Không biết tự bao giờ, Tân Lâm đã ngồi thẳng người, thản nhiên nói.
Tiêu Phàm ôn hòa nhìn về phía cô.
Uyển Thiên Thiên hơi trốn tránh ánh mắt của cô, nhưng cũng có chút tò mò không biết Tân Lâm tại sao lại phản đối.
- Chúng ta nhất định phải về thủ đô ngay lập tức!
Tân Lâm không nhìn Uyển Thiên Thiên, nghiêm trang nói, giọng điệu vô cùng kiên quyết.
Tân Lâm nói như vậy, không phải bởi do chuyện Tiêu Phàm dùng bản mạng chân nguyên chữa thương cho Uyển Thiên Thiên, xem tình hình của Tiêu Phàm hiện tại cũng coi là tốt, ít nhất so với dự tính của Tân Lâm đỡ hơn một chút, nguyên khí không bị tổn thương nặng nề. Mấu chốt chính là sự xuất hiện của Diệp Cô Vũ, điều này khiến Tân Lâm vô cùng cảnh giác.
Người này mặc dù chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, sau khi dẫn Cơ Khinh Sa và Phạm Nhạc đi không xuất hiện trở lại. Nhưng sự cường đại của anh ta khiến lòng của Tân Lâm khá bất an.
Hơn nữa, Cơ Khinh Sa và Phạm Nhạc lại “ toàn vẹn sạch sẽ” trở về nhà trọ Dương Tây, cũng làm cho Tân Lâm có chút nghi ngờ.
Thật giống như Cơ Khinh Sa, Phạm Nhạc không cùng Diệp Cô Vũ động thủ.
Chẳng lẽ bọn họ chỉ có nói chuyện phiếm thôi sao?
Làm “ vệ sĩ pháp định” của Tiêu Phàm, Tân Lâm đối với ai muốn tiếp cận Tiêu Phàm đều có bản năng cảnh giác, hơn nữa Cơ Khinh Sa, Phạm Nhạc là cao thủ bậc nhất, càng không thể coi thường được.
Cường địch dòm ngó ở bên như vậy, Tân Lâm sẽ không tán thành Tiêu Phàm tiếp tục đi mạo hiểm vào cổ mộ. Bất kể thế nào, thủ đô mới là căn cứ địa của họ. Văn Nhị Thái Gia đã ở thủ đô rồi, có tình huống gì thì còn có huynh đệ trợ giúp lẫn nhau.
Tiêu Phàm biết Tân Lâm lo lắng cái gì, cười cười nói: - Ca nhi, không phải thần hồn nát thần tính. Mặc kệ tối qua là ai, hắn muốn gây bất lợi cho chúng ta cũng phải suy xét tới hậu quả.
Nếu không, hắn sẽ không chỉ đến một chuyến mà dời đi như vậy.
Nhất định là trong lòng hắn có điểm cố kỵ.
Đàn ông mạnh mẽ, trong xương cốt đều kiêu ngạo như vậy.
Tiêu Phàm cũng không ngoại lệ.
Uyển Thiên Thiên nói: - Em cũng không tán thành anh đi đến cái cổ mộ đó, em giờ đã hiểu tại sao lão quỷ Trì Bân kia lại trốn bên ngoài đánh lén em, đánh chết cũng không chịu xuống cung rồi. Lão sợ chính cái lực cắn nuốt kia. Lão già này được xưng là âm dương nhãn, quả nhiên không phải khoác lác, có thể nhìn thấu ra trò đấy.
Ánh mắt Tân Lâm lãnh đạm nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tái nhợt của Uyển Thiên Thiên, thoáng mang thêm vài phần lo lắng.
Bất kể là ai, chỉ cần quan tâm thật lòng tới Tiêu Phàm, Tân Lâm liền có cảm giác với người đó tốt hơn vài phần.
