Khi ta cùng Sa Diễm lên mặt đất, đã là sáng sớm ngày hôm sau rồi. Cửa ra tại một tiểu sơn cốc trong Nguyệt Nha sơn.
Sa Diễm ngoại trừ hạ thân mặc một tấm vải nhỏ, trên người không có vật gì khác, cánh tay trắng muốt, đôi chân thon dài, bộ ngực mềm mại trắng nỏn, vòng eo thon thả không có chút mỡ thừa, dung mạo kiều diễm, làm ta vừa thấy đã muốn chết lặng.
Nàng nhìn ta chăm chú, không hề thẹn thùng, mĩm cười: "Ngươi nhìn rất cao, còn cao hơn ta một chút, rất ít nam nhân cao lớn đẹp trai như ngươi."
Ta dở khóc dở cười, sốt ruột muốn gặp Bách Hợp, kéo tay nàng nói: "Làm sao để đến phế tích."
Sa Diễm kéo tay ta băng qua một dốc núi, vượt qua một thung lũng đầy cây bụi, rồi trèo lên trên một chỗ cao nhất trên núi, ta nhìn xuống phía trước, sự nghi ngờ đã tan biến.
Phế tích rốt cuộc đã hiện ra trước mắt không hề cách trở. Ta quả thực chẳng biết như thế nào để mô tả "Bàng nhiên cự vật" trước mắt.
Nguyệt Nha sơn vây quanh “nó”. Đó là một thế giới kỳ dị của màu sắc rực rỡ, ngang dọc hơn mười dặm. Đó là một thứ do các vật có dạng hình học và kỷ hà tạo thành, thoạt nhìn nó tựa như một thế giới mỹ lệ vô hạn.
Vô số vật thể hình trụ tròn màu đỏ, xuyên qua một khối vuông hai màu lục lam xếp thành đài cao, dùng cao độ khác nhau treo trong không gian..
Đỉnh núi cao nhất của Nguyệt Nha sơn còn thấp hơn nó, sự nguy nga hùng vĩ đó, khiến cho người ta muốn ngẹt thở.
Mặt ngoài "Phế tích" không hề bằng phẳng, những ống dài màu vàng, tựa như những mạch máu, xếp theo một quy luật nào đó, bố trí rải rác ở mặt ngoài.
Đó vẫn chưa phải là chỗ quái dị nhất.
Tại trung tâm "Phế tích", các loại hóa thạch kỳ hình quái trạng, hoa văn sặc sỡ, hình thể quỷ dị, giống như nham thạch kết hợp thành một ngọn núi cheo leo, những thực vật kỳ quái hồng sắc và hắc sắc, mọc đầy trên vách núi.
Mà tại đỉnh núi cao nhất, có một tòa thần miếu oai vệ, những thạch trụ và hành lang của nó, làm người ta khó có thể hình dung, tự nó hoàn toàn không chịu bất kỳ quy luật hạn chế nào của không gian và thời gian.
Thần miếu phát ra kim quang rực rỡ dưới ánh dương quang. Trong những thứ quái dị tại thế giới kỳ dị này, còn có rất nhiều địa phương kỳ dị, thật khó có thể nhất nhất nói hết.
Sa Diễm kéo ta nói: "Tiểu tình nhân! Chúng ta đi xuống."
Ta ngỡ ngàng theo nàng đi xuống sườn núi, khi bước lên những khối vuông làm nên phần chính, ta phát giác những sinh vật vốn mềm nhuyển này, bỗng trở nên cứng rắn vô cùng, chân bước lên tạo thành những thanh âm “lộp cộp”, vang lên khắp nơi.
Những khối vuông này chừng hai mươi bộ vuông, có lẻ đến mấy vạn khối, dưới những trụ tròn cao vút, hai người chúng ta có vẻ nhỏ bé, đáng thương và cô độc.
Có thể tưởng tượng chúng ta chỉ đang đi trên một bộ phận thân thể lộ ra bên ngoài mặt đất của Phụ Thần, phía dưới chẳng biết sẽ kinh nhân thế nào. Chúng ta đến gần đám hoàng sắc "Cự cân"(gân), dần dần tiếp cận hạch tâm của hóa thạch sơn.
