Đại Học Zombie (Tang Bệnh Đại Học)

Chương 15: Năm Chiến Sĩ Đào Thoát

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Edit: Bạch Thần Quân
Tất cả giật mình, chỉ có Thích Ngôn vào nhà sau cùng nhanh chóng phản ứng chạy ra đóng cửa, thế nhưng chân vừa dời, vị khách không mời mà tới đột ngột dừng sức tông vào vị trí trước đó trên cánh cửa thủy tinh!
Uỳnh!
Vết nứt dần lan ra toàn cửa.

Trong phòng, ai ai cũng hít một ngụm khí lạnh.

Chu Nhất Luật chậm rãi rút dao, Kiều Tư Kỳ và Thích Ngôn lăm lăm dao nhỏ, trong tay, Tống Phỉ mở quạt che mặt!
Lần thứ ba.

Loảng xoảng ---
Tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên.

Vài mảnh thủy tinh lớn bé cắm trên mặt vị khách không mời song hắn ta hoàn toàn vô tri, không còn bất kỳ chướng ngại nào thì tiến vào!
Người nọ không ngần ngại lao thẳng vào nhà, có điều đụng trúng những mảnh thủy tinh sắc lẹm chưa vỡ hết, vẫn trụ vững bốn phía khung cửa!
Thích Ngôn, người đứng gần nhất, bị miếng thủy tinh sượt qua gò má, quay đầu, vị khách không mời đã tới trước mặt!
Thích Ngôn tính vung dao nhưng đối phương đè lên khiến anh chẳng tài nào nhắc được cánh tay!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một cơn gió lốc từ phía sau vút qua, đạp thẳng vào eo của vị khách nọ!
Thân hình vị khách hơi ốm yếu có phần không chịu nổi một cước ấy, va mạnh vào bàn học kề bên, theo quán tính nửa người sõng xoài trên mặt bàn!
Ngay khi mọi người cho rằng hắn ta sẽ lảo đảo một lúc thì hắn ta mượn lực, nghiêng thân thể mất trọng tâm, lộn qua mặt bàn như chuồn chuồn lướt nước, nhào lộn một góc 180 độ, đứng vững bằng một cách khó tin.

Toàn bộ quá trình nuột như nước chảy mây bây, không chút sơ hở!
"Mẹ nó, có phải rắn thành tinh không thế..."
Sự mềm dẻo không tưởng đó khiến Chu Nhất Luật, La Canh, Kiều Tư Kỳ choáng váng.

Ngược lại, Thích Ngôn và Tống Phỉ đã sớm đoán được, một bên sử dụng đôi chân dài 1m8 hung hăng đạp vào ngực đối phương, một bên ngay lập tức lao tới sau khi hắn lảo đảo, cây quạt đỏ thẫm che lấp mặt hắn, trọng tâm toàn thân dồn áp lên kẻ thù!
Người nọ nắm chặt cánh tay Tống Phỉ hòng giật cây quạt ra, hoặc có thể chỉ đơn thuần là phản xạ có điều kiện để giữ vững thăng bằng!
Tống Phỉ không để cho hắn có cơ hội, bởi vì bản thân cậu không hề muốn giữ thăng bằng gì sất, gắng sức dồn về phía trước!
Ầm, vị khách ngã ngửa trên sàn.

Tống Phỉ cưỡi lên thân hắn, tay phải chẳng biết từ bao giờ có thêm một cái đũa bằng kim loại trắng bạc.

Ánh sáng lóe lên!
Tay trái thu quạt che một nửa, tay phải xuyên thẳng đũa xuống! Hàng loạt động tác nhịp nhàng với tốc độ ánh sáng khiến khán giả không khỏi cảm thán!
Tên kia y như ếch nhái bị ghim trên nền đất, không ngừng co giật, thậm chí mấy lần còn muốn vùng lên thoát thân! Nhưng người đang cưỡi trên bụng sao có thể mặc hắn tung hoành, Tống Phỉ nắm chắc chiếc đũa trong tay một khắc không buông!
Thích Ngôn không nói hai lời hạ một đường dao!
Trong khi đó, Chu Nhất Luật và Kiều Tư Kỳ không hẹn mà cùng chạy vội ra ban công, như những người thợ kéo thuyền* liều mạng thu dây màn, thiếu điều hô hò dô ta.


