- Khốn kiếp, muốn đùa giỡn với chúng ta à? Gọi ông chủ của các người tới đây!
Một vị công tử trẻ tuổi vươn tay vỗ một cái thật mạnh lên bàn trà, ly rượu; bình rượu; gạt tàn thuốc; đĩa trái cây đều rung rinh ngã xuống đất. Vốn xung quanh đây có rất nhiều cô gái trang điểm xinh đẹp ngồi vây quanh nói chuyện cười đùa, bỗng bọn họ đều biến sắc, không kìm được mà đứng phắt dậy, chăm chú nhìn về phía bên này, trên mặt tràn đầy vẻ khẩn trương và sợ hãi.
Tiêu Thiên không có vỗ bàn, vẫn ngồi vững vàng tại chỗ, trên mặt phủ đầy sương lạnh.
Mấy vị con cháu quan lại khác đi chung với cậu ta thì vén tay áo lên, tinh thần xúc động hăm hở.
Một thanh niên toàn thân tây trang, chân mang giày da liên tục hướng mấy vị công tử khom lưng, cười xòa. Thoạt nhìn người đó giống như là quản lý quán bar.
Tiêu nhị ca là khách quen của bán bar, mấy vị công tử khác cũng đều là những khuôn mặt rất quen thuộc. Quản lý rất rõ ràng thân phận của bọn họ, lại lịch cao cao tại thượng, chính là tồn tại mà bọn họ không thể đắc tội.
Không chỉ nói Tiêu gia là siêu cấp đại hào môn uy chấn tứ hải như thế, mà cho dù mà mấy vị tiểu đệ của Tiêu nhị ca cũng đều là con cháu thế gia, tất cả bọn họ đều có thân phận không thể xem thường. Người đang nổi giận vỗ bàn chính là con của Phó cục trưởng ở thủ đô này, đang quản lý tất cả những lãnh đạo cấp cao ở những chỗ ăn chơi của toàn thành phố này. Người này chỉ cần tùy tiện nói một câu đã có thể khiến quán bar Tinh Ngữ rơi vào sóng gió.
Dĩ nhiên quán bar Tinh Ngữ có thể phát triển đến tình trạng lớn như vậy ở thủ đô, thì bất kể là mặt trước hay mặt sau đều có người bảo bọc. Muốn ở thủ đô mở một chỗ ăn chơi mà chỉ có tiền cũng vô dụng, nếu không có quan hệ rộng thì dù cho cậu có nhiều tiền thế nào cũng uổng công thôi, chỉ một cảnh sát nho nhỏ ở đồn công an cũng có năng lực khiến cậu phải đóng cửa.
Nhưng đó cũng không có nghĩa là quán bar Tinh Ngữ có thể đắc tội với một nhân vật trâu bò như Tiêu nhị ca.
Những nhân vật lớn ngầm bảo bọc sau lưng chỉ có thể ra mặt vào thời điểm mấu chốt mà thôi, còn về những mối quan hệ hàng ngày phải dựa vào quán bar tự mình đi xử lý. Có nhân vật tai to mặt lớn nào mà sẵn lòng suốt ngày cầm giấy vệ sinh, canh chừng có việc gì thì chạy tới chùi đít chứ?
- Gọi ông chủ của các người ra đây, gọi Bao Sư Hoa ra đây, không nghe ta nói gì hả?
Công tử của Phó cục trưởng rõ ràng đang rất tức giận, mắt thấy quản lý cứ lờn vờn, nghiêng nghiêng vẹo vẹo một chỗ không chịu di chuyển theo lời của cậu ta thì nhất thời thuận tay cầm một ly bia trên bàn lên, hất vào mặt người quản lý.
Quản lý không kịp né tránh, vừa vặn bị hất trúng mặt.
Một đám cô gái thét ầm lên.
- Ôi! Tiểu Quế Tử, làm gì vậy chứ? Sao lại tức giận đến vậy chứ?
Đúng vào lúc này, phía sau chợt truyền đến một giọng nói không âm không dương.
Vừa nghe đến giọng nói này, quán bar nhất thời xôn xao, tất cả mọi người đều tự động nhường đường.
Tiểu Quế Tử đang nổi đóa tức khắc trở nên lúng túng, một chân của cậu ta vốn đặt ở trên salon vội vàng bỏ xuống, trên mặt có thêm vài phần ngượng ngùng.
