Đại Học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên

Chương 2: 2 Chết Người Rồi Vẫn Không Hiểu Chuyện


Đồ của Lâm Dị bị tịch thu hết rồi.
Đàn anh thích giao tiếp kéo vali đi đằng trước, Lâm Dị bất đắc dĩ theo sau.
Bắt buộc phải giao nộp đồ ra, nếu không đàn anh chắc chắn sẽ xách cổ cậu đến đồn cảnh sát.

Lâm Dị vừa nghĩ đến cảnh mình bị đưa vào đồn, sau đó ngồi giải thích lý do mình mang theo dao kéo dưới cái nhìn soi mói của cảnh sát, là cậu đã căng thẳng đến mức dùng chân đẽo ra được một tòa lâu đài Barbie* luôn á.
* Đồng nghĩa với câu “Dùng chân đẽo ra được ba phòng ngủ một phòng khách”: Cách nói khoa trương thể hiện sự lúng túng, lúng túng đến mức chỉ có thể lấy chân chống đất chứ không nói được lời nào.
Cơ mà lúc vali bị bung ra bất ngờ, cậu cũng đã không ngóc đầu lên nổi* rồi.
* Nguyên văn là xã tử: Ý chỉ làm một việc vô cùng mất mặt ở chỗ đông người, không thể giao tiếp bình thường được nữa.
Lâm Dị ngoài mặt thì thật thà theo sát bước chân của đàn anh, tâm tư lại rất mưu mô.

Cậu đang tưởng tượng, nếu giờ cậu bổ một chưởng lên gáy của đàn anh, thì có cơ hội làm đàn anh choáng váng rồi cướp lại đồ của mình không ta.
Bằng không cũng hết cách rồi, đàn anh này nhìn là biết khó nói chuyện, cậu sẽ không làm nũng để đàn anh thương hại mình đâu.
Đang lúc ngẫm xem tính khả thi của phương pháp này, thì đàn anh bỗng quay phắt lại nhìn cậu.
Lâm Dị tạm đè xuống toan tính của mình, chột dạ đối mặt với đàn anh.
“Nghĩ xong chưa?” Đàn anh bất ngờ hỏi.
Lâm Dị: “Hả?”
Cậu nghĩ, hẳn là không đến mức bị nhìn thấu suy nghĩ chứ, cậu có phải kiểu người viết hết tâm tư lên mặt đâu.
“Đi từ nãy giờ rồi, mỏi chân.” Đàn anh lười biếng tựa vào cột điện, chiếc vali vỡ nát tạm thời được đặt bên chân anh, “Nói chuyện chút đi.”
Lấy ra một điếu thuốc, bật lửa.
Đầu thuốc cháy lên đỏ rực trong thoáng chốc rồi vụt tắt.
Lâm Dị nào biết đàn anh muốn cậu nói cái gì, chỉ đành cúi đầu.
“Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, phản kháng sẽ bị nghiêm trị, đồn cảnh sát cách đây 500 mét.” Đàn anh nhả ra làn khói lượn lờ, khẽ hất cằm, “Trình bày nguyên nhân mang theo dao kéo cho tôi nghe, hay là đến đồn cảnh sát tạm giam ba ngày, dễ chọn mà, đàn em.”

Đúng là dễ chọn thật, Lâm Dĩ nhỏ giọng đáp: “Phòng thân.”
Đàn anh hơi câm nín, thật lâu sau mới hỏi: “Cậu cao bao nhiêu?”
“Hả?” Lâm Dị trả lời, “1m82.”
“Ừm.” Đàn anh gật đầu, “Phòng thân.”
Lâm Dị: “Phòng thân thật mà…”
Đàn anh liếc cậu mấy lần, sau đó ném mẩu thuốc xuống đất rồi giẫm tắt, “Ngoan ngoãn chờ ở đây, lát nữa sẽ có người tới đón cậu, cậu đi theo người ta, tất cả phải nghe theo sự sắp xếp của họ.”
Lâm Dị: “Vâng.”
Thầm nghĩ, trả lời thế thôi, chứ tí nữa ai mà biết.
Đàn anh lấy điện thoại ra: “Bao giờ mới đến? Bên tôi có tên ba gai*, cử hai người qua đây.”
* Ba gai: Bướng bỉnh, hay sinh sự.
Lâm Dị: “…”
Mới hối thúc một lần mà chốc sau đã có tiếng bước chân dồn dập đi đến.
Hai người kia tới rồi, đàn anh liếc Lâm Dị thêm lần nữa: “Đây là một tên tự tìm đường chết, trông chừng cho cẩn thận, nếu không nghe lời cứ gông cổ đến đồn cảnh sát đi.

