Đại Hiệp Rất Nghèo

Chương 78: Lưu ly

Lục Y Tĩnh thấy Yến Thanh Dịch còn đang ngẩn ngơ liền kéo kéo tay áo của hắn: "Ngươi đến cùng có phải đang cười ta hay không?" Lục Y Tĩnh không vui chu miệng.

"Không... Không cười ngươi." Mặt Yến Thanh Dịch hơi đỏ, hắn vậy mà nhìn chằm chằm ngắm cô nương nhà người ta cả nửa ngày, hơn nữa cô nương này lại là muội muội của Lục Y Ninh. Yến Thanh Dịch nhìn trộm tỷ tỷ mình một chút, phát hiện Tiểu Tiểu vậy mà nhìn hắn chế nhạo, liền lập tức dời ánh mắt, một vẻ có tật giật mình.

"Vậy là tốt rồi." Lục Y Tĩnh thở phào nhẹ nhõm: "Ta gọi là Lục Y Tĩnh, vậy còn người?"

"Yến Thanh Dịch."

Tiểu cô nương ngoắc ngoắc ngón tay với Yến Thanh Dịch, Yến Thanh Dịch không tự chủ được cúi người: "Không khí giữa những người đó trong lúc này rất kỳ quái..." Lục Y Tĩnh chỉ những người chung quanh — tính cả tỷ tỷ của nàng: "Ta có thể chơi cùng người không?"

"Vì sao?" Yến Thanh Dịch không hiểu: "Vì sao lại là chơi cùng ta?"

"Bởi vì ngươi nhìn qua rất trẻ con giống ta đó!" Tiểu cô nương đúng lý hợp tình nói.

"Hả?" Yến Thanh Dịch không thể tin nổi mở to mắt, trẻ con? Hắn?

Có lẽ lúc hắn vừa cùng tỷ phu tiến vào giang hồ thì hắn còn rất trẻ con, nhưng bây giờ?

Hắn tự thấy mình không tệ nha!

"Không sai!" Lục Y Tĩnh nghiêm trang gật đầu, lại lần nữa xác định cảm thấy hài lòng với hắn vì hắn không nghe nhầm. Cái từ trẻ con này chính là chụp trên đầu hắn!

"Sao ta lại trẻ con?" Yến Thanh Dịch không vui hỏi.

"Vừa rồi khi nói chuyện cùng ta mỗi một vấn đề cũng mất một hồi lâu mới phản ứng!" Tiểu cô nương đúng lý hợp tình nói, khiến Yến Thanh Dịch chột dạ rụt đầu: "Hơn nữa, nhìn qua người nhiều nhất chỉ mới mười chín tuổi, tuyệt đối sẽ không quá hai mươi tuổi!" Tiểu cô nương khẳng định gật đầu: "Người chưa quá hai mươi đều là trẻ con!"

Xin nhờ, tuổi cùng trẻ con hay không trẻ con không có liên quan được không? Người như nàng phỏng chừng đến tám mươi vẫn ngây thơ ngốc nghếch như vậy!

Yến Thanh Dịch dở khóc dở cười co rút khóe miệng, thuận tiện còn trợn trừng mắt.

Tiểu Tiểu thấy Yến Thanh Dịch cam chịu không khỏi âm thầm trộm vui vẻ, túm túm tay áo Lệ Thú, cho Lệ Thú một ánh mắt.

Lệ Thú mờ mịt nhìn Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu đau đầu trợn trừng mắt, quyết định tự mình ra trận: "Lục cô nương," Tiểu Tiểu hướng về phía Lục Y Ninh đang nhìn muội muội mình nói."Tĩnh cô nương trước hết cứ ở lại chỗ này đi! Nàng hình như rất thích Tiểu Dịch không phải sao?"

Lục Y Ninh thoáng suy xét, lo lắng nhìn muội muội, muội muội nàng thật sự là rất đơn thuần ngốc nghếch, rất dễ dàng bị mắc mưu lừa gạt. Nàng có thể yên tâm giao muội muội cho người khác sao?

"Các vị, muốn đến chỗ ở tạm của chúng ta ngồi một lát hay không?" Lục Y Ninh mở miệng.

Tiểu Tiểu chần chờ một chút, nhìn về phía Lệ Thú.