- Uông nhị ca.....
Có thể khiến cho công tử của Phó cục trưởng trong nháy mắt biến sắc, cũng không biết vị Uông nhị ca này lại là loại nhân vật tai to mặt lớn khó lường đến bậc nào?
Uông Nhị Ca cũng chính là vị thanh niên có giọng nói không âm không dương kia, từ ngoài vòng vây nam nữ, chậm rãi đi đến. Vị Uông Nhị Ca này có vóc người cũng không quá cao, dáng người hơi gầy còm, nhưng tuyệt đối không hề yếu ớt, nhìn qua có vẻ rất cường tráng. Cậu ngó xung quanh một lượt, vẻ mặt ngạo nghễ, tuy nhiên sắc mặt cậu ta có vẻ xanh xao, cũng không biết có phải là do ngọn đèn của quán bar chiếu vào hay không.
- Ha ha, Tiêu Nhị Ca cũng ở đây à? Đã xảy ra chuyện gì mà nóng nảy đến như vậy?
Ánh mắt Uông Nhị Ca đảo qua mặt của Tiểu Quế Tử, rơi vào trên người Tiêu Thiên, dừng lại một chút, rồi vừa cười vừa nói, giọng điệu có chút thay đổi, không còn là loại dạy bảo cao cao tại thượng lúc trước nữa.
Uông Nhị Ca có thể dạy bảo Tiểu Quế Tử nhưng nếu đối tượng là Tiêu Nhị Ca thì hiển nhiên không phải ai cũng có thể giáo huấn được.
Tiêu Thiên hừ một tiếng, không hề phản ứng lại, cũng không có đứng dậy.
Cậu quả thật không ưa cái đức hạnh không âm không dương của Uông Thuật Đồng, hoàn toàn không giống như một người đàn bà nữ tính, cũng không giống với một cô gái thuần khiết.
- Uông Nhị Ca à! Là như vầy, có người trộm ví tiền của Tiêu Nhị Ca.
Tiểu Quế Tử sợ bọn họ dây dưa một hồi sẽ dẫn đến mâu thuẫn, nhanh chóng lên tiếng giải thích.
Anh em trong vòng quần là áo lượt ở thủ đô đều biết Tiêu Nhị Ca và Uông Nhị Ca luôn bất hòa, Tiêu gia và Uông gia cũng không cùng đường. Hai vị nhị ca tuy đều là khách quen của quán bar Tinh Ngữ, nhưng đều đến vào các thời điểm khác nhau, nước sông không phạm nước giếng.
Mấy năm trước đây, lúc Tiêu Thiên và Uông Thuật Đồng còn đi học, tình hình cũng không ôn hòa như vậy. Chia làm hai phe, hễ động một chút là đánh nhau. Tiêu Nhị Ca có vóc người cao lớn, thân lại mang công phu, thường xuyên đánh uông Nhị Ca mặt mũi bầm dập. Tuy nhiên Uông Nhị Ca cũng không lúc nào ngừng trù tính kế hoạch hãm hại Tiêu Nhị Ca, khiến Tiêu Nhị Ca không ít lần ngậm bồ hòn.
Hai người coi nhau như là kẻ thù!
- Có chuyện như vậy sao?
Lúc này, ngay cả Uông Thuật Đồng cũng biểu hiện kinh ngạc.
Quán bar vốn là nơi long xà hỗn tạp, bị người khác đánh cắp vật gì đó cũng là chuyện rất bình thường, nhưng trộm ví tiền của Tiêu Nhị Ca là chuyện rất không bình thường. Một khi bị bắt lại thì hậu quả chắc chắn rất nghiêm trọng. Có lẽ căn cứ theo quy định của pháp luật trộm một cái ví tiền không đủ để phạt, nhưng phải xem đối tượng hắn trộm là ai mới được, chỉ cần khiến cho hắn muốn sống không được, muốn chết không xong, dẫn về đồn công an uống nước trà là được.
- Tiểu Sơn, tại sao ông chủ của các người còn chưa tới?
Uông Thuật Đồng lập tức chuyển hướng sang người quản lý mặt mày rũ rượi kia, cau mày hỏi.
