Tân Lâm bước chầm chậm tới bên cạnh Tiêu Phàm, nhìn hai phía một chút rồi mới khẽ hỏi.
Tiêu Phàm nhẹ nhàng phun ra một ngụm trọc khí, khẽ lắc đầu, giữa đôi lông mày vẫn nhíu chặt như trước, nói:
- Dòng hung sát chi khí này đã ứ đọng khá lâu, ít nhất cũng có chừng năm tháng.
- Năm tháng? Hơn một tháng trước không phải anh từng ghé nhà thăm Tiêu lão gia sao?
Đôi mày to xinh đẹp của Tân Lâm xinh cũng chíu chặt, có chút khó hiểu.
Lúc đó anh ta cũng không có phát hiện ra điều gì không thích hợp sao.
Tiêu Phàm trầm ngâm nói:
- Ta đoán, thời điểm phần mộ tổ tiên bị người khác giở trò chính là vào năm tháng trước. Loại phong thủy sát trận này sẽ không lập tức có tác dụng ngay, nhất là sát trận được bố trí ở phần mộ tổ tiên này nhất định phải trải qua vài tháng mới có thể đem hung sát chi khí ở vùng phụ cận mười dặm tập họp lại đây nhiều như vậy, so với bố trí của sát trận tại dương trạch thì khoảng thời gian có tác dụng chậm hơn một chút. Phong thủy sát trận ở Dương trạch là ảnh hưởng trực tiếp ở ngôi nhà, chỉ cần không ở tại nơi đó thì phong thủy sát trận không đủ sức gây ảnh hưởng. Tương đối mà nói, sát trận tại phần mộ tổ tiên nguy hại lớn nhất, khả năng tụ hợp hung sát chi khí mạnh hơn nhiều so với Dương trạch, ảnh hưởng không chỉ vài người mà trọn một đại gia tộc.
- Anh bây giờ không phải đã thi pháp rồi sao?
Tân Lâm nói.
Tuy rằng cô không hiểu phong thủy trận pháp nhưng đối với công lực được truyền thụ của chưởng giáo Vô Cực Môn cô không hề có chút nghi ngờ nào cả. Thất Diệu Cung lấy tư cách là một trong những trường phái mạnh nhất trên giang hồ, còn Vô Cực Môn thì trước sau bất cứ ai đụng phải đều phải đầu rơi máu chảy, không chiếm được nửa điểm tiện ích nào cả, từ đó cũng đủ để giải thích câu hỏi trên rồi.
- Phương pháp đơn giản chỉ có thể tạm thời xua tan hung sát chi khí, lại không thể loại trừ. Chỉ cần sát trận này không được phá thì không bao lâu hung sát chi khí sẽ lại hội tụ một lần nữa, tổn hại ngày càng.... ngày càng lớn hơn.
Cặp chân mày của Tiêu Phàm càng nhíu chặt hơn.
- Vậy, vậy thì anh hãy nhanh chóng phá bỏ sát trận này đi.
Tân Lâm cũng có chút sốt ruột, trên mặt vốn luôn luôn điềm tĩnh đã bắt đầu xuất hiện vẻ lo lắng.
Giữa đôi lông mày vốn đang nhíu chặt của Tiêu Phàm bỗng từ từ giãn ra, khẽ gật đầu nói:
- Nhất định phải phá sát trận nhưng sát trận này hiển nhiên là do cao nhân bố trí, chỉ trong vòng vài tháng mà có thể đem tất cả hung sát chi khí trong vòng mười dặm xung quanh tập trung lại đây là một chuyện không hề dễ dàng. Cho dù ta có tự mình bố trí thì tối đa cũng chỉ có thể làm được đến trình độ này, mạnh hơn vài phần....
Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Tân Lâm có hơi mở ra, có chút ngạc nhiên không thể tin được.
- Anh nói người này cũng lợi hại giống như anh?
Việc này hình như là không có nhiều khả năng.
Ngay cả Tân Lâm cũng không thể hoàn toàn nắm rõ được Tiêu Phàm rốt cuộc cường đại đến trình độ nào, chỉ có thể đại khái phỏng đoán thôi. Tóm lại nếu như Tân Lâm và Tiêu Phàm ở tình thế kẻ địch thì cô thà rằng đối mặt với ba cây súng liên thanh cũng tuyệt đối không muốn cùng Tiêu Phàm đụng độ!
