Đại Kiếm Sư

Chương 35: Chiến hoả vô tình



Ta, lần đầu tiên nhìn đại bình nguyên Trực Thiên, tựa như đang phải đặt chân trên ngọn hoả sơn mà nhìn về một vùng yên ả, chỉ một cái nhìn cũng đã yêu tha thiết vùng đất đó.



Sau một ngày hành trình, vào lúc hoàng hôn chúng ta đã lên đến vùng đất cao nhất bên rìa đại bình nguyên. Trục Thiên đại bình nguyên trước mắt chúng ta trải dài như vô tận.



Kỳ lạ là không hề có một con sông nào. Chỉ có nhiều hồ lớn nhỏ phân bố rải rác theo một quy luật nào đó, phản chiếu chút ánh sáng còn sót lại của buổi chiều tà. Khu vực xung quanh mỗi hồ, cây cối đặc biệt xum xuê. Động vật từng bầy từng bầy. Các loại chim muông bay lên lượn xuống, tụ tập hết lại bên hồ. Cho dù thuận lợi cũng tuyệt không thể có lòng bắt chúng.



Theo như Ny nhã, phía cuối có một con sông lớn, nước sông mạnh mẽ tuôn trào, tạo ra kỳ cảnh.



Nguồn nước từ thác "Thiên bộc" bên cạnh Thiên miếu trong dãy Trục thiên sơn. Vì thế, con sông này là một trong cửu sơn, thập hà vô cùng thần bí, có tên là Địa tàng hà.



Thải nhu bên cạnh ta trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, vô phương khép lại.



Hồng tình chỉ vào nơi mờ ảo phía xa của bình nguyên nói: "Đó là dãy Trục thiên sơn. Từ đây đi ba ngày nữa, sẽ đến được nơi đó." Ta bỗng nhớ đến Liên vân sơn, nhớ đến Ma nữ quốc nằm bên kia của Liên vân sơn. Tâm tình trở nên trầm trọng. Lúc này hạ trại nghỉ ngơi. Trước khi đi ngủ, chúng nhân kéo đến trước trại, ta biết lại có chuyện xảy ra.



Quả nhiên Điền tông nói: "Trinh sát của chúng ta cử đi đã hồi báo." Gã rút từ ngực áo ra tấm địa đồ, trải lên mặt đất. Tất cả đều ngồi xuống. Điền tông nói: "Ta chỉ trinh sát các vùng trọng điểm, chủ yếu là Lập thạch bảo, bại quân của Công lãnh minh và khu vực rộng lớn ở vành đai phía ngoài dãy đông Bôn nguyệt."



Ta gật gật đầu. Cả ba phương diện đều hợp tình hợp lý. Đặc biệt là vành đai của dãy đông Bôn nguyệt đặc biệt có ý nghĩa. Cũng có khả năng Hắc xoa nhân chấp nhận mạo hiểm, xuất ra toàn quân, né tránh chúng ta, đi theo đường vòng, tiến đến vùng thảo nguyên xanh, tấn công mãnh liệt Phiêu hương thành. Tuy khả năng này rất nhỏ, nhưng không phải không tồn tại.



Điền tông nói tiếp: "Người đi về phía Lập thạch bảo tối thiểu ba ngày mới tới nơi. Vành đai dãy đông Bôn nguyệt không phát hiện điều gì. Nhưng trinh sát truy tìm bại binh Công lãnh minh đã có hồi báo."



Ta phấn chấn tinh thần nói: "Tin thế nào?" Đối với ta, đây là tin tức quan trọng nhất. Bởi vì Đại nguyên thủ trốn chạy cùng với Công lãnh minh. Tìm thấy Công lãnh minh, tức là tìm thấy Đại nguyên thủ, thậm chí có thể tìm thấy Âm nữ sư.



Điền tông chỉ vào một vùng rừng rậm sát bên cạnh đại bình nguyên Trục thiên nói: "Người của ta đã truy tìm ở đây, phát hiện Hắc xoa nhân đã bỏ lại tất cả vũ khí nặng và những vật dụng không cần thiết. Nhưng sau đó hoàn toàn mất dấu, không tìm thấy bất kỳ dấu chân người hay ngựa nào."




