Đại Hoan Hỉ

Chương 52

.

.

Đây là sân thượng của công ty Long Tường. Vào những ngày mùa thu, ánh mặt trời giữa trưa là đẹp nhất.

Việt Phồn Tinh kinh ngạc, nói: “Nói đi, nói đi, một chút là được rồi! Đan Giai Nguyệt sama làm thế nào biến anh thành thế này vậy?”

Mục Thiên Nam dụi tắt điếu thuốc, cười hỏi ngược lại, “Anh thay đổi tới mức phải khoa trương thế à?”

Cơn gió thổi qua làm rối tung mái tóc vàng hoe của Việt Phồn Tinh, đáp: “Không phải! Chỉ là em thấy thích thú thôi! Như vậy tốt lắm!”

Hai anh em nhìn nhau.

Cậu em nói với anh hai, “Như vậy thật sự rất tốt!”

Người anh tiếp tục trầm mặc, mỉm cười.

“À, đột nhiên em nhớ tới một chuyện,” Việt Phồn Tinh lại châm một điếu khác, ngẩng đầu nhìn trời, “Em nhớ anh từng hỏi em, cùng là đàn ông, cùng có kết cấu thân thể như nhau, thì ‘chơi’ vui chỗ nào chứ! Em nghĩ là hiện tại anh đã biết rồi phải không nào?”

Điều này làm Mục Thiên Nam nhớ tới người đang nằm ở nhà mình.

“…” Việt Phồn Tinh nhìn thấy ánh sáng lập lòe mang tên ‘hạnh phúc’ trên gương mặt của người luôn luôn lạnh lùng ấy bèn phán một câu, “Được rồi, em vốn định nói, con đường này không dễ đi đâu, nhưng xem ra là không cần rồi!”

Mục Thiên Nam liếc nhìn người đang nói chuyện.

“Luận thân phận, địa vị mà nói, anh không phải một người bình thường, anh được rất nhiều người chú ý và đồng tính luyến ái lại không được xã hội thừa nhận. Xuất phát từ cái nhìn của một người bên ngoài mà nói…” Bác sĩ tâm lý bắt đầu trưng ra dáng vẻ thuyết giáo, “Anh hai à, em cũng là một đồng chí, anh lại vừa bước vào, mẹ của chúng ta sẽ khóc mất —- Từ nay về sau Việt gia vô hậu rồi nha!’

Nghe vậy, hai hàng chân mày của Mục Thiên Nam nhướn lên.

“Cho nên, em mới bảo là không cần phải nói, vì có nói anh cũng đâu có nghe! Từ đó cho thấy, hai anh em chúng ta đều tùy hứng giống nhau!” Việt đại y sư buông tay, nhún nhún vai.

“Đúng vậy! Đối với những thứ mình muốn vô cùng cố chấp, thậm chí là không tiếc trả bất kỳ giá nào!” Qua một lúc sau, Mục Thiên Nam bỗng thốt ra một câu.

Việt Phồn Tinh cúi đầu nhìn ánh lửa trên điếu thuốc vừa mới châm. Hoàn hồn lại, nói: “Được rồi, chúc anh hạnh phúc!”

Thời gian chia xa đã tới, Việt Phồn Tinh nói ‘tạm biệt’ xong, xoay người đi.

Nhìn thấy bóng lưng của em trai, Mục Thiên Nam hỏi: “Không muốn xem kết cục của vụ này sao?”

Việt Phồn Tinh không quay đầu lại, phất phất tay, “Không cần! Chắc chắn là sẽ giống như em đoán! Cho dù là không phải, sau khi anh làm xong, không phải cũng sẽ nói cho em biết hay sao? Cứ như vậy đi, tạm biệt!” Lại phất tay mấy cái, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của Mục Thiên Nam.

Mục Thiên Nam nhìn tàn thuốc trên tay mình, cười cười, “Thật là, rõ ràng đều phải đi xuống lầu, tại sao lại không nói ‘chúng ta cùng nhau đi xuống’ chứ?”

—- Có lẽ, là không cùng đường rồi?

Nhưng ở trên thế giới này, ai sẽ cùng đường với ai đây?

Dù sao, Mục Thiên Nam cũng chỉ biết tới một người — Đó là người đang ở nhà chờ anh.