- Có lẽ so với ta còn lợi hại hơn,
Tiêu Phàm khẽ thở dài một cái, nói.
- Lâm Nhi à, tuy rằng truyền thừa của Vô Cực Môn vô cùng lợi hại nhưng chưa hẳn là vô địch thiên hạ. Giang hồ to lớn, kỳ nhân xuất hiện tầng tầng lớp lớp, cho dù nói riêng về thuật phong thủy kham dư thì Vô Cực Môn cũng không dám tự xưng là đệ nhất thiên hạ. Từ xưa đến nay, tất cả trường phái phong thủy lớn nhỏ nhiều vô số kể, từng trường phái đều có chỗ độc đáo riêng, đều có bản lĩnh thật sự. Phong thủy sát cục như vậy ta có thể bố trí được nhưng người khác cũng có thể làm được, cái này cũng không có gì kỳ lạ đâu. Chỉ có điều...
- Chỉ có điều gì chứ?
Tân Lâm nôn nóng hỏi tới.
- Tuy rằng ta còn chưa có điều tra tỉ mỉ về cách sắp đặt của sát trận này nhưng lại có thể cảm thụ được sát trận này không giống bình thường, dường như không phải loại sát trận của trường phái phong thủy kham dư mà ta thường thấy, bất luận là Loan Đầu Phái, Tam Hợp Trường Sinh Phái, Huyền Không Phi Tinh Phái hay Hoàn Thị Lý Khí Phái cũng không giống như vậy.
- Cái này, ngay cả Vô Cực Thuật Tàng cũng không có ghi chép sao?
Tân Lâm càng thêm giật mình.
Tiêu Phàm lắc lắc đầu.
Vô Cực Thuật Tàng số trang rất nhiều, theo lý phải có ghi lại nhưng bao năm nay đã bị thất lạc rất nhiều, Vô Cực Thuật Tàng do Vô Cực Môn bảo quản đã không còn hoàn chỉnh, có lẽ có những trường phái phong thủy vô cùng đặc biệt mà mà ngay cả Vô Cực Thuật Tàng cũng không có tìm ra được.
- Vậy làm sao bây giờ?
Tiêu Phàm cười khẽ, khóe miệng hiện lên một nụ cười hãnh diện, khẽ nói:
- Tuy rằng sát trận này được bố trí rất kỳ lạ nhưng cũng không phải là không điều tra được, ta thử một chút xem sao.
Tân Lâm khẽ vuốt cằm, ngay tức khắc rời khỏi mộ viên, tập trung đề phòng.
Hắc Lân thì lại khôi phục vẻ lười biếng, trực tiếp nằm ở trên phần mộ của ông cố, bà cố Tiêu Phàm, liếm liếm móng vuốt như có thứ gì ngon trên đó vậy.
Tiêu Phàm đứng tại cửa mộ viên, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Cửa mộ này là bố trí đầu tiên của sát trận.
Vốn Tiêu Phàm đã từng nghe nói phần mộ của ông bà đối diện với khe núi, góc nhìn cực kỳ mênh mông, nhưng cửa mộ viên bây giờ lại đối diện với ngọn núi bên trái. Ngọn núi đó cao hơn phần mộ tổ tiên, giống như là một thanh kiếm đâm thẳng lên trời.
Cửa mộ viên đối diện kiếm phong dĩ nhiên là đại hung chi thế rồi.
Điểm này cũng không đáng kể, bất kỳ một thầy phong thủy nào cũng đều có thể nhìn ra được chứ đừng nói đến chuyên gia như Tiêu Phàm.
Hay tay Tiêu Phàm chạm vào hai con thú bằng đá trên cửa một viên, chậm rãi vuốt ve. Nếu là thần thú trấn mộ thì sẽ dùng tì hưu hoặc là kỳ lân, hai loại thú này đều là thần thú trừ tà trong truyền thuyết cổ xưa. Tì Hưu còn có một cái tên khác là trừ ta. Kỳ Lân nổi danh là nhân thú, vô cùng trường thọ.