Màu sắc của mặt đất bắt đầu biến hóa đa đoan, khối vuông màu xanh lục làm chủ, hợp với các hình khối kỳ quái khác, khối hình trứng màu phấn hồng, khối vòm đầu nhọn màu tím, khối vòm tròn nửa trong suốt màu trắng, khiến người ta không dám tin tưởng rằng những thứ thấy được trước mắt là đang tồn tại.
Chúng ta tựa như đang ở trong một nơi rực rỡ sắc màu, đầy những vật thể kỳ dị trong mộng cảnh. Sa Diễm kéo ta. Từ chiếc thang hẹp bắt đầu leo lên hóa thạch sơn, đi đến thần miếu cao nhất.
Khi đi đến bên ngoài thần ngoài miếu, càng cảm thấy sự vĩ đại hoành tráng của công trình kiến trúc kỳ dị vô cùng này, Tịnh Thổ Thiên miếu so với nó giống như là đồ chơi của tiểu hài.
Bách Hợp đứng ở trong cung điện rộng lớn, nhìn thấy chúng ta đến, vội vàng ra đón, lao vào lòng ta, dùng hết khí lực ôm chặt. Ta cúi đầu xem xét khuôn mặt xinh đẹp của nàng, có một thứ cảm giác như đã xa cách cả một kiếp sống.
Sa Diễm lại gần đi tới, giang hai tay ôm lấy chúng ta hai người, hướng Bách Hợp hỏi: "Các nàng kia đâu?"
Bách Hợp bình tĩnh đáp: "Vì cứu ta, các nàng đem năng lượng chuyển nhập thân thể của ta, đã an tĩnh yên nghĩ rồi" Sa Diễm không hề ngạc nhiên, gật đầu nói: "Bây giờ chỉ còn lại có ba người chúng ta cùng Vu Đế quyết chiến một trận tối hậu."
Bách Hợp lắc đầu nói: "Không ! Là hai người các ngươi."
Sa Diễm tuyệt không kỳ quái nói: "Ta đi xuống trước. Chuẩn bị mọi thứ cho các ngươi." Dứt lời đi đến một lối đi hình vuông ở trung tâm thần miếu, rồi biến mất.
Ta hoảng sợ nói: "Không ! Bách Hợp ! Ta có được linh năng của Sa Diễm, đã cường đại hơn, hợp sức của hai người chúng ta, có thể cùng Vu Đế tranh phong."
Bách Hợp ngọt ngào cười nói: "Tiểu tình nhân của ta ! Chàng chẳng lẻ không muốn cùng Bách Hợp ân ái sao? Chẳng lẻ không múôn Bách Hợp hưởng thụ tư vị ái tình làm say lòng người sao? Hơn nữa Phụ Thần từng nói qua ! Khi chàng trở nên cường đại, có thể hiểu rõ bí mật vũ trụ, cứu sống ta." Nàng dừng một chút rồi thở dài: "Đừng giận dỗi như hài tử, chàng tưởng rằng với tâm linh sớm đã cùng chàng kết hợp làm một, Bách Hợp không biết chuyện phát sinh tại sa huyệt của chàng hay sao ? Chàng có thể có lực quyết chiến với Vu Đế, nhưng tuyệt không thể giết chết ả, đừng quên ví dụ của Tây Kỳ, Vu Đế có thân thể của công chúa vốn là không thể bị giết chết. Đến đây! Chúng ta đến trái tim của Phụ Thần, tại nơi đó ta sẽ nói cho chàng một phương pháp có thể tiêu diệt Vu Đế, còn như như thế nào làm được, phải nhờ vào trí tuệ và lực lượng của chàng."
Ta lắc đầu nói: "Tất nhiên còn có phương pháp khác, chúng ta có thể suy nghĩ tiếp được không?"
Bách Hợp hôn ta rồi âu yếm nói: "Chàng mới vừa rồi đã biểu thị lực lượng ở dưới đất, sớm đã dọa Vu Đế chết khiếp, hiện tại ả tùy thời sẽ trở lại mặt đất, ả cũng biết năng lượng khổng lồ của thái dương ban ngày và ban đêm đối với chàng không hề phân biệt, cho nên sẽ lập tức đến giết toàn bộ chúng ta, mà ả thật sự có thể làm được chuyện này. Không có thời gian chần chờ nửa, đến đây đi !"
