Trì Bân còn chưa xoay người bước đi, một giọng nói lạnh băng đã vang lên. Trì Bân mãnh liệt dừng bước, trong mắt bắn ra ánh nhìn lạnh lùng.
Một bóng đen thình thình xông ra, xuất hiện bên cạnh Abbas.
Con ngươi của Trì Bân bỗng dưng co rút lại một chút. Nói chuyện với Abbas lâu như vậy, y lại không hề phát giác ra trong vườn này còn có người khác. Thuật ẩn nấp của người này, quả nhiên cao minh.
Nhìn kỹ lại, bóng đen này vẫn là mơ mơ hồ hồ, giống như cả người đều giấu trong một đám sương mù, đừng nói nhìn không rõ diện mạo, thậm chí ngay cả nam hay nữ đều không phân biệt được.
Đối với Trì Bân mà nói, đây là một loại chuyện cực kỳ hiếm thấy.
Phải biết trên giang hồ y được xưng là “ âm dương nhãn”. Có thể một cái nhìn liền phân biệt được âm dương, hiện tại lại không nhìn rõ một bóng người gần trong gang tấc.
- Liễu Sinh quân, thuật ẩn nấp trong khói của ngươi ngày càng cao minh rồi, ngay cả âm dương nhãn của Trì chưởng môn cũng nhìn không ra.
Abbas mỉm cười nói.
- Ninja Nhật Bản?
Trì Bân giật mình kinh hãi, thốt ra.
- Không sai. Vụ Ẩn phái - Liễu Sinh Hùng Nhị.
Bóng đen giấu ở trong làn sương mù, lạnh lùng nói, giọng điệu vô cùng kiêu căng.
Trì Bân lại híp hai mắt lại, không hề lên tiếng.
Y mơ hồ nghe nói đến “Vụ Ẩn phái”, nghe nói là một bang phái rất nổi danh trong Ninja Nhật Bản, cụ thể hơn như thế nào, Trì Bân cũng không hiểu lắm.
Chung quy y vẫn chưa từng sống ở Nhật Bản, ngày thường cũng chưa từng giao du với Ninja Nhật Bản thật sự.
Phân tích giọng điệu kiêu căng vô cùng của Liễu Sinh Hùng Nhị này, phỏng chừng “phái Vụ Ẩn” ở Nhật Bản hẳn là rất có danh tiếng. Về phần địa vị của bản thân tên Liễu Sinh Hùng Nhị này trong phái Vụ Ẩn như thế nào, vậy thì không có cách nào để biết rồi.
Có lẽ cũng không phải là hạng người vô danh.
- Trì tiên sinh, danh tiếng của ông rất lớn nha, ngay cả ta ở trong nước cũng nghe nói đến, âm dương nhãn, ha ha… có điều, trăm nghe không bằng một thấy. Danh tiếng lớn như vậy của Trì tiên sinh, bất quá chỉ như vậy mà thôi. Danh tiếng cũng chỉ là hư truyền.
Liễu Sinh Hùng Nhị giễu cợt nói.
Tiếng phổ thông của tên tiểu quỷ Ninja nói cực kì lưu loát tiêu chuẩn.
Trì Bân lãnh đạm nói: - Liễu Sinh quân có thể đã hiểu nhầm rồi, âm dương nhãn là xem người chết, không phải nhìn người sống.
- Hừ , giảo biện.
Liễu Sinh Hùng Nhị hừ lạnh nói.
- Abbas tiên sinh, ông mời ta đến không phải là để hợp tác với loại người này chứ? Nếu là bảo ta hợp tác với loại rác rưởi này, thế thì thật xin lỗi, ta tuyệt đối không thể chấp nhận.
Abbas mỉm cười nói: - Liễu Sinh quân, Trì chưởng môn tuyệt đối không phải là rác rưởi. Quốc gia bọn họ có một câu nói cổ, gọi là thuật nghiệp hữu chuyên tinh. Chuyên nghiệp của Trì chưởng môn là đào mộ, không phải giết người.
- Đào mộ? Y đào mộ cũng để thất thủ như thế!
