Đại Kiếm Sư

Chương 118: Hiểm xứ hoàn sinh



Sa Na cưỡi trên một con ngựa, thừa lúc trời tối chạy về phía ta.



Linh giác của ta sớm đã dò khắp sa trung lục cảnh. Đó là một địa phương trong sa mạc, người ta có thể tưởng tượng nó như một thảo nguyên khả ái, bao quanh là những cồn cát, bên ngoài mọc đầy những cây đại thụ cao trăm thước, có sức sống ngoan cường, không sợ bão cát, như đội vệ binh oai vệ đứng canh gác thần tích hiếm có này.



Phương viên bên trong cũng rộng đến trăm dặm, nhiều dân tộc kết thành những liên minh lỏng lẻo, tụ tập ở chỗ này, quan hệ đan xen phức tạp, hận ái khó phân, nhưng khi có ngoại lực xâm lấn, bọn họ sẽ không quản bất cứ chuyện gì để liên thủ chống đỡ địch nhân.



Trước kia ở chỗ này thế lực lớn nhất chính là Sa Đạo của Đỗ Biến, bọn họ chủ yếu là người của Bái Nguyệt tộc, từ khi Đỗ Biến bị giết, Bái Nguyệt tộc càng bị đẩy lùi khỏi những giếng nước trân quý.



Sa Na chạy xuyên qua bên ngoài rừng cây, leo lên đồi cát, chạy thẳng tới chổ của ta ngoài sa mạc.



Ta mở mắt.



Mặt trăng tròn vành vạnh treo giữa trời, các ngôi sao khác trở nên ảm đạm thất sắc. Ánh hoàng kim chiếu khắp sa mạc.



Tiếng vó ngựa truyền đến tai.



Ta lại nhắm mắt. Sa Na nhảy xuống ngựa, chạy tới, bổ nhào vào ta trên người, khóc rống lên, tràn ngập ân hận hối tiếc.



Ta vẫn không nhúc nhích, không tỏ phản ứng gì. Nếu nói ta đối vói nàng không có nửa điểm hận ý, đó chỉ là lừa gạt chính mình.



Sa Na khóc lóc: "Ta biết mình sai rồi, ngươi là một hảo nhân chân chính, cho dù bọn họ như vậy đối với ngươi, trong mắt ngươi lại không có có chút cừu hận …… Trời ! Vì sao ta lại làm hại một người tốt như vậy …" Ta thầm cảm thấy xấu hổ. Ta cũng không phải là không có có oán hận, chỉ là so với người bình thường thì bình tĩnh hơn nhiều .



Nàng lấy nước đổ lên tay, sau đó dấp lên môi ta, cho từng chút một vào miệng ta. Ta tuy không cảm thấy khát, nhưng cảm thấy nước trong tiến vào cổ họng cũng là một tư vị làm động lòng người. Nàng lại dùng nước, rửa sạch máu đen trên mặt và người ta, bàn tay ôn nhu làm ta rên lên vì thoải mái.



Nàng giật mình ngừng tay, nhào vào người ta, run giọng nói: "Vì sao thân thể ngươi lại ấm áp như vậy, tất cả vết thương đã hoàn toàn khép lại, tựa như không có bị thương như vậy?"



Ta chậm rãi mở mắt, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, mĩm cười nói: "Ngươi nhanh lên trở về đi ! Lúc nàng đi ra tiếng chó sủa đã làm Sa Bá sinh cảnh giác. Bây giờ bọn họ đang đuổi theo, nếu phát hiện nàng ở chỗ này, chỉ sợ nàng sẽ gặp phiền toái đó."



Ngôn ngữ du dân của ta tuy không thuần thục, nhưng có thể biểu đạt rõ ràng ý tứ của ta.



Sa Na không thể tin được vào tai mình: "Trời! Ngươi không bị sao cả, không ai có thể chịu quá một ngày một đêm ở đây, không bị ánh mặt trời thiêu chết, thì cũng bị hàn phong thổi chết cóng. Bây giờ ngươi thậm chí có thể nói chuyện."



Ta nhíu mày nói: "Nàng còn không mau đi, bọn họ đã đến rồi. Sa Na kiên quyết nói: "Không! Bọn họ đối với ngươi rất sợ hãi, lần này đến đây quyết giết ngươi."