Có lẽ anh có lý do, cũng có lòng tin, cho dù tất cả người trên thế giới này đều ruồng bỏ anh, người kia vẫn sẽ ở lại.

Bấy giờ, Đan Giai Nguyệt VS Chu Uy An, khai chiến!…. Ờ, dùng cách trầm mặc… Được rồi, cũng không được kịch liệt cho mấy.

Bạn tuyệt đối không thể từ bề ngoài mà nhìn ra được nét tiều tụy của người phụ nữ này. Nên hiểu rằng, cô ta đang ở trong hoàn cảnh hạnh phúc nhất thì bị người mình yêu đá xuống địa ngục. Nhưng cô ta vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn bình tĩnh hơn cả ‘người chiến thắng’. Cô khách khí, nói với Đan Giai Nguyệt một câu ‘Mời ngồi’, rồi mỉm cười nhìn nhân viên phục vụ, gọi điểm tâm và cafe. Đến lúc thức ăn đã được mang lên đầy đủ, cô còn nói với Đan Giai Nguyệt, “Nếm thử đi, cafe và bánh ngọt ở đây khá lắm!”

Có thể ăn được mới lạ đấy… Đan Giai Nguyệt nghĩ, hoặc là, tôi sẽ thành thần.

Chắc cô ta đã biết mình là ‘kẻ thứ ba’ rồi chứ gì? Toát mồ hôi lạnh…

“Cô Chu, xin hỏi cô tìm tôi có việc gì không?” Xin đừng đùa cợt với tôi, tôi sợ nha. Đan Giai Nguyệt nhủ thầm trong bụng.

Chu Uy An hớp một ngụm cafe đang tỏa hương, buông tách xuống, đôi mắt tuyệt đẹp liếc về phía Đan Giai Nguyệt. (Làm Đan Giai Nguyệt hoảng sợ nha…) Cô đang đánh giá đối thủ, lòng cô đang đau buốt, cô không cam lòng, cô hận, nhưng cô chỉ có thể cười.

“Anh đừng khách khí như vậy, anh không phải là bạn của Thiên Nam hay sao? Bạn của Thiên Nam cũng chính là bạn của tôi nha…” Cô mỉm cười, nói: “Chuyện là thế này, hai ngày qua, không biết Thiên Nam tức giận chuyện gì, lại muốn hủy bỏ hôn ước với tôi, tôi hỏi mãi anh ấy cũng không nói nguyên do, cho nên tôi muốn hỏi anh thử xem thế nào! Anh phân tích cho tôi nghe chút đi!”

“Ờ… Ờ… Chuyện này…” Trời ạ, đầu sỏ gây nên mọi chuyện đang ngồi trước mặt cô đấy! Đan Giai Nguyệt rối rắm,”Tôi cũng không rành lắm, chi bằng cô đi nhờ…” Ghê tởm chết đi được….

“Nhưng trong mắt của tôi, anh chính là người thân cận với anh ấy nhất! Nếu như ngay cả anh cũng không biết…” Trông cô ta có vẻ rất đau buồn.

Áy náy, áy náy thật… Đan Giai Nguyệt nhíu mày. Muốn tôi nói thật sao? Nếu như lừa cô ấy như thế thì đúng thật là quá hèn hạ!

“Tôi… không thân với cậu ấy lắm…” Không thể nói, nếu như nói, cô ấy sẽ càng bị tổn thương… Ai có thể chấp nhận được chuyện bạn trai mình bỏ mình là vì đã yêu một người ‘đồng tính’ chứ?

Tới lúc này, Chu Uy An đã thu lại hết toàn bộ cảm xúc trên mặt.

Đan Giai Nguyệt không dám nhìn cô ta.

Cô ta rút một túi hồ sơ ra khỏi chiếc túi đỏ thẫm, đặt lên bàn.

Ý bảo Đan Giai Nguyệt xem.

Đan Giai Nguyệt chần chừ một chút, cầm lên, mở ra xem.

Bên trong có tư liệu của anh, cả một xấp ảnh chụp! —- Đan Giai Nguyệt kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn gương mặt không chút thay đổi của người phụ nữ đối diện!

“Không thân? Anh Đan, anh không biết là anh nói chuyện rất buồn cười hay sao?” Hai mắt cô ta sáng giống như mũi kiếm, như kim châm.