Ta bị nàng ép cùng nàng tiến vào địa đạo, đi xuống cầu thang. Nàng kéo ta đi càng lúc càng nhanh, theo địa đạo đi sâu xuống.
Đột nhiên chân ta đạp vào khoãng không, ta và nàng cùng rớt xuống. Phía dưới là một vầng sáng đỏ tươi.
Chúng ta ngả trên một vật thể kỳ quái mềm mại như nệm bông, hồng quang từ dưới xuyên thấu qua, đem cả không gian tắm rửa trong sắc quang kỳ dị này.
Ta nhìn phía trên u ám, ngạc nhiên nói: "Chúng ta làm sao đi ra ngoài ?"
Bách Hợp cười nói: "Yên tâm đi ! Nhất định có phương pháp, đến lúc đó chàng tự nhiên sẽ biết."
Thần thái của nàng có vẻ thoải mái không thể miêu tả, chẳng những thật sự không để ý đến sinh tử trong lòng, còn có vẻ hân hoan vô hạn làm ta không khỏi cảm thấy hơi ngượng ngùng, ở một mức độ nào đó, ta thật là có chút ích kỷ, bởi vì ta không muốn mất nàng, muốn mãi mãi có nàng.
Nhưng do nhiệm vụ ở thế giới này của Bách Hợp, chỉ phải diệt trừ Vu Đế, những chuyện khác hết thảy đều chỉ là thứ yếu.
Ta vừa muốn đứng lên, Bách Hợp ôm lấy ta, quay tròn trong không khí.
Nguyên lai nơi này là một vành ngoài của một vật thể khổng lồ hình tròn, rơi xuống. Khi chạm "Mặt đất", lại bắn lên. Ta phát giác mình đang ở một địa phương chẳng biết hình dung như thế nào.
Ngoại trừ phạm vi khoãng trăm bộ được hồng quang từ bên dưới thấu lên bao phủ, những địa phương khác đều tối đen, với thị lực đã tăng cường gấp trăm lần, vẫn nhìn không thấu mảng hắc ám đó.
Khi Bách Hợp kéo ta lúc chạm mặt đất, đi đến mảng hắc ám đó, ta mới phác giác đó là một bức tường đen hình vành khuyên.
Bách Hợp bùi ngùi nói: "Đây là bộ phận hạch tâm trong cơ thể Phụ Thần, trước khi Phụ Thần đem năng lượng còn lại của ông ấy truyền đến Vu Quốc, nơi này vốn trong suốt, bây giờ lại biến thành hình dáng này. Đến đây! Đi vào! Ta đang kỳ quái làm sao có thể đi vào.
Bách Hợp kéo ta đi vào bức tường.
Chúng ta đi vào trong bức tường mềm mại này, cố hết sức đi tới, sau một hồi cơ thể trở nên thoải mái, đã đến không gian bên trong bức tường.
Đó là một không gian hình tròn, đường kính khoãng trăm thước, ở giữa có hai hồ nước hình vuông khoãng hai mươi thước, có một loại chất lỏng màu đỏ khó có thể hình dung đang chuyển động, bắn ra ánh sáng màu đỏ tươi mãnh liệt, chiếu sáng địa phương kín đáo này.
Sa Diễm đứng ở bên cạnh hồ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chúng ta, bình tĩnh nói: "Cửa tiến vào trái tim của Phụ Thần đã mở ra, các ngươi có thể tiến vào."
Bách Hợp đối với ta thản nhiên cười, ôn nhu nói: "Tiểu tình nhân, chúng ta hãy tiến vào ?"
Ta ngạc nhiên nói: "Vào chổ nào?"
Sa Diễm mĩm cười, trông như một đóa hoa mới nở, chỉ vào tiểu trì kia: "Đây là cổng vào."
Ta sớm đã không còn lạ lẫm, gật đầu, đi theo Ma Nữ Bách Hợp đến bên cạnh tiểu trì, thấy Sa Diễm không có ý đi theo chúng ta, ngạc nhiên hỏi: "Bây giờ chỉ còn lại có ba người chúng ta sống dựa vào nhau, nàng không cùng chúng ta đi vào sao ?"