Ta ôn nhu nói: "Nàng không sợ Sa Bá sao?" Sa Na lộ ra thần sắc khinh bỉ nói: "Hắn tối đa là cưỡng gian ta mà thôi, tuyệt sẽ không giết ta! Chỉ cần ta đáp ứng sau này đi theo hắn, hắn có thể sẽ tha cho ngươi."




Ta hỏi: "Đại nhân của ngươi thì xử lý ra sao?" Sa Na thở dài: "Ông ta là người tốt, chỉ là thủ đoạn đối với địch nhân không đủ độc lạt, ta sợ ông ta sớm muộn sẽ bị Sa Bá giết chết, để chuộc lại tội lỗi đối với ngươi, chuyện gì ta cũng mặc kệ."



Ta cảm thấy kỳ quái, theo Chiến Hận nói, du dân tại sa mạc, nữ nhân chỉ là món đồ lệ thuộc vào nam nhân, nửa phần địa vị cũng không có, vì sao Sa Na lại giống như có thể tự quyết định mình có thể lựa ?



Sa Na nhìn vào mắt ta hiểu ý nói: "trước khi theo Sa Thiên, ta được tuyển làm "Trà Ti", là nữ nhân duy nhất trong tộc có quyền tự chủ, cho nên Sa Bá mới hận ta tự nguyện đi theo Sa Thiên như vậy."



Bọn họ toàn dùng Sa làm họ, tại đại mạc chuyện đó là hợp lý.



Tiếng vó ngựa vang lên. Sa Bá và hơn mười kỵ sĩ nhanh chóng phi tới, vây quanh chúng ta.



Sa Bá cười âm trầm: "Sa Na ngươi đến nơi này làm gì, muốn thả tên yêu nhân này phải không?" Những người khác chửi mắng ầm ĩ.



Sa Na biểu hiện ra dũng khí hoàn toàn bất đồng với lúc trước, lạnh lùng nói: "Sa Bá nếu ngươi chịu để hắn đi, ta sẽ rời bỏ Sa Thiên, sau này để ngươi muốn làm gì thì làm."



Sa Bá ngồi trên mình ngựa hô hấp gấp rút, một hồi lâu mới nói: "Vừa rồi ngươi nói hắn là yêu nhân, muốn chúng ta giết hắn, sao bây giờ lại muốn cứu hắn, có phải là đã bị yêu pháp của hắn mê hoặc rồi?" Sa Na sợ bọn họ đi tới thương tổn ta, liền nằm phục trên người, dùng thân bảo vệ ta, nói: "Ngươi đừng để ý đến ta, chỉ cần ngươi lập tức thả hắn rời đi, ta sau này là của ngươi ."



Những người khác nhao nhao xuất ngôn phản đối. Nói rằng ta chính là yêu nhân, nếu không vì sao cho đến bây giờ vẫn chưa chết, nếu không lập tức giết chết ta, có thể sẽ bị ta trả thù. Sa Bá quát to: "Im miệng ! Ta tự sẽ quyết định chuyện của mình."



Tiếng vó ngựa lại vang lên.



Tâm trí của ta vươn ra, thấy lão nhân Sa Thiên đang cưỡi ngựa phi tới. Ta trong lòng thầm than, thử bằng lực lượng của mình, biết sợi dâu gân bò trói ta tuy cứng chắc, nhưng tuyệt không ngăn cản được lực đạo của ta.



Sa Thiên đi đến bên cạnh Sa Bá, đang muốn lên tiếng, Sa Bá hét lên một tiếng, rút cự phủ treo ở bên hông ngựa, chém một nhát như thiểm điện vào mặt Sa Thiên. Ông ta không kịp kêu, té nhào xuống đất.



Đột biến này ngay cả ta cũng không thể nghĩ ra, không kịp đề phòng mà ứng cứu. Sa Na hét lên thảm thiết, xông về phía xác của Sa Thiên.



Sa Bá cười gằn, cúi người bắt Sa Na bỏ lên lưng ngựa, cười điên cuồng: "Sau này ta là tộc trưởng, Sa Na cũng thuộc về ta, giết tên này đi!" Chúng nhân đờ người kinh ngạc, không có hành động. Sa Bá ôm Sa Na trong lòng tựa thỏ con giãy dụa trong hổ trảo, quát to: "Ai không nghe phân phó, Sa Thiên là tấm gương của hắn."