Ví tiền của Tiêu Thiên bị người khác đánh cắp, đây không phải là vấn đề tiền bạc, mà chính là vấn đề mặt mũi. Bao Sư Hoa cũng quá chậm chạp. Ở trong vòng quần là áo lượt ở thủ đô, nhân vật có cấp bậc "Đại ca" như Tiêu Thiên và Uông Thuật Đồng, cũng không có mấy người. Bất kể là đắc tội vị nào cũng đủ khiến cho chỗ làm ăn này dẹp bỏ.
Tiểu Sơn vội vàng nói:
- Uông Nhị Ca, Bao tổng sẽ lập tức tới ngay, lập tức tới ngay...
Giọng nói đã bắt đầu run run.
Đắc tội với một vị Nhị Ca đã khủng khiếp lắm rồi, bây giờ lại có đến tận hai vị Nhị Ca, hắn vẫn còn muốn sống tiếp.
- Làm phiền, làm phiền.... thật ngại ngùng.....
Mọi người đang nói chuyện, bỗng có một người đàn ông trung niên thở hồng hộc chạy đến, hắn chính là Bao Sư Hoa - ông chủ của bán bar Tinh Ngữ. Kỳ thật Bao tổng rất kiêu ngạo, không vì cái gì khác, chỉ vì tên của hắn - Bao Sư Hoa - Bạo Cúc Hoa!
Thật không biết lúc trước khi cha hắn đặt tên cho hắn, rốt cuộc nghĩ thế nào.
Tuy nhiên dường như ở một niên đại nào đó, hoa cúc là một loài thực vật có thể dùng để thưởng thức, cũng có thể pha trà. Ai biết trải qua mấy thập niên, không ngờ lại phát sinh loại chuyển biến kinh thiên này.
Quả nhiên là người tính không bằng trời tính!
- Tiêu Nhị Ca, Uông Nhị Ca cũng ở đây... Thật xin lỗi... xin lỗi, tôi đã tới chậm, xin lỗi, xin lỗi...
Bao Sư Hoa vừa chen vào, lập tức cuống quýt cúi đầu, khom lưng, cầm một tờ khăn giấy trong tay, liên tục lau mồ hôi, trong đầu âm thầm kêu không xong rồi.
- Bao tổng à! Ta nói ngươi đã xảy ra chuyện gì vậy? Chỉ một quán bar mà cũng không quản lý được, bừa bộn, loại người gì cũng có, ngay cả túi của Tiêu Nhị Ca - bạn tôi mà cũng dám trộm! Chuyện này, ngươi nhất định phải cho chúng tôi một lời giải thích đàng hoàng.
- Đương nhiên đương nhiên, xin lỗi, xin lỗi, đều tại tôi đều tại tôi...
Vị Bao tổng này dường như đặc biệt thích nói chuyện, nói cái gì cũng lặp lại liên tục hai lần:
- Tiêu Nhị Ca, ngài tổn thất bao nhiêu vậy? Tôi sẽ bồi thường!
Tiêu Thiên liếc thân hình mập mạp của Bao Sư Hoa một cái, nhàn nhạt lên tiếng:
- Bao tổng, vấn đều mấu chốt không phải là tiền nhiều hay ít, nếu như mỗi chỗ ăn chơi đều giống như quán bar Tinh Ngữ, khắp nơi đều là người tay chân không sạch sẽ thì về sau chúng tôi làm sao dám tới nữa chứ? Tiền không phải là vấn đề, ví của tôi, ông nhất định phải tìm trở về, còn có tên trộm ví kia, ông cũng phải tìm ra cho tôi!
- Việc này, việc này... Tiêu Nhị Ca à, tiền nhất định phải bồi thường... Tiêu Nhị Ca xem trọng lão Bao tôi, bằng lòng đến chỗ này, đó chính là vinh hạnh của tôi. Tôi làm sao có thể khiến cho Tiêu Nhị Ca chịu bất cứ tổn hại nào được chứ? Tiêu Nhị Ca, Quế ca... Mấy vị thiếu gia cho lão Bao tôi chút mặt mũi, chúng ta vào trong uống một chén, coi như tôi nhận lỗi với các vị, có được hay không?
Bao Sư Hoa rõ ràng là một tay giang hồ lão luyện, Tiêu Thiên so với hắn nhỏ hơn mười mấy tuổi, về phần Tiểu Quế Tử càng nhỏ hơn cũng chưa đến hai mươi. Hắn đều dùng cách gọi giống nhau, gọi là "Ca". Hơn nữa, chuyện như vậy vốn không thể giải quyết trước mặt mọi người.