Không biết tại sao, Liễu Sinh Hùng Nhị hình như đối với Trì Bân cực kỳ chán ghét, nửa phần mặt mũi cũng không lưu lại cho y.
Trì Bân lạnh lùng nhìn Liễu Sinh Hùng Nhị liếc mắt một cái, không nói thêm lời nào, xoay người rời đi.
- Hừ! Một dân tộc không có triển vọng.
Nhìn theo bóng lưng của Trì Bân Liễu Sinh Hùng Nhị cười lạnh nói.
Abbas lắc đầu, không hề phụ họa với Liễu Sinh Hùng Nhị.
- Đại ca, vì sao không giáo huấn tên tiểu quỷ này.
Trì Bân quay lại trước mặt ba tên thuộc hạ, Thất Tỷ sớm đã tức giận đến choáng váng não, nổi giận đùng đùng hỏi. Ai cũng không ngờ, nơi này của Abbas sẽ xuất hiện một tên Ninja Nhật Bản, hơn nữa còn kiêu căng ngạo mạn không chịu nổi.
Trì Bân trên giang hồ là thân phận địa vị như thế nào, rốt cuộc lại bị tên tiểu quỷ này sỉ nhục như thế, Trì Bân nhịn được, các huynh đệ nhịn không được.
Trì Bân thản nhiên nói: - Một người chết, có cái gì đáng so đo đây?
- Người chết? Đại ca đây là ý gì? Thất Tỷ có chút kinh ngạc hỏi ngược lại: - Ca biết xem tướng à?
Trì Bân lạnh lùng nói: - Ta không biết xem tướng, nhưng ta biết xem âm dương. Tên tiểu quỷ này toàn thân tử khí lượn lờ, nếu như hắn còn có thể sống đến ngày mai nhìn mặt trời, có thể móc đôi mắt này của ta ra rồi.
Xem âm dương.
Đây là tuyệt kỹ của Trì Bân.
Abbas lại không có bản lĩnh này, là một trong những đại tế ti của Tây Ly giáo, gã chỉ biết xem tướng. Tuy nhiên Liễu Sinh Hùng Nhị cả người ẩn trong lớp sương mù, căn bản nhìn không rõ tướng mạo vốn dĩ của hắn.
- Liễu Sinh quân, tình hình bây giờ đã tương đối rõ ràng rồi, Tiêu Phàm đang chữa thương cho Uyển Thiên Thiên, bên cạnh hắn còn có ba người phụ trách bảo vệ cho hắn.
Liễu Sinh Hùng Nhị nói: - Ta không thể đối phó ba người một lúc.
Đừng nhìn tên tiểu quỷ này ở trước mặt Trì Bân khoác lác hò hét, khi cần phải hành sự cũng không dám tùy tiện lên mặt. Vừa rồi Trì Bân nói rõ ràng, ba người đi cùng Tiêu Phàm, đều là cao thủ bậc một.
- Đương nhiên, ta cũng sẽ không để Liễu Sinh quân một lúc đi đối phó ba người họ. Cơ Khinh Sa và đối tác Phạm Nhạc của cô ta, sẽ có người lộ diện dụ bọn họ đi khỏi, thế nhưng Tân Lâm chắc chắn sẽ không rời đi. Đây là vệ sĩ tùy thân của Tiêu Phàm, cần phải làm phiền Liễu Sinh quân đi đối phó nàng ta rồi. Mặc dù nàng ta là con gái, thế nhưng cũng cần nghiêm túc ứng phó, Liễu Sinh quân nhất định không thể khinh thường.
Abbas thần sắc trở nên vô cùng ngưng trọng
- Abbas tiên sinh, ông là xem thường thuật ám sát của phái Vụ Ẩn chúng ta sao?
Liễu Sinh Hùng Nhị rất không vui hỏi ngược lại.
Abbas cười cười, nói: - Liễu Sinh quân, ta tuyệt đối không có ý này. Phái Vụ Ẩn là phái nổi danh nhất về thuật ám sát của quý quốc, có thể mời được Liễu Sinh quân đại giá, là vinh hạnh của chúng tôi. Ta tin tưởng cô gái kia, chắc chắn không phải đối thủ của Liễu Sinh quân.