Chúng nhân vẫn không động đậy, hiển nhiên bất mãn Sa Bá giết chết Sa Thiên như vậy.



Ta thầm hận tự mình không thể bảo vệ Sa Thiên, hắn chung quy là ân nhân cứu mệnh của ta. Sự thật là chỉ cần "Yêu pháp" của ta, không cần động ngón tay cũng dễ dàng chế phục Sa Bá, nhưng như thế càng làm du dân kinh sợ, coi ta như mãnh thú thời tiền sử, đối với Sa Na cũng không có ích lợi, đành tống xuất một đạo linh năng, tiến vào nảo bộ của Sa Bá, làm hắn đau đớn.



Sa Bá đau đến cả người chấn động, tháo mở dây trói tay của Sa Na.



Sa Na thừa cơ nhảy xuống ngựa , chạy thẳng tới chổ ta, dùng thân thể mềm mại che người ta lại, thét to: "Các ngươi không thể giết chết hắn."



Sa Bá không có thời gian để tìm hiểu vì sao lại đau đầu, cầm cự phủ đi về phía chúng ta. Ta thở ra một hơi, tay chân dùng sức, sợi dây gân bò đứt thành từng đọan.



Lúc này đại phủ trên tay Sa Bá rời tay bay tới, chuẩn bị chém bay đầu của ta, tên này thật là tàn nhẫn hiếu sát. Ta ôm Sa Na đứng dậy.



"Đốc !" Lợi phủ chém mạnh vào cây gỗ dùng để quấn dây trói ta hai ngày nay. Những người khác sợ tới mức kéo ngựa lui lại. Sa Bá chạy đến gần, hoảng sợ rút ra trường đao, chém vào cổ ta, ta cười lạnh một tiếng, chụp lấy trường đao của hắn, lôi hắn xuống ngựa, thuận tay giáng một quyền vào bụng dưới của hắn. Sa Bá cả người giống như không có trọng lượng đổ sập xuống, lăn lộn trên cát, , ôm bụng dưới đau đến không nói được câu nào, toàn thân co giật. Những người khác không biết làm sao, chẳng biết tiếp thụ đột biến kinh nhân trước mắt như thế nào.



Ta ôm Sa Na đi đến bên xác Sa Thiên, buông nàng ra, cẩn thận quan sát, thấy ông ta sớm đã tuyệt khí, dùng linh năng của ta cũng không thể nào xoay chuyển. Sa Na bi thương nằm trên người ông ta khóc lớn, ta ôm lấy thi thể Sa Thiên, sau đó hướng những người khác tại đương trường nói: "Giết người của mình, rốt cuộc có ý nghĩa gì, chỉ biết làm suy yếu và phân liệt lực lượng của các ngươi, khi địch nhân đến, lúc đó các ngươi sẽ giống như dê con vào lò mổ."



Nói xong, ta không hề để ý đến bọn họ, ôm thi thể Sa Thiên, cùng Sa Na đi về phía lục cảnh.



Sau khi ta và Sa Na đem Sa Thiên hỏa thiêu, về tới trướng mạc, ngày hôm đó ta một bước cũng không rời khỏi trướng mạc, chỉ dốc lòng tĩnh dưỡng, tiếp tục đem thái dương năng chuyển hóa thành linh năng. Ta sợ đột nhiên lại kiến lập liên hệ với công chúa, làm cho Vu Đế tìm đến.



Cho dù lực lượng của ta tăng cường, tự biết cũng không phải là đối thủ của Vu Đế, chỉ có điều không giống trước kia, hoàn toàn vô lực hoàn thủ.



Sa Na nhanh chóng hồi phục sau bi thương. Du dân trong sa mạc đối với tử vong có cái nhìn khác hẳn so với nơi khác, họ cho rằng tử vong là kết thúc tốt nhất. Ngẫm lại cuộc sống gian khổ của bọn họ, đây tự nhiên cũng là một giải thích hợp lí .



Nàng ra khỏi trướng mạc nhiều lần, đến hoàng hôn thì trở lại, rụt rè quỳ gối bên cạnh ta nói: "Trưởng lão trong tộc muốn mời ngươi ăn cơm."