Sa Diễm lạnh lùng nói: "Vu Đế tùy thời sẽ xông tới, ta nếu cũng đi vào, ai sẽ thủ cánh cửa vào duy nhất này cho các ngươi ?"
Ta thất sắc hỏi: "Ta sao có thể để cho nàng hi sinh vô ích như vậy, bất ! Nàng nhất định phải đi theo bên cạnh ta, để ta bảo vệ nàng."
Sa Diễm bình tĩnh nói: "Đây là thời khắc tính từng giây từng phút, nếu Vu Đế trước khi các ngươi hoàn thành việc kết hợp, xông đến phá hư toàn bộ, chẳng những ba người chúng ta tính mệnh không giữ được, nhân loại và Phụ Thần cũng sẽ kết thúc, sứ mệnh đến thế giới này của ta, chỉ là bảo vệ phụ thần và nhân loại." Tiếp theo nàng cúi đầu hạ giọng nói: "Tiểu tình nhân ! Cám ơn chàng, chàng đã làm Sa Diễm ngốc nghếch rốt cuộc đã thưởng thức được tư vị tình yêu, sinh mệnh không còn đè nặng trên vai ta nữa."
Bách Hợp nói: "Lan Đặc, chàng phải thấy rõ sinh tử chỉ là huyễn tượng của sinh mệnh, không có sinh mệnh thì sẽ hoàn toàn tiêu hủy, Sa Diễm là một vị sa nữ tối siêu trác, cho dù đối mặt Vu Đế, cũng có biện pháp."
Sa Diễm thúc giục: "Nhanh đi đi! Ta đáp ứng chàng, sẽ tận lực bảo tồn tính mệnh, chẳng lẻ ta không muốn tiếp tục hưởng thụ tư vị tình yêu ngọt ngào sao ?"
Ta hạ quyết tâm, âu yếm nhìn nàng, rồi nói với Bách Hợp: "Được ! Đi xuống thôi !"
Bách Hợp vui vẻ nói: "Vậy mới là hảo hài tử !" Rồi kéo ta, tung thân nhảy vào trong hồ.
Ta nhảy vào một không gian kỳ dị, ngay cả nằm mơ cũng không thể thấy được.
Đầu tiên là trước mắt tối sầm, nhanh chóng hạ xuống.
Thế rơi không ngừng chậm lại, cuối cùng chúng ta tựa như khí cầu chậm rãi hạ xuống, bốn phía quang sắc tóe ra.
Khi ánh mắt thích ứng với ánh sáng, một thế giới kỳ dị vô luân, xinh đẹp vô cùng hiện ra trước mắt. Đó là một vùng đất hư ảo không giới hạn.
Phát ra vô số các loại sắc màu quang phổ, các hình tròn, hình vuông, tam giác, đa giác… tất cả mọi thứ, các hình thể hình học, hữu cơ kỳ dị đến tuyệt đỉnh,như khí cầu, bông vải, bông hoa trôi lơ lững trong không gian này。
Các loại sắc tố của ánh sáng, hạt mưa, thiểm điện trong các hình thể này đang giao kích với nhau. Tỏa sáng rực rỡ.
Những hình thể này, to thì như núi, nhỏ thì như đầu ngón tay, , không ngừng phân phân hợp hợp, mỗi lần tụ hợp, đều biến thành một loại hình tân kỳ không hề giống với lúc trước.
Cả không gian giống như một hình lập thể thiên biến vạn hóa.
Một đạo điện quang bạch sắc đánh vào trên người ta và Bách Hợp, sản sinh một loại cảm giác không tên tiến thẳng đến nơi sâu nhất trong tâm hồn, làm trong đầu ta hiện ra một không gian và thế giới kỳ dị.
Ta thấy trong hư không những đám mây ngũ sắc trôi bồng bềnh thành hình tinh hệ, vũ trụ bắt đầu và kết cục hủy diệt với tái sinh, thất bại cùng thắng lợi, khuất nhục và chinh phục, văn minh phục hưng và diệt vong.
Huyễn tượng lộ ra.