Lý do ư? Tàng trữ dao rựa.”
Lâm Dị: “…”
Đàn anh đi rồi, Lâm Dị trông thấy anh bước lên chiếc xe buýt dừng ở trạm.
Tên là: Trạm chờ Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên.
Hóa ra đến trường rồi.
Nhưng xung quanh bao la bát ngát, toàn là đất hoang chưa được khai phá, Lâm Dị trông sao cũng không thấy bóng dáng trường Đại học đâu.
Hai người kia dẫn cậu đến một khách sạn, nhưng không ghi lại thông tin hay danh tính của cậu.
Lâm Dị bước vào căn phòng được đặt sẵn mấy chiếc giường tầng.


Không gian phòng đã chật cứng người, tầm mắt của họ không hề nhìn Lâm Dị lấy một lần mà trừng mắt với hai người người ngoài cửa.
Có người nói: “Đàn anh, mấy anh đang giam giữ phi pháp.”
“Đúng đúng, dựa vào cái gì mà bắt giam bọn tôi!”
“Trên giấy báo nhập học của mọi người có ghi, ngày 29 tháng 8 sau khi trời sáng mang thư thông báo đến trường điểm danh, bây giờ là 21 giờ tối ngày 28, chưa đến ngày 29 và cũng chưa hề sáng.” Dẹp đi những câu phàn nàn lũ lượt, một trong hai đàn anh nói: “Trên thư thông báo đã nhấn mạnh, đừng đến sớm, xem ra mọi người không hề đặt nội quy của trường vào mắt.”
Lâm Dị ngồi xuống chiếc giường trống, sau đó ngẩng đầu nhìn hai đàn anh trước cửa.
“Nội quy không phải trò đùa thôi sao?”
“Xin đấy, ai lại xem kiểu nội quy ấy là thật cơ chứ.”
“Làm trái thì sao? Chẳng lẽ sẽ khởi động quy luật gì đấy lấy mạng tôi à?”
“Đừng có mà giả thần giả quỷ, nãy tôi dạo trước trường xem thì thấy có giảng viên đang tiếp đón một sinh viên đến sớm.

Nếu không cho phép đến sớm, sao lại có giảng viên ra đón được?”
“Cậu có chắc người cậu thấy là giảng viên không?” Đàn anh lạnh lùng nói.
Những lời này vừa dứt, đèn trong phòng bỗng tắt ngúm rồi lại sáng lên, bầu không khí vô cùng quái lạ.
Sự kỳ dị đó khiến cho căn phòng im lặng trong chớp mắt, đàn anh nói tiếp: “Mọi người chưa chứng kiến tận mắt nên chưa tin, bọn tôi thấy mọi người không biết gì nên cứu tất cả một lần.

Đương nhiên, chỉ lần này thôi.

Chờ đến hừng đông mọi người sẽ biết nên hay không nên tuân thủ nội quu của trường, chúc mọi người ngủ ngon.”
Lời hắn nói vô cùng nghiêm túc, khiến cho bầu không khí vốn đã đáng sợ nay lại càng trầm lặng hơn.

Hai vị đàn anh rời đi lúc nào người trong phòng cũng không hay biết, chỉ cảm thấy rất rùng rợn.
Lâm Dị nghe thấy mọi người nhỏ giọng thảo luận những câu đàn anh vừa nói.