Ta chậm rãi mở mắt, nhìn Sa Na. trong mắt nàng hiện ra thần sắc bối rối, cúi gục đầu. Ta nhớ tới lúc nàng cho ta uống trà, vươn tay ra, ôn nhu vuốt ve khuôn mặt của nàng, đưa vào linh năng làm thư thái cơ thể và tâm trí của nàng.



Sa Na thoải mái nhắm mắt lại, bắt đầu rên rỉ, thân thể mềm mại run lên. Ta không muốn trêu chọc nàng quá đáng, bởi vì nhìn khuôn mặt động lòng của đại mạc phong tình mĩ nữ, ta rất khó khắc chế lửa dục trong lòng, chỉ đem linh năng truyền vào cơ thể nàng. Ta buông tay, kéo nàng đứng dậy, nói: "Dẫn ta đi!" Sa Na sợ sệt nói: "Ngươi sẽ không trừng phạt bọn họ chứ! Bọn họ đều rất sợ hãi."



Đổi lại ta là bọn họ, nhìn thấy thủ pháp thu thập chiến sĩ giỏi nhất của bọn họ, không sợ hãi chỉ là giả vờ, ta mĩm cười: "Ta sao lại thương tổn bọn họ?"



Sa Na cúi đầu nói: "Ngươi …… ngươi không trách ta bán đứng ngươi sao?" Ta bật cười nói: "Ngốc hài tử! Đến đây đi, đừng có để bọn họ chờ lâu."



Sa Na vui mừng đi bên cạnh ta, hạ giọng nói: "Sa Na vui mừng vì vừa rồi ngươi vuốt ve ta." Ta quen cùng bọn Đạm Như trêu ghẹo, nghe vậy, sắc tâm nổi dậy, hỏi: "Ta muốn vuốt ve chỗ khác có được không?" Sa Na hơi ngạc nhiên nói: "Đương nhiên có thể, ngươi đã thành tân đại nhân của Sa Na, trừ phi ngươi đem ta tặng người khác, nếu không ta chính là của ngươi."



Ta nuốt nước bọt, trong lòng nóng lên, không thể tưởng được lại nhanh có mĩ nữ như vậy, mà ta xác thực rất cần hành động này, đem linh năng trong cơ thể chuyển hóa thành ái năng, dùng đối phó Vu Đế.



Không có năng lượng do tình dục nam nữ sản sinh ra, ta càng không phải là đối thủ của Vu Đế. Dù công hay tư ta cũng sẽ không buông tha mĩ nữ độc đáo này. Ta còn muốn trêu đùa làm tăng thêm bản năng tình dục của nàng.



Bên ngoài trướng mạc không một bóng người. Nhưng tại mỗi căn lều đều có ánh mắt nhìn ta dò xét, hiển nhiên du dân đối với ta nghi ngờ và sợ hãi. Bọn họ hoặc từng tham gia đánh đập ta, hoặc từng đứng ngoài cổ vũ, ai mà không sợ gặp phải sự báo thù của ta.



Sa Na dẫn ta tới một bãi đất bằng tại doanh trướng, sớm có bảy tám người ngồi bên đống lửa chờ ta, nhìn thấy ta đến, lập tức đứng dậy kính lễ. Ta dùng phương pháp do Chiến Hận chỉ dẫn, đại biểu cho lễ kiến diện hữu hảo với bọn họ. Tám người nọ khuôn mặt khẩn trương giãn ra, nhộn nhịp ngồi xếp bằng quanh đống lửa.




Sa Na mang đến một chén nước trong, đưa đến trước mặt ta. Ta còn tưởng dùng để uống, vừa định nâng lên uống một ngụm lớn, Sa Na nhẫn nại cười nói: "Là dùng để rửa tay."



Ta mĩm cười, thầm nghĩ có thể là nước rửa tay đắt tiền nhất, muốn đem song thủ cho vào trong nước. Tám người kia vừa rồi còn sợ hãi, đồng loạt cười ồ lên.



Ta biết không đúng, nhìn Sa Na. Sa Na không dám cười, cố nín đến nổi mặt đỏ bừng, thẹn thùng, nói: "Chỉ có thể rửa tay phải."



Ta xấu hổ đưa tay phải vào, khoát vài cái cho xong. Nàng lại đem nước cho những người khác, để bọn họ thay phiên rửa tay phải. Ta hướng Sa Na thấp giọng hỏi: "Vì sao chỉ rửa tay phải ?"



