Lý Lão Căn được hơn nữa hộp thuốc lá nên làm việc rất nghiêm túc, nhanh chóng tìm được hai thợ săn dẫn đường, vừa nhìn thì đã biết là hai cha con. Người bố khoảng chừng bốn mươi tuổi, đứa con trai thì khoảng mười tám tuổi. Tuy nhiên mặt mũi của hai cha con hoàn toàn khác biệt, vẻ mặt của người thợ săn lớn tuổi có vẻ trải qua rất nhiều gian nan vất vả, da dẻ ngăm đen, nếp nhăn đầy mặt giống như là dùng dao khắc trên khe núi vậy, nhìn qua có vẻ già hơn so với tuổi thật nhiều lắm. Con trai của hắn thì lúc nào cũng cười hì hì, da dẻ tuy cũng ngâm đen nhưng không phải kiểu đen thủi đen thui, mà tương đối mịn màng, khi hắn cười híp mắt lộ ra hàm rắng trắng đều.
- Đồng chí quân nhân, đây là Lý Trường Quý, là thợ săn có kỹ thuật tốt nhất trong thôn. Còn đây là con của hắn Lý Cẩu Đản...
Lý Lão Căn giới thiệu hai người với Trương Đồng Hoa, trên mặt lộ ra vài phần kiêu ngạo.
Nếu nói về săn thú thì cho dù là những người giàu có đến từ thành phố lớn cũng chả là gì, sợ ngay cả tư cách xách giày cho Lý Trường Quý không có.
- Lý Cẩu Đản?
Trương Đồng Hoa không nhịn được phá lên cười, Tô Như Thành nhịn cười đến nội thương, hai cô gái còn lại thì mím môi cười. Cả đám người đều hứng thú đánh giá cha con Lý Trường Quý, nhất là Lý Cẩu Đản càng hấp dẫn ánh mắt của các cô gái.
Tiểu tử này so với người cha hiền như khúc gỗ của hắn hoàn toàn khác nhau, khắp người tản ra dáng vẻ thông minh lanh lợi.
Lý Cẩu Đản cũng không thèm để ý, vẫn cười hì hì. Hắn cũng là người có tiếng tăm, nhưng hắn cảm thấy không cần nói cho những người đến từ thành phố này biết. Một đám công tử tiểu thư chạy đến rừng núi thăm thẳm để săn thú, Lý Cẩu Đản cho rằng những người này chỉ đơn thuần là rãnh rỗi không có gì làm thôi.
Bọn họ cho rằng đi săn là dạo chơi ở vùng ngoại ô sao?
Đám người thành phố đang quan sát hắn, hắn cũng đang quan sát những người này.
Trương Đồng Hoa thì miễn cưỡng tạm được, nhìn qua thì thân hình kia khá là rắn chắc, nghe nói là từng đi bộ đội, hẳn là tạm đạt yêu cầu. Vóc người Tô Như Thành có vẻ cao to, nhưng mà cái gương mặt búng ra sữa kia lại khiến cho Lý Cẩu Đản âm thầm cho hắn game over.
Đây là đi lên núi săn thú chứ đâu phải là chỗ để cho hắn uống cà phê, tán gái!
Lý Cẩu Đản cũng có ăn học, đã tốt nghiệp sơ trung (Tương đương cấp 2 ở Việt Nam), ở nhà hắn cũng có xem qua Tivi nên hắn cũng hiểu rõ uống cà phê, tán gái là cái gì.
Còn những người khác, Lý Cẩu Đản chỉ có thể lắc đầu. Nếu như nói những người này có thể đi săn thú thì Lý Cẩu Đản - hắn cũng có thể cưới minh tinh điện ảnh làm vợ.
Đến khi ánh mắt Lý Cẩu Đản rơi vào hai người Tiêu Phàm và Tân Lâm đang đứng cách đó không xa thì tức khắc choáng váng.
Hai vị này đến đây để làm gì chứ?
Tìm người chữa bệnh sao?
Hắn chưa từng nghe ai nói là ở Lý Gia Thôn có thầy lang giỏi nha!
- Ngươi đã từng săn lợn rừng và gấu đen sao?
Trương Đồng Hoa không nói nhảm, thẳng thắng đặt câu hỏi với Lý Trường Quý.
