- Ha ha, Tiêu tiên sinh cũng không cần quá nóng vội, sư phụ tôi ở cách đây hơi xa. Hôm nay cũng muộn rồi, sáng sớm ngày mai chúng ta lên đường. Đêm nay tôi ở khách sạn này, phòng 4038.
Tiêu Phàm vừa nhận lời, Diêm đại sư lập tức khẽ thở phào một cái, dù sao cũng không phải vội vã như vậy, cười nói.
Uyển Thiên Thiên lại nói: - Ai, muốn đi thì đi ngay trong đêm luôn, ông không sợ chúng tôi trở quẻ à?
Diêm đại sư cười ha hả, nói: - Thân thế Tiêu tiên sinh như thế nào, lời hứa đáng giá ngàn vàng, làm sao sẽ nói một đường làm một nẻo? Tiêu tiên sinh, tôi đây về phòng nghỉ ngơi trước, ngày mai gặp.
- Ngày mai gặp.
Tiêu Phàm đã hoàn toàn bình tĩnh lại, mỉm cười nói.
Diêm đại sư vừa ra khỏi cửa, Nhạc Thanh lại mặt tươi cười chạy vào, không ngừng cúi lạy hướng về Tiêu Phàm, nói: - Tiêu tiên sinh, cửa phòng này hỏng rồi, chúng ta đổi phòng khác đi?
Uyển Thiên Thiên cười lạnh một tiếng, nói: - Nhạc tổng, ông cũng quá mất thể diện rồi, nói thế nào khách sạn này của ông cũng là năm sao đấy. Kết quả là bọn chim rùa khốn kiếp nào cũng đều dám chạy vào đạp cửa, Tổng giám đốc như ông bất tài vậy sao?
Vừa rồi đám người Lưu Hồng Tạ Minh Thu bước vào, Uyển Thiên Thiên tuân thủ "phép tắc", không có xen vào, nhưng không có nghĩa là Uyển Đại đương gia cứ như vậy mà nguôi hết giận. Bây giờ Nhạc Thanh vừa bước vào, cô bé đương nhiên níu lấy ông ta trút giận.
Vẻ mặt Nhạc Thanh xấu hổ, cười xòa nói: - Rất xin lỗi, rất xin lỗi, Uyển tiểu thư, đều là tôi không đúng... Để thể hiện thành ý xin lỗi của khách sạn chúng tôi đến mấy vị khách quý, mời mấy quý khách đến ở phòng Tổng Thống trên tầng cao nhất...
Tiêu Phàm khoát tay chặn lại, nói: - Nhạc tổng, không cần, ở đây cũng rất tốt. Cửa phòng tạm thời cũng không cần sửa, tôi tin sẽ không còn có người nào tùy tiện xông vào nữa đâu.
- Đúng vậy, nếu lại có người tùy tiện xông vào, thế thì chúng tôi chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Nhạc Thanh liên tục cúi người, liên tục nói: - Không có, không có, yên tâm yên tâm, chắc chắn sẽ không có người dám tùy tiện xông vào phòng của các vị nữa đâu.
- Thế thì tốt. Nhạc tổng, cũng muộn rồi, tôi muốn đi nghỉ, ông xin cứ tự nhiên nhé!
Đối với vị Nhạc Tổng khéo léo, thích nịnh nọt này, Tiêu nhất thiếu thực sự không có thiện cảm lắm. Chỉ là Tiêu Phàm rất hiểu, loại người như Nhạc Thanh, trong chốn quan trường là kiểu người thường gặp nhất, vĩnh viễn đều không thể "dọn dẹp" sạch sẽ.
Nhạc Thanh thấy vẻ mặt Tiêu Phàm không vui, cũng không dám nhiều lời, lại liên tục cúi rạp người, lui ra ngoài.
- Tiêu Phàm, khẩu quyết này?
Đợi Nhạc Thanh vừa đi ra ngoài, Tân Lâm lập tức hỏi, vẻ mặt rất quan tâm. Cô mặc dù không có tu luyện qua "Vô Cực Cửu Tương Thiên", nhưng nghe Tiêu Phàm đề cập đến không chỉ một lần. Nếu như có thể tìm lại được hết các chương đã bị mất của"Luân Hồi Thiên", thì "Luân Hồi Tương" có hi vọng thực sự được tu luyện thành công. Thậm chí cưỡng ép đột phá, "Thiên Nhân Tương" nhìn trộm cũng chưa thể biết.
Thấy vẻ mặt lúc nãy và cách nói chuyện với Diêm đại sư của Tiêu Phàm, ngay cả Tân Lâm cũng nhịn không được vội vàng hỏi.