Sa Na nói: "Vì sao ngươi hiểu tiếng chúng ta mà lại không biết tập quán của chúng ta. Tay phải là dùng để bốc thức ăn, cho nên mới tẩy rửa."



Ta ngạc nhiên nói: "Còn tay trái?" Sa Na mặt đỏ bừng, muốn trả lời nhưng chẳng biết nói như thế nào, cuối cùng nhào vào lòng ta, công nhiên ôm eo ta.



Ta nhớ tới đến tập quán của tên Ngạ Lang Chiến Hận đến từ sa mạc thích nhất là cùng các nữ nhân ái ân tập thể, thầm kêu bất diệu, xem ra đây cũng là tập quán của du dân! Ta phải nhập gia tùy tục sao?



Lúc này chảo mỡ lợn trên đống lửa bắt đầu sôi, phát ra tiếng xèo xèo. Một người tới phía trước chảo, đem thịt thiên lý đà đã xắt ra tẩm dầu, sau đó cho từng miếng vào chảo mà chiên. Chúng nhân im lặng cầu khẩn, ăn đối bọn họ mà nói là chuyện rất linh thiêng. Khiến người nhớ tới hoàn cảnh tại sa mạc gian khổ có thức ăn để ăn là chuyện nên quý trọng và cảm tạ thần linh.



Ta thừa cơ dò xét bọn họ. Tám người này phân nửa là dưới bốn mươi, đều đặc biệt cường tráng, có thể nhìn ra nơi này vũ lực là chuyện tối trọng yếu. Cho đến lúc này bọn họ vẫn chưa tự giới thiệu với ta, hoặc dò hỏi ta là ai, hoặc là tập tục như thế, ta im lặng không hỏi.



Khi tất cả thịt lạc đà được chiên, người nọ lại bỏ gạo và sữa vào, dùng mộc côn khuấy lên, khi tất cả trở thành một thứ gì đó, có hai người đến trợ giúp, dùng một cái xẻng, đem đám hỗn hợp gì đó cho vào một cái bồn to. Chúng nhân lại hướng thiên cầu nguyện.



Sa Na nằm trong lòng ta ngủ say sưa. Mấy ngày nay quả thực đã hành hạ nàng rất thảm .



Một tráng hán tóc dài chấm vai khoãng bốn mươi tuổi trong tám người, ôm mâm đồ ăn, quỳ trước mặt ta, rất cung kính nói: "Sa Nam đại biểu cho Hoàng Sa tộc, hướng quý khách đại nhân hiến thực, hy vọng quý khách đại nhân không truy cứu tội lỗi của chúng ta."



Không có Sa Na nhắc nhở, ta cũng không biết làm như thế nào mới hợp lễ tiết, liền đưa tay cầm lấy mâm thức ăn bốc khói, không để rơi rớt, ăn hai miếng, sau đó gật đầu tỏ vẻ hài lòng, kỳ thật cũng không biết thứ đó khó ăn đến mức nào.



Chúng nhân há hốc miệng nhìn ta ăn. Ta thầm kêu bất diệu, nhưng lại chẳng biết nhầm lẫn chỗ nào.



Sa Nam cầm mâm thức ăn ngồi bên cạnh ta, có chút xấu hổ nhìn ta, do dự cả nửa ngày, rồi mới đưa tay phải ra, dùng tay bốc một nắm lên, bóp thành hình trứng gà, rồi mới cho vào miệng. Tiếp theo đem mâm chuyển cho những người khác, không giống ta tay chân lúng túng ăn ngay hai miếng.



Ta đỏ mặt, chỉ biết cười trừ.



Mâm thức ăn truyền đi vài lần đã hết sạch. Sa Nam ho khan vài tiếng, cấp tốc nói một hồi. Hắn nói nhanh như vậy, thanh âm không rõ ràng lắm, ta làm sao nghe được, đành phải nhờ hắn nói chậm một chút.



Sa Nam cẩn thận nhìn ta nói: "Quý khách đại nhân có phải đến từ ngoài sa mạc?" Ta gật đầu nói: "Phải! Ta là người của đế quốc."



Bọn họ không khỏi động dung. Sa Nam hỏi: "Ngôn ngữ chúng ta là ai dạy ngươi nói ."