Lý Trường Quý lạnh lùng liếc hắn một cái, lười trả lời. Ngoại trừ cọp ra thì tất cả những con vật hoang dã trong núi sâu đều đã bị hắn săn qua một lần. Lý Trường Quý chẳng thèm trả lời câu hỏi mang theo khí thế cao cao tại thượng của Trương Đồng Hoa.
Nhưng mà Lý Trường Quý cũng có đơn vị công tác, hắn là người bảo vệ rừng, chỉ là không chính thức vào biên chế thôi, hương lý hàng năm đều phát cho hắn tiền trợ cấp, còn có một chính sách ưu đãi cho hắn dùng súng. Lý Trường Quý có một cây súng ngũ lục thức bộ thương, toàn bộ Lý Gia Thôn, chỉ có mình hắn là có tư cách vác cây ngũ lục thức bộ thương vào núi thôi.
Lý Cẩu Đản cười hỏi:
- Các người muốn săn lợn rừng và gấu đen?
- Nói nhảm, không săn lợn rừng và gấu đen thì chúng ta đến nơi khỉ ho cò gáy này để hóng gió tây bắt à?
Trương Đồng Hoa nhìn không quen loại thái độ cợt nhả của Lý Cẩu Đản. Hắn cho rằng một khi những thôn dân nghèo này nhìn thấy công tử phó tư lệnh như hắn thì nhất định sẽ kính sợ, nhưng bọn họ chẳng những không kính sợ mà còn cười cợt nhả như thế, khiến cho Trương Thiếu bắt đầu có chút bưc bội rồi.
Thế giới này cần phải nói đến quy tắc, bởi vì không có quy tắc thì làm sao làm nên chuyện được chứ?
- Cái này thì phải xem vận khí, có khi ngươi đi vào núi tản bộ ba đến năm ngày cũng không nhất định gặp phải lợn rừng nữa, huống chi là gấu đen... Hơn nữa hiện tại nhà nước cũng không cho phép săn bắn gấu đen, nghe nói là bảo vệ động vật hoang dã, săn bắn là hành vi phạm pháp.
Lý Cẩu Đản không thèm để ý đến cảm nhận của Trương Đồng Hoa chút nào cả, tiếp tục cười hì hì nói. Tuy trong miệng hắn nói là "Phạm pháp" nhưng trên mặt lại không có chút biểu hiện sợ sệt.
- Tiểu huynh đệ, ngươi rất dẻo miệng. Yên tâm đi, trước đó ta đã lấy được hai bàn chân gấu, chỉ cần ngươi có thể dẫn chúng ta tìm được gấu đen thì những chuyện còn lại ngươi không cần lo lắng.
Tô Như Thành mỉm cười nói, biểu hiện hắn rất có phong độ.
Thật ra thì Tô Như Thành còn không ưa cái tên Lý Cẩu Đản không phân biệt trên dưới, không có phẩm hạnh này hơn Trương Đồng Hoa. Hiện tại, hắn đang quản lý một công ty, quản lý mấy trăm nhân viên, nếu như không xây dựng cơ chế cấp bậc thì chẳng phải loạn cả lên sao?
Nhưng mà ở nơi này, đối mặt với những thôn dân dốt nát, Tô Thiếu đương nhiên phải giữ vững phong độ của mình, khoe khoang với bọn họ cũng chả có ý nghĩa gì.
- Thực sự muốn săn gấu đen sao? Cũng không phải là không có có biện pháp...
Hai tròng mắt của Lý Cẩu Đản đảo qua đảo lại không ngừng, cười đùa cợt nhả.
Giữa đôi lông mày của Tô Thiếu nhíu lại, khoát tay, ngăn Lý Cẩu Đản lại, nói:
- Cẩu Đản, như thế này đi, ngươi dẫn chúng ta vào núi, bất luận là tìm thấy lợn rừng hay gấu đen thì ta sẽ cho ngươi hai nghìn, nếu như là những vật nhỏ khác thì cho ngươi một nghìn, thế nào?
Tô Như Thành vừa nói vừa móc từ trong túi ra một cái bóp da rất đẹp, chính hiệu Louis, từ bên trong ví móc ra hai mươi tờ tiền có in hình Trương lão đưa cho Lý Cẩu Đản.
