Thật ra chuyện này vẫn chưa gây được tiếng vang quá lớn.
Yến Tây Lâu chạy ra khỏi trại, sau đó lại cùng với Yến Đông Lâu, hai anh em toàn thân ướt nhẹp trở về nhà. Rất nhiều người dân ở Tây Trại đều thấy, nhưng bọn họ chỉ cảm thấy hơi kinh ngạc thôi. Mặc kệ trước kia Yến Tây Lâu là loại người gì, thì thời gian mười năm cũng đủ để cho thôn dân ở Tây Trại này quên đi quá khứ. Hôm nay, Yến Tây Lâu trong mắt tất cả thôn dân ở Tây Trại này chỉ là người điên.
Mặc dù trước đó, Yến Tây Lâu chưa bao giờ chạy loạn, là một người “Văn điên”, nhưng không có nghĩa là thỉnh thoảng hắn chạy ra ngoài sẽ dẫn đến một trận sóng to gió lớn.
Người điên mà, chạy loạn khắp nơi là chuyện bình thường.
Đây không phải là Yến Đông Lâu tìm ca ca hắn trở về sao? Đoán chừng trên đường đi bị rơi xuống nước, có lẽ Yến Đông Lâu đã cứu hắn lên.
Nhưng chuyện này không thể giấu Đặng Thông Thiên được. Bởi vì trên thực tế, Đặng Thông Thiên chính là người đứng đầu Tây Trại, cần phải cho hắn biết chuyện này. Ngộ nhỡ sau này tình huống của Yến Tây Lâu phát sinh dị biến thì Đặng Thông Thiên cũng có chuẩn bị tâm lý trước.
Đặng Thông Thiên vừa nghe Tiêu Phàm nói thì hai mắt hắn trợn rất to, hoàn toàn không dám tin đó là sự thật.
- Chờ, chờ một chút... Tiêu tiên sinh, ngài nói Tây Lâu luyện Ngũ Lôi Chưởng? Chuyện này sao có thể... Tôi cũng hắn làm bạn bè nhiều năm như vậy....
Đặng Thông Thiên bối rối, giơ tay lên, huơ huơ liên tục, miệng lẩm bẩm.
Đặng Thông Thiên đương nhiên biết Ngũ Lôi Chưởng. Hắn tu luyện Hồng Sa Chưởng, chính là một nhánh ngoại môn của Ngũ Lôi Chưởng, hắn cũng từng nghe cha hắn nhắc tới Ngũ Lôi Chưởng có uy lực cực mạnh. Mấy năm nay, dương khí quá thịnh, khiến hắn cảm thấy đủ loại khó chịu. Đặng Thông Thiên từng nghĩ, nếu như có thể tìm được phương pháp tu luyện Ngũ Lôi Chưởng để điều hòa thì biết đâu có thể chữa lành tâm bệnh của mình.
Công phu ngoại gia kém xa tu vi nội gia, đó cũng chính là điểm thiếu sót trí mạng của Hồng Sa Chưởng.
Đặng Thông Thiên hoàn toàn không ngờ một cao thủ tinh thông Ngũ Lôi Chưởng luôn sinh sống bên cạnh mình. Nhiều năm trước, bọn họ vẫn luôn cùng nhau vào núi hái thuốc, nhưng Đặng Thông Thiên lại không hề phát giác ra Yến Tây Lâu mang tuyệt kỹ đầy mình.
Đột nhiên biết rõ sự thật, muốn hắn lập tức tiếp nhận, hơn nữa tiêu hóa hoàn toàn tình huống này, quả thực là rất khó khăn.
Về phần Yến Tây Lâu là ma điếu tái thế, ngược lại đối với Đặng Thông Thiên mà nói không hề quan trọng.
Hắn lại không hề thích câu cá.
Ở trong mắt Đặng Thông Thiên, cái gì điếu thần hay là ma điếu đều là do Hướng lão đầu đặt điều nói nhảm, thổi phồng sự thật, căn bản không có thật. Dù thế nào thì chỉ là câu cá mà thôi.
Đặng Thông Thiên cũng không sợ mà đem chuyện này tuyên dương với bên ngoài, ngược lại cũng không có bao nhiêu người đến cửa thỉnh giáo Ma Điếu. Cho dù có người đến nhà, nhìn thấy bộ dáng đờ đẫn này của Yến Tây Lâu thì đều bị hù dọa đến bỏ chạy.