Cho đến bây giờ, vẫn chỉ một mình Sa Nam phát ngôn, cũng biết bọn họ giống như Dã Lang tộc, không có sự chấp thuận của người cầm đầu, lúc cùng khách nhân nói chuyện, không ai được phép ngắt lời.



Ta nói: "Là Dã Lang tộc Ngạ Lang Chiến Hận dạy ta , hắn là huynh đệ tốt của ta."



Bọn họ đều rúng động. Sa Nam run giọng nói: "Quý khách đại nhân danh tự là ……" Ta thản nhiên trả lời: "Ta là Lan Đặc."



Bọn họ đồng loạt kêu lên quái dị, toàn thể phủ phục trên mặt đất. Sa Na bừng tỉnh, ngỡ ngàng nhìn chúng ta.



Sa Nam run giọng nói: "Nguyên lai là đại ân nhân của lục cảnh thập tộc chúng ta, đại kiếm sư Lan Đặc, chúng ta phạm vào di thiên đại tội, đại kiếm sư xin trừng phạt chúng ta."



Sa Na vui mừng nói: "Đại nhân nguyên lai là đại kiếm sư Lan Đặc, đại anh hùng giết ma vương Đỗ Biến."



Ta không thể tưởng được thanh danh của mình tại đại mạc có thể vang dội như thế, vội cho bọn họ ngồi dậy. Thái độ chúng nhân trở nên hoàn toàn bất đồng.



Sa Nam nói: "Đại kiếm sư? Xin chỉ thị cho chúng ta khi nào giết chết Sa Bá ?" Ta nhíu mày nói: "Tính ra! đuổi hắn khỏi lục cảnh, vĩnh viễn không cho hắn trở về! Ta đã dùng chỉ điểm hắn, kiếp này hắn không thể nào phục nguyên được, đã là trừng phạt lớn nhất đối với hắn."



Sa Nam lộ vẻ khó xử, cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng. Ta liền hỏi bọn họ chuyện quan hệ đến Bái Nguyệt tộc.



Sa Nam hưng phấn nói: "Đại kiếm sư đến đây thật tốt, từ sau khi Đỗ Biến bị đại kiếm sư diệt trừ, đám Sa Đạo lui về sa mạc, đổi lại do một tên hung nhân gọi là"Hắc Xà" lãnh đạo, định tái kiến lập uy danh của Sa Đạo, liên tục cướp đoạt nước và giết người, cưỡng gian phụ nữ, chúng ta đang lo lắng bọn chúng sẽ tiến công lục cảnh lúc nào? Cho nên đặc biệt mẫn cảm, đã hiểu lầm đại kiếm sư."



Chỉ nhìn ánh mắt bọn họ, ta hiểu bọn họ rất muốn biết ta vì sao lại bị thương, bất quá chi tiết trong chuyện này, ngay cả ta cũng không biết phải nói cho bọn họ như thế nào, vì vậy vờ như chẳng biết, hỏi: "Thực lực song phương như thế nào?" Tuy biết rõ mình còn nhiều thời gian, nhưng nếu các phần tử Sa Đạo còn sót lại đến cướp bóc, ta há có thể thấy chết không cứu, huống chi ta từng tận mắt nhìn thấy bọn chúng bạo hành thảm sát gà chó không tha trên khắp vùng ốc đảo.



Sa Nam thấy ta hỏi chuyện bọn họ, càng cảm kích, vội nói: "Chúng ta phỏng chừng nhân số của bọn Sa Đạo khoãng một vạn hai ngàn người, mười gia tộc lớn nhỏ chúng ta tại lục cảnh, số nam đinh vượt hơn tám ngàn người, không sai biệt nhiều lắm so với bọn họ, nhưng bọn họ đều quen chinh chiến, lấy giết chóc làm vui, cho dù nhân số ít hơn so với chúng ta, sợ rằng chúng ta cũng không phải là đối thủ bọn họ, bất quá có đại kiếm sư lãnh đạo, chúng ta sẽ không sợ nữa."



Ta trầm ngâm hồi lâu, hỏi: "Người của các gia tộc khác có biết chuyện phát sinh hai ngày nay của ta hay không?."