Tô Như Thành không muốn cùng tên tiểu tử mang theo vẻ nông dân gian trá này dây dưa, Lý Cẩu Đản nói quanh co lòng vòng chẳng phải là muốn tống tiền bọn họ sao? Có lẽ một nghìn đồng đối với hắn là tài sản kếch xù, nhưng hắn làm sao biết đối với Tô Thiếu thì đó chỉ là vặt vãnh, trong ví của Tô Thiếu có tất cả năm nghìn.
Lý Cẩu Đản tức khắc cười đến không thấy tổ quốc, gật gật đầu.
- Được! Cứ quyết định như vậy đi.
Về phần đám người này mang theo dụng cụ săn bắn dạng gì thì Lý Cẩu Đản cũng không có hứng thú biết. Đợi khi vào núi, bất kể đụng phải thú hoang dã nào thì người chịu trách nhiệm giải quyết đương nhiên là hai cha con bọn họ rồi, chẳng lẽ có thể trông cậy vào bọn họ sao?
Chỉ cần có tiền là đủ rồi!
Coi như là dẫn bọn họ dạo một vòng trong núi.
Vừa nghĩ đến điểm này thì Lý Cẩu Đản chợt nhớ ra chuyện gì đó, thu vẻ cười đùa hỉ hửng vào, nghiêm túc nói:
- Nhưng mà trước khi vào núi ta muốn nói với các ngươi một chuyện, tất cả mọi hành động phải nghe theo sự chỉ huy của chúng ta. Ngọn núi này không giống như thành phố của các ngươi, nếu không nghe theo sự chỉ huy của cảnh sát giao thông thì rất dễ lạc đường, nếu như rớt đội thì rất phiền toái.
Cô gái cao gầy cười khanh khách đứng lên, hai mắt long lanh nhìn Lý Cẩu Đản một vòng.
Nhãi con này còn rất hài hước nữa chứ.
Tô Như Thành, Trương Đồng Hoa cũng cười rộ lên.
Trương Đồng Hoa vừa cười vừa mắng:
- Thằng nhóc kia, ngươi cho rằng chỉ có mình ngươi biết săn thú sao? Thời điểm lão tử làm lính trinh sát thì ngươi vẫn còn cởi truồng chạy rong nữa chứ.
Tô Thành mỉm cười nói:
- Tiểu huynh đệ rất thú vị, hy vọng rằng bản lĩnh săn thú của nhóc con cũng lợi hại như cái miệng của nhóc vậy.
- Thực sự đụng phải gấu đen thì chớ có kêu la súc sinh kia lợi hại.
Lý Trường Quý vẫn một mực im lặng không lên tiếng, đang tiếp nhận xấp tiền giấy thật dày trong tay con trai, bực bội nói một câu.
- Ô!
Trương Đồng Hoa khó chịu vung tay lên, xoay người lôi một cây súng săn hai nòng đen sì từ đáy rương lên rồi lắc lư hai cái.
- Lợi hại hơn nữa thì sao? Có thể chịu nổi lôi minh không?
Trương Đồng Hoa lạnh lùng hừ một tiếng, nói.
Trong mắt Lý Trường Quý thoáng xuất hiện vẻ xem thường, hắn không phải là chưa từng thấy qua lôi minh. Hai năm qua, cũng có vài người đến từ thành phố tìm hắn dẫn lên núi, trong đó có người mang theo súng săn lôi minh. Lý Trường Quý công nhận loại súng săn này có lực sát thương cực mạnh, không dưới ngũ lục thức bộ thương của hắn, nhưng mà dù bọn họ có súng cũng không dùng được.
Đây là vào núi săn bắn, chứ không phải là chơi đùa.
Cho dù súng có tốt thì cũng phải xem là nó ở trong tay ai. Trước đây, mấy người thành phố cầm súng săn lôi minh đó vừa nhìn thấy lợn rừng đã bị dọa đến chân mềm nhũn, tùy tiện nổ hai phát súng, cũng không biết là hai viên đạn đó đã bay đến nơi nào. Ngay cả một cọng lông của lợn rừng cũng chưa chạm tới đã chọc giận lợn rừng chúa, cuối cùng phải nhờ Lý Trường Quý dùng ngũ lục thức bộ thương giải quyết con súc sinh kia.
Mà da mặt của tên đó cũng thật dày, dương dương đắc ý móc răng nanh của lợn rừng mang về thành phố để khoe khoang.
Lý Trường Quý vô cùng gay mắt loại người này.