Tiêu Phàm gật gật đầu, nói: - Trì Bân tuy rằng nhân phẩm bất trị, nhưng ở phương diện phong thủy, trình độ quả thật không hề nhỏ. Cặp mắt đó của lão có lẽ thật sự nhìn thấu âm dương.
Bên này đang nói chuyện, thì vang lên tiếng gõ cửa.
- Mời vào!
Đẩy cửa đi vào là Cơ Khinh Sa, nhưng không chỉ có mình Cơ Khinh Sa, ngoài Phạm Nhạc, rõ ràng còn có thêm Đường Huyên và Tống Hoàn. Hai người đó đầu tóc rối bù, người dính đầy bụi, chật vật không chịu nổi.
Đường Huyên, Tống Hoàn nhìn thấy Uyển Thiên Thiên liền mừng rỡ, bất chấp lễ tiết, mạnh mẽ xông tới đứng trước mặt Uyển Thiên Thiên. Đường Huyên duỗi tay nắm chặt tay Uyển Thiên Thiên, không ngừng đánh giá trên dưới, nước mắt lập tức tuôn ra, giống như trân châu rầm rầm rơi xuống.
- Thiên Thiên… em...em không sao chứ?
Đường Huyên nghẹn ngào hỏi.
Đường Huyên đã thay đổi một bộ quần áo nông gia Tây Bắc bình thường, cần đất có đất, nhìn không ra nửa điểm bộ dạng mỹ nhân thành phần tri thức. Tối hôm qua sau khi Uyển Thiên Thiên rời khỏi, Đường Huyên và Tống Hoàn không dám trực tiếp xông vào trấn Dương Tây, lo lắng ở đó đã gài sẵn người chờ bọn họ chui đầu vào lưới. Bọn họ đành chạy hướng ngược lại, trốn vào một thôn nhỏ. Sáng sớm hôm nay liền thay đổi trang phục chạy tới trấn Dương Tây tìm hiểu tin tức.
Bọn họ rất lo lắng Uyển Thiên Thiên hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Uyển Thiên Thiên một người ở lại “đánh chặn” trọng thương rất nhiều, một trọi bốn tự nhiên sẽ dữ nhiều lành ít. Đường Huyên và Tống Hoàn vẫn lo lắng bên trấn Dương Tây không an toàn, cũng không dám cả gan chạy tới.
Tình cảm của ba người rất sâu đậm.
Cùng huynh muội ruột thịt giống nhau.
Không nghĩ tới lại gặp được Cơ Khinh Sa và Phạm Nhạc ngay tại nhà trọ Dương Tây, Đường Huyên và Tống Hoàn vừa mừng vừa sợ. Nghe Cơ Khinh Sa nói, Uyển Thiên Thiên đang ở nhà trọ Dương Tây thì lại mừng rỡ vô cùng.
- Vâng, không sao ạ, chị xem, em không phải rất tốt sao? Có Tiêu nhất thiếu tự mình ra tay, em sao có thể có việc gì được chứ?
Uyển Thiên Thiên cười hì hì, xoay tròn tại chỗ một vòng nói.
- Thế…Trì Bân đâu?
Đường Huyên vội vàng hỏi.
Uyển Thiên Thiên cười nói: - Cái này còn phải hỏi sao? Tiêu nhất thiếu ở đây rồi, Trì Bân chạy xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu thôi. Chị cho là ai cũng có thể oanh tạc trước mặt Tiêu nhất thiếu sao?
Lúc này, Uyển Thiên Thiên đã hồi phục bộ dáng đệ nhất ma nữ nhanh nhẹn, vui vẻ. Nhưng quả thực không thể nghi nhờ, thái độ của Uyển Thiên Thiên đối với Tiêu nhất thiếu so với trước kia thay đổi rất lớn.