Nhưng Ngũ Lôi Chưởng lại không giống như thế!
Nói cách khác, tuy Yến Tây Lâu là một người điên, nhưng trên thực tế lại là một cao thủ hàng đầu.
Người điên cũng không sao cả, mà cao thủ hàng đầu cũng không quan trọng, nhưng nếu như hai người này kết hợp lại thì chính là một cái phiền toái lớn. Hiện tại, Yến Tây Lâu vẫn là người "Văn điên", ngộ nhỡ ngày nào đó biến thành "Võ điên", vậy thì chẳng phải rất nguy hiểm sao?
Toàn bộ Tây Trại, không có ai là đối thủ của hắn.
- Nếu như tôi không nhìn lầm thì võ công mà Yến đại ca tu luyện đúng là Ngũ Lôi Chưởng, hơn nữa còn là truyền thừa chính tông.
Tiêu Phàm vô cùng trịnh trọng nói.
Đặng Thông Thiên không hề nghi ngờ lời của Tiêu Phàm, hắn biết rõ Tiêu Phàm chính là một vị cao thủ tuyệt thế. Nghe Tiêu Phàm nói như vậy, thì hắn chắc chắn là Tiêu Phàm đã giao thủ với Yến Tây Lâu.
Vậy thì càng không cần hoài nghi.
Về phần quá trình giao thủ, Tiêu Phàm không chủ động nhắc đến thì Đặng Thông Thiên cũng không dám hỏi tới.
- Vậy vì sao cậu ấy lại biến thành bộ dáng này?
- Tôi đã bắt mạch cho anh ấy, chắc là trúng độc, có thể là một loại độc chướng vô cùng lợi hại, e rằng không chỉ một loại. Nhưng vì nội lực của Yến đại ca thâm hậu, đem độc chướng này áp chế trong người. Mười năm nay, anh ấy vẫn luôn chống chọi với độc chướng.
Yến Đông Lâu nghe đến đó thì nhịn không được mà cất tiếng hỏi:
- Tiêu tiên sinh, vậy đại ca của tôi có thể cứu được không?
Tiêu Phàm trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Đối với các loại độc chướng, tôi cũng không biết nhiều lắm. Nếu như có đủ thời gian, tôi có thể giúp đỡ anh ấy đem độc chướng trong cơ thể đẩy ra từ từ. Đông Lâu à! Tôi đã nói rồi, tôi đang có chuyện rất quan trọng phải làm, nếu như tất cả thuận lợi thì tôi sẽ quay về đây, chữa bệnh cho Yến đại ca. Trước đó, anh hãy chăm sóc cho ca ca của anh thật tốt, tôi sẽ biếu anh một khoảng tiền, để anh có điều kiện để chăm sóc anh ấy tốt hơn.
- Không... không... không cần đâu, Tiêu tiên sinh à! Ngài đã đối xử rất tốt với gia đình của tôi, tôi không thể lấy tiền của ngài được.
Yến Đông Lâu cuống quýt xua tay, luôn miệng nói.
Tiêu Phàm mỉm cười nói:
- Đông Lâu à! Anh không nên khách sáo như vậy. Tôi cũng hy vọng ca ca của anh có thể khỏi bệnh, đem tuyệt học Ngũ Lôi Chưởng này truyền lại cho đời sau. Có lẽ tương lai, tôi còn có việc phải nhờ đến mọi người.
Lúc Yến Đông Lâu vẫn còn do dự thì Đặng Thông Thiên đã thay mặt hắn quyết định:
- Đông Lâu à! Không cần nói nữa, cứ làm theo ý của Tiêu tiên sinh đi. Nam tử hán đại trượng phu có cừu báo cừu, có ân đền ân. Sau này nếu Tiêu tiên sinh có việc nhờ thì cậu dốc sức giúp ngài ấy là được.
Đặng Thông Thiên lên tiếng, Yến Đông Lâu không dám nói thêm gì nữa.
Sau khi ăn xong cơm trưa, đích thân đưa tiễn Tiêu Phàm và Tân Lâm đến sân bay Sơn Thành.
Trước khi đi, Tân Lâm để lại cho Yến Đông Lâu mười vạn tiền mặt. Với chuẩn mực sinh hoạt ở Tây Trại thì số tiền này cũng đủ cho một nhà ba người của Yến Đông Lâu chi tiêu trong một đoạn thời gian rất dài.