Lý Cẩu Đản lại cười đùa tí tửng, sau khi Trương Đồng Hoa lấy súng săn lôi minh ra thì hắn liếc nhìn Tô Như Thành một cái.
Tô Như Thành cười cười, trở lại xe Mục Mã Nhân, mở cửa xe, từ trong xe lấy ra một cây phục hợp cung màu đen nhánh, có thiết bị ngắm bắn bằng tia hồng ngoại.
Hai mắt của Lý Cẩu Đản lập tức phát sáng.
Đây là cây cung tối tân nhất mà hắn từng thấy qua, lóe lên ánh sáng lãnh khốc, đại biểu cho vũ khí lạnh trình độ cao. So sánh với cung gỗ mà phần lớn thợ săn trong Lý Gia Thôn sử dụng thì loại này hiện đại hơn nhiều, chỉ cần bắn một phát thì đối tượng sẽ chết ngay tức khắc. Lý Cẩu Đản nằm mơ cũng muốn có một cây phục hợp cung như vậy. Nguyên nhân không bởi vì cái gì khác mà chính vì sự tàn bạo của nó.
Trương Đồng Hoa cũng trợn to hai mắt, khoa trương kêu lên:
- Oa! Tô Thiếu quả nhiên là cao thủ nha!
Trương Đồng Hoa đương nhiên tinh mắt hơn so với Lý Cẩu Đản, vừa nhìn là biết đây chính là phục hợp cung, dụng cụ săn bắn chuyên dùng ở cự ly ngắn, thiết kế từ chất liệu rất cao cấp, lại ứng dụng công nghệ cao cấp nhất. Người bình thường đừng nói là dùng loại cung này để săn bắn mà sợ là không nâng lên được đó chứ.
Tô Như Thành dám dùng bộ cung chuyên nghiệp như vậy để săn bắn trong rừng sâu núi thẳm, thì nhất định cần có sức mạnh, ít nhất cũng có thể chứng minh hắn có thể sử dụng phục hợp cung này để săn bắn rất nhuần nhuyễn.
- Tô Thiếu, cung này nặng đến bảy mươi cân phải không?
Trương Đồng Hoa hỏi, giọng điệu rất ngưỡng mộ.
- Tám mươi cân.
Tô Thiếu thản nhiên nói, trên mặt tràn đầy sự kiêu ngạo.
Thông thường thì phục hợp cung có trọng lượng khoảng chừng sáu mươi cân là tương đối thích hợp dùng để săn bắn rồi, đòi hỏi người dùng phải có tố chất thân thể cùng với mức độ huấn luyện với cao. Phục hợp cung bảy mươi cân đã có thể nói là trình độ cao nhất của những tay nghiệp dư rồi. Người có thể kéo được phục hợp cung tám mươi cân, còn có thể dùng săn bắn nhuần nhuyễn thì quả thực không đơn giản, không có mấy ai dám đem thứ này ra khoe khoang như thế đâu.
Trương Đồng Hoa lại trợn mắt há mồm, chép chép miệng mấy cái, nói:
- Lợi hại, lợi hại... Tô Thiếu, nghe nói anh là đệ tử của Ngũ gia - Lâm Phong phải không?
Những lời phía sau là hắn kìm lòng không đặng nên nhỏ giọng hỏi, hai mắt ngó liên, tựa như sợ tai vách mạch rừng.
Thực sự danh tiếng của Lâm Ngũ Gia quá lớn, danh xưng là Đông Bắc Hổ Vương, trên giang hồ đề cập đến hắn như một truyền kỳ, cũng không biết là có tất cả bao nhiêu phiên bản nữa. Nghe đâu là tại mảnh đất này, chưa từng có ai dám mích lòng Lâm Ngũ Gia.
- Ông ấy quá bận rộn, không có thời gian dạy ta, chỉ tình cờ chỉ điểm cho ta mấy lần thôi.
Tô Như Thành thở dài, nhẹ nhàng lắc đầu, dường như hắn vô cùng tiếc nuối, nhưng sự kiêu ngạo lại càng hiện rõ trên mặt.
Trương Đồng Hoa không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, trên mặt tràn đầy sự kinh sợ. Hắn vốn chỉ muốn thổi phồng Tô Như Thành một câu thôi, không ngờ là vị thiếu gia này từng gặp qua Lâm Ngũ Gia, thậm chí từng được hắn chỉ điểm nữa.