Tiêu Phàm có thể hồi phục hẳn tu vi trước khi nghịch thiên cải mệnh thậm chí cố hết sức để giỏi hơn nữa. Thì xem ra mấy chương bị thất lạc của "Luân Hồi Thiên", có thể tìm lại được theo như ý muốn hay không.
- Ừ, khẩu quyết và pháp tướng này quả thật đều có liên quan đến tướng luân hồi, là một ít nội dung của câu thứ sáu trong "Luân Hồi Thiên". Khẩu quyết này còn được lưu giữ lại một ít ở Chỉ Thủy Quan, nhưng nội dung được viết trong trang giấy này, đã vượt quá những số trang mà chúng ta hiện có, hơn nữa rõ ràng vẫn chưa thỏa mãn. Còn có sáu câu pháp tướng này, trong nguyên văn của chúng ta, cũng chỉ còn lại có hai pháp tướng. Trong trang giấy này của ông ta đã có thêm một pháp tướng, xem ra trong tay bọn họ, có lẽ khả năng có toàn bộ khẩu quyết và pháp tướng của Luôn Hồi Thiên thứ sáu....
Tiêu Phàm trầm ngâm nói, trên mặt cũng lộ ra vẻ khó có thể nén nổi vui mừng.
Tân Lâm và Tiêu Phàm cùng chung sống với nhau hơn ba năm, cảnh tượng trên mặt Tiêu Phàm lộ rõ vẻ vui mừng như vậy. Thật đúng là rất ít thấy, lập tức trên mặt cũng lộ ra nét tươi cười, nói: - Vậy, nếu quả thật tìm lại được câu khẩu quyết và pháp tướng thứ sáu, tu vi của anh có thể hoàn toàn được hồi phục phải không?
Đây mới là vấn đề Tân Lâm trước mắt quan tâm nhất.
Văn nhị thái gia đã từng nói, tuổi thọ của Tiêu Phàm thực ra đã hết rồi. Lúc này những năm thọ này, đều là "mượn" thôi. Tiêu gia tổ đức thâm hậu, sư môn và bản nhân Tiêu Phàm cũng nhiều năm làm việc thiện tích đức, lúc này mới có thể nghịch thiên kháng mệnh. Nhưng cái này thật sự rất nguy hiểm, cũng không ai biết số tuổi thọ "mượn" này rốt cuộc có thể được mấy năm.
Có lẽ bất cứ lúc nào cũng sẽ đứt đoạn giữa chừng.
Nhưng Văn nhị thái gia và Tiêu Phàm cũng đã suy đoán, loại "đạo thương" này đều không có cách chữa trị. Quan trọng nhất chính là tu vi của Tiêu Phàm trong thuật pháp phải nhanh chóng hồi phục lại cảnh giới ban đầu, như vậy mới có thể kham phá thiên cơ, một lần nữa nghịch thiên hành sự, dần dần chữa trị "đạo thương".
Tìm lại cho đủ các chương bị thất lạc của “Luân Hồi Tương”, là hy vọng duy nhất một lần nữa tu luyện tới cảnh giới viên mãn Luân Hồi Tương.
Nụ cười trên khuôn mặt Tiêu Phàm dần dần thu lại, trầm ngâm nói: - Những chương bị thất lạc của luân hồi tướng, không chỉ nội dung của câu thứ sáu. Thất lạc nhiều nhất thật ra vẫn là câu thứ ba, cũng chính là nội dung 'Tu La đạo'. Cho dù lần này có thể bổ sung đủ câu khẩu quyết và pháp tướng thứ sáu, muốn hồi phục toàn bộ tu vi trước kia trong khoảng thời gian ngắn, vẫn rất là khó khăn.
- Nhưng ít ra sẽ có không ít lợi ích, phải không?
Tân Lâm vội hỏi, lòng đầy vẻ mong mỏi.
Tiêu Phàm khẽ mỉm cười, đưa tay sờ sờ hai má của cô, gật đầu, nói: - Cái này thì chắc chắn rồi.
Gương mặt xinh đẹp của Tân Lâm lập tức hơi nổi lên hai vệt đỏ ửng. Kiểu động tác vô cùng thân thiết này giữa hai người cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng ở trước mặt Uyển Thiên Thiên và Đường Huyên trước kia lại chưa từng xảy ra.
Hàng lông mi dài của Uyển Thiên Thiên chớp hai cái, dường như không nhìn thấy.
Đường Huyên lại không kìm nổi hỏi: - Nhất thiếu, bên trong bình bát tạp ngọc này rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì vậy? Diêm đại sư không tiếc đưa ra vật quan trọng như vậy đến trao đổi. E rằng tuyệt đối không phải là nhằm vào giá trị bản thân cái bình bát này chứ?
