Ánh mặt trời sáng sớm dần xua tan sương mù, ở ngã tư đường, người đi đường cũng dần dần nhiều hơn, Mộ Dung Vân Thiên bất giác thả lỏng dây cương trong tay, để con ngựa chậm rãi bước đi. Cô gái ngồi phía trước đang tò mò nhìn chung quanh, không chịu an phận ngồi yên, hắn cúi đầu, dễ dàng chạm tới mái tóc đen tuyền của nàng, đáy lòng cảm thấy an tĩnh mà ấm áp, hắn hơi hơi thu cánh tay lại, nhốt chặt cô gái trong lòng. Không phải ai cũng có thể có được may mắn mất rồi mà tìm lại được, lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy ông trời ưu đãi hắn. Cưỡi chung một con ngựa với Mộ Dung Vân Thiên, Thịnh Bảo Hoa ngồi trước mặt hắn cũng cảm thấy trong lòng không yên, bởi vì nàng bỗng nhiên không hiểu được tâm tư của hắn nữa. Một kẻ từ trước đến nay bề ngoài thì ôn hòa kỳ thật trong lòng luôn cách xa người ta tới ngàn dặm như hắn, đột nhiên lại trở nên hoà nhã dễ gần như vậy, thực là khiến nàng cảm thấy sợ hãi. Vốn trước đây nàng đã định ôm uất ức mà quay về Bảo Vân sơn, nhưng nghe được tin Khúc Thanh Thương không những hạ độc nàng, lại còn vu cho nàng tội ăn trộm Thu Thủy Tập, lúc đó tức giận lên, mới hung hăng chạy đến thành Quy Hưu trả thù. Nhưng chuyện Thịnh Bảo Hoa trộm Thu Thủy Tập rồi bỏ trốn mà giang hồ đồn đại, bởi vì có Mộ Dung Vân Thiên thanh minh cho nàng, hơn nữa Minh chủ Vương Cảnh Ngôn cũng không truy cứu, cho nên thành ra sống chết mặc bay. Hơn nữa Thịnh Bảo Hoa cũng không bị quấy nhiễu vì lời đồn đại kia, bởi vì trong lúc tin đồn còn đang huyên náo thì nàng lại đang sống trong sơn cốc, đợi tới khi nàng thực vất vả mới tìm được tới thành Quy Hưu, Mộ Dung Vân Thiên người ta lại không biết mắc bệnh thần kinh gì, đột nhiên thanh minh cho nàng, khiến cho nàng cảm thấy việc trả thù này giống như một quyền đánh vào bịch bông, thực không thuận tay. Trước đây, nàng đã phải suy nghĩ rất lâu xem khi gặp Mộ Dung Vân Thiên thì phải làm thế nào, nhưng khi thật sự nhìn thấy hắn ở trước cửa khách điếm, theo bản năng, nàng liền lựa chọn cách thức mau lẹ, đơn giản, bình thản đối mặt… Trong lúc Thịnh Bảo Hoa miên man suy nghĩ, con ngựa ngừng lại. “Bảo Bảo, tới nơi rồi.” Mộ Dung Vân Thiên nhảy xuống ngựa, đưa tay đỡ nàng. Thịnh Bảo Hoa phục hồi tinh thần, để hắn đỡ xuống, sau đó đánh giá Mộ Dung phủ trạch một chút, gật gật đầu, “Thực bề thế oai nghiêm, nhưng mà không lớn bằng Phi Thiên trại.” Mộ Dung Vân Thiên bật cười, giao dây cương cho hạ nhân đứng chào đón, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Thịnh Bảo Hoa, “Vào đi thôi.” Thịnh Bảo Hoa gật gật đầu, nhìn thoáng qua nam tử bên cạnh, nghĩ thầm như thế này thì tám phần là sẽ đụng