Nhưng hiện tại, nhìn kỹ hai con thạch thú trưng bày ở mộ viên đã không giống như là Tì Hưu, cũng không giống như là Kỳ Lân, cũng không giống như mãnh thú trong cổ đại mà là một tượng đá được điêu khắc rất kỳ lạ và có hình tượng vô cùng hung ác, dường như giống như một hình thú vật tổ nào đó được dân tộc xưa thờ phụng.
Lịch sử của nước ta bắt nguồn từ rất xa xưa, dân tộc rất nhiều, rất nhiều xã hội nguyên thủy từng xuất hiện, về sau có một số dân tộc bị chôn vùi không còn ghi chép trong lịch sử, tất cả dân tộc đều có vật tổ riêng biệt của mình.
Trong khoảng thời gian ngắn, Tiêu Phàm cũng không thể phân biệt được.
- Lâm Nhi, hãy chụp lại hai tượng điêu khắc này, chụp nhiều vào, mỗi gốc độ đều phải chụp lại.
Tiêu Phàm vuốt ve thạch thú chỉ chốc lát liền nhỏ giọng phân phó.
Tân Lâm đáp ứng một tiếng rồi giơ tay lên trước ngực, lấy ra máy chụp ảnh, bắt đầu chụp hình. Tân Lâm ra ngoài du lịch cũng giống như người thường mang theo máy chụp ảnh, có hai nguyên nhân: thứ nhất là khi Tiêu Phàm thấy phong thủy địa thế kỳ lạ đều rất thích chụp ảnh để mang về Chỉ Thủy Quan nghiên cứu; thứ hai là Tân Lâm cũng giống như những cô gái trẻ xinh đẹp khác cũng muốn lưu giữ lại những khoảnh khắc đẹp đẽ của bản thân.
Mặc dù Tân Lâm có võ nghệ rất cao siêu, thân phận lại đặc biệt nhưng suy cho cùng cô cũng chỉ là một cô gái trong độ tuổi thanh xuân, trong lòng cũng rất yêu thích cái đẹp như mọi người.
Chờ Tân Lâm chụp hết toàn bộ thì Tiêu Phàm liền nhẹ nhàng vỗ một chưởng lên đỉnh đầu của hai con thạch thú, thạch thú đặt trước cửa mộ viên vốn vô cùng cứng rắn trong nháy mắt đã hiện lên một vết tích, ngay sau đó âm thanh rầm rầm vang lên, cả bức tượng đá đều đổ sụp xuống đất, biến thành một đống đá vụn.
Nhìn trong tay Tiêu Phàm đã xuất hiện mấy cái mai rùa trắng như tuyết, bình đoan ở bàn tay phải, dưới chân lại lần thứ hai xuất hiện Thất Tinh Bắt Đẩu, bắt đầu chậm rãi điều tra bên trong mộ viên.
Tân Lâm vô cùng ngạc nhiên.
Đây chính là cái cô đã từng gặp qua, một trong tam bảo của Vô Cực Môn - Huyền Vũ Giáp.
Trước đây không lâu ở Chỉ Thủy Quan, Tiêu Phàm cưỡng chế bói toán cũng không sử dụng Huyền Vũ Giáp, không nghĩ tới cậu ta sẽ dùng ở chỗ này.
Thông thường thầy phong thủy kham dư sẽ dùng la bàn kham dư, nhưng Tân Lâm chưa bao giờ thấy Tiêu Phàm dùng la bàn. Ở trên cái giá tại mật thất Chỉ Thủy Quan có để một cái la bàn rất tinh xảo phức tạp nhưng rất lâu rồi chưa được dùng qua.
Nhớ kỹ thì Tiêu Phàm đã từng nói qua với Tân Lâm, bắt đầu từ năm anh ấy tám tuổi đã không còn dùng qua la bàn.
Hiện tại lại vận dụng trấn giáo chi bảo.
Xem ra Tiêu Phàm không nói xạo, trình độ của người bố trí phong thủy sát trận này không dưới Tiêu Phàm.
Tân Lâm tập trung quan sát mai rùa tuyết trắng trong tay Tiêu Phàm, nhưng cô lại nhìn không ra bất kỳ manh mối nào. Ở trong mắt Tân Lâm, mai rùa này rất đẹp tinh xảo nhưng cũng chỉ vậy thôi không có gì đặc biệt.
Cũng không biết Tiêu Phàm vừa làm như thế nào để câu thông với Huyên Thiết Giáp.
