Đại Hào Môn

Chương 260: Bạn gái của anh Tiêu Phàm chính là cháu

Cao Thiên Vọng cũng rất căng thẳng.

Mặc dù y luôn một mực cười lạnh, ánh mắt lại một khắc cũng không rời khỏi Tiêu Phàm và Diệp Linh. Thực ra lúc Tiêu Phàm dùng phương pháp lấy ngân châm châm huyệt khiến Diệp Linh tỉnh lại, Cao Thiên Vọng liền biết chuyện đã hỏng bét rồi.

Vốn cho rằng Tiêu Phàm chỉ là biết sơ về y thuật, hiện tại xem ra là sai hoàn toàn rồi.

Suy cho cùng, vẫn là do tấm biển lớn của “lão Tiêu gia” gạt Cao Thiên Vọng. Theo Cao Thiên Vọng thấy, con cháu thế gia hào môn không phải không có người nổi tiếng, thế nhưng khẳng định khổ công theo học trên lĩnh vực Đông y, vẫn là chưa từng nghe nói tới. Nếu nói là bỏ công phu trên con đường làm quan, đó lại là chuyện rất bình thường.

Không ngờ tên Tiêu Phàm này lại thật sự là có tài.

Thực sự căng thẳng nhất, hiển nhiên là Lâm Tịch Phàm. Là chồng chưa cưới của Diệp Linh, anh ta hiểu rõ nhất bệnh tình của Diệp Linh, bởi vì cổ họng sưng đau, Diệp Linh nuốt vào vô cùng khó khăn, những đồ ăn cứng nghĩ cũng không cần nghĩ đến, căn bản ăn không nổi. Uống chút nước cũng đau đến khó chịu, thường thường hay nôn mửa. Bát canh đắng thế này, Lâm Tịch Phàm thật sự lo rằng Diệp Linh sẽ nôn ra.

May mà chuyện này lại không xảy ra.

Diệp Linh rất khó khăn uống bát canh xuống, một lát sau, trên gương mặt gầy gò liền nổi lên hai vầng đỏ nhàn nhạt, dường như tinh thần khá hơn, hướng về phía Tiêu Phàm cố gắng cười một cái, giọng khàn khàn nói:
- Tiêu Phàm, cảm ơn…

- A, Tiểu Linh có thể nói chuyện rồi…

Diệp phu nhân lập tức mừng rỡ, kêu lên.

Bắt đầu từ ngày hôm qua, Diệp Linh bởi cổ họng sưng đau nên ngậm miệng không nói chuyện. Diệp phu nhân từng muốn hủy bỏ buổi tiệc đính hôn này, nhưng suy xét đến việc đã mời Tiêu Trạm, Lục Hồng, Nhiêu Vũ Đình những người này, do dự mãi, mới quyết định theo đúng kế hoạch tổ chức buổi tiệc. Đi bệnh viện kiểm tra, cũng chỉ nói là trong người nhiệt , không có vấn đề gì lớn.

Đông y, Tây y đều nói như vậy.

Diệp Linh nói bốn chữ này, người khác vẫn không cảm thấy gì, nhưng Diệp phu nhân thân thiết với ái nữ, liền biết quả thật rất khó khăn rồi.

Tiêu Phàm khoát khoát tay, mỉm cười nói:
- Diệp Linh, cậu bây giờ vẫn chưa hoàn toàn bình phục, chỉ là mới bổ sung một chút nguyên khí, đừng vội nói chuyện. Mình kê thêm một đơn thuốc cho cậu, chuyên tâm điều trị tốt một chút.

- Đúng đúng , Tiêu Phàm thế thì làm phiền cậu rồi!

Diệp phu nhân lại liên tục nói, thái độ đối với Tiêu Phàm khác hẳn.

Sớm đã có nhân viên phục vụ dâng giấy bút, cung thỉnh “ Tiêu thần y” kê đơn.

Tiêu Phàm nhấc bút, vung lên mà viết, tổng cộng kê hai đơn, đưa cho Lâm Tịch Phàm. Nhìn kĩ một chút, cũng không phải là phức tạp gì, đều là một số vị thuốc thường gặp. Trong đơn thuốc thứ nhất, có thục địa, ngưu tất chích cam thảo, trạch tả, nhục quế, chế phụ tử. Đơn thuốc thứ hai lại là nhân sâm, thục địa, đương quy, bạch thuật, chích cam thảo.