Ước nặc phu rầu rĩ nói: "Đây đúng là kỹ thuật thường dùng của Hắc xoa nhân. Lợi dụng một tấm bọc chân ngựa đặc chế, bọc vào chân ngựa, không hề lưu lại dấu vết, sau đó dùng phương thức đi theo vòng tròn, không ai có thể truy tìm."



Điền tông gật đầu nói: "Vì vậy người của chúng ta phải chia thành các nhóm nhỏ thay nhau tìm kiếm. Trong đó, một đội truy đến địa phương lệch về phía đông của đại bình nguyên Trục thiên. Phát hiện có hàng trăm trâu rừng bị sát hại bởi thủ pháp cực kỳ tàn nhẫn. Địa điểm đó ở đây." Gã chỉ tay tới vị trí cạnh một chiếc hồ nhỏ ở phía đông đại bình nguyên Trục thiên.



Chúng nhân đồng loạt ngẩn người. Ny nhã nhướng đôi lông mày đẹp lên, nghi hoặc nói: "Đây là phương hướng đi qua phía đông dãy Trục thiên sơn đến Long thổ thuỷ. Công lãnh minh tại sao không quay về Lập thạch bảo cùng với Sấu quỉ Hướng cầm sanh hội hợp?"



Ta đứng bật dậy, cả quyết nói: "Lập tức triệu tập chiến sĩ. Ta muốn tất cả phải xuất phát trong thời gian ngắn nhất."



Mọi người lập tức hoang mang.



Ta ngẩng mặt nhìn trời cười một tiếng dài nói: "Hắc xoa nhân muốn đào tẩu. Thật đáng thương chỉ vì nỗi oán hận với trâu rừng, làm bọn chúng bị tiết lộ hành tung."



Ta quay lại nhìn mọi người, tiếp đó giải thích: "Công lãnh minh không khi nào dám bỏ Hắc xoa nhân tại Lập thạch bảo mà trốn đi. Vì thế tất sử dụng thử pháp đưa tin đặc biệt của chúng, thông tri cho Hướng cầm sanh, nói cho hắn biết đại thế đã mất, lập tức cùng chúng tại nơi nào đó hội quân, nhất tề đào thoát qua Long thổ thuỷ, ngồi thuyền chạy về phương bắc."



Hồng tình bị thần thái của ta trấn áp, sợ sệt nói: "Nhưng chúng ta phải lưu quân lại phía sau canh giữ tù binh, tối đa cũng chỉ xuất đi được hai vạn người. Trong khi đó, Hướng cầm sanh có tám vạn, như thế..."



Ước nặc phu không hổ là danh tướng trẻ xuất sắc nhất của Tịnh thổ, cắt lời gã nói: "Đào binh bại tướng, sao đủ dũng khí. Chúng ta sĩ khí cao ngất, bọn chúng hoảng sợ bỏ chạy, hai bên tương quan so sánh, cách xa đâu chỉ ngàn dặm?"



Hầu ngọc hưng phấn nói: "Chúng ta có thể tính toán dễ dàng thời gian và lộ tuyến của chúng. Đợi đến đêm tối, sau khi chúng gấp rút hành quân cả ngày, vô cùng mệt mỏi, lựa chọn địa thế thích hợp, đánh mạnh vào trung quân của chúng, cắt đôi chúng ra. Sẽ khiến cho tiền quân của chúng liều mạng bỏ chạy, không thể tương hội với Hắc xoa quỷ phía sau."



Ước nặc phu nhìn Điền tông nói: "Lập tức dùng lam điểu thông tri Thiên miếu, yêu cầu họ xuất binh truy kích phía sau, khiến Hắc xoa nhân không có một cơ hội nào ngưng nghỉ."



Điền tông lĩnh mệnh đi luôn.



Ny nhã nhìn Hồng tình nói: "Quý sĩ ngươi cũng phải thông báo với đại công, để ông ta có thể chia quân truy sát Hắc xoa quân của Hướng cầm sanh chạy trốn về phía Long thổ thuỷ."