(*nghề kéo thuyền: khi thuyền bị mắc cạn thì những người thợ này sẽ buộc dây thừng vào thuyền và kéo vào bờ)
Thứ đoạt mạng này rốt cuộc cũng được thu về.

Vị khách không mời mà đến cũng biến thành một cái xác.

Ngoài trừ ngày đầu tiên mơ màng đánh nhau với zombie, La Canh chưa từng có dịp lạc vào thế giới mới như hôm nay.

Cùng lắm là trốn trong nhà nhìn trộm tình hình bên dưới, không phải zombie tấn công nạn nhân lạc đàn thì là làm thịt bạn học tự vẫn, đều là những hình ảnh phe địch đơn phương tàn sát phe ta.

Mấy ngày nay, điều duy nhất La Canh cho rằng loài người có thể làm trước mặt zombie là trốn chạy.

Cho dù từng đối kháng trực diện với chúng, cũng chỉ là đẩy đối phương ra khỏi cửa.

Hiện giờ, bốn người bạn cùng trường từ trên trời giáng xuống...!không, từ dưới đất "giáng" lên, đã mang lại cho anh một câu trả lời hoàn toàn mới.

"Mấy người cóc phải sinh viên bình thường nữa rồi, mẹ nó phải là Avengers kìa..." Nếu không phải bầu không khí không thích hợp thì anh đã thưởng cho bốn tên này một tràng pháo tay.

Chu Nhất Luật vo sợi dây bằng màn vừa cứu mạng vừa gây họa thành một cục, bảy tỏ ý kiến: "Ông đây xí vai Iron man."
La Canh vui vẻ cười khì, thật lòng nói: "Cậu, một tiếng đàn bình thiên hạ thì hợp với Captain America hơn."
Kiều Tư Kỳ hưng phấn góp lời: "Còn tôi nè, tôi thì sao?"
Đấng nam nhi nào mà chẳng mang mộng anh hùng, La Canh không do dự: "Cậu có năng khiếu gì?"
Kiều Tư Kỳ ngẫm nghĩ: "Tài phiệt đời hai tính không?"
Cục trưởng La vỗ vai cậu: "Iron man."
Thích Ngôn liếc qua, không nói gì.

Cục trưởng La nào quên được anh: "Spider man chuẩn kèo vì cậu trèo lên bò xuống như đi đất bằng vậy!"
Tống Phỉ, người đang cưỡi trên thi thể, lập lòe mong chờ nhìn La Canh.

La Canh nhìn cái thân hình dẻo dai kia, không vũ khí, không cơ bắp, đánh nhau mà gần như treo trên thân người khác: "...Black Widow?"
Bạn học Tống rất không cam lòng trước kết quả chênh lệch quá lớn như vậy nên hằm hằm xoáy vào "chiến tích" dưới thân, sau đó mới phản ứng, hình như bản thân bị...!choáng vì thấy máu.

So với mấy lần trước, Tống Phỉ chỉ thấy buồn nôn chứ không nôn thật, cảm thấy vài lần nữa thôi là có thể nhìn thẳng vào cái cổ bị gặm như cổ vịt của xác chết rồi.

Cửa ban công đi tong một nửa nên gió vù vù thổi xuyên qua.

Năm sinh viên kẻ khoác áo bông, người trùm áo lông, tay chôn trong ống tay áo, đồng loạt ngồi xổm vây quanh thi thể nghiên cứu.

Thoáng nhìn y như mấy cụ già vây quanh bàn cờ trên phố mỗi ngày đông.

"Bộ chúng tiến hóa rồi hả?" Kiều Tư Kỳ chỉ nghĩ đến khả năng này.

Chu Nhất Luật thắc mắc: "Lúc chúng ta lấy ga giường làm gì có tên nào trèo nổi, chẳng lẽ trên con đường thăng cấp, zombie cũng chia thành học giỏi và học dốt chắc? Hơn nữa, thời điểm Tống Phỉ tung cước, thân thể hắn mềm dẻo và linh hoạt hơn những tên ta từng gặp, mới đó đã tiến hóa rồi ư?"
Trong lúc cả bọn đang bàn tán, Tống Phỉ cẩn thận nhổ miếng thủy tinh găm trên gương mặt chữ điền, híp mắt dò xét nửa ngày, xác nhận: "Thôi Mạnh Hàm, khoa vũ đạo nghệ thuật..."
Thích Ngôn: "Đồ mê giai đẹp vô liêm sỉ."
Ba người còn lại khó hiều nhìn nhau ----
Kiều Tư Kỳ: "Mặt đã biến thành vầy rồi vẫn nhận ra được hả?"
La Canh: "Hai người biết người bên khoa nghệ thuật?"
Chu Nhất Luật: "Không chỉ biết mà ngay cả tên họ cũng rành..."
Tống Phỉ và Thích Ngôn liếc nhau rồi đồng thời ngó ra chỗ khác.