Tuyết Oa Oa là do Yến Tây Lâu bắt sống, đương nhiên phải trả thù lao thỏa đáng rồi.
Sáng sớm hôm sau, hai người Tiêu Phàm đã đến sân bay Sơn Thành, lên chuyến phi cơ sớm nhất, trở về thủ đô.
Lúc xế chiều, Tiêu Phàm cùng với Tân Lâm đã xuất hiện lần nữa ở trong tứ hợp viện của Ngô Thạc Xương.
Tứ hợp viện vẫn yên tĩnh như cũ, đứa bé Ngô Khanh vẫn nằm sấp dưới cây cổ thụ trong sân, tập trung tinh thần nghiên cứu Cửu Cung Phi Tinh Đồ của cậu bé. Chỉ qua một đoạn thời gian ngắn ngủi mà sắc mặt của Ngô Khanh đã tốt hơn trước rất nhiều, thân thể nhỏ bé dường như cũng rắc chắc hơn vài phần.
Dược hiệu của Thất Vương Đan do Thất Diệu Cung luyện chế vô cùng rõ rệt.
Một viên Thất Vương Đan có thể kéo dài tính mạng thêm một năm, đương nhiên không chỉ nói chơi.
Ngô Thạc Xương đang mỉm cười ngồi bên cạnh cậu bé, chậm rãi thưởng thức trà, thỉnh thoảng chỉ điểm cho con trai một câu. Có thể nhìn ra được tâm tình của Ngô Thạc Xương đang rất vui vẻ. Chỉ cần tình trạng của con trai lão càng ngày càng tốt hơn thì Ngô Thạc Xương cũng không còn gì phải lo lắng thêm nữa.
- Ngô lão, lão vẫn khỏe chứ?
Tiêu Phàm không hề gây ra tiếng động nào đi tứ hợp viện yên tĩnh. Trên người quần áo vải màu xanh nhạt, giày vải màu đen lại được khôi phục như cũ.
- Nhất Hành tiên sinh, Tân cô nương!
Ngô Thạc Xương ôm quyền, khách khí chào hỏi. Trên gương mặt mỉm cười, lúc nào cũng không hề có vẻ kích động, dường như Tiêu Phàm cùng với Tân Lâm đến thăm đã nằm trong dự liệu của lão.
Tử Vi Đấu Sổ vốn tinh thâm huyền diệu, biến hóa phong phú, thôi diễn vận số ứng nghiệm như thần.
Chờ đến khi Tiêu Phàm đi đến trước mặt thì cặp lông mày của Ngô Thạc Xương hơi nhướng lên, kinh ngạc nói:
- Nhất Hành tiên sinh đã xảy ra chuyện gì sao?
Nguyên khí của Tiêu Phàm vẫn chưa hồi phục đủ, người bình thường không nhìn ra, nhưng Ngô Thạc Xương vừa nhìn là biết liền.
Mặc dù cho tới bây giờ, lão vẫn chưa từng điều tra xuất thân của Tiêu Phàm, nhưng người này còn trẻ tuổi, mà thân đã mang tuyệt kỹ là một chuyện không thể nghi ngờ. Bỗng nhiên nguyên khí lại bị tổn thương, cũng không biết là đã gặp tai nạn gì.
Chắc chắc đó không phải là chuyện nhỏ.
Mặt mày của Ngô Thạc Xương chợt trở nên ngưng trọng.
Tiêu Phàm mỉm cười nói:
- Chỉ xảy ra chút chuyện nhỏ, khiến thiên địa nguyên khí cắn trả, không cần lo lắng, chỉ cần tĩnh dưỡng thêm vài ngày sẽ khôi phục thôi.
Ngô Thạc Xương gật đầu, vươn tay mời khách ngồi, hai bắp chân nho nhỏ chạy nhanh vào nhà, động tác vô cùng nhanh nhẹn.
Tiêu Phàm gật gật đầu, nói:
- Xem ra tình huống của Ngô Khanh cũng không tệ lắm.
- Thất Vương Đan là linh dược hiếm có trên thế gian, cảm tạ Nhất Hành tiên sinh đã rộng lòng tặng. Cả đời Ngô mỗ rất ít khi chịu ân huệ của người, nếu Nhất Hành Tiên sinh có chuyện cần tôi đi làm thì xin cứ việc phân phó. Bất kể tôi có thể làm được hay không, tôi cũng sẽ liều mạng đi làm.