Liễu Sinh Hùng nhị "hừ" một tiếng, nói: - Abbas tiên sinh, yên tâm đi, chỉ cần người của ông có thể dụ Cơ Khinh Sa và Phạm Nhạc rời đi nửa tiếng trở lên, những việc còn lại đều giao cho ta là được, ta đảm bảo sẽ giao cho ông ba cái thủ cấp.
- Vậy thì thật tốt qua, hết thảy đều nhờ cậy Liễu Sinh quân rồi.
Abbas cung cung kính kính vái Liễu Sinh quân một cái, trịnh trọng nói.
Liễu Sinh Hùng Nhị gật gật đầu, nhiên ngang đi ra cửa.
Nhìn theo bóng lưng của Liễu Sinh Hùng Nhị dần dần biến mất ở trong bóng đêm, hai hàng lông mày của Abbas hơi nhíu lên.
“Két” một tiếng, cửa gỗ của hầm bị đẩy ra, một đạo thân ảnh mạnh mẽ chậm rãi bước ra, trong tay mang theo một vali xách tay màu đen, đi đến bên cạnh Abbas, lạnh nhạt nói: - Abbas tiên sinh, tên dở hơi này, ngài tìm được ở chỗ nào đến vậy?
Nghe thanh âm, rất trẻ, thế nhưng cũng rất lạnh.
Abbas liếc mắt nhìn hắn, hỏi ngược lại: - Tên dở hơi? Gauss tiên sinh, lời nói như vậy không khỏi quá bạc bẽo rồi sao? Liễu Sinh Hùng Nhị là có chút kiêu ngạo, thế nhưng hắn xác thực là Ninja trong phái Vụ Ẩn , hơn nữa thuật ám sát còn rất cao.
Gauss tiên sinh trẻ tuổi lạnh lùng cười, nói: - Abbas tiên sinh, ta không phủ nhận hắn là Ninjia trong phái Vụ Ẩn , về phần thuật ám sát của hắn trình độ rất cao, xin thứ cho ta không thể tán đồng. Abbas tiên sinh sẽ không thật sự cho dàng, dựa vào hắn liền có thể đối phó nổi Tiêu Phàm chứ?
- Ta đương nhiên sẽ không cho rằng như vậy. Nếu không, ta cũng không sẽ mời Gauss tiên sinh đích thân ra mặt. Gauss tiên sinh, ta tin tưởng ngài chắc chắn sẽ không làm cho ta thất vọng .
Abbas nói xong, ánh mắt đảo qua chiếc vali xách tay trên tay Gauss.
Là một trong những sát thủ giết người đắt giá nhất trong những năm gần đây, tài bắn súng của tên người Đức – Gauss này quả thực đáng giá với giá cả trên trời như thế.
Sau khi xác định thân phận của Tiêu Phàm chính là chưởng giáo chân nhân hiện tại của Vô Cực Môn, Abbas cho rằng, dùng phương thức giáp lá cà cận chiến truyền thống để đối phó Tiêu Phàm là một cách làm rất ngu xuẩn.
Về điểm này, từ trên người mình Abbas liền có thể rút ra kết luận.
Làm Vu Thánh phương Nam – một trong Ngũ Đại Vu Thánh của Tây Ly giáo, Huyết Thiên đại tế ti, sức chiến đấu giáp lá cà cận chiến của Abbas cực kỳ biến thái. Abbas mặc dù chưa từng đích thân giao thủ với Tiêu Phàm. Thế nhưng cái này cũng không hề gây trở ngại cho việc Abbas đưa ra phán đoán chính xác.
Khi có một phương pháp tốt hơn có thể lựa chọn, Abbas cho rằng không cần thiết nhất định phải lấy sở đoản của mình địch với sở trường của đối thủ.
Dùng súng bắn tỉa ở cự li xa bắn hạ Tiêu Phàm, đó là lựa chọn tốt nhất.
- Gauss tiên sinh, chúng ta cùng nhau thương lượng một chút các bước hành động cụ thể đi.
- Có thể.
Hai người quay trở về trong hầm.