Thấy Bao Sư Hoa hiểu chuyện như vậy, ngược lại Tiêu Thiên cũng không tiện làm quá, gật đầu một cái, đứng dậy.
- Uông Nhị Ca...
Bao Sư Hoa vội vàng hướng Uông Thuật Đồng cúi đầu.
Uông Thuật Đồng vung tay lên, lười biếng nói:
- Bao Tổng, ông đi đi, không cần quan tâm tôi, tôi uống rượu là được rồi.
- Dạ dạ, đa tạ Uông Nhị Ca đã giúp đỡ. Tiểu Sơn à! Nhất định phải phục vụ mấy vị thiếu gia thật tốt...
Thật vất vả mới đem trò hài nơi này giải quyết, Bao Sư Hoa cùng đám người Tiêu Thiên đi về phía văn phòng. Sau lưng vang lên một trận tiếng cười, rõ ràng là đám người Uông Thuật Đồng cùng mấy công tử quần là áo lượt đang chê cười Tiêu Thiên.
Tiêu Nhị Ca vừa bước vào quán bar, kết quả ví tiền lại bị người khác trộm, trò cười này nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ. Đoán chừng không đến mấy ngày sẽ lan truyền khắp vòng tròn quần là áo lượt ở thủ đô.
Tiêu Thiên chợt dừng bước chân.
Bao Sư Hoa lại càng hoảng sợ, vội vàng cúi đầu khom lưng, liên tục nói:
- Tiêu Nhị Ca, xin lỗi... thật xin lỗi, đều là lỗi của lão Bao tôi, xin ngài hãy cho tôi chút thể diện... cho chút thể diện, bên này, xin mời ngày đi bên này...
Nếu như hôm nay hai vị Nhị ca đánh nhau ở đây, người xui xẻo trăm phần trăm chính là Bao Sư Hoa hắn. Hắn bị đánh không nói làm gì, còn phải bỏ ra rất nhiều tinh lực đi mời nhân vật tai to mặt lớn đứng ra nhận lỗi với hai vị Nhị Ca.
Quả thật hắn không đắc tội nổi hai vị thiếu gia này.
Vẻ mặt Tiêu Thiên âm trầm, lần nữa cất bước đi về phía trước.
Đi chưa được mấy bước, Tiêu Thiên chợt dừng bước, trợn to mắt, bày ra vẻ mặt không thể nào tin nổi.
- Anh?
Người đang đứng cách đó không xa nhìn cậu, chẳng phải là Tiêu Phàm hay sao?
Tiêu Thiên cũng không ngờ là cậu có thể gặp anh cả ở quán bar Tinh Ngữ này.
Trong trí nhớ của cậu, Tiêu Phàm chẳng bao giờ đến bất kỳ chỗ ăn chơi nào cả.
Hôm nay, anh ấy làm sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Mấy người Tiểu Quế Tử cũng dừng bước một cách rất tự nhiên, trên mặt bọn họ có chút khó hiểu.
Chưa ai trong bọn họ nhìn thấy qua Tiêu Phàm.
Tuy nhiên toàn thân Tiêu Phàm mặc đường trang màu trắng, chân mang một đôi giày vải dệt thủ công màu đen, quả thật hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh của quán bar Tinh Ngữ, tức khắc thu hút ánh mắt của vô số người.
Đám người Uông Thuật Đồng đứng cách đó không xa cũng nhìn thấy Tiêu Phàm, bọn họ thấy Tiêu Thiên bỗng dưng ngừng lại, mặt tươi cười bước ra tiếp đón thì cũng có chút khó tin, nhịn không được hỏi:
- Uông Nhị Ca, đó là ai vậy?
Uông Thuật Đồng cười lạnh, nói:
- Đại thiếu gia của Tiêu gia, một thần côn!
Giọng nói tràn đầy sự khinh thường.
Cũng không thể trách thái độ của Uông Nhị Ca như thế, so với anh cả Uông Thuật của hắn, Tiêu Phàm ở trong mắt các trưởng bối chẳng là cái gì cả.
Hai vị đích tôn của Tiêu gia, một người là thần côn, một người là công tử quần là áo lượt, Tiêu gia xem như là không có người nối nghiệp rồi!