Lâm Tịch Phàm dù sao cũng là chủ tịch công ty y dược, bình thường đối với đơn thuốc của Đông y cũng không phải là không biết gì.

Nhìn hai đơn thuốc này, không khỏi có chút kinh ngạc, chần chừ nói:
- Trưởng phòng Tiêu cái này, hai đơn thuốc này, đều là thuốc bổ nhiệt….

Nói cho cùng Lâm tổng vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng, Diệp Linh là bị chứng hàn chứ không phải là chứng nhiệt, lẽ nào loét khoang miệng và sưng đau cổ họng đều không phải do nhiệt tạo thành sao? Thế này thật có chút phá vỡ kiến thức bình thường của mọi người.

Tiêu Phàm cười cười, nói:
- Không sai, đây là hai đơn thuốc bổ nhiệt. Đơn thuốc thứ nhất là sắc để trấn âm, anh lập tức phái người đi bốc thuốc, sắc thuốc ra liền dùng đá làm lạnh một chút, cho Diệp Linh uống càng sớm càng tốt. Sắc thuốc trấn âm này uống đến tối này mai thì đổi sang đơn thuốc thứ hai. Khoảng chừng mười ngày, bệnh của Diệp Linh có thể cơ bản hồi phục rồi. Sau này cần chú ý tịnh dưỡng, những việc giảm ăn giảm béo này, đều phải vừa phải, không thể quá mức.

Thấy Tiêu Phàm nói chắc chắn như vậy, Lâm Tịch Phàm không dám lại nghi ngờ nữa, liên tục gật đầu.

Bất kể thế nào, Tiêu Phàm dùng phương pháp châm huyệt cứu Diệp Linh tỉnh lại, một bát canh uống vào, Diệp Linh lập tức liền có thể mở miệng nói chuyện, thực tế đã bày ra trước mắt, Lâm Tịch Phàm không khỏi không tin.

- Đưa đơn thuốc cho ta xem một chút.

Diệp Khí Vân bỗng nhiên nói.

Lâm Tịch Phàm liền vội vàng dùng hai tay dâng đơn thuốc lên.

Ánh mắt của mọi người đều rơi trên mặt Diệp Khí Vân, hơn nữa muốn xem bí thư Diệp uy nghiêm thận trọng, đối với cái này có gì để nói.

Diệp Khí Vân nhìn kỹ hai tờ đơn thuốc mà Tiêu Phàm kê, không tỏ rõ ý kiến, ngẩng đầu về phía Tiêu Phàm, trầm ngâm nói:
- Tiêu Phàm, dựa theo chẩn đoán của cậu, bệnh của Diệp Linh là chứng hàn, thân thể suy nhược gây ra. Thế nhưng, vì sao thân thể suy nhược lại làm cho khoang miệng loét và cổ họng sưng đau được? Đạo lí này, cậu có thể giải thích một chút cho chúng ta được không?

Tiêu Phàm liền hướng về phía Diệp Khí Vân khom người, không nhanh không chậm nói:
- Vâng, bác Diệp. Thực ra nguyên lí này cũng không phức tạp, chiếu theo lí luận của đông y, trong cơ thể của con người đều có hai khí âm dương. Khi hai khí âm dương cân bằng, con người sẽ khỏe mạnh. Khi âm khí không đủ, dương khí cũng liền không có nơi để dựa, không thể ở lại trong thận được, liền chạy. Chạy đến chỗ nào? Chạy lên trên, liền dẫn đến các bệnh trạng như cổ họng phát viêm, khoang miệng lở loét vv. Cháu thấy bệnh này của Diệp Linh không phải một hai năm, hẳn là rất nhiều năm rồi, khoang miệng loét có tính mãn tính….

Diệp Linh lập tức liền gật đầu không dứt, trên mặt lộ ra vẻ mặt vô cùng bội phục.

- Rất nhiều bác sĩ đều có chung một xu hướng tư duy, cho rằng loét khoang miệng, sưng đau cổ họng những bệnh này đều là do cơ thể nóng, là chứng nhiệt. Thực ra cũng chưa chắc. Phỏng chừng Diệp Linh uống qua không ít các vị thuốc thanh nhiệt, kết quả là đã rét vì tuyết lại giá vì sương. Bệnh tình này liền lặp đi lặp lại, càng ngày càng nghiêm trọng. Bất kỳ một loại bệnh nào, chẩn đoán bệnh là bước đầu tiên, cũng là một bước quan trọng nhất, bước này đúng, phương pháp xử lí phía sau mới chính xác. Chẩn đoán sai, tất cả các biện pháp phía sau đều là kê thuốc nhiệt, sai càng nhiều, phân lượng hạ xuống càng nặng, tổn hại với thân thể cũng càng nặng.