"Không cần." Lệ Thú lạnh nhạt mở miệng.

"Là ta đường đột rồi." Lục Y Ninh khẽ cười, cho mình một bậc thang: "Các vị dường như lâu rồi chưa nghỉ ngơi." Lục Y Ninh nhìn thoáng qua Lục Y Tĩnh đang cười rất vui vẻ, khẽ phúc thân: "Tiểu Tĩnh trước hết phiền các vị chiếu cố rồi." Nói xong, Lục Y Ninh liền ưỡn thẳng lưng kiêu ngạo đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng của nàng, Tiểu Tiểu không khỏi thở dài, bản tính cô gái này dường như không xấu, chẳng qua là dùng phương pháp sai thôi.

"Đừng tới gần nàng!" Đột nhiên Lệ Thú mở miệng: "Tiểu Tiểu, dù sao thì cũng đừng tới gần nàng!"

"Vì sao?" Tiểu Tiểu ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt Lệ Thú nghiêm túc, kỳ quái hỏi: "Người có thể lo lắng cho muội muội như vậy dường như không xấu mà!"

"Tin tưởng ta." Lệ Thú nghiêm túc nhìn Tiểu Tiểu: "Người phụ nữ kia có thể để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, trừ với muội muội nàng nàng ta mới có thể hi sinh tất cả, bao gồm cả nàng ta, nếu nàng ta dùng phương pháp đúng đắn, nhưng là..."

"Nàng ta luôn luôn dùng thủ đoạn hèn hạ!" Tiểu Tiểu nói tiếp lời Lệ Thú, phản bội đối phương từng có hôn ước với nàng là Yến gia, phản bội đối phương từng là đồng minh... năng lực xem xét thời thế của Lục Y Ninh rất giỏi, nhưng như thế này thì không khỏi quá mức hèn hạ rồi.

Tiểu Tiểu thấy Lệ Thú nghiêm túc như vậy, liền toét ra một nụ cười an ủi: "Yên tâm đi, Thú ca! Thiếp sẽ cách xa nàng ta!"

Lệ Thú lo lắng liếc Tiểu Tiểu một cái, nhưng một cái liếc mắt này lại khiến Tiểu Tiểu xù lông lên, Tiểu Tiểu chọc vào ngực Lệ Thú không chút khách khí: "Thú ca, biểu cảm kia của chàng là gì hả? Không tin được thiếp?"

Lệ Thú lui về phía sau một bước: "Không có."

Tiểu Tiểu cũng đuổi theo một bước, ngón tay tiếp tục chọc chọc chọc: "Chàng có!"

"Không có."

"Chàng có!"

"Được rồi! Ta có."

"Thiếp chỉ biết chàng không tin được thiếp!" Tiểu Tiểu lập tức bổ nhào lên trên người Lệ Thú: "Phạt chàng dẫn thiếp bay một vòng! Phải dùng tốc độ nhanh nhất nha! Bằng không tiểu tử béo sẽ lại khoe khoang với thiếp, nó đã từng thể nghiệm qua tốc độ sáu ngày bay đến Tây Vực đó!"

"..."

Cũng biết phụ nữ là không thể thuyết phục!

"Tiểu Vân Nhi!" Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu bay được một nửa liền nhìn thấy Lệ Vân đang ôm một bé sơ sinh và Bội Nhi đang chăm sóc hai tiểu quỷ. Tiểu nha đầu không lớn, còn đang nằm trong tã lót.

"Nương!" Lệ Vân giao bé sơ sinh cho bà ngoại, đột nhiên nhào vào trong lòng Tiểu Tiểu: "Nói cho nương biết, muội muội rất đần nha! Muội ý không biết nói!"

"Tiểu tử thối, hồi con bằng tuổi ấy cũng không biết nói!" Tiểu Tiểu quăng cho tiểu tử béo một cái xem thường, tò mò nhìn về phía bé sơ sinh trong lòng Bội Nghi: "Đây là đứa nhỏ nương nhận nuôi sao?"

"Ừm." Bội Nghi đưa đứa bé tới trong lòng Tiểu Tiểu: "Tiểu nha đầu này là trong gia tộc bàng chi của phụ thân con, cha mẹ ruột đều qua đời sớm, chúng ta liền nhận nuôi bé. Tên là Mạc Lưu Ly."