Đại sự đã định, chúng nhân chia nhau đi an bài mọi việc.



Cuối cùng chỉ còn Thải nhu. Đầu dựa lên người ta. Một lời cũng không nói.



Ta sao không hiểu tâm sự của nử tử này, làm như không có chuyện gì, nói: "Tiểu Thải nhu! Nàng không phải muốn cùng ta tác chiến sao? Đây đích thực là cơ hội tốt không thể gặp lại."



Thải nhu lộ vẻ vui mừng, nhảy dựng lên, ôm ghì lấy ta, hôn như mưa lên khuôn mặt ta, kêu to: "Thật quá tốt! Thiếp vốn nghĩ chàng muốn ta ở lại đây, cai quản tên đồng hành nghịch ngợm Đại hắc". Nhưng hốt nhiên buồn nản nói: "Nhưng sẽ không có ai bầu bạn với Đại hắc."



Ta cười nói: " Ai bảo sẽ không mang tên đồng hành đó theo?"



Thải nhu ngạc nhiên.



Ta nói: "Đại hắc và ta sẽ cưỡi chung lão bằng hữu Phi tuyết, nàng không phải đã làm một cái yên đặc biệt cho điều này rồi sao?" Mưa hôn lại tái diễn trên mặt ta, liên miên mềm mại như những hạt mưa nhẹ rơi.



Đội ngũ Hắc xoa nhân rút lui dài như một con rắn không đuôi. Đi ngang qua bìa rừng. Đội hình trông rối loạn. Nhìn qua cũng thấy chúng không còn chút đấu trí nào.



Đây chính là Hắc xoa nhân đã tung hoành trên Tịnh thổ, khi phải nếm mùi rút chạy, so với Tịnh thổ nhân đúng là không biết ứng phó thế nào.



Chúng ta chia quân làm hai đạo, do ta và Ước nặc phu suất lĩnh, mai phục tại hai bên rừng của con đường tất phải đi qua này. Nghỉ ngơi chờ đợi được một lúc. Đến chiều thì thấy đạo quân mỏi mệt của Hắc xoa nhân xuất hiện. Hiện tại đã là lúc hoàng hôn. Quá nửa Hắc xoa nhân đã đi qua.



Sắc trời trở nên hôn ám.




Thời gian tốt nhất để phục kích đã tới.



"Đinh!"



Ma nữ nhận rời khỏi vỏ.



Chiến sĩ bên cạnh ta lập tức thổi tù và.



"Ô...."



Âm thanh tù và vang vọng.



Hắc xoa nhân nhìn quanh hoảng hốt.



Khu rừng lớn phía đối diện phát ra tiếng hét vang lừng. Trạch sanh suất lĩnh năm ngàn Thái dương chiến sĩ, đội hình chỉnh tề hướng Hắc xoa nhân lao đến chém giết.



Hắc xoa nhân rối rít đưa vũ khí, cung tiễn lên. Nhưng chưa kịp lắp tên vào dây cung, ngàn cung thủ của Trạch sanh đã đồng loạt bắn ra. Người ngựa Hắc xoa nhân loạn xạ ngã xuống.



Tiếp đó đội binh cận chiến xông vào. Nhất thời sát thanh chấn thiên.



Hắc xoa nhân đội hình tán loạn. Người ở phía trước thì vội vàng chạy về. Kẻ ở phía sau thì cuồn cuộn tiến lên.



Ta hét lớn: "Xông lên!"



Tiếng tù và lại vang dội.



Bên trái ta, ba ngàn quân của Hồng tình lập tức xông ra. Nhằm vào phần đuôi của đội Hắc xoa nhân đánh tới.



Cùng thời gian, năm ngàn quân của Ước nặc phu từ trong khu rừng đối diện lao ra, phối hợp với Hồng tình, giáp kích vào hậu phương Hắc xoa nhân.



Dưới ánh sáng hôn ám, hai bên Hắc xoa nhân là các Thái dương chiến sĩ chiến khí cao ngất, tựa như lang hổ xông đến địch quân.



