Đao dịch Đại Hắc bám chặt lấy ta, nép mình vào lòng ta, ta như cảm thấy sự phẫn khích trong mắt nó khi thấy Thải Nhu bị bắt. Bọn ta cuối cùng cũng lên đến đỉnh. Đội lạc đà của Niên Gia xếp thành hàng ngang trên cồn cát, chỉ là thiếu mất chủ nhân chân chính của bọn chúng.
Bên cạnh hơn mười căn lều, có đến cả trăm sa đạo cùng với một lượng chiến mã tương quan, chia ra làm ba nhóm, vây quanh đống lửa trại, ăn uống sưởi ấm, ầm ĩ quát chửi, đặc biệt làm cho người ta cảm nhận thấy được sự vô tình và háo thắng sau khi giết người xong của bọn chúng. Nhưng không nhìn thấy Thải Nhu đâu. Chẳng lẽ Thải Nhu lại ở một trong những chiếc lều, bị bọn chúng.... "Ahhh! " Hú lên một tiếng, ta cưỡi Phi Tuyết phóng xuống như một cơn gió. Bọn sa đạo thoạt tiên ngẩn người ra, nhưng bọn chúng cũng đều là những chiến sĩ dầy dặn kinh nghiệm, lập tức rút vũ khí từ bên mình, chuẩn bị tác chiến.
Đại Bổn mâu toàn lực xuất kích, gạt, đâm, quét. Bốn tên sa đạo đầu tiên lao tới, hai cái yết hầu đã bị ngọn mâu đâm chúng, hai tên còn lại bị xuyên thủng lồng ngực, đổ vật về phía sau, tiếp đến hơn mười tên xông tới cũng phải chịu chung số phận. Ta phá tan vòng bảo vệ, xông thẳng đến túp lều chính giữa, dùng mâu gạt tung lớp vải lều lên. Bên trong ngoài trừ những vật dụng thường ngày ra, không có một ai ở bên trong. Trường mâu khẽ động, từ trên nóc lều, năm tên sa đạo thả mình xuống bao bủa quanh ta. Ta thúc ngựa nhẩy vào góc lều, né được đợt tấn công dưới hạ bàn của bọn chúng, ngọn mâu lập tức phóng ra như thiểm điện, trong nháy mắt đã hạ thủ cả năm tên. Nếu như thường ngày, ta ắt sẽ hạ thủ lưu tình, nhưng lúc này vì Thải Nhu, khiến ta thực sự phẫn nộ, cừu hận khiến ta không làm như vậy nữa. Đại Bổn mâu lại gạt qua bên trái, nhằm một túp lều mà quét tới. Bên trong vẫn hoàn toàn trống không. Mâu ảnh ngợp trời. Sáu người lao tới, ta bảo đảm không có tên sa đạo nào khả dĩ có thể còn sót một hơi thỏ nào mà rời khỏi đây nữa. Sát khí bùng lên ngập trời! Gặp người là giết, thấy lều là phá ! Khi ta phá đến túp lều cuối cùng, thì máu của bọn sa đạo đã tưới đỏ thẫm cả nền cát, để sinh mệnh và máu của bọn chúng trả nợ cho những tội nghiệt mà chúng đã gây ra.
Thải Như nằm bên trong lều. Tay phải nàng còn nắm chặt thanh Trinh Tiết Vệ chủy thủ, một đoạn bắp đùi trắng toát bị hiển lộ, bên trên vẫn còn những vết đánh thâm bầm, y phục tuy vẫn còn được nghiêm chỉnh, nhưng phía trước ngực đã thấm một khoảng máu tươi. Chân tay ta lạnh ngắt. Ngồi thẫn trên Phi Tuyết, chỉ khi Đại Hắc lao từ trên lưng ngựa xuống, ta mới như sực tỉnh từ cơn mê, vội vã xuống theo. Ta đã hiểu ra, Thải Nhu trong lúc khẩn yếu để bảo vệ sự thanh bạch của mình, nàng đã tự vẫn. Ta lê bước đến bên nàng, khụy gối xuống. Ngực nàng run rẩy phập phồng, nàng vẫn chưa chết ! Ta mừng rỡ hét lên: " Thải Nhu! Thải Nhu! Tỉnh lại đi, ta là Lan Đặc! Đại Kiếm Sư Lan Đặc! " Con ngươi nàng run run khẽ chuyển, nhưng đôi bờ mi vẫn nhắm nghiền, vô pháp mở ra. Ta biết rằng tử thần đã gần kề bên nàng, trong tâm bỗng chuyển biến, liền lấy thanh Ma Nữ Nhận, khẽ nâng mình nàng lên, để nó dưới lưng nàng, áp chặt lấy cột sống. Thanh bảo kiếm này có thể giúp ta hết mệt mỏi, biết đâu cũng có thể đưa nàng từ Quỷ Môn Quan trở lại. Ta cố gắng gỡ thanh Trinh Tiết Vệ từ tay nàng ra, nhưng những ngón tay vẫn khóa chặt lấy cán dao, không hề có ý định rời nó nửa phân, xem ra lúc đó nàng đã quyết tâm tự sát.