"Lưu Ly?" Tiểu Tiểu gật đầu: "Tên rất êm tai tên đó!" Tiểu Tiểu dường như hiến vật quý nhét Lưu Ly vào trong lòng Lệ Thú: "Thú ca, chàng xem! Chúng ta cũng có con gái nè!"

Lệ Thú luống cuống tay chân đón lấy tiểu nha đầu, cẩn thận từng li từng tí vuốt khuân mặt nhỏ nhắn của Lưu Ly: "Ta nên... Làm sao bây giờ?" Tuy đã từng nuôi Lệ Vân, nhưng người trước mắt là một tiểu nha đầu!

"Nương! Đó là muội muội con đó!" Tiểu tử béo kháng nghị: "Con muốn bế nữa!"

"Hỗn tiểu tử, con làm bé ngã thì làm sao bây giờ!" Tiểu Tiểu vỗ vỗ đầu Lệ Vân.

"Nhưng nương nhìn xem cha cũng không biết làm gì kìa! Vì sao cha có thể ôm mà con không thể?"

"Bởi vì đó là cha con!"

"Cha thì như thế nào?" Lệ Vân bất mãn trợn trừng mắt: "Con còn là ca ca đó!"

"Đương nhiên là cha tương đối vĩ đại! Cha con có thể nuôi con, dạy con võ công!"

"Nhưng cho tới bây giờ cha chưa từng mua đồ chơi cho con, cũng chưa từng mua kẹo!" Lệ Vân than thở.

Tiểu Tiểu lập tức đáp lại: "Bởi vì vị cha đại hiệp kia của con cho tới bây giờ cũng chưa từng có tiền! Nhưng bởi vì con đánh không lại hắn, cũng nói không lại hắn, bởi vậy, con phải nghe hắn! Nếu không, hắn sẽ cho con "hiểu một chút đạo lý"." Dừng một chút, Tiểu Tiểu lại bổ sung một câu: "Đương nhiên, nương càng vĩ đại! Bởi vì nương của con có thể sai khiến cha của con!" Tiểu Tiểu kiêu ngạo ưỡn ngực.

"Rống! Nương người chơi xấu!" Mỗ tiểu quỷ sắc bén chỉ ra.

"Ta chính là chơi xấu đó, có giỏi thì cắn ta đi!" Tiểu Tiểu khiêu khích.

"..." Tiểu quỷ chính là tiểu quỷ, nghe nói như thế, Lệ Vân lập tức bất mãn chu miệng, bĩu môi thì thầm: "Chờ con có con rồi, cũng không cho hai người ôm tý nào! Đúng! Sinh thêm một đứa con gái! Con muốn giấu hết bọn chúng đi!"

"Xin lỗi nha." Tiểu Tiểu nhếch mép: "Chỉ biết Lệ gia các con chỉ có một con trai thôi." Tiểu Tiểu ra vẻ tiếc nuối buông tay, một bên lắc lắc ngón tay, một bên gằn từng chữ nói: "Đến một nửa đứa con gái cũng không có!"

Mỗ tiểu quỷ chỉ chớp mắt, nhìn về phía Bội Nghi, vẻ mặt giảo hoạt: "Bà ngoại, con nói với người, nương nàng cực kỳ mất mặt! Lần ở Thiếu Lâm tự đó..."

Tiểu Tiểu biến sắc: "Tiểu tử thối, con dám nói!"

"Có cái gì không dám? Lần đó nhé, nương con nàng đem... Ô ô ô..."

Tiểu Tiểu bịt miệng của mỗ tiểu quỷ lắm lời một cái, nhân tiện còn bịt kín cả mũi.

"Ô ô ô! Ô ô ô ô ô!"

Cứu mạng a! Mưu sát con trai ruột!

"Ô ô! Ô ô ô!"

Bà ngoại! Cứu mạng!

Thật đáng tiếc, Bội Nghi chỉ ở bên cạnh ngắm nhìn hai mẹ con chơi đùa, hoàn toàn không có ý muốn nhúng tay vào.

Cũng biết là bà ngoại về phe nương mà!

"Ô ô!"

Lão cha!