Tiêu Phàm gật gật đầu, nói: - Đúng là như vậy. Bản thân bình bát tạp ngọc này quả thật không có giá trị bao nhiêu. Nam thúc cùng đưa ra giá hai ngàn, đã là rất cao rồi. Nhưng, lại không có mấy người biết, bình bát tạp ngọc này chỉ là một cái lọ. Thứ có giá trị thực sự, không ở bản thân bình bát, mà là thứ được giấu trong nó kia.
Thứ được cất giấu? Bên trong bình bát này còn giấu thứ gì vậy?
Lần này, ba cô gái đều giật mình kinh hãi. Uyển Thiên Thiên liền cầm bình bát tạp ngọc để lên tay quan sát tỉ mỉ, nhưng vẫn không nhìn ra được cái cần thấy.
Đại đương gia Yên Chi xã, trình độ trên phương diện giám định và thưởng thức đồ cổ này, lại quả thực không giống bình thường.
- Không có à...
Hai hàng lông mày của Uyển Thiên Thiên nhíu chặt, mơ hồ lẫn lộn nói.
Tiêu Phàm lấy lại bình bát từ trong tay cô, hai tay nhẹ nhàng vừa từ chính giữa khép lại, liền xuất hiện một cảnh tượng khiến người ta giật mình. Chỉ thấy bình bát tạp ngọc kia giống như là đã chịu áp lực nặng ngàn cân, bề mặt bỗng nhiên hiện ra vô số vết rạn, giống như mạng nhện, kéo dài chi chít ra bốn phía, rất nhanh liền trải đầy toàn bộ mặt ngoài bình bát.
Sau đó, một tiếng "ba".
Cả bình bát tạp ngọc bỗng nhiên liền biến thành vô số mảnh vỡ, rơi xuống ào ào.
Cái "bảo vật" giá trị hai triệu này, cứ như vậy vỡ thành bột mịn.
- Này...
Uyển Thiên Thiên liền vô cùng sợ hãi kêu lên một tiếng.
Đường Huyên lại trợn mắt há hốc mồm, nhìn về trong ánh mắt của Tiêu Phàm, tràn ngập vẻ sợ hãi. Là Nhị đương gia của Yên Chi xã, Đường Huyên cũng được xem là cao thủ võ thuật hiếm thấy, so với Uyển Thiên Thiên tuy còn có chút không bằng, nhưng nhiều năm tung hoành phương bắc như vậy, cũng khó gặp đối thủ. Nhưng mà thuần túy chỉ dùng nội lực thâm hậu khiến bình bát tạp ngọc vô cùng cứng chắc như thế vỡ thành trăm mảnh. Hơn nữa cứ như vậy không tốn chút sức nào xử lý việc khó một cách dễ dàng, đừng nói cô trước kia chưa bao giờ thấy qua, ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến.
Loại nội công thâm hậu này, Đường Huyên vốn cho là chỉ tồn tại trong truyền thuyết, không hề ngờ đến, hôm nay lại tận mắt chứng kiến. Thật không biết nhìn Tiêu Phàm trong vẻ bề ngoài trầm tĩnh nhã nhặn, còn cất giấu bao nhiêu cơ mật kinh người không muốn người khác biết.
- Đây, đây là cái gì?
Uyển Thiên Thiên chỉ kêu được nửa câu liền đột nhiên dừng lại, hai mắt trợn lên, dán mắt vào viên thuốc nhỏ màu đỏ tươi ở giữa ngón cái và ngón trỏ tay phải của Tiêu Phàm.
Viên thuốc nhỏ kia, dường như chỉ to bằng hạt đậu tương, nhưng thấp thoáng có ánh quang chuyển động. Một mùi thuốc nhàn nhạt lập tức tràn ra, tuy rằng không phải quá nồng nặc, nhưng khiến cho người khác vừa ngửi, liền phấn chấn tinh thần, vui vẻ thoải mái.
Xem ra, đây dường như là một viên thuốc.
Đường Huyên không kìm nổi hỏi: - Viên thuốc này là được cất giấu trong bình bát sao?
Tiêu Phàm cười gật đầu, nói: - Đúng, được giấu ở đáy bình bát.
Uyển Thiên Thiên lập tức tìm hiểu đến cùng, kêu lên: - Giấu ở đáy bình bát? Tại sao chúng tôi đều không phát hiện ra, anh làm sao phát hiện ra được?
- Tôi cũng vậy vừa mới phát hiện ra... Tiêu Phàm đáp lời, về phần sử dụng lực thần niệm thăm dò bên trong đồ cổ, lại không nhắc tới, loại bản lĩnh này người bình thường không thể học nổi. Tiêu Phàm lại nhìn chằm chằm viên thuốc này mấy lần, hai hàng lông mày hơi nhăn lại, hướng đến Tân Lâm, hỏi: - Tân nhi, em biết đây là viên thuốc gì sao?