Ta ghé xuống tai nàng thì thầm: " Thải Nhu! Thải Nhu! Ta là Lan Đặc, ta là Lan Đặc! " Lúc này những ngón tay nàng mời chùng lại, thanh Trinh Tiết Vệ theo đó mà rơi xuống đất. Ta dùng Trinh Tiết Vệ rạch đoạn y phục thẫm máu trên miệng vết thương, chỉ thấy bên ngực trái của nàng có một vết dao sâu hoắm, may sao vết thương đó hơi lệch ra không trúng vào tim, nếu không thì chỉ sợ lúc này nàng đã tuyệt khí rồi. Sắc diện nàng lúc này trắng bệch do mất quá nhiều máu, ta lấy thương dược từ trên lưng Phi Tuyết xuống, băng bó lại vết thương. Trong lúc ta đang băng bó vết thương, Thải Nhu khẽ rên lên một tiếng, mí mắt khẽ mở. Ta mừng quá, gọi: " Thải Nhu, là ta, ta là Lan Đặc đây! " Thải Nhu yếu ớt nói: " Đại Kiếm Sư! " Nói đến đây thì dường như kí ức kinh hoàng đã trở lạ, nàng rùng mình tiếp: " Niên Gia tiên sinh bọn họ... " nước mắt tràn ra ràn nụa. Ta đưa tay lau đi nhưng giọt lệ nỏng hổi trên má nàng. Thải Nhu nói: " Đại Hắc! " Đại Hắc lúc này lao tới, liếm liếm lên má Thải Nhu. Thải Nhu yếu ớt cười: " Đại Hắc! " Ta thấy tinh thần nàng đã có chuyển biến khá lên, không nhịn được hỏi: " Nàng cảm thấy thế nào?" Thải Nhu khẽ nhíu mày đáp: " Đau lắm! Trên lưng em không biết là có vật gì, lúc đầu rất lạnh, bỗng nhiên lại trở nên rất nóng, sau đó thì rất thoải mái, và không còn cảm thấy lạnh nữa. "
Ma Nữ Kiếm quả nhiên kì diệu, khiến cho ta được an tâm một chút, nhưng ta vẫn muốn cẩn thận hơn một chút vì vết thương quá nặng, khẽ hôn nhẹ lên má nàng, thì thầm bên tai: " Tiểu hài nhi, ngủ một giấc đi! Lúc tỉnh dậy, nàng sẽ thấy khác đó.! " Thải Nhu sau đó như một hài nhi ngoan nhất biết nghe lời nhất trên thế gian, nhắm đôi bờ mi dài cong vút lại, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ. Ta đưa mắt nhìn tứ phía, xung quanh đều là một màn đêm đen mịt, bọn sa đạo chỉ để lại ba đống lửa trại, cũng giống như số phận của bọn chúng, đang dàn dần tiến vào bước cuối cùng của sự tồn tại, hỏa quang yếu dần yếu dần và cuối cùng chỉ còn lại một súc than hồng. Nghe xem! Thải Nhu! Ngay mai mọi thứ sẽ không còn như trước nữa, những người yêu hòa bình vô cùng như Niên Gia và những người bạn của anh ta sẽ không thể phục sinh, trên đầu Đại Hắc lại có thêm một vết sẹo, có thể vĩnh viễn khổng thể mọc lại lông trên đó được, trách nhiệm trên vai ta cũng thêm nặng, vì Niên Gia ta sẽ mang Tran Ô Thạch này đến nơi đại công tước của anh , nếu anh có thể sống lại, anh sẽ cảm thấy được sự thành tâm chân ái của ta dành cho anh. Đại Nguyên Thủ hiện tại chắc đã biết ta đang theo sát sau hắn nên việc truy đuổi hắn bây giờ càng khó khăn gấp bội. Ta từ nay cũng có thêm một địch nhân mới, đó là "Sa Mạc Chi Vương" Đỗ Biến cùng với bọn thủ hạ của hắn. Một nỗi sợ hãi vô hình từ trong thâm tâm ta bỗng nhiên trào dậy, lấp đầy tâm trí ta, ta nhớ lại những lời tiên đoán của Mã Tổ đại tế ti từ bảy trăm năm trước.