Lực lượng quân địch tuy gấp bốn lần chúng ta. Nhưng bịnh lực bị kéo dài ra. Hoàn toàn bị rơi vào cục diện bị đánh tan tác.



Ta lại ra mệnh lệnh. Hầu ngọc suất lĩnh ba ngàn chiến sĩ, từ cánh phải ta tiến ra, cản trở tiền quân của địch quay lại cứu viện.



Ta nhìn sang Thải nhu và Ny nhã hai bên cười nói: "Không được rời khỏi ta!" Cất tiếng hét lớn: "Sát!" Rồi xông ra tức thì.



Hai kiều nữ quát lên một tiếng, cưỡi ngựa tiến theo.



Phía sau là năm ngàn chiến sĩ.



Phi tuyết một mình lên trước. Ngồi trước ta là Đại hắc đang cực kỳ hưng phấn, sủa lên ầm ĩ. Nó đã quen với việc chiến đấu trên lưng ngựa, ngồi vững như Thái sơn, hơn hẳn rất nhiều kỵ sĩ.



Ta men theo lộ tuyến của Hắc xoa nhân. Tiến về phía tiền quân chém giết.



Thải nhu tay cầm trường kiếm, không một chút thua kém loan đao của Ny nhã.




"A!"



Ta cất nhận vào vỏ, rút ra hai đại bổn mâu, xông thẳng vào hàng ngũ Hắc xoa nhân, mâu đưa lên đưa xuống, xé gió lướt đi.



Trong trận chiến với Hắc xoa nhân, không có lấy một thời khắc nào được nghỉ ngơi. Nhưng ta không hề cảm thấy gì, bởi vì Thải nhu và Ny nhã ở ngay cạnh bên ta.



Chiến sự nổ ra chớp nhoáng, kết thúc cũng chớp nhoáng.



Mới vừa tiếp xúc, Hắc xoa nhân không thể hội quân, liều mạng chạy trốn ra bốn phương tám hướng.



Ta nhân bóng đêm tối đen tập kích phía trước, không những hy vọng địch nhân không nắm được thực lực của chúng ta, mà còn gia tăng tâm lý muốn trốn chạy của quân địch.



Tiếp theo là cuộc truy sát tuyệt bất lưu tình. Đại bổn mâu chém ra liên miên. Ngay ta cũng không biết đã giết chết bao nhiêu địch nhân. Thời khắc này không người chết thì ta chết. Ngay một phút ngồi thương xót cũng không có.



Nếu ta không vì nghĩ đến Thải nhu và Ny nhã, bằng vào tốc độ của Phi tuyết, ta thậm chí đã có thể truy sát đến tận cùng tiền phương của địch nhân. Đến lúc bình minh, chúng ta quay ngựa trở về.



Qua một trận này, ta không tin Hắc xoa nhân trong thời gian ngắn có thể phục hồi đảm lượng cùng lực lượng để xâm chiếm phía nam lần nữa.



Người bị thương được chăm sóc, người tử trận được an táng.



Ta, hai nữ nhân Thải nhu, Ny nhã và Đại hắc xuống ngựa, bước chân trên chiến trường đầy thi thể vương vãi khắp nơi.



Một đội chiến sĩ đi tới. Đi đầu chính là Ước nặc phu và Điền tông. Chúng nhân thấy ta bộ hành, lập tức xuống ngựa, quỳ một chân xuống, hướng về ta hành lễ tôn kính, long trọng vốn chỉ giành cho đại tế ti.



Ta khoát tay bảo họ đứng dậy.



Ước nặc phu hét lớn: "Chúng ta đã đại thắng!"



Đúng vậy!



Chúng ta đã đại thắng.



Cái giá phải trả là máu của các chiến sĩ và địch nhân.



Khi bọn họ đã vĩnh viên câm lặng trên chiến trường, thì đã không còn phân định địch ta.



Chiến tranh vì sao lại khổ đau như vậy?



Ta cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Không chỉ thân thể mệt mỏi. Mà tâm linh cũng mệt mỏi.