phải Khúc Thanh Thương. Nàng cười trộm giơ tay giữ chặt góc áo của Mộ Dung Vân Thiên. Vừa mới chạm đến góc áo của hắn, bàn tay nàng đã bị hắn giữ lại, khóe miệng Thịnh Bảo Hoa xị xuống, vốn tưởng rằng hắn sẽ hất tay nàng ra, không cho nàng lôi kéo áo của hắn, lại không ngờ hắn cứ như vậy mà nắm tay nàng, dẫn nàng vào phủ. Lá gan nhỏ của Thịnh Bảo Hoa run lên, nhìn trộm hắn, lại đụng phải ánh mắt ôn nhu như nước của hắn, không khỏi hoảng sợ, nhanh chóng nhắm mắt lại… Quả nhiên vô cùng quỷ dị… Mộ Dung Vân Thiên ôn nhu như nước… Cụm từ này nghe thế nào cũng thấy quỷ dị… “Làm sao vậy?” Mộ Dung Vân Thiên thấy nàng lầm bầm một mình, không khỏi hiếu kỳ hỏi. “Aha ha… Không có gì…” Thịnh Bảo Hoa pha trò, sau đó tầm mắt dừng lại, nàng mở trừng hai mắt, nhìn về thân ảnh đang luyện kiếm trong viện, ngây thơ hỏi, “Ủa, sao Khúc cô nương lại đây?” Mộ Dung Vân Thiên cứng người một chút, quay đầu lại nhìn về phía Khúc Thanh Thương đang lấy hoa cỏ trong viện làm vật trút giận. Khúc Thanh Thương đêm qua gặp ác mộng cả đêm, sáng sớm muốn tìm Mộ Dung Vân Thiên lại được cho biết gia chủ đã xuất phủ, hơn nữa lại nghe thấy chuyện đêm qua cả phủ náo loạn chỉ vì một cây mộc trâm, trong lòng không vui, rút kiếm múa loạn một trận. “Khúc cô nương buổi sáng tốt lành ~” Thịnh Bảo Hoa thập phần lễ phép giương giọng chào hỏi. Khúc Thanh Thương đang phi thân nhảy lên lập tức “xoạt” một tiếng ngã ngồi trên mặt đất, nàng ta quay đầu lại, sắc mặt trắng bệch, liền nhìn thấy Thịnh Bảo Hoa đứng phía sau Mộ Dung Vân Thiên, đang nhìn nàng ta cười toe toét, chính là kẻ đã khiến nàng ta gặp ác mộng cả đêm qua, Thịnh Bảo Hoa! “Đại hiệp, Khúc cô nương rất quen biết với huynh sao?” Thịnh Bảo Hoa nháy mắt, nhìn về phía Mộ Dung Vân Thiên, lúc ở Bạch Hồ sơn trang, bọn họ luôn tránh xuất hiện trước mặt người khác, hiện giờ gặp nàng ta ở Mộ Dung phủ, lời dạo đầu như vậy xem ra cũng rất tự nhiên đi. “Khúc cô nương là Các chủ Thương Nhan các, đặc biệt tới tham gia lễ tang của đại ca ta.” Mộ Dung Vân Thiên thản nhiên nói. Sắc mặt Khúc Thanh Thương càng trắng, nàng ta trừng mắt nhìn Thịnh Bảo Hoa, vẻ mặt không dám tin, rõ ràng nàng trúng lục nhan đã chết rồi, làm sao có thể… “Ồ.” Thịnh Bảo Hoa gật gật đầu, sau đó cười híp mắt đi đến bên cạnh Khúc Thanh Thương, “Khúc cô nương, đã lâu không gặp.” Khúc Thanh Thương nhìn gương mặt đã dọa nàng ta cả đêm, bàn tay cầm kiếm bỗng nhiên run lên, giống như bị khống chế, trực tiếp đâm thẳng vào Thịnh Bảo Hoa. Thịnh Bảo Hoa còn chưa kịp phản ứng, Mộ Dung Vân Thiên đã lướt qua người nàng, một tay ôm Thịnh Bảo Hoa vào lòng bảo vệ, một tay bẻ thanh kiếm trong tay