linh và Tịnh Thổ của mình hay không?"



Ta gật đầu không che giấu.




Hoa Nhân nói: "Khi ở Tịnh Thổ, chàng có phải cũng thống khổ nhớ đến thiếp như bây giờ không?"



Lời tâm tình vĩnh viễn chỉ sợ ít, không sợ nhiều. Ta nói với vẻ nghiêm túc: "Không! Mà là thống khổ hơn so với bây giờ, bởi vì hiện giờ ta không cần phải lo lắng cho sự an nguy của các nàng ấy, nhưng khi ở Tịnh Thổ, ta lại ngày đêm lo lắng liệu nàng có thể chống đỡ lại Lệ Thanh được hay không."



Vị thủ tịch nữ kiếm thủ dưới quyền Lệ Thanh ngày trước cất tiếng hỏi: “Vì sao ngày đó chàng lại muốn đi?”



Nàng lại lôi món nợ cũ của ta ra rồi.



Ta cười khổ: "Ta nghĩ là vì hạnh phúc! Nếu không truy đuổi giết chết Đại Nguyên Thủ, cả thế giới này sẽ không có một người nào được hạnh phúc."



Hoa Nhân thở dài: "Về đấu võ mồm, thiếp hoàn toàn không phải là đối thủ của chàng. Được rồi! Lan Đặc, tại sao chàng đến một câu cũng không hỏi thiếp về chuyện của công chúa?"



Ta chấn động: "Đúng vậy! Tại sao ta lại không hỏi nhỉ? Có lẽ là ta sợ đáp án đó."



Hoa Nhân nói: "Lúc đó, trên thảo nguyên chỉ có đại quân của Đế quốc và Ma Nữ quốc, công chúa rất có khả năng là bị người của Lệ Thanh bắt lại."



Ta nói: "Ta từng hỏi Anh Diệu, hắn hoàn toàn không biết chuyện của công chúa, xem ra không giống như là người của Lệ Thanh."



Lúc này, Hàn Sơn Mỹ thúc ngựa đi tới bên cạnh chúng ta, hâm mộ nói: "Đại Kiếm Sư, có cơ hội, ta cũng muốn ngồi lên con thần mã của ngài."



Ta mỉm cười: "Đừng quên lần đó khi ta bắt cóc nàng ngồi lên thần mã này, nàng còn có dáng vẻ giống như là không cam tâm tình nguyện."



Hàn Sơn Mỹ yêu kiều cười nói: "Ngài có thể nhìn thấu tâm tư của người ta sao? Sao lại biết được người ta có cam tâm tình nguyện hay không?"



Dạ Lang nữ chắc là nữ nhân có sức mê hoặc nam nhân nhất trên đại địa, người ngọc trước mắt đây chính là một ví dụ tốt.



---o0o---



Ngày thứ ba sau khi hồi cốc, Chiến Hận cùng người của hắn lục tục đuổi đến.



Đêm hôm đó, dưới hiệu lệnh của các Thiểm Linh trưởng lão, hơn hai vạn Thiểm Linh nữ trẻ tuổi chưa kết hôn của toàn cốc được giải khai khỏi lệnh cấm bắt phải sống khép kín trong lều, xuất hiện chào hỏi khách nhân và chuẩn bị đồ ăn.



Đây là phương thức riêng biệt mà Thiểm Linh nhân biểu thị "ngươi là huynh đệ của ta", dùng hành động để biểu hiện. Mà ta dù có nằm mơ cũng không thể tưởng được hai kẻ thù lớn Dạ Lang và Thiểm Linh này lại có tốc độ hòa hảo nhanh đến kinh người như vậy. Có lẽ là Thiểm Linh thần hiển linh cũng không chừng, cho nên có hiệu quả nhanh như chớp.



Tất cả chúng ta ngồi dưới đất xung quanh bên ngoài Thiểm Linh thánh miếu. Cự Linh đang ngồi ở vị trí chủ trì tiệc rượu ra sức vỗ hai bàn tay xuống thu hút sự chú ý của mọi người.



Cự Linh đứng lên, vỗ một cái lên cặp mông đầy đặn của Thiểm Linh nữ vừa bưng thức ăn đi qua bên cạnh người hắn, giơ tay bảo mọi người xa gần ngừng nói chuyện. Chờ sau khi cả cốc hơn mười vạn người hoàn toàn yên lặng, hắn mới nói: “Từ sau khi ra đời, ta… Cự Linh của Thiểm Linh tộc, chưa bao giờ vui vẻ như buổi tối nay, ánh sao chưa bao giờ sáng tỏ như thế, vầng trăng khuyết cũng chưa bao giờ uốn cong thành hình dạng đẹp như thế."