Cuối cùng, Tống Phỉ trả lời không rõ ràng: "À thì...!hình trong nhóm Wechat Cầu Vồng đó."
La Canh và Chu Nhất Luật bán tín bán nghi nhưng không truy vấn vì không phải việc quan trọng.

Kiều Tư Kỳ lại hiểu rõ ràng, cảm thấy Tống Phỉ không hẳn là nói dối, hội Cầu Vồng nha*, vừa nghe đã biết một đám đam mê gay đẹp hội tụ rồi.

Mặc dù Johns có một trái tim sáng long lanh bắt sóng nhanh nhưng cũng chỉ nghĩ được phần ngọn, về phần Thôi Mạnh Hàm kiên trì đào chân tường nhà Tống Phỉ thì chỉ có người trong cuộc mới biết.

Nhưng mà dù có nhiều khúc mắc tới đâu thì ngay một khắc Thôi Mạnh Hàm biến dị thì đều đã trở thành quá khứ.

"Cậu ta học vũ đạo nên thân thể dẻo dai linh hoạt hơn chúng ta nhiều, có thể là vì khác biệt đó chứ không phải tiến hóa?" Thích Ngôn đưa ra suy đoán khác.

La Canh lập tức nắm bắt được trọng điểm: "Ý của cậu là sự thay đổi của nạn nhân lây nhiễm phụ thuộc vào nền tảng của chính họ?"
Thích Ngôn gật đầu: "Virus làm thoái hóa trí lực, giảm nhanh nhạy, tiêu biến cảm xúc nhưng cấp độ dị hóa có thể tương đồng hoặc gần 100%.

Ví dụ như sau biến dị, tốc độ của hai người đều suy giảm 30% song lúc bình thường tốc bộ chạy bộ của họ có sự chênh lệch thì sau khi thoái hóa, sự chênh lệch này vẫn sẽ tồn tại."
Kiều Tư Kỳ lắc đầu, chưa hoàn toàn đồng ý: "Có thể có khả năng đó nhưng chênh lệch đến mức một kẻ thì dễ dàng trèo lên một kẻ thì đến dây thừng cũng không nắm nổi, khác biệt lớn như thế chỉ có thể là tiến hóa thôi."
"Người với người luôn có sự khác biệt to lớn." Tống Phỉ thiên về hướng tán thành với Thích Ngôn.

Nói xong như để chứng minh cho luận điểm của bản thân, cậu đứng thẳng, khom lưng duỗi cánh tay, cuối cùng duy nhất đầu ngón tay miễn cưỡng chạm vào mặt đất, "Cậu xem, tôi chỉ làm được đến thế."
Kiều Tư Kỳ bán tín bán nghi đứng dậy, bắt chước theo thì chạm được nửa ngón tay.

La Canh thấy thú vị bèn đến góp vui, cả bàn tay thành công áp lên nền nhà: "Ô hô, anh dẻo hơn mấy khứa nè!"
Chu Nhất Luật liếc xéo: "Do chân anh ngắn thôi."
Đầu La Canh đầy sọc đen: "Có giỏi thì làm đi."
Chu Nhất Luật nhún vai, thong dong chấp nhận chiến thư, cúi eo tay nhanh nhẹn duỗi thẳng, đầu ngón tay hướng về phía mặt đất, cuối cùng...!Hức, dừng ở đầu gối.

Chu Nhất Luật 囧, cố làm thêm lần nữa, vội vàng giành thắng lợi!
Rắc.


Thích Ngôn: "..."
Kiều Tư Kỳ: "..."
La Canh: "..."
Tống Phỉ: "Hình như mới có tiếng xương đùi bị gãy thì phải."
Sau tất cả, Kiều Tư Kỳ không thể không thừa nhận giữa người với người luôn luôn tồn tại sư chênh lệch rất lớn.

Có điều chẳng có biện pháp nào chứng minh hành động leo trèo của zombie không phải tiến hóa.

La Canh thấy phiền hết cỡ trước mấy suy luận xoắn xuýt đó, bèn tìm drap giường rồi chạy ra ban công để buông xuống lần hai.