Người sẽ sống trong bi thương và khuất nhục, cho đến khi đại kị sỹ với thanh Thánh Kiếm, đến từ ngàn dặm, vượt qua Liên Vân Phong, tiến nhập Tịnh Thổ, bằng trái tim vĩ đại của anh ta, trí tuệ cao siêu của anh ta, kiếm thuật vô song, cùng với niềm ai thương vô tận, sẽ làm cho hoa quả mọc lại từ đất lạnh, sông suối lại trở nên thanh khiết, sinh mệnh hồi phục đầy khoái lạc, và anh ta sẽ lập nên một chế độ mới, xác lập hòa bình hạnh phúc. " Tịch Thổ lúc này dang chìm trong mua đông giá lạnh, liệu ta có phải là người mang mùa xuân trở lại cho Tịnh Thổ nhân không? Ta quỳ xuống bên cạnh Thải Nhu. Nếu như trên thế gian này thật sự có những lực lượng siêu nhiên tồn tại, ta nguyện ý sẽ thần phục dưới ý chỉ của nó, tuân theo những an bài của nó mà hành sự, chỉ mong sao những thế lực đó không lấy đi Thải Nhu của ta, chi mong sao Thải Nhu sẽ không bao giờ sẽ phải chịu thương hại nữa. Thải Nhu bắt đầu hô hấp đều đều, chìm sâu vào trong giấc ngủ. Ta không dám nghỉ ngơi, bởi vì bọn sa đạo có thể đến bất cứ lúc nào, bọn sa đạo ta giết ở đây đều rất tầm thường, không có những tên xuất sắc như kiểu Đỗ Biến, cho nên khi nào Đỗ Biến còn chưa chết hắn ắt sẽ đến tìm ta. Ta gom những chiếc cột để dựng lều lại một chỗ, dùng một sợi thừng buột hai chiếc cột lại thành một cài cáng, bên trên phủ thêm một tấm gia cừu, sau đó nhẹ nhàng bế Thải Nhu đặt lên trên, thanh Ma Nữ Nhận vẫn nằm nguyên dưới lưng, trên mình nàng ta đắp thêm một tấm chăn bông.
Một ngày Thải Nhu còn chưa khỏe lại, thanh Ma Nữ Nhận sẽ còn nằm đó không rời khỏi nàng dù chỉ một giây. Đêm hôm đó, bọn ta tiếp tục cuộc hành trình. Ta vốn muốn ở lại thêm vài ngày, chờ cho thương thế của Thải Nhu lành hẳn mới đi, nhưng lại nghĩ bọn sa đạo có thể đến bất cứ lúc nào, nên ta không thể ở lại đây lâu được. Đêm đi ngày nghỉ, ba mươi ngày sau, Thải Nhu đã dần dần khỏe lại có thể ngồi trên lưng lạc đà cùng với ta, tấm gia cừu thì nay Đại Hắc đã chiếm luôn làm chỗ nằm, uy phong lẫm liệt trên lưng Phi Tuyết. Không có nơi nào cô tịch hoang lương hơn sa mạc, đêm đến may ra còn có sao trời làm bạn, đương nhiên vẫn nhớ đến người ngọc cuộn mình co rúc trong chăn lông dày, ôm ấp nàng như ôm ấp cả cánh đồng, cả đoạn sông dài, ở đây, cả tưởng nhớ đồng xanh sông hồ cũng là một gánh nặng và một niềm đau khổ. Đêm nay khí trời lạnh giá, gió đông bắc thổi về phần phật, băng hàn thầu cốt, Đại Hắc cuộn người nằm co ro, chiếu mũi linh mẫn của nó rúc vào trong đuôi, ta cũng nhất thời rùng mình trong thời tiết giá lạnh, chỉ có Phi Tuyết cùng với bọn lạc đà là vẫn không có chút biểu tình nào, lầm lũi dẫn đường. Nếu không nhờ những vì tinh tú trên trời, thì có lẽ bọn ta đã lạc đường từ lâu, và cũng chẳng còn khái niệm về thời gian lẫn không gian. Khi trời gần sáng, bọn ta đã vượt qua những cồn cát cùng với nhừng tảng đá vàng trắng tại nơi giao tiếp của xa mạc và bình nguyên, cảnh vật cũng từ từ biến đổi. Đông một khối, tây một khối nham thạch, mọc lên từ mặt đất, choán cả một vung không gian rộng lớn của bình nguyên.