Tiêu Phàm nhấc tay ôm quyền đáp lễ, cũng không khách khí nói:
- Ngô lão, hôm nay tôi tới cửa, quả thực có chuyện muốn nhờ.
- Mời Nhất Hành tiên sinh ngồi.
Ngô Thạc Xương chậm rãi ngồi xuống, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ nói.
Từ lúc lão nhận lấy Thất Vương Đan mà Tiêu Phàm biếu thì Ngô Thạc Xương đã chuẩn bị báo đáp. Mặc dù bằng hữu giang hồ hào khí ngất trời, hai bên giúp đỡ nhau cũng không cần có lý do đặc biệt gì, nhưng Thất Vương Đan thực sự không phải là vật tầm thường. Chỉ mới gặp mặt một lần đã nhận một cái ân huệ lớn như vậy, cho dù thế nào thì lão cũng không thể yên lòng được.
Chắc chắn Tiêu Phàm cũng không phải loại người tốt đến mức làm ân không cần cầu báo.
Ngô Khanh cầm một đĩa để chút hạt thông, táo đỏ, các loại trái cây ra. Dọn dẹp cái bàn nhỏ, rồi để lên, động tác nhanh nhẹn, khiêm nhường lễ độ.
Tiêu Phàm mỉm cười sờ sờ đầu nhỏ của cậu bé.
Cậu quả thật rất yêu thích Ngô Khanh.
Ngô Khanh mở cái miệng nhỏ nhỏ, cười cười với Tiêu Phàm, sau đó lập tức trở về bộ dáng quy củ đứng sau lưng cha. Biểu hiện có chừng mực, trập trung nhìn về phía Tiêu Phàm.
- Ngô lão, tôi muốn mời lão vào một ngày nào đó trong tháng, bày một tòa Tử Vi Phi Tinh Trận.
Sau đó Tiêu Phàm chậm rãi nói ra thời gian cụ thể, đó là hai tháng sau.
- Tử Vi Phi Tinh Trận?
Hai mắt Ngô Thạc Xương khẽ híp lại, có chút ngạc nhiên.
Tử Vi Phi Tinh Trận là trận pháp cao thâm nhất của bổn môn, trên ứng với tinh tú trên bầu trời, xoay quanh, có thể thay đổi thiên địa nguyên khí, có uy thế khó lường của quỷ thần.
- Không biết Nhất Hành tiên sinh muốn bày trận pháp này ở nơi nào?
Mặc dù bày Tử Vi Phi Tinh Trận không phải là trò đùa trẻ con, Ngô Thạc Xương cũng không chần chờ, lập tức hỏi. Chỉ cần Tiêu Phàm nói ra yêu cầu mà hắn có thể làm được thì cũng không khó bàn bạc, cứ làm theo là được.
- Ở nơi này.
Tiêu Phàm bình tĩnh nói.
- Tôi hy vọng đến lúc đó, Ngô lão có thể cố gắng điều động tinh tú, thay đổi thiên địa nguyên khí, cố gắng tạo nên thanh thế càng lớn càng tốt. Tôi muốn tạo thành một hiện tượng giả, làm xáo trộn thiên cơ. Đến lúc đó, tôi sẽ ở một nơi khác thi pháp.
Ngô Thạc Xương tức khắc hiểu rõ.
- Nhất Hành tiên sinh muốn cho người khác khó phân biệt thật giả sao?
- Đúng là như vậy.
Ngô Thạc Xương lập tức đáp ứng:
- Được, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực.
- Ngô lão, tôi nhất định phải nói trước, chuyện này vô cùng nguy hiểm. Có thể sẽ bị người khác công kích, Ngô lão nhất định phải chuẩn bị.
Tiêu Phàm trịnh trọng nói.
- Nhất Hành tiên sinh, Tử Vi Đấu Sổ không phải là đồ bỏ đi đâu.
Ngô Thạc Xương thản nhiên nói, trên mặt thoáng hiện lên một vẻ ngạo nghễ.
Nói tới việc dùng Tinh Tú Trận Pháp đấu chiến, Ngô Thạc Xương quả thật cao hứng đến mười phần. Danh hiệu Tử Vi Tiên Sư, há chỉ để gọi cho vui?
Tiêu Phàm đứng dậy, cung kính cúi đầu với Ngô Thạc Xương.
Ngô Thạc Xương cũng trịnh trọng đáp lễ với Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm khẽ gật đầu, sau đó xoay người, cùng với Tân Lâm bước ra phía cửa.