"Cô bé còn cười với ta, còn cầm lấy tay ta... Ta nên làm cái gì bây giờ?" Lệ Thú ôm Lưu Ly thì thào tự nói.

Được rồi! Có con gái, con trai có thể ném qua tường rồi.

Nói như vậy...

Vì tự cứu lấy mình, cũng chỉ có thể ra tuyệt chiêu thôi! Ánh mắt Lệ Vân trở nên rất kiên định.

"Ê... Ô ô ô ô!"

Mẫu thân đại nhân, xin người buông tha con đi!

Đây là... Tuyệt chiêu?

Có lẽ tiếng kêu của Lệ Vân quá mức thê lương, có lẽ Tiểu Tiểu còn không muốn mưu sát con trai ruột, tóm lại, Tiểu Tiểu hung tợn trừng mỗ tiểu hỗn đản một cái rồi buông bé ra.

Lệ Vân nhẹ nhàng thở ra, càng thêm hiểu thật sâu đạo lý mẫu thân nhà mình không dễ chọc.

Bởi vậy, Lệ Vân chỉ có thể giương mắt ra mà nhìn muội muội mình mà chảy nước miếng, chẳng qua là không đến lượt ôm thôi.

Chẳng qua tiểu quỷ tầm tuổi bé thường rất dễ dời đi lực chú ý, ngay khi Yến Thanh Dịch mang theo Lục Y Tĩnh vào đôi mắt sắc bén của Lệ Vân lập tức bắt được bóng dáng Lục Y Tĩnh.

"Cậu!" Lệ Vân lập tức chạy đến trước mặt Yến Thanh Dịch, mở hai tay ra.

Yến Thanh Dịch hiểu rõ ôm Lệ Vân vào trong ngực, Lệ Vân nhìn thẳng vào Lục Y Tĩnh, khẽ nheo mắt lại: "Cậu, nàng ta là ai vậy?" Lệ Vân rất không lễ phép vươn ngón tay ra chỉ Lục Y Tĩnh.

"Ta?" Lục Y Tĩnh cũng vươn ngón tay ra chỉ vào mình: "Ta gọi là Lục Y Tĩnh."

Tiểu Lệ Vân khẽ chau mày: "Lục Y Tĩnh? Ngươi cùng Lục Y Ninh có quan hệ gì?"

"Đó là tỷ tỷ của ta." Lục Y Tĩnh không hề cảnh giác trả lời Lệ Vân.

Lập tức Lệ Vân dời ánh mắt về phía Yến Thanh Dịch: "Cậu, tại sao Lục gia lại chuyển đến Cổ thành? Tại sao cậu lại có quan hệ với nàng ta?" Đồng thời, ánh mắt Lệ Vân còn có một ý tứ hàm xúc khác: "Kế hoạch của chúng ta còn như cũ không?"

Yến Thanh Dịch chần chờ một chút, gật đầu: "Vì sao có thể chuyển đến Cổ thành... Cậu cũng không rõ lắm. Tiểu Tĩnh là một cô nương tốt, thật... Ách..." Yến Thanh Dịch có chút bí từ, cũng không thể nói trước mặt cô nương người ta là cô nương này ngốc nghếch chứ?"Rất hồn nhiên." Yến Thanh Dịch cứng rắn nuốt vào lời không tốt này, chỉ đành nặn ra mấy chữ như vậy. Yến Thanh Dịch nhìn thoáng qua Lục Y Tĩnh, đồng thời lại bất đắc dĩ thở dài, đặt cô nương này cùng Lệ Vân, đoán chừng cô nương này cũng không đấu lại được nhóc tiểu quỷ ba tuổi.

"Về phần kế hoạch của con..." Trong lòng Yến Thanh Dịch còn chút sợ hãi nhìn tiểu Lệ Vân: "Như cũ, chẳng qua không nên liên lụy đến những người khác..."

"Yên tâm!" Lệ Vân vỗ ngực cam đoan: "Con làm việc, người yên tâm!" Tiểu Lệ Vân hừ lạnh hai tiếng: "Lần trước buông tha ả ta, lần này lại đâm đầu vào, cũng chớ có trách con đấy!"

Yên tâm? Yến Thanh Dịch bĩu môi, không thể yên tâm nhất chính là tiểu quỷ này.