Bách Hợp kéo ta tự do bay lượn bồng bềnh. Thế giới mê ly của ảo giác này, làm ta quên đi hết thảy, cùng Bách Hợp lang thang, hưởng thụ tình yêu nồng cháy của nhau.
Bách Hợp quấn lấy ta, ngọc thối cặp vào eo. Giọng nói ngọt ngào của nàng vang lên trong tâm linh ta: "Tiểu tình nhân, thời khắc kết hợp của chúng ta đã tới, đừng nghĩ đến chuỵên gì, chỉ cần nghĩ tình yêu của chúng ta."
Đột nhiên quần áo của chúng ta bốc cháy thành tro bụi. Hai thân thể xích lỏa quấn vào nhau, cùng rong chơi tại thế giới này kỳ dị này.
Ta quên đi hết thảy, nhiệt liệt yêu thương vuốt ve từng phân một trên cơ thể tuyệt mỹ của ma nữ Bách Hợp, mà nàng cũng dùng phương thức giống như vậy để đáp lại.
Chúng ta đan cài tay chân vào nhau, trao đổi những nụ hôn cuồng nhịêt. Tâm linh bắt đầu hòa hợp. Ái năng cuồn cuộn chảy vào người nàng, rồi lại tuần hoàn chảy vào trong cơ thể ta.
Suy nghĩ của chúng ta phát triển đến từng hình thể trong không gian này.
Cảm giác được sinh mệnh liên tục biến hóa bên trong chúng nó, ẩn chứa ngàn vạn năm, kinh nghiệm qua vô số trí tuệ và ký ức kỳ lạ trong vũ trụ.
Cũng thấy trong hủy diệt, sinh cơ không hề giảm, trong giới hạn cuối cùng vẫn còn ẩn chứa cái vô tận vô hạn.
Ta tiến thật sâu vào trong cơ thể Bách Hợp, dẫn dắt tình dục của nàng, tựa như dung nham nóng chảy bùng phát.
Bách Hợp thở gấp, run bần bật, khoái lạc nhục thể khiến nàng hoàn toàn vứt bỏ hết thảy, cảm tình, sinh lí cùng tâm linh không hề bảo lưu, mở ra hết tất cả với ta.
Ái năng khổng lồ lấy chúng ta làm trung tâm phát xạ ra các loại hình thể trong không gian rộng lớn này.
Điện mang thải quang đột ngột kích xạ. Tất cả giao hội của hình thể biến hóa không ngừng gia tốc, đến tối hậu nơi đất trời bình yên này biến thành một thế giới bạo phong cuồng vũ. Tất cả quá trình phân hợp đều bị gia tốc một cách điên cuồng.
Ta cảm thấy chẳng những cùng Bách Hợp chuyển thành nhất thể, mà cũng cùng không gian này hết thảy hợp lại thành một.
Thân thể Bách Hợp càng lúc càng nóng như bạch quang thái dương. Nhục thể xinh đẹp như thánh vật trên thiên thượng biến thành trong suốt như thủy tinh, nhưng vẻ mặt tràn ngập nhục dục từ từ chuyển thành trang nghiêm thánh khiết.
Giọng nói của Bách Hợp vang lên tại mỗi góc nhỏ trong không gian: "Tiểu tình nhân ! Bách Hợp yêu chàng, yêu chàng hơn cả sinh mệnh của mình, chàng là giấc mơ ngọt ngào nhất của ta."
Ta đáp lại: "Ta cũng yêu nàng !"
Đột nhiên ta phát giác thanh âm của mình vang lên từ các góc, rồi truyền vào bên trong.
Bách Hợp nói: "Ở nền văn minh trước kia, sản sinh ra hai chủng tộc kỳ dị, một gọi là Mộng Tộc, một gọi là Cao Sơn Tộc, bọn họ đều có lực lượng tinh thần khổng lồ, Mộng Tộc là" vĩnh hoàn "Lực lượng, Sơn Cao Tộc là" cảm tình "Lực lượng. Phụ thần đã lấy mầm mống hai tộc này, thêm vào một số cải tiến rồi chế tạo ra ta, khi ta đem ái năng thích phóng, có thể thay đổi bất kỳ sinh mệnh nào trong vũ trụ, khiến cho nó biến thành một vị thánh sĩ Đơn Kiệt, một vị thần vĩnh viển bất tử."