Bốn người bị dọa sợ đến mức tim muốn văng ra, vội vã nối gót.

Một đầu dây được La Canh giữ, đầu còn lại gần như xõa trên nền đất.

Sau tiếng hét: "Đến đây" của La Canh, hai mươi mấy con zombie bu lại, hết cào rồi bắt dây song chẳng ai không thành công!
Ban đầu La Canh nắm chặt ga giường không nhúc nhích, chỉ lặng im quan sát xem có ai bò lên không.

Lâu dần, động tác thay đổi, anh lúc vung lên lúc thả xuống, vài lần còn cố tình vung qua lại trước mặt kẻ địch như mời gọi.

Kẻ biến dị dường như cũng bị cuốn theo dòng cảm xúc nóng nảy gấp gáp, thậm chí có kẻ còn nhảy cẫng lên hòng bắt được nó.

Tống Phỉ cảm thấy hình ảnh này hết sức quen thuộc, bừng tỉnh: "Anh đang thử nghiệm hay là trêu mèo đấy?"
Douma thứ đó rõ ràng là gậy trêu mèo chứ nào phải ga trải giường!
La Canh cũng kịp phản ứng, dù sao kết quả thử nghiệm khá tốt bèn quyết đoán thu đồ.

Nhưng mà vẻ mặt rặt một bộ chưa đã thèm, thậm chí hai mắt còn hơi rơm rớm buồn phiền: "Ui nhớ Bạch Tuyết nhà mình ghê, mới hôm nào ở nhà còn giỡn chơi với nó..."
Bốn người còn lại hoàn toàn chẳng có tâm trạng nghe kể về chú mèo nên mạnh bạo thay đổi chủ đề ----
Chu Nhất Luật: "Nếu đã biết câu trả lời của chúng ta là chính xác thì khi bước vào thực chiến, ta hoàn toàn có thể giành phần thắng."
Kiều Tư Kỳ: "1 vs 1 thì được nhưng một rừng tang thi, chúng ta game over là cái chắc."
Tống Phỉ: "Vậy nên tuyệt đối không lấy cứng đối cứng mà phải tìm cách dẫn chúng đi nơi khác rồi mới hành động."
Thích Ngôn: "Giương đông kích tây?"
La Canh: "Khoan khoan, đợi chút, mấy nhóc còn chưa từ bỏ hả?"
Cả bốn đều bĩnh tĩnh nhìn anh, chẳng nói chẳng rằng.

Khí thế của La Canh yếu ớt dần.

Tống Phỉ hỏi anh: "Nếu không xông pha thì hết thức ăn liệu anh cầm cự được bao ngày?"
La Canh cúi thấp đầu, giọt lệ cay đắng chảy xuống: "Lương thực phòng anh tầm trưa nay là cạn rồi..."
Đơn độc cố thủ trong thành không quá khó khăn nhưng đơn độc cố thủ trong một tòa thành trống rỗng thì chính là tìm chết.

Trải qua một phen giày vò, trời dần chuyển tối.

Năm người nhìn trận gió ào ào dội vào phòng ngủ, áo phao áo lông gì đó đều vô dụng đành nhao nhao cuộn chăn bông, tiếc rằng thiếu thốn nên họ chỉ còn cách dồn vào một chỗ rồi thương lượng kế hoạch phá vòng vây 2.0.

"Chiến thuật của ta là đánh lạc hướng, " La Canh hoặc không làm còn đã làm thì phải làm cho tốt, suy nghĩ chu toàn, "Có thể ném di động ra xa và hẹn giờ phát nhạc, đợi lũ zombie bị thu hút về bên đó thì chạy.

Nhưng mà, bọn chúng không những nghe được mà còn nhìn được, thính lực bị tiếng điện thoại quấy nhiễu song hai mắt thì không, chỉ cần một kẻ phát hiện là hàng ngàn cương thi sẽ lập tức đổ về."
Thích Ngôn nheo mắt, trầm giọng nói."Vậy chọn thời tiết khiến chúng không thể trông thấy ta."
Bốn người anh nhìn tôi tôi nhìn anh: "...!Được."
Một đêm buốt giá.

Chăn bông được treo lên trước cửa chắn gió, năm bạn trẻ hoặc nằm, hoặc ngồi, hoặc lấy thành giường để đu xà, không một ai ngủ.