Dưới ánh đèn sáng rỡ trong hầm, mái tóc màu nâu của Gauss hiện ra đặc biệt chói mắt, sát thủ người Đức này có đặc điểm tướng mạo điển hình nhất của người Germanic, đường nét thô cứng, thần thái kiên cường lãnh khốc, dường như không có chuyện gì có thể thay đổi tâm tình của anh ta.
Đây là lần đầu tiên Gauss đến cao nguyên Hoàng Thổ của quốc gia phương Đông có lịch sử lâu đời này, lần đầu biết đến loại “phòng ốc” này của hầm trú ẩn, trước đó , Gauss chưa từng nghĩ, phòng ốc còn có thể từ trên mặt đất móc ra.
Đây là một cái sân của gia đình nông dân bình thường.
Abbas ở trên tấm bàn Bát Tiên sơn loang lỗ mở ra một tấm bản đồ giản lược, đưa một ngón tay đầy lông đen, chỉ vào một điểm kiến trúc trên bản đồ, trầm giọng nói: - Gauss tiên sinh, đây là nhà nghỉ Dương Tây, căn cứ theo thông tin mà phía trước truyền về, Tiêu Phàm đang ở phòng VIP 403 trên lầu bốn của nhà nghỉ này. Ở cự li 1500m, một phát bắn trúng mục tiêu, có nắm chắc được không?
- 1500m?
Hai hàng lông mày nồng đậm của Gauss nhíu lên.
- Abbas tiên sinh, vì sao phải cách xa như vậy? Nếu như ở khoảng cách 1000m thậm chí 800m , khả năng bắn trúng lớn hơn rất nhiều.
Đối với yêu cầu này của Abbas, Gauss xác thực có chút không hiểu nổi. 1500m tuy rằng vẫn trong tầm sát thương ở phạm vi đường kính 50 Barrett của súng bắn tỉa, thế nhưng đây là buổi tối, địa hình cũng không quen thuộc. Một phát súng bắn trúng mục tiêu, độ khó khăn không nhỏ. Gauss cho rằng, hoàn toàn có thể cho gần hơn chút nữa.
Abbas trầm giọng nói: - Abbas tiên sinh 1500m đã là cực hạn rồi, nếu như có thể, tốt nhất là có thể nổ súng cách 2000m….
- Abbas tiên sinh, thứ cho tôi không thể hiểu được…
Hai hàng lông mày của Gauss càng nhíu chặt hơn.
- Gauss tiên sinh, ta biết ngài không thể lí giải. Thế nhưng lần này chúng ta phải đối phó là vị Tiêu Phàm tiên sinh này, quả thực không phải người bình thường….Nói thế này vậy, hắn là loại người thần kì nhất của quốc gia phương Đông thần kì, có lúc người thường không có cách nào hiểu được sự nhạy cảm của giác quan thứ sáu. Bất kì người nào đối với hắn có địch ý, đều không thể tiến đến quá gần, nếu không cũng sẽ bị hắn phát hiện. Nói như vậy, ngài có hiểu không?
- Giác quan thứ sáu?
- Đúng, giác quan thứ sáu.
- Ở phạm vi ngoài 1500m còn cảm giác được nguy hiểm? Ha ha , Abbas tiên sinh, đây chỉ sợ đã không phải là giác quan thứ sáu rồi, đây là Vu thuật!
Gauss nói xong, lắc lắc đầu, khóe miệng hiện ra một ý cười chế giễu.
Anh ta biết rằng quốc gia phương Đông lâu đời này có rất nhiều thứ thần bí khó lường, thế nhưng Vu thuật không phải là thứ nằm trong phạm trù mà anh ta có thể lí giải.
- Gauss tiên sinh, bất kể là giác quan thứ sáu cũng được, hay là Vu thuật cũng được, đây đều là những sự thật khách quan tồn tại. Nếu như ngài không muốn nhiệm vụ thất bại, mong ngài nhất định phải nhớ kỹ lời nói của ta, vị trí ngài bắn tỉa, ít nhất phải cách trên 1500m. Điểm này, không có bất kỳ sự cò kè mặc cả nào. Bằng không, nhiệm vụ bắn tỉa này liền hủy bỏ .