Ta hỏi: "Đơn Kiệt ?"
Bách Hợp nói: "Đúng vậy ! Đơn Kiệt là con người siêu trác nhất của nền văn minh trước kia, ả sớm đã ly khai địa cầu này, cùng thăm dò bí mật tối hậu của vũ trụ, nhưng không có tin tức gì. Trước
Khi ông ta rời đi, Phụ Thần đáp ứng ông ta sẽ chiếu cố nhân loại, mà theo lời hứa đó, phụ thần đã hoàn thành trên người của chàng. Biến chàng trở thành siêu nhân loại, địa phương xa xôi nào đó, đối với chàng mà nói đều không hề xa xôi. Chỉ cần chàng tiêu diệt hoa căn Vu Đế, lịch sử tiến hóa của nhân loại sẽ lật sang một trang mới. Phụ Thần sẽ vì năng lực của chàng mà tìm được cơ hội tái sinh, ta cũng sẽ vì chàng mà trở nên bất tử, bởi vì ta sẽ hợp thể với chàng, mà trong chàng cũng có ta. Tới một ngày nào đó, chúng ta có thể phân liệt ra, khi đó ta lại có thể ở ngoài tâm linh, nơi gọi là "Thực tế", nhận những lời tán tỉnh và trêu chọc của chàng, tiểu tình nhân ơi ! Trong vũ trụ còn có chuyện gì so được với tình yêu chân chính ?"
Ta trong lòng tràn ngập hạnh phúc và bình tĩnh, nói: "Nhưng ta như thế nào có thể giết Vu Đế đây?"
Bách Hợp nói: "Sau khi ta và chàng kết hợp, ta sẽ ẩn sâu trong trí nhớ của chàng, chàng chẳng những có thể cảm giác được sự tồn tại của ta, còn có thể vận dụng trí tuệ và kinh nghiệm của ta. Nếu như chàng muốn gặp ta, chỉ cần tiến vào trong không gian tinh thần, là có thể gặp gỡ ta như trong mộng, thậm chí giống như bây giờ bàn ái luyến, ngươi nói đây là đa yêu tuyệt vời chuyện ni ? Tốt rồi ! Thời khắc cuối cùng đã đến, trời ơi ! Chàng biết ta yêu chàng chừng nào."
Thiên địa bắt đầu xoay tròn.
Tất cả hình thể đều hướng chúng ta áp sát, cùng chúng ta hợp lại thành một, điện mang thải quang bắn ra vặn xoắn lấy nhau.
Bốn phía trở nên u ám. Chỉ còn lại có thân thể của ta và Bách Hợp quấn lại với nhau, bị bao lại bởi một đám mây ngũ sắc.
Bách Hợp bỗng dưng biến thành một quang cầu tỏa sáng, dung nhập vào cơ thể của ta, cường quang bổng chốc thâu lại.
Ta mất đi thân thể, linh giác liên tục tăng lên.
Ta thấy được khởi thủy của địa cầu, rong chơi trên con sông dài lịch sử của sinh mệnh, nhìn thấy phát sinh, tiến hóa của sinh mệnh, sự xuất hiện của văn minh nhân loại. Mỗi chi tiết đều rõ ràng trước mắt, không có nửa điểm bỏ quên.
Trong phút chốc ta đã trãi qua hàng vạn tuế nguyệt.
Ta thấy Vu Đế và đồng loại tà ác của ả, đang hủy diệt ánh sáng để có được lực lượng, đem nhân loại đuổi tận giết tuyệt.
Cuộc đấu tranh giữa Phụ thần và tinh hệ của bọn chúng đang diễn ra kịch liệt, sau đó ta lại có thân thể.
Ta phát giác mình đang đứng ở lối vào thần miếu, Vu Đế mình đầy cát, chạy lên chiếc cầu thang dài xông về phía ta.
Thời khắc quyết chiến tối hậu rốt cuộc đã đến.
Vầng trăng khuyết đang treo giữa bầu trời đêm, chiếu rọi thân thể xích lỏa của ta.