Tiêu Phàm vừa nói tới đây, ánh mắt của mọi người đều không kìm lòng nổi nhìn về phía Cao Thiên Vọng.

Chỉ thấy giáo sư Cao hai tay ôm ngực, ngẩng cao đầu, trên mặt tràn đầy ý khinh thường, vẫn là thế đổ lừa không đổ giá. Thế nhưng tỉ mỉ một chút, có thể nhìn ra, thân thể của giáo sư Cao không kìm được run nhẹ, rất hiển nhiên nội tâm của giáo sư Cao tuyệt đối không giống như vẻ bình tĩnh bên ngoài của y.

- Đúng thế, đúng thế, lang băm hại người, nhất định phải cẩn thận.

Giản Tú Hoa lập tức phụ họa.

Diệp phu nhân đã tiếp đơn thuốc từ trong tay Diệp Khí Vân, lại đưa qua cho Lâm Tịch Phàm, liên tục thúc giục, nói:
- Tịch Phàm, lập tức phái người bốc thuốc, nhanh lên, nhanh lên…

Theo lời Tiêu Phàm vừa nói, giống như thuốc này một khi uống vào, hiệu quả sẽ như dựng sào thấy bóng. Mẹ con Diệp phu nhân liền an tâm, hiển nhiên là nửa khắc cũng không muốn trì hoãn, hận không thể lập tức giúp con gái yêu bình phục.

- Vâng, vâng…

Lâm Tịch Phàm cũng không dám trậm trễ, liên tục gật đầu. Một bên dặn dò nhân viên phục vụ dìu Diệp Linh xuống nghĩ ngơi, một bên gọi điện thoại triệu tập nhân viên công ty chiếu theo đơn bốc thuốc.

Thật không dễ dàng mới có thể yên tĩnh lại.

Bố mẹ của Lâm Tịch Phàm và vợ chồng Diệp Khí Vân liền chào hỏi quan khách uống rượu dùng cơm, không khí trong phòng ăn lại trở nên náo nhiệt. Bất kể nói thế nào, hôm nay là tiệc đính hôn của Diệp Linh và Lâm Tịch Phàm, vẫn là chiêu đãi tốt các quan khách là việc đúng đắn nhất.

Ước chừng mười mấy phút trôi qua, Lâm Tịch Phàm bỗng nhiên đưa Diệp Linh cùng bước đến, hai gò má trắng nhợt của Diệp Linh có ráng đỏ ửng, trên mặt cũng có nét mỉm cười, so với dáng vẻ suy nhược khi nãy, quả thực tưởng như hai người khác nhau. Lâm Tịch Phàm càng là vui vẻ ra mặt, vui đến nỗi không khép miệng lại được.

- Tiểu Linh, tốt rồi ư?

Diệp phu nhân vừa mừng, vừa sợ.

- Vâng, vừa mới uống thuốc, cảm giác tốt hơn nhiều rồi….

Diệp Linh mỉm cười trả lời, mặc dù giọng nói vẫn là hơi khan, nhưng so với khi nãy tốt hơn rất nhiều rồi, nói chuyện đã tương đối lưu loát.

- A, anh Tiêu Phàm thật giỏi quá!

Không đợi những người khác đưa ra phản ứng, Phương Do Mỹ tiên phong vỗ tay hoan hô, ánh mắt của tiểu nha đầu nhìn về phía Tiêu Phàm, cõi lòng lại đầy sùng bái.

- Tiêu Phàm, cái này quả thật là tuyệt vời, thần y nhỉ!

Diệp phu nhân lập tức giơ ngón tay cái về phái Tiêu Phàm, chậc chậc lên tiếng.

- Dì quá khen, thần y thật không dám nhận….Gặp may mà thôi.

Tiêu Phàm vội vàng khiêm tốn nói.

Diệp phu nhân lắc đầu liên tục, nói:
- Tiêu Phàm, cháu cũng không cần khiêm tốn, đây không phải là gặp may, đây là thực sự có bản lĩnh. Bệnh này của tiểu Linh, nhiều năm rồi, cháu thần kỳ nhất, một tờ đơn một toa thuốc liền có hiệu quả! Lợi hại, lợi hại!

Lục Hồng cười nói:
- Chính là cái lí này, con đường y học, muốn có hiệu quả thật sự, chỉ có biết múa mép khua môi bày ra tư cách đó cũng không có tác dụng. Tiêu Phàm, ta thấy cậu không cần phải làm việc ở Cục tôn giáo nữa, điều đi ngành quản lí an toàn vệ sinh đi, hay là đi ngành nghiên cứu Đông y cũng được.

Nói xong, Lục Hồng liền liếc sang bên , chỉ nhìn thấy vị trí bên cạnh đã trống từ lúc nào, sớm ở lúc Lâm Tịch Phàm đưa Diệp Linh đi ra một lần nữa, giáo sư Cao Thiên Vọng bèn vô thanh vô tức chạy mất dạng rồi.

Còn ở lại, chờ bị người ta đánh vào mặt hay sao?

Nếu sau khi trải qua chuyện này, giáo sư Cao có thể đem tâm tư xốc nổi của mình thu hồi, bình ổn tinh thần, chuyên tâm nghiên cứu lại một chút học thuật Đông y, cũng chưa hẳn không phải là chuyện tốt.

Chẳng qua giờ này khắc này, sẽ không có ai đi để ý giáo sư Cao sau này có nằm gai nếm mật, có tức giận phấn đấu hay không. Cơ bản đều bị “Tiêu thần y” khuất phục rồi, chỉ lo vây quanh Tiêu Phàm nói chuyện không ngớt.

Giản Tú Hoa càng là mặt mày hớn hở, vẻ mặt hưng phấn, không kìm được gắp thức ăn cho Tiêu Phàm, chỉ cảm thấy đứa con trai này nhìn như thế nào cũng đều thấy thuận mắt. Ngay cả Tiêu Trạm, mặc dù là vẻ mặt nghiêm túc, nhưng bất luận thế nào đều khó dấu sự đắc ý trong mắt.

Tiêu chân nhân không cẩn thận lại trở thành Tiêu thần y, nhưng cũng chỉ có thể do mọi người như vậy phong tặng hắn.

- Trưởng phòng Tiêu, đã kết hôn chưa?

Lúc nói chuyện, mẹ của Lâm Tịch Phàm bỗng nhiên cười ha ha hỏi, dáng vẻ cực kỳ có hứng thú.

Tiêu Phàm vội vàng nói:
- Cô, cháu vẫn chưa kết hôn….

- Vậy có bạn gái chưa? Nếu như không ngại, cô giới thiệu cho cháu một người nhé?

Bà Lâm vô cùng nhiệt tâm nói.

- Cô, anh Tiêu Phàm đã có bạn gái rồi.

Tiêu Phàm còn chưa mở miệng, Phương Do Mỹ bên cạnh đã mở miệng cướp lời.

- Ô, là cô nương của nhà ai vậy?

Bà Lâm càng thêm hứng thú. Lời này nghe lên rất giống “kịch cổ trang”, thế nhưng trong hào môn thế gia ở Bắc Kinh này, lại vô cùng bình thường. Tất nhiên đích tôn trưởng của Tiêu gia, đối tượng cần tìm cũng nằm trong hào môn thế gia như vậy.

- Chính là cháu đó. Cháu là bạn gái của anh Tiêu Phàm.

Phương Do Mỹ cười hì hì nói.

Một lời vừa nói, tất cả mọi người ngồi đây đều kinh ngạc, tròng mắt của mọi người đều sắp rơi ra.

- Tiểu Mỹ, lại nói năng lung tung rồi!

Một lát sau, Nhiêu Vũ Đình quát một tiếng, sắc mặt có chút xấu hổ.

Nha đầu này càng ngày càng không ra làm sao.

Nó được chiều chuộng quá.

Phương Do Mỹ lại càng cười vui vẻ, đôi mắt to nháy một cái, thật sự làm cho người ta khó có thể nhận ra cô bé là đang nói đùa hay là đang nghiêm túc.

Chỉ khổ cho Tiêu chân nhân, trong phút chốc khuôn mặt trở nên đỏ rực, đứng ngồi không yên.