“Thật hay giả thế, kinh khủng vậy sao?”
“Đùa đúng không trời…”
“Nhưng thú thật thì, có trường Đại học nào đặt ra nội quy thái quá như này đâu.”
Xung quanh có tiếng xột xoạt lật mở quyển Nội quy trường học, “Này là gì vậy… Trường học chỉ có một cánh cổng, nếu phát hiện nhiều cánh cổng thì hãy lập tức đứng im tại chỗ, liên lạc với cố vấn học tập trong khoa, tuyệt đối đừng thử đi vào trong.”
“Khi đang đi trên đường, nếu không cẩn thận sa vào vũng lầy, vui lòng cởi giày và ra ngoài ngay lập tức, nếu nước bùn ngập quá đùi, xin hãy gọi đến đường dây nóng của hiệu trưởng và phòng y tế…”
“Tất cả cửa sổ trong trường đều bị đóng kín, gì vậy chứ, sao mấy cái nội quy này lại không rõ ràng tí nào thế?”
Từng mục nội quy trường học hoang đường được đọc lên, tiếng đọc ngày càng nhỏ, cuối cùng im bặt, ngay cả âm thanh xột xoạt cũng đồng loạt biến mất, trong căn phòng chật chội chỉ còn lại tiếng hít thở khó khăn.
Lâm Dị đang tập trung nghe, thấy những sinh viên kia không có ý định đọc tiếp nữa mới lấy điện thoại ra xem, điện thoại mất sóng rồi.
Khách sạn cũng không có wifi.
Cậu rất muốn đi xem thử có phải cửa phòng bị mấy tên đàn anh kỳ lạ kia khóa rồi không.

Nhưng nghĩ lại bầu không khí bây giờ quái dị như thế, nhất cử nhất động của cậu đều sẽ bị chú ý, lỡ có ai đó hỏi mục đích của cậu là gì, cậu sẽ phải mở miệng trao đổi với họ.
Người mắc chứng sợ xã hội đành bỏ cuộc, xem ra kế hoạch mua vé tàu đến trường sớm hơn một ngày để dễ bề tính toán bị ngâm nước rồi.
Dao kéo cũng bị đàn anh tịch thu mất, Lâm Dị không nghĩ ra được cách nào để rời khỏi đây cả.

Cậu lấy MP4 ra, đeo tai nghe vào tai, tiếng ồn được thu lại trong MP4 vang lên, cậu thích ứng trong mọi hoàn cảnh mà nằm dài trên chiếc giường nhỏ hẹp, lắng nghe tạp âm tự chế.
Thời gian trôi nhanh bước sang ngày 29, bầu trời cũng chuyển mình từ đêm đen qua rạng sáng.
Ngay khi tia sáng đầu tiên khúc xạ lên cửa sổ nhỏ bị vỡ chiếu vào căn phòng, Lâm Dị liền tỉnh dậy.
Cậu quấn dây tai nghe quanh thân máy MP4, chuẩn bị xuống giường rời khỏi đây.

Vừa cất xong MP4 thì ánh mắt cậu thoáng nhìn qua vũng máu đỏ tươi gai mắt ở tầng trên giường đối diện.
Tí tách tí tách tí tách.
Máu thấm ướt chăn nệm nhỏ xuống giường dưới.
Giường dưới đang có người nằm, từng giọt máu lấm tấm trên trán, hắn cảm thấy không thoải mái nên bèn mơ màng vươn tay sờ sờ vết máu bên trên.
Chạm vào như thế làm cho mùi máu tươi nồng nặc lan ra, sự nhớp nháp khó chịu khiến người giường dưới bừng tỉnh.
“A a a a a a a.”
Tiếng kêu thảm thiết vang khắp căn phòng.