Sa Nam hiện ra thần sắc xấu hổ: "Chỉ biết mơ hồ, bởi vì trong chuyện này có quy củ bất thành văn, giữa các tộc không được thăm dò hoặc can thiệp chuyện nội bộ của tộc khác."



Ta vỗ tay nói: "Chuyện này đã xong, ta muốn các ngươi loan truyền ra, nói ta bị chết đói, thi thể quăng ngoài sa mạc cho quạ ăn, các ngươi có thể làm được không ?"



Sa Nam cứ tưởng rằng mình biết rõ: "Đại kiếm sư quả nhiên đầy bụng kỳ mưu, nếu không bọn Sa Đạo biết ngài ở đây, nghe gió đã bỏ trốn, muốn tìm bọn họ rất khó khăn." Hắn dừng một chút lại nói: "Không bằng đem Sa Bá giết chết, miễn cho hắn sau khi ly khai lục cảnh, tiết lậu phong thanh, người này tâm tính rất xấu, nói không chừng sẽ đầu hàng Sa Đạo."




Sa Na nằm trong lòng ta khóc rưng rức: "Đại kiếm sư đại nhân, cầu ngươi giết hắn báo thù cho Sa Thiên đại nhân."



Ta cân nhắc lợi hại, nghĩ thầm dưới tình huống như vậy, nhân từ kiểu đàn bà, chỉ làm hỏng việc, đành liều đáp ứng.



Sa Na vui vẻ, lại kéo vạt áo, đặt tay ta lên bộ ngực đầy đặn ấm áp của nàng, rồi rên rỉ một tiếng, nằm gọn trong lòng ta. Ta hơi xấu hổ, may mắn mọi người coi như không thấy, không hề để bụng.



Nếu nói ta không cảm động thì chỉ là gạt người, cho nên lúc này nghĩ đến, chỉ là chạy nhanh trở lại trướng: "Các ngươi lưu tâm một chút cho ta, nếu phát hiện có vị mĩ nữ trẻ tuổi đi vào lục cảnh, tối khẩn yếu là giữ bình tĩnh, báo cho ta biết ngay."



Sa Na chấn động nói: "Đại nhân, có phải ngài cũng bị thất lạc thê tử?" Vấn đề này càng khó trả lời, ta thở dài nói: "Việc này một lời khó nói hết, có cơ hội ta sẽ nói cho nàng."



Sau khi nói chuyện, ta và Sa Na trở lại lều. Đêm đó tự nhiên là phong lưu bất tận, xuân sắc vô biên. Về tình về lý, ta cũng phải nhận tiểu thê tử do ân nhân Sa Thiên lưu lại, mong hồn thiêng của hắn cũng sẽ an nghĩ.



Hai ngày tiếp theo, ta đều ở lại trong trướng, không ngừng cùng Sa Na triền miên ân ái. Ái năng lại dần dần phát sinh trong cơ thể, cho dù gặp gỡ Vu Đế, ta cũng nhất quyết thư hùng một cách tự tin với hắn.



Sớm ngày hôm đó tỉnh lại, Sa Na dùng kỹ thuật pha trà siêu trác của nàng phục thị ta, nàng mở một cái bao, lấy ra một gói bột, thêm nước và phụ gia. Dùng khuôn gỗ ép thành từng bánh, đặt ở trên thiết bản, dùng lửa nhỏ nướng lên. Nàng lại hầm một tô canh thịt lạc đà, đem bánh dạy ta chấm vào canh, vị đạo thật sự không tệ.



Qua hai ngày chung sống này, cảm tình của ta và Sa Na đã đến mức phu thê hòa hợp. Sa Na theo lệ để ta ăn trước, vui mừng nhận sự tán thưởng của ta đối với thủ nghệ tinh trạm của nàng.



Ta ăn xong, ôm nàng bắt ăn ngay trong vòng tay ta. Sa Na đỏ mặt, nói nhỏ: "Đại nhân! Sa Na chưa bao giờ vui sướng như vậy, lúc cùng đại nhân ân ái, Sa Na giống như lên thiên đường vậy."



Ta mĩm cười: "Nàng bây giờ có muốn lên thiên đường nửa không?" Sa Na cười quyến rũ nói: "Đương nhiên muốn! Để Sa Na cởi áo cho ngươi."



Ta ngăn nàng lại, nhíu mày nói: "Chờ chút! Có người đến đây."