"Chế đan thuật" là một trong bảy đại tuyệt kỹ Thất Diệu Cung, ngay cả tổ sư Chỉ Thủy đều vô cùng khâm phục.
Tân Lâm giơ tay cầm lấy viên thuốc, quan sát tỉ mỉ một lúc, lại đưa lên mũi hít hà, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc, nói: - Hơi giống với 'Thất Vương đan', nhưng dược lực mạnh hơn nhiều so với 'Thất Vương đan'. Rốt cuộc là thuốc gì, em cũng không rõ.
Tiêu Phàm giật mình, nói: - Dược lực còn mạnh hơn nhiều so với 'Thất Vương đan'?
"Thất Vương đan" có thể nói là một trong những thần đan của Thất Diệu Cung, công hiệu rất mạnh, đã đạt đến trình độ không thể tin nổi. Nghe nói có công hiệu kỳ lạ "cải tử hồi sinh", một viên "Thất Vương đan" thì có thể đổi một năm tuổi thọ.
Bây giờ Tân Lâm lại nói công hiệu của loại thuốc này còn mạnh hơn nhiều so với "Thất Vương đan", thảo nào ngay cả Tiêu Phàm cùng đều giật mình.
- Ừ. Nếu lúc trước anh có thể tìm được viên thuốc như vậy, chắc nội thương của anh nhiều nhất ba tháng đã có thể khỏi hẳn như lúc ban đầu.
Tân Lâm rất quả quyết nói.
- Có những chuyện như thế ư?
Tiêu Phàm lại kinh ngạc.
- Đan dược thần kỳ như vậy, trong điển tịch của Thất Diệu Cung, vốn không có ghi chép lại sao?
Tân Lâm lập tức trầm ngâm, hai hàng lông mày nhăn lại, trong mắt chợt lóe lên tia sáng, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: - Hình như trong một quyển cổ tịch có ghi chép lại một loại thần dược chữa thương cứu mạng, tên là 'Thiên Vương đan ". Nhưng những dược liệu cần thiết rất khó tìm, người bình thường căn bản không thể luyện chế ra được. 'Thất Vương đan' của Thất Diệu Cung chúng em chính là mô phỏng theo 'Thiên Vương đan' luyện ra được, bớt dùng đi tận mấy vị thuốc, hiệu quả dĩ nhiên là phải giảm đi nhiều. Nhưng đây cũng chỉ là phán đoán của em, viên thuốc này có phải là 'Thiên Vương đan " hay không, em cũng không thể chắc chắn trăm phần trăm.
Tiêu Phàm khẽ vuốt cằm, nói: - Xem ra, Diêm đại sư cũng là vì viên thuốc này mà tới, có lẽ ông ta biết chân tướng của viên thuốc này.
Uyển Thiên Thiên khẽ vươn tay, cầm lấy viên thuốc từ trong tay Tân Lâm, nâng niu trong lòng bàn tay trắng như tuyết, tỉ mỉ quan sát, miệng có tiếng "chậc chậc", nói: - Bất kể có phải là 'Thiên Vương đan" hay không, tóm lại nhất định là thứ tốt. Viên thuốc tốt như vậy, chúng ta thật sự muốn đổi cho Diêm đại sư kia sao? Không giữ lại cho mình dùng? Cho dù hiện tại không dùng đến, cũng có thể cất giữ lại, phòng sau này cần dùng đến.
Tiêu Phàm mỉm cười nói: - Viên thuốc mặc dù tốt, khẩu quyết và pháp tướng tu luyện của "Luân Hồi Tương" đối với tôi mà nói càng quan trọng hơn. Nếu thật sự trong tay bọn họ có khẩu quyết và pháp tướng hoàn chỉnh, tôi vẫn nghiêng về dùng viên thuốc trao đổi với bọn họ.
Uyển Thiên Thiên bĩu môi, nói: - Muốn có được được khẩu quyết và pháp tướng, cũng không nhất định phải dùng viên thuốc để trao đổi.
Tiêu Phàm kinh ngạc hỏi: - Thiên Thiên, ý cô là gì?
Tân Lâm thản nhiên nói: - Ý của cô ấy rất đơn giản, không cần trao đổi, vậy thì dùng cách trộm, nếu không thì dùng cách cướp cũng được.
- È hèm!
Uyển Thiên Thiên vừa ngẩng đầu, thản nhiên đáp.
Uyển Đại đương gia được xưng là "Giang hồ đệ nhất nữ ma đầu", phong cách làm việc này, đương nhiên không đồng nhất với chân nhân chưởng giáo Vô Cực Môn.
Tiêu Phàm sững sờ một lúc, lập tức phì cười, khẽ lắc đầu.
Với tính cách của Tiêu chân nhân, đương nhiên tuyệt đối sẽ không chấp nhận đề nghị của Uyển Đại đương gia.