Chúng ta đều thấy cảm động, bởi vì đều đã nghe ra cảm tình sâu sắc chân thành trong câu nói.



Đôi mắt to của Cự Linh chiếu về phía ta, nói: "Mười ngày trước, huynh đệ mà ta sùng kính nhất là Đại Kiếm Sư." Tiếp đó, lại nhìn về phía Chiến Hận, mỉm cười nói: "Địch nhân mà ta căm hận nhất là Phi Lang Chiến Hận! Hôm nay, sau mười ngày, người mà ta sùng kính nhất vẫn là Đại Kiếm Sư, nhưng người mà ta căm hận đã trở thành huynh đệ mà ta yêu thích nhất. Chúng ta xin hãy cùng hoan hô Phi Lang khả ái này."



Tiếng hoan hô của Thiểm Linh nhân ngay lập tức tràn đầy toàn cốc.



Phi Lang Chiến Hận đứng mũi chịu sào, tất nhiên là thấy cảm động sâu sắc, không ngừng cười thoải mái gật đầu.



Cự Linh chuyển sang hướng về phía ta, nói: "Ngày đó, ta đến cả chân mày cũng không nhíu một chút nào, đem mỹ nữ mà mình yêu thích nhất dâng lên cho Đại Kiếm Sư, lấy phương thức của Thiểm Linh nhân biểu đạt lòng kính yêu của ta đối với ngài. Hiện giờ hy vọng cũng có thể làm mà hoàn toàn không nhíu mày. Người đâu, hãy đưa Thải Dung ra đây."



Ta bỗng phát hiện ra Cự Linh chính là thiên tài trị quốc, chỉ xem hắn đứng trước hàng vạn hàng nghìn cặp mắt, cái ung dung tự tại đó, cái khí khái bình tĩnh nói chuyện đó, thực có mị lực khiến người khác ngưỡng mộ mến phục.



Trong sự mong đợi của mọi người, cánh cửa thánh miếu đã mở, một vị bạch y thiếu nữ uyển chuyển bước ra đi đến trước tiệc.



Ta vừa nhìn xuống đã chết lặng người. Thiếu nữ này, ngọc dung thể thái so với Thải Nhu có bảy phần giống nhau.



Nàng e lệ ngượng ngùng, im lặng dịu dàng đứng trước mặt Chiến Hận, vẻ xinh đẹp lấn lướt cả tinh hoa thiên địa. Chỉ cần là người có mắt, bất luận là nam hay nữ đều nhìn đến hoa mắt mê say.



Cự Linh đi tới bên cạnh ta, cúi đầu thấp giọng cười khổ: "Đây là muội muội duy nhất của Thải Nhu, ngài bảo là phải không được nhíu mày thì thật là khó khăn biết bao!"



Ta chân thành nói: "Cự Linh! Ngươi thật vĩ đại."



Cự Linh cười khổ rời khỏi, đi đến bên cạnh Chiến Hận, bàn tay to lớn dụng lực nắm lấy vai hắn, nói vang vang: "Đa tạ thịnh tình khoản đãi đêm hôm đó của ngươi, bây giờ Thải Dung đã là của ngươi."



Đôi bàn tay ta tìm tới hai bên, phân ra nắm lấy bàn tay của Sơn Mỹ và Hoa Nhân, trong lòng đầy kích động. Giả như tất cả mọi người trên đời đều có thể học theo Cự Linh và Chiến Hận, hóa địch thành bạn, thì tốt biết bao nhiêu. Sự hy sinh của Cự Linh mặc dù lớn nhưng đổi lại được tình hữu nghị vĩnh viễn bất diệt với Dạ Lang tộc.



Chiến Hận nuốt nước bọt sắp rớt ra khỏi miệng, nhìn về phía ta, nói: "Đại Kiếm Sư, bắt đầu từ tối nay, ta muốn học tập ngài nói những lời tình tứ êm tai."



Mọi người cười vang.



Thiên Ưng trưởng lão thở hổn hển nói: "Cự Linh cũng là cao thủ, nếu không thì cũng không thể hùng bá trái tim của tất cả mỹ nữ trong Thiểm Linh cốc trước khi Đại Kiếm Sư tới." Nói xong thì cười lên kỳ quái.



Thải Dung cúi thấp khuôn mặt thanh tú, ngoan ngoãn im lặng ngồi xuống bên cạnh Chiến Hận, nhẹ nhàng tựa vào sát hắn, dáng vẻ toàn tâm toàn ý, quả thực có phong cách giống với tỷ tỷ của nàng, làm hại Chiến Hận cũng thấp thỏm theo, không có một chút nào giống như phong cách trước đây của hắn cả.