Sa Na nhìn về trướng môn. Thanh âm Sa Nam vang lên: "Là ta! Có sự tình khẩn cấp muốn báo cáo."



Ta nói: "Tiến vào đây đi !" Sa Nam vén màn, hưng phấn nói: "Thê tử thất lạc của Đại kiếm sư đã đến đây."



Ta lập tức biến sắc, lạnh người hỏi: "Ở đâu?" Hai người nhìn thấy thần sắc của ta, đều cảm thấy không ổn.



Sa Nam nói: "Tin tức này do Bạch Sa tộc ở cách đây hơn năm mươi dặm phía đông lục cảnh truyền đến, nghe nói nữ nhân kia thiên kiều bách mị, làm tộc trưởng Bạch Thụ của Bạch Sa tộc mê mẫn đến thần hồn điên đảo, đuổi hết hơn mười thê tử, để nữ nhân kia ở lại."



Ta trong lúc nhất thời tâm trí rối lọan.



Lúc này chuyện nên làm nhất, chính là lập tức bỏ chạy, cắt đứt dấu vết với Vu Đế, sau đó chạy tới phế tích. Nhưng ta có thể nào không để ý đến mấy vạn du dân của duyên cảnh đây? "Ta nghiến răng nói: "Tiếp tục lưu ý động tĩnh của nàng, phía Sa Đạo có tin tức gì mới không?" Sa Nam đạo: "Việc này phi thường kỳ quái, bọn họ giống như đột nhiên thất tung, một chút dấu vết cũng không lưu lại."



Tâm trí ta hoàn toàn đặt ở chuyện Vu Đế, đâu có thời gian để ý đến đám Sa Đạo.



Vu Đế lần này đến duyên cảnh, phải trà trộn vào du dân, chắc là cảm ứng không được sự tồn tại của ta, tìm không ra, đành dùng tai mắt của du dân dò xét hành tung của ta.



Khi hắn nghe người của Bạch Sa tộc nói có một người như ta đến duyên cảnh, bị người của Hoàng Sa tộc đánh chết , trong lòng sẽ nghĩ như thế nào, sẽ có hành động gì?



Nghĩ đến đây, ta thấp giọng căn dặn Sa Nam, nếu hắn có gặp Vu Đế thì phải nói chuyện gì về ta. Sa Nam liên tục gật đầu, sau đó nói: "Chúng ta đã chọn sớm hôm nay tại mộ phần Sa Thiên tộc trưởng xử quyết Sa Bá, thỉnh đại kiếm sư chủ trì." Ta muốn cự tuyệt, Sa Na kéo áo ta, trong mắt lộ vẻ cầu xin. Ta thở dài, cho Sa Nam ra ngoài trướng chờ ta.



Sau khi Sa Nam xuất trướng. Dưới sự giúp đỡ của Sa Na, ta mặc vào trang phục sa mạc của Hoàng Sa tộc, toàn thân bó trong tấm vải vàng, đầu cũng bịt lại, chỉ lộ đôi mắt ra.



Sa Na mở một chiếc hộp dài, lấy ra một thanh kiếm, đeo bên hông ta, nói: "Đây là kiếm của Sa Thiên đại nhân, gọi là Hoàng Sa kiếm, là vật trấn tộc của chúng ta, rất nổi danh trên sa mạc."



Ta đa tạ, kéo nàng đi ra khỏi trướng. Sa Nam và hơn mười nhân vật đứng đầu hoàng sa tộc, đang cung kính cùng đợi ta.



Bọn họ và ta mặc giống nhau như đúc, lẫn vào trong bọn họ, không người nào có thể phát hiện ta là người ngoại tộc, bất quá đối với tà thuật của Vu Đế mà nói, ta lại không dám khẳng định.



Chúng ta lên ngựa, phi tới đồi cát chôn Sa Thiên.



Ta đang muốn dò hỏi Sa Bá về nơi đó, phía trước một kỵ sĩ mặc áo bào trắng cưỡi ngựa chạy như bay tới. Ta vừa thấy đã sợ tới mức muốn ngả ngựa.



Nguyên lai bên cạnh bạch bào nhân dẫn đầu, bất ngờ lại là Vu Đế xinh đẹp. Không thể tưởng được nàng tới nhanh như vậy.



Ta phải làm sao đây?