- Ồ.
Tiêu Phàm đi qua bên phải phần mộ ba bước, nhẹ nhàng "Ồ" một tiếng, dừng bước, trên mặt xuất hiện thần sắc rất kỳ lạ. Phương hướng này cũng không cùng cửu cung bát quái tương ứng, cũng không tương ứng với Thất Tinh Lục Hợp, lấy toàn bộ mộ viên làm phạm vi thì mới miễn cưỡng mậu thổ phương vị, nhưng cũng không phải mậu thổ chính vị.
Hết lần này tới lần khác hễ hắn đi tới vị trí này thì Huyền Vũ Giáp liền có phản ứng vô cùng mãnh liệt, thậm chí Tiêu Phàm cũng có thể cảm nhận được rõ ràng ý phẫn nộ của Huyền Vũ Giáp, dường như gặp phải kẻ thù không đội trời chung, muốn quyết tử chiến một trận.
Trong lòng Tiêu Phàm thầm kinh sợ.
Huyền Giáp thông linh!
Đây là lúc Chỉ Thủy tổ sư đem Huyền Vũ Giáp truyền thụ cho hắn đã chính miệng nói.
Lấy tư cách là một trong tam bảo trấn giáo của Vô Cực Môn, từ xưa đến nay, phương pháp thôi động Huyền Vũ Giáp chỉ truyền thụ cho truyền nhân chức vị chưởng giáo. Nhưng thật ra có một món trấn giáo chi bảo khác - Càn Khôn Đỉnh mà lúc cần thiết có thể truyền thụ phương pháp thôi động Càn Khôn Đỉnh cho đệ tử không phải chưởng giáo.
Số lần Tiêu Phàm sử dụng Huyền Vũ Giáp không ít, nhưng Huyền Vũ Giáp cảm ứng dữ dội như vậy là lần đầu tiên.
Phong Thủy Sát Trận này quả nhiên được bố trí vô cùng cổ quái.
Lại đi về bên trái bảy bước, Huyền Vũ Giáp bắt đầu phẫn nộ lần thứ hai, vẫn như trước phương vị kỳ lạ, miễn cưỡng xem như là phương vị canh kim trong ngũ hành, so với phương vị mậu thổ vừa rồi còn lệch quỷ đạo xa hơn.
Đi xung quanh mộ viên một vòng, tổng cộng Huyền Vũ Giáp cảm ứng năm lần, đều là ở vị trí cực kỳ kỳ lạ. Phương vị trong sát trận này so với phương vị trong tất cả sát trận trong đầu Tiêu Phàm đều không giống nhau.
Nếu để tự bản thân Tiêu Phàm bố trí một cái phong thủy sát trận thì không thành vấn đề, uy lực cũng không kém so với cái này, nhưng vấn đề mấu chốt là bố trí của Sát trận này vô cùng kỳ lạ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không tìm ra được dấu vết.
Thực tế đã chứng minh những nhận định ban đầu của Tiêu Phàm là đúng, tựa như không có liên hệ đến những trường phái phong thủy trong nước.
Tân Lâm thấy Tiêu Phàm thu hồi Huyền Vũ Giáp, đi ra ngoài cửa mộ viên thì liền hỏi:
- Tra được chưa?
- Ừ.
Tiêu Phàm nhẹ nhàng gật đầu.
- Có thể phá sao?
- Có thể, nhưng mà bây giờ phá bỏ cũng chỉ là mất bò mới lo làm chuồng, đã tạo thành tổn hại thì khó mà cứu vãn được.
Giọng của Tiêu Phàm tương đối nặng nề.
Tân Lâm trầm mặt một chút, nói:
- Anh dường như có nói với ta, Vô Cực Môn có phương pháp giải tu bổ kỳ nhương mà.
Tiêu Phàm lắc lắc đầu, nói:
- Kỳ Nhương chi pháp cũng không phải vạn năng, hơn nữa điều kiện thi triển Kỳ Nhương Thuật vô cùng hà khắc.
Giống như một người bị thương nặng, bác sĩ có thể cứu lấy tính mạng của hắn, lại dùng đủ mọi phương thức tẩm bổ nhưng nếu muốn hoàn toàn hồi phục như lúc đầu thì rất khó.