Cự Linh lại gia nhập nhóm chúng ta, hơn ba mươi người ngồi tạo thành một chiếu tiệc trên đất, chăm chú nhìn mấy vị Thiểm Linh thiếu nữ mặc hoàng ma y đang nướng thịt, nói: "Thịt mà nữ nhân làm ra đặc biệt thơm ngon."



Mọi người lại cười vang dội, cười nghiêng ngả, đến lúc này thì tất cả đều đồng ý hoàn toàn với lời bình luận của Thiên Ưng đối với Cự Linh.



Sơn Mỹ cười đến mức phủ phục trên người ta.



Hoa Nhân ghé chiếc miệng nhỏ nhắn sang, nói: "Thiếp muốn nói mười vạn lần! Thiếp rất hạnh phúc."



Chiến Hận bỗng hướng về phía Cự Linh nói: "Cự Linh! Ta đem tất cả nữ nhân trong trướng tặng cho ngươi, hiện giờ có một mình Thải Dung là ta đã thấy đủ rồi."



Thải Dung bên cạnh hắn vô cùng vui mừng nhìn về phía hắn, thần thái có tới chín phần giống với Thải Nhu. Nếu như nàng ta thành thục thêm một chút nữa thì hy vọng có thể đuổi kịp được tỷ tỷ của nàng.



Ta khen ngợi: “Chiến Hận tiểu đồ! Bằng hai câu nói vừa rồi của ngươi, trình độ tán tỉnh của ngươi đã tốt nghiệp rồi”



Mọi người, bất luận nam nữ lão ấu, kể cả Chiến Hận, đều cười đến mức suýt không thở được.



Chỉ có Cự Linh không cười. Dưới ánh hỏa quang, thân hình khổng lồ và khuôn mặt thô đậm của hắn phát ra ánh sáng. Hắn trừng mắt nhìn Chiến Hận, nói: "Bằng hữu! Ngươi nói nghiêm túc chứ?"



Chiến Hận biến sắc: "Ta đã khi nào miệng nói ra lời mà lại không giữ lời chưa." Tiếp đó đứng lên hướng về phía Dạ Lang nhân trong cốc kêu lên hai câu bằng ngôn ngữ Dạ Lang. Toàn bộ Dạ Lang nhân rầm rầm đáp lời, hơi có chút ý vị của bầy sói tru gào.



Hàn Sơn Mỹ hướng về phía mọi người giải thích: "Đại ca hỏi các thủ hạ rằng lời của huynh ấy đã nói ra miệng thì có thể không giữ lời hay không. Bọn họ đều trả lời là không."



Sau khi Chiến Hận thở hồng hộc ngồi xuống, Cự Linh cười lớn: "Ta chỉ muốn Dã Hoa và Thảo Lôi còn người khác thì ta sẽ tuyển cho các nàng ấy những trượng phu tốt nhất trong tộc.”



Mọi người ra sức vỗ tay, Thiểm Linh chiến sĩ có cơ hội dự tuyển lại càng hưng phấn đến cực điểm.



Hàng ngoại lúc nào cũng được ưa chuộng hơn so với hàng bản địa, nhất là mỹ nữ của hai tộc Thiểm Linh, Dạ Lang.



Bầu không khí càng lúc càng trở nên hòa hợp. Từng người từng người nối với nhau tạo thành vòng tròn vây quanh ngọn lửa, mùi thơm của thịt nướng bay khắp nơi. Thiểm Linh nữ đi đi lại lại trong vòng ngoài vòng như hồ điệp xuyên hoa, tất cả đều làm cho trong cốc dào dạt một loại cảm giác thoải mái khiến người cảm thấy trong lòng ấm áp.



Nhưng nghĩ tới đây là yến hội ly biệt trước khi xuất chinh lại không nén nổi lại có chút âu sầu khiến thần hồn đứt đoạn.



Ắt có một ngày, ta sẽ mang hòa bình đến cho cả thế giới này. Khi đó, bất cứ ai cũng không cần phải lo lắng rằng có người sau khi ra chiến trường sẽ vĩnh viễn không trở lại. Con gái ta ở Tịnh Thổ, sau này cũng không cần phải lo nghĩ cho tình nhân của mình vì chinh chiến mà phải xa cách.



Giống như ta hiện tại cách xa Thải Nhu, Ny Nhã, Hồng Nguyệt, Long Di, Nhạn Phi Phi, Lăng Tư, còn có Lệ Quân, Đái Thanh Thanh và công chúa đã mất tích.