Khúc Thanh Thương thành hai đoạn. Khúc Thanh Thương nhìn chằm chằm đoạn kiếm gãy trong tay mình, chỉ nghe thanh âm của Mộ Dung Vân Thiên lạnh lẽo tận xương vang lên bên tai, “Khúc các chủ, cô định làm gì khách của ta vậy?” Nàng ta rùng mình một cái, tầm mắt dừng trên mặt Thịnh Bảo Hoa, tinh tế đánh giá một phen, lại liếc mắt nhìn bóng dáng trên mặt đất. Tốt lắm, không phải quỷ, là người. Là người là tốt rồi. Nàng ta sợ quỷ, nhưng đối phó với người thì nàng ta có rất nhiều cách. Đã có thể giết một lần, đương nhiên nàng ta cũng có thể ra tay lần thứ hai, nàng ta thật muốn nhìn xem Thịnh Bảo Hoa đến tột cùng là có mấy cái mạng! “Ánh mắt Khúc cô nương thật đáng sợ.” Thịnh Bảo Hoa nhíu nhíu mày, cong miệng oán hận. Mộ Dung Vân Thiên vỗ nhẹ nhẹ lưng nàng, “Sớm như vậy, hẳn là chưa ăn sáng đi, ta đưa nàng đi ăn.” Giống như để hưởng ứng lời nói của Mộ Dung Vân Thiên, bụng Thịnh Bảo Hoa lập tức kêu lên ‘ọc ọc’, sau đó nàng sờ sờ bụng cười hắc hắc. “Đi thôi, đầu bếp trong phủ cũng không tệ lắm, hẳn là nàng sẽ thích.” Chủ động dắt tay nàng, Mộ Dung Vân Thiên cười một tiếng, trực tiếp dẫn nàng vào trong. Tầm mắt oán độc gắt gao quấn quít lấy bóng lưng Thịnh Bảo Hoa, gương mặt xinh đẹp vặn vẹo, Khúc Thanh Thương không rõ, tiểu nha đầu không biết trời cao đất dày như Thịnh Bảo Hoa kia rốt cuộc có gì tốt hơn nàng ta. Thịnh Bảo Hoa đã đi được vài bước đột nhiên quay đầu lại, nhếch môi nhìn nàng ta cười, trong mắt đầy vẻ khiêu khích. Khúc Thanh Thương ngẩn ra, lại tỉnh lại, nàng ta đuổi theo ngăn bọn họ lại, “Đêm qua ngươi cố ý giả thần giả quỷ dọa ta?” Thịnh Bảo Hoa chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội, “Giả thần giả quỷ?” “Đừng có giả ngu! Rõ ràng ta đã hạ độc, vì sao ngươi lại không chết? Vì sao phải giả như không có việc gì? Ngươi rốt cuộc có mục đích gì?” “Khúc các chủ!” Mộ Dung Vân Thiên lạnh giọng quát. “Gia chủ! Rõ ràng nàng ta nhớ được tất cả mọi chuyện! Nàng ta quay về là để báo thù!” Khúc Thanh Thương kêu lớn. Mộ Dung Vân Thiên giật mình, quay đầu nhìn Thịnh Bảo Hoa một cái, Thịnh Bảo Hoa đang rối rắm, gương mặt bánh bao đầy vẻ ủy khuất. “Khúc Các chủ, Thương Nhan các công việc bề bộn, ta không lưu khách nữa.” Thu hồi tầm mắt, Mộ Dung Vân Thiên trầm giọng nói. Khúc Thanh Thương không dám tin nhìn Mộ Dung Vân Thiên, “Gia chủ…” Thịnh Bảo Hoa kéo ống tay áo Mộ Dung Vân Thiên, “Báo thù cái gì vậy? Khúc cô nương đang nói cái gì vậy?” Mộ Dung Vân Thiên nghiêng đầu nhìn nàng một cái, sờ sờ đầu nàng, mỉm cười, “Khúc các chủ nói đùa thôi, không cần để ý.” “Ồ.” Thịnh Bảo Hoa gật gật đầu, “Ta đã đói bụng.” “Vậy đi dùng bữa sáng thôi.” “Được.”