Đêm ngày thứ hai, mới đi khoảng bốn năm dặm, bọn ta phat hiện ra mình đã đến một vùng toàn những đá sỏi đá cuội cấu kết thành, màu sắc hỗn tạp, hồng, trắng, thậm chí cả mầu tím của bình nguyên, đây có lẽ chính là di tích của một dòng sông đã khô cạn, nhưng bây giờ vẫn còn nhìn rõ địa thế nhấp nhô của nó. Thải Nhu cao hứng nói: " Sắp tới Tịnh Thổ rồi, đây có phải chính là nơi mà Niên Gia tiên sinh đã nói, "Thải thạch bình nguyên" không, Nhìn kìa! Ngọn núi sắc nhọn kia có lẽ chính là ngọn núi mà Niên Gia tiên sinh đã kẻ " Bôn Nguyệt sơn" đó. " Thân thể nàng tuy vẫn còn yếu, nhưng tốc độ hồi phục thì quả thực rất thần kỳ, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy những chuyển biến tốt, đã có thể nói liền mạch mà không bị ngắt quãng, trong tâm ta thầm cảm ơn thanh Ma Nữ Nhận. Càng đến gần Tịnh Thổ, ta lại nghĩ về Hoa Nhân cùng công chúa, rời khỏi sa mạc đáng sợ này, ta và bọn họ như ở hai thế giới hoàn toàn khác biệt không có một sự liên hệ nào hết. Bốn ngày sau, bọn ta lại vượt qua một hẻm núi nữa, bây giờ thì Tịnh Thổ đã nằm trong tầm mắt. Đại Hắc lúc này đã cuồng chân cuồng cẳng lắm, bèn nhẩy xuống đất, cùng Phi Tuyết ngang nhiên phi lên phía trước. Bấy giờ thể lực của ta cũng đã đén giới hạn cuối cùng của nó, gần bốn mươi ngày ta phải chiếu cố đến cả Thải Nhu lẫn Đại Hắc, cộng với đội ngũ hơn mười con lạc đà của Niên Gia, nên ta phải nghỉ ngơi thêm hai ngày, sau đó mới có thể tiếp tục hành trình.
Trên mặt đất những viên đá nhiều nhiều màu rực rỡ bắt đầu biến mất hết, chỉ còn lại những phiến đá đen, đá xám xịt, trong không khí cũng ít đi bụi đá, đến lúc chính ngọ bọn ta bắt đầu tiến vào vùng rừng ven biên giới Tịnh Thổ, lúc này cả người lẫn ngựa đều đã mệt nhoài, chỉ có khát vọng muốn vượt qua đoạn núi lởm chỏm "Bộ Hỏa" này, nhưng lực bất tòng tâm nên lại đành nghỉ chân tiếp. Ta và Thải Nhu, Đại Hắc chen nhau ngồi cùng chỗ, ngây dại nhìn ngọn núi "Bộ Hỏa" nổi danh của Tịnh Thổ sừng sững đằng trước, trông ngóng thế giới đằng sau, lúc bọn ta tiến vào Tịnh Thổ, sẽ gặp sơn hà tươi đẹp? Hay là đất cháy vì lửa chinh chiến giày xéo? Phi Tuyết kiêu ngạo trên mặt đất gặm cỏ. Cả một thân hình trắng như tuyết, đến cả một hạt bụi của đại mạc cũng không lưu lai được vết tích nào trên mình nó. Thải Nhu sắc mặt lúc này không còn vẻ gầy guộc xanh sao, một chút vết tích cuối cùng của thương thế cũng đã biến mất. Trên cành chim hót lứu lo, sinh khí mãnh liệt. Thải Nhu tâm tình khá lên nhiều, miệng khẽ hát ngân nga một điệu nhạc cổ truyền của Thiểm Linh tộc, Đại Hắc như đang nằm mơ thấy một giấc mộng đẹp, trong họng khẽ rên lên ư ử, như đang kể lại giấc mộng đẹp của chính nó, hoà cùng tiếng hát của Thải Nhu thành cất lên như một bản hòa tấu. Trong đâu ta bỗng vang lên những lời của Niên Gia: " Nơi đây chính là địa phương mỹ lệ nhất trên thế gian này. "Cửu sơn thập hà ân sủng đích thổ địa." “Đến hôm nay ta mới được tận mắt nhìn thấy. Nhớ lại vẻ mặt của Niên Gia, ta ngửa mặt nhìn trời, trong tâm lập thệ: " Thải Nhu đã khôi phục lại! Ta quyết sẽ không thất lời, nếu như đúng là anh đã chọn ta, ta sẽ không trốn chánh trách nhiệm này nữa, khi ta rời khỏi Tịnh Thổ, Tịnh Thổ sẽ nói lời từ biệt với mùa đông, tiến nhập vào mùa xuân!"