"Nhìn hộ anh xem cái này thế nào, " La Canh lục lọi được một món vũ khí nhìn như dao lại chẳng lại phải dao.

hai mắt tỏa sáng, "Hàng nhái chính thống dựa trên 56 loại dao ba cạnh quân đội đó nha!"*
*Dao ba cạnh:

Kiều Tư Kỳ khoát tay: "Xin hỏi đã là đồ fake còn có thể chính thống sao?"
La Canh biểu cảm "Đúng là người trẻ tuổi chưa trải sự đời" lắc đầu: "Đừng bao giờ nghi ngờ tay nghề của người bán, cậu cho họ năm sao họ trả cậu một kỳ tích."
Tống Phỉ đang giội nước sôi đun bằng dây mayso lên mặt quạt, tiêu độc không thì không biết nhưng được cái an ủi tâm lý.

La Canh quan sát đã muốn tán thưởng từ lâu: "Vũ khí này của nhóc...!quả là khoa trương!"
Ngược lại, Thích Ngôn quan tâm đến cái thứ đang chìm dưới đáy bình nước sôi hơn: "Chiếc đũa kia ở đâu ra?"
Tống Phỉ: "Ở nhà ăn..."
Chu Nhất Luật: "Đũa ở đó đều là đũa gỗ mà ta?"
Tống Phỉ: "Lấy ở tầng hai chuyên đồ Hàn đó."
Thích Ngôn hoàn toàn câm nín.

Nhưng xét mặt nào đó, thứ này khá thực dụng, đâm một nhát còn chuẩn hơn so với dao.

Bảy giờ kém, sắc trời mờ sáng.

Mọi việc đã chuẩn bị chu toàn chỉ thiếu sương mù.

Tưởng chừng ông trời cũng mong bọn họ tìm được đường sống từ cõi chết, ngày hôm nay không có bất kỳ cơn gió nào, mặt trời rì rì không ló dạng, dẫu trời đã sáng bảnh cũng âm u không thấy gì ngoài lớp bụi trước mặt.


Ngày thứ năm bị zombie vây nhốt, tiếp tục mờ mịt hư vô.

"Tất cả đều chuẩn bị xong rồi chứ?" Thích Ngôn hỏi.

Mọi người: "Đã xong!"
Thích Ngôn gật đầu: "Lấy điện thoại ra đi."
Nháy mắt, năm chiếc di động sánh vai nằm trên mặt bàn --- Iphone của Kiều Tư Kỳ và Thích Ngôn, Samsung của Chu Nhất Luật, Huawei của La Canh và Oppo của Tống Phỉ.

Kiều Tư Kỳ: "Tôi nghĩ Huawei chịu va đập tốt đấy."
La Canh: "Quá khen, tôi thấy Iphone mới đỉnh."
Chu Nhất Luật: "Hàng nội địa thực ra đều chắc chắn..."
Tống Phỉ: "Màn hình của tôi có thể sáng năm phút, thời khắc quan trọng tất có đất dụng."
Thích Ngôn chẳng thèm tranh luận, quét mắt một vòng, không do dự cầm "dế yêu" của Kiều Tư Kỳ.

Lòng Kiều Tư Kỳ nhỏ máu, không nhịn được kháng nghị: "Sao không chọn của bọn họ? Mà rõ ràng cậu cũng dùng Iphone sao không tự ném của mình ấy."
Thấy "nương nương" nhà mình thất sủng, ba bạn học còn lại ngay lập tức "ẵm" về túi, Thích Ngôn thản nhiên liếc Johns: "Di động cậu có ốp chống sốc."
Lý do hoàn hảo không tì vết đến mức dũng sĩ Kiều không tài nào phản bác nổi.

Hai mươi phút sau, năm tráng sĩ vai vác ba lô eo dắt vũ khí phòng thân bò xuống bốn tầng lầu và bốn người an toàn hạ cánh xuống mái hiên che mưa tầng một.

Ngay dưới chân là mặt đất, nếu bọn họ muốn chạy trốn thì chỉ cần nhảy xuống là có thể chạy.

Nhưng trước mắt còn chưa được.

Bởi vì trên ban công phòng ngủ chính giữa tầng hai, ở sâu tận trong cùng, đồng đội của họ đang dốc sức xoay người thò xuống dưới, cố gắng để điện thoại đến gần mặt đất nhất có thể, ấn phát nhạc, sau đó tức khắc khóa màn hình rồi ném ra xa!
Tầng tầng lớp lớp sương bụi hạn chế tầm nhìn còn 2m, cả bốn không rõ tình hình bên Thích Ngôn, đành chờ đợi trong lo lắng.

