Sau bữa ăn, Từ Chấn đề nghị có nên vận động một chút không, hội Hoa Nhài này có rất nhiều phương tiện giải trí và tập thể hình.
Cơ Khinh Sa khẽ cười nói: - Giám đốc Từ, chỉ sợ Nhất thiếu không có thời gian.
Từ Chấn cảm thấy quái lạ, Tiêu Nhất thiếu người ta còn chưa có mở miệng, cô ta làm sao biết được hắn không có thời gian. Những lời này Từ Chấn đương nhiên sẽ không nói ra. Cơ Khinh Sa xinh đẹp như thế, cô ta nếu đã nói Tiêu Nhất thiếu không có thời gian, thì Tiêu Nhất thiếu có khả năng sẽ không có thời gian thật.
Từ Chấn lập tức hiểu quan hệ giữa Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa chỉ sợ thật sự là không đơn giản.
Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa cùng ra khỏi phòng riêng.
Cơ Khinh Sa nhẹ giọng nói: - Nhất thiếu, có tin tức của Thiên Thiên rồi.
Tiêu Phàm bước chân hơi dừng lại, quay đầu nhìn về phía cô.
Cơ Khinh Sa nói: - Đoán chừng các cô ấy đang ở bên kia tỉnh Tần Quan, vị trí cụ thể thì tôi vẫn chưa biết rõ. Yên Chi xã bên kia có người liên lạc, nhưng người này chỉ nói cho tôi biết Uyển Thiên Thiên, Đường Huyên và Tống Hoàn dẫn theo người của Yên Chi xã vào mười ngày trước đi qua chỗ anh ta, sau đó rời đi rồi. Dựa vào tình hình phân tích bọn họ chắc đi chưa xa.
Tiêu Phàm khẽ gật đầu.
Tần Quan!
Thế này là đúng rồi.
Cố đô của Hán Vũ đế xưa kia chính là thành cổ ở tỉnh Tần Quan ngày nay, Đông Phương Sóc sinh sống ở nơi đó rất nhiều năm.
- Nhưng mà…
Cơ Khinh Sa muốn nói lại thôi.
Tiêu Phàm cảm thấy ngạc nhiên, đây không phải là tính cách của Cơ Khinh Sa.
- Nghe nói lần này động tĩnh không nhỏ. Bên kia hình như có phát hiện tương đối trọng yếu, không chỉ có người của Yên Chi xã mà rất nhiều nhà thám hiểm nổi tiếng cũng đến đấy. Thậm chí còn kinh động đến cả Trì Bân.
Hai hàng lông mày xinh đẹp của Cơ Khinh Sa hơi cau lại.
- Trì Bân cũng đi rồi?
Hai hàng lông mày của Tiêu Phàm cũng nhẹ gương lên, hiển nhiên cũng có chút bất ngờ.
Trì Bân trong giới trộm mộ đúng là đại danh đỉnh đỉnh, được xưng tụng là "Âm Dương Nhãn". Giang hồ đồn thổi rằng y có thể mở Thiên nhãn. Trong cái nghiệp trộm mộ này thì cái gọi là "Mở Thiên nhãn" chính là người vô cùng giỏi. Nghe nói cao thủ đào mộ chân chính có thể "Nếm đất tìm được lăng mộ" "Ngửi gió xác định được vị trí". Mà những năng lực này dưới con mắt Âm Dương của Trì Bân đều chỉ là những trò vặt vãnh mà thôi.
Y có thể trực tiếp nhìn thấu dưới lòng đất!
Đương nhiên truyền thuyết này có hơi thái quá