Bên cạnh Lâm Dị dường như cũng có tiếng hét chói tai, người kêu kẻ hét phối hợp đánh thức hết mọi người trong phòng, đủ loại âm thanh vang lên, có tiếng người ngã xuống giường, tiếng gào khóc mếu máo, tiếng đập cửa muốn ra ngoài.
Nhưng mặc cho động tĩnh lớn bao nhiêu chăng nữa, thì cánh cửa vẫn bị khóa chặt, những người ngoài kia hẳn là không thèm quan tâm tình hình của tân sinh viên đang như nào, cánh cửa kín kẽ chẳng hề có dấu hiệu muốn mở ra.
Lâm Dị nghe từng tiếng la hét trong phòng, những người ở lại đây tối qua đều là con trai, bảy tám cậu sinh viên bị cảnh trước mắt dọa cho vỡ mật, lần đầu tiên chứng kiến hình ảnh đáng sợ như vậy nhưng không ai phát hiện ra Lâm Dị vẫn luôn giữ im lặng ngồi trong góc phòng.
Một hồi sau cả phòng mới bớt ầm ĩ, có người run rẩy hỏi: “Cậu ta chết rồi? Chuyện… chuyện gì xảy ra vậy?”
Người khác cũng sợ hãi đáp lại: “Hình như… lời họ nói đều là thật.”
Người chết là cậu trai tối qua cãi nhau với đàn anh, cậu ta nói mình đến trường rồi, phát hiện có giảng viên đang tiếp đón tân sinh viên.
“Không đi vào trường mà chỉ ở gần cổng cũng bị xem là… bị xem là ‘đến sớm’ ư?”
“Vậy là vì cậu ta làm trái với nội quy nên mới chết… thảm như vậy…”
Tử trạng thật sự rất kinh khủng, nửa người dưới bị nghiền thành vũng máu, nhìn thôi cũng khiến dạ dày người ta quằn quại.
“Đệt, tôi muốn về.” Có người chịu không nổi nữa, phóng lên đằng trước đập cửa rầm rầm, “Thả tôi ra, tôi muốn về nhà!”
Bầu không khí trở nên náo loạn, những người khác cũng lao tới trước cửa, thậm chí còn có người xô cửa.
Cửa gỗ phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, cánh cửa vốn chẳng hề chắc chắn gì không kiên trì được lâu, rất nhanh đã bị đánh bật ra.
Lâm Dị nhảy xuống giường, chạm vào túi quần, xác nhận MP4 vẫn còn bên trong thì chuẩn bị rời khỏi đây.
Cậu vừa đi được một bước thì đám người xông ra ngoài bỗng đứng im như cọc gỗ, Lâm Dị ngước mắt lên, trước mặt đám cọc gỗ là một người đàn ông cao hơn cậu nửa cái đầu.
Là đàn anh thích giao tiếp kia.
Đàn anh thích giao tiếp dựa lên vách tường, liếc nhìn đám cọc gỗ đang giẫm chân trên cánh cửa.
Bên cạnh có người đi vào căn phòng của họ sau đó trở ra: “Anh Châu, phòng này có một người chết.”
Nghe vậy, đàn anh thích giao tiếp quét mắt nhìn qua đám cọc gỗ: “Chết người rồi mà vẫn không hiểu chuyện? Nội quy có nói không được đến muộn và không được vắng mặt rồi mà? Vội đi đầu thai à?”
Sắc mặt đám cọc gỗ thoáng chốc tái nhợt.
Lâm Dị nhìn dáng vẻ của đàn anh thích giao tiếp kia hình như đã một đêm chưa ngủ, quầng mắt hơi thâm đen.

Anh nghe người bên ngoài báo cáo tình hình người chết ở từng phòng, vô cảm ngáp dài.
Báo cáo xong hết, tất cả tân sinh viên đang nghỉ ngơi trong khách sạn đều được dẫn tới trước mặt anh, anh lười biếng đứng thẳng người lên, vừa ngáp vừa nói: “Tình huống lúc này như thế nào cũng biết rồi ha? Cho nên bây giờ mấy người muốn về nhà tìm mẹ hay ngoan ngoãn đi báo danh, đều tùy mấy người lựa chọn.”

Giải thích: Ý của câu thoại cuối là về chỉ có chết, đi báo danh thì may ra còn sống tiếp được..