Cuối cùng, khúc ca vang dội và nhịp nhàng như lưỡi dao sắc bén xé rách làn sương dày đặc, xuyên thấu trời xanh -----
"Thành, Thành, Thành Cát Tư Hãn~~ người phi thường thông minh, quyết đoán anh dũng và văn minh~~ Thành, Thành, Thành Cát Tư Hãn ~~ chẳng biết bao thiếu nữ kiều diễm muốn làm vợ chàng ~~~ hây ha hây ha ~~ khát khao làm tân nương của chàng ~~ hu ha hu ha hu ha ~~"
Bài hát còn chưa phát đến câu thứ ba, giữa sương khói mờ mịt xuất hiện vô số bóng hình, không ngoài dự đoán đều di chuyển về phía cuối ký túc xá!
Thân thể bốn người bạn nhỏ dưới mái che mưa chấn động, vaiz, mở bài này đừng nói là zombie, ngay cả bọn họ nghe xong cũng muốn bay tới.

Thích Ngôn nhanh chóng chạy về tụ họp với bạn bè.

Sương bụi không chỉ tác động lên zombie mà còn ngăn trở tầm nhìn bọn Tống Phỉ, khung cảnh im ắng khiến ta khó lòng phán đoán tình hình đã thành công hay còn tang thi ẩn mình trong đó.

"Xông ra chứ?" Họng Tống Phỉ gần như tê cứng, đều dựa vào hơi thở phát ra âm thanh.

Đến nước này rồi, không đi cũng phải đi.

Thích Ngôn vừa định đáp ứng đã thấy, chẳng biết từ bao giờ có một kẻ biến dị không mặt lắc lư dưới mái hiên che mưa!
Trong số zombie tứ chi không trọn vẹn thì không mặt là loại kinh hãi nhất, bởi vì sau khi cương thi cắn nát mặt, rất ít người tử vong, phần còn lại sẽ sớm bị biến dị trong quá trình gặm con mồi, cuối cùng trở thành zombie không mặt.

Những người khác cũng nhìn thấy, tâm tình vốn trà trề hy vọng tức khắc bị bóng đem che phủ.

Chẳng ai còn rảnh rang truy xét tại sao hắn không bị âm thanh thu hút, điều cần thiết bây giờ là nên đối phó như thế nào.

Xử lý một mình hắn ta không khó nhưng trong lúc đánh nhau ắt sẽ dẫn tới sự chú ý của cương thi khác, đây mới là vấn đề trí mạng!
Kiều Tư Kỳ chỉ chỉ phía trước, gắng sức đè nèn âm thanh: "Gã này không có mắt sẽ không thấy gì, nếu ta lách qua..."
Bờ môi Thích Ngôn mím thành một đường thẳng tắp, có thể lách đương nhiên là giải pháp tốt nhất nhưng khoảng cách giữa hai bên quá gần, mặc dù đối phương không nhìn được và bọn họ có thể duy trì trạng thái im lặng nhưng đừng quên...!
"Bọn chúng vẫn ngửi thấy." Tống Phỉ nói lên vấn đề cơ bản nhất.

Cả bọn từng giao đấu nên biết rõ mất đi đôi mắt không hề cản trở bọn chúng hành động!
Chẳng có nhiều thời gian cho họ trì hoãn bởi tiếng nhạc đầu kia có thể ngoài ý muốn dừng bất kỳ lúc nào, lẽ nào tiếp tục cứng đối cứng, giẫm lên vết xe đổ trước kia?
Dưới tình huống vô kế khả thi, La Canh bỗng nhiên đề nghị như đã dự trước: "Gã ta không ngửi được chúng ta đâu."
Cả bốn đồng loạt nhìn về phía anh.

La Canh rút món thần khí sớm cất trong ba lô ra --- nửa chai xịt chống muỗi Sixgod.

Quân: lúc mình đăng chương này là lúc VN đang chìm trong lỗi lo ngại về dịch Corona.

Nói thật là mình bị dọa sắp phải trữ lương thực, khẩu trang, nước rửa tay, thiếu điều mua cả cái hiệu thuốc về rồi:)) Tâm trạng mình bây giờ y chang Tống Phỉ đó, tưởng tượng ra cả cảnh tận thế chốn hang hóc luôn rồi..