Tống Hoàn đỏ mắt “ ồ “ một tiếng xoay người lại, hướng tới Tiêu Phàm lớn tiếng nói: - Tiêu nhất thiếu, trước kia Tống tam tôi có mắt như mù đắc tội cậu, đó là mắt ta bị mù, phàm thai mắt thường không nhìn thấy được chân thần. Lúc này cậu lại cứu thiên thiên, chẳng khác nào đã cứu Tống tam ta, cứu mạng huynh đệ phái Chi Yên. Đại ân không thể nào cảm tạ hết được, Tống tam tôi xin dập đầu trước cậu.
Nói xong, cũng không biểu thị gì với Tiêu Phàm, liền quỳ hai gối dập đầu thật mạnh xuống.
Thảm trong phòng khách quý rất dày, Tống Hoàn dập đầu rung lên “ bang bang”, có thể thấy anh ta đã dùng toàn lực.
Tiêu Phàm không có ngăn cản, tùy anh ta dập đầu 3 cái.
Tống Hoàn thuộc loại đàn ông giang hồ điển hình, tính tình ngay thẳng, thậm chí là vô cùng táo bạo. Người như vậy thường tuân thủ nghiêm ngặt một số quy củ cổ xưa, ân oán rõ ràng. Hướng Tiêu Phàm dập đầu là phương thức biểu đạt sự cảm ơn chân thành nhất của anh ta.
Thản nhiên nhận lễ cũng là Tiêu Phàm tôn trọng Tống Hoàn.
Ngươi tôn trọng tuân thủ nghiêm ngặt của anh ta mới đúng là sự tôn trọng chân chính nhất. Thật giống như đi vào khu du lịch dân tộc, ngươi tôn trọng phong tục của người ta mới chính là tôn trọng toàn bộ dân tộc đó.
Đợi Tống Hoàn dập đầu xong ba cái, Tiêu Phàm mới nhẹ nhàng vươn tay, nói: - Tống tam ca, khách sáo rồi, không dám nhận!
Tống Hoàn chỉ cảm thấy một cỗ lực đạo nhẹ nhàng vọt tới, rất nhanh tràn ra xung quanh cơ thể mình, tràn trề không thể chống cự, chỉ có thể theo cỗ lực đạo đó mà đứng lên.
Trong lúc nhất thời,mặt Tống Hoàn hoảng sợ biến sắc.
Nếu như theo lời vừa rồi, anh ta chỉ cảm kích ân cứu mạng Uyển Thiên Thiên, tâm tình kích động, khó kiềm chế cảm xúc, nhưng giờ khắc này, Tống Hoàn mới chính thức cảm nhận được Tiêu Phàm mạnh mẽ cỡ nào.
Tống Hoàn cũng là cao thủ võ thuật, cần tu nội công, nhưng tu luyện tới cảnh giới của Tiêu Phàm, niệm động lực như vậy đừng nói là nghĩ tới mà quả thực là chưa bao giờ nghe tới.
Ánh mắt nhìn Tiêu Phàm vừa sợ, vừa bội phục, xen lẫn sự sùng bái không nói ra được.
Khó trách Thiên Thiên nói Trì Bân nghe danh trốn xa, quả nhiên không phải khoác lác. Đụng phải nhân vật như vậy, dù là ai cũng phải chạy.
Đường Huyên xoay người lại, đôi mắt phượng như nước duyên dáng nhìn Tiêu Phàm, hạ giọng nói: - Tiêu nhất thiếu, lời tam ca nói chính là lời ta muốn nói, từ nay về sau, phái Yên Chi chúng tôi nợ cậu một đại ân tình. Bất kể là chuyện gì, chỉ cần cậu mở miệng, chúng tôi dù phải liều mạng cũng sẽ giúp cậu.
Tiêu Phàm khẽ mỉm cười, khoát tay áo nói: - Không đến mức phải liều mạng, giúp đỡ lẫn nhau là được rồi.
Đường Huyên tự nhiên cười nói.
Cô chợt phát hiện, vị Tiêu nhất thiếu này cho dù tao nhã, phong độ hoạt bát, nói chuyện ngay thẳng, một chính là một, hai chính là hai, rất ít quanh co nhưng lời nói lại sắc bén mây mù dày đặc.
Đôi mắt Cơ Khinh Sa nhìn qua chiếc hộp đen đặt trên bàn, khẽ cười một tiếng, nói: - Nhất thiếu, cái hộp này vẫn chưa mở ra à?
Buổi tối hôm qua, cái hộp đen này là Cơ Khinh Sa đón được giữa không trung. Uyển Thiên Thiên không quan tâm âm sát cắn trả, ngàn dặm xa xôi chạy tới vùng hoang vu đó, bản thân bị trọng thương chính là bởi chiếc hộp đen được đào ra từ cổ mộ. Sau đó Trì Bân không ngại thân phận, núp ở ngoài cổ mộ đánh lén Uyển Thiên Thiên, ngàn dặm đuổi giết cô cũng chỉ vì chiếc hộp đen này.
Hai đại thủ lĩnh trộm mộ Nam Bắc đồng thời coi trọng nó, tuyệt đối không phải là đơn giản.
Tuy nhiên Cơ Khinh Sa vẫn hiểu quy củ, hộp đen này là Uyển Thiên Thiên liều mạng lấy, Cơ Khinh Sa sẽ không nhân cơ hội mà chiếm nó làm của riêng.
Ngọc Quan Âm kiêu ngạo rất lớn.
Tuy nhiên rất hiển nhiên, Cơ Khinh Sa đúng là cực kì hứng thú với chiếc hộp đen kia.
- Không mở được.
Tiêu Phàm lắc đầu, chậm rãi nói, thần sắc trở nên nghiêm túc.
- Không mở được? Tại sao? Chẳng lẽ có huyền cơ gì sao?
Cơ Khinh Sa không lí do hỏi, ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn bởi chiếc hộp đen.
Nhìn qua thì cái hộp đen kia không biết được chế tạo từ chất liệu gì, bên trên hoa văn lộn xộn, nếu chăm chú nhìn lâu thậm chí sẽ có chút đầu váng mắt hoa.
Cơ Khinh Sa cẩn thận đánh giá chiếc hộp, bỗng nhiên lộ ra thần sắc kinh ngạc, nói: - Không có lỗ hổng…
Chiếc hộp đen này không có lỗ hổng, bất kể xem bên kia, vẫn là một chỉnh thể. Như thể một khối vật liệu hoàn chỉnh điêu khắc thành một vật cổ kì quái như vậy.
Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Không phải một chỉnh thể đâu.
Uyển Thiên Thiên lắc đầu nói.
- Hoa văn ngoài hộp này là một mê cung. Muốn mở hộp phải phá vỡ mê cung này. Lúc ở trên mặt đất, chúng em cũng thử qua rồi, những phương pháp khác đều không thể thực hiện được.
Phạm Nhạc ngạc nhiên nói: - Dùng máy cắt kim loại thử xem. Nếu là vật cổ nhân lưu lại, lại tinh xảo vậy chắc bên trong không có bom đâu.
Chỉ cần bên trong không có bom, như vậy dùng máy cắt kim loại cắt có lẽ sẽ không tổn hại gì tới bên trong hộp.
Tiêu Phàm cười lắc đầu, nói: - Không phải dùng tới biện pháp này, chiếc hộp chính là trân phẩm khó gặp, phá hủy sẽ rất đáng tiếc. Nếu như là câu đố bí mật, vậy thì nghĩ biện pháp tìm ra lời giải là được. Chúng ta không thể để cho lão tổ tông chê cười được.
Phạm Nhạc cười ha ha, gật gật đầu.
Anh ta cũng chỉ là thuận miệng nói ra, dùng máy kim loại để cắt đồ cổ, về phần này chẳng phải hơi hỗn láo rồi sao?
- Trước cất hộp đi, chúng ta chuẩn bị một chút, ăn một ít rồi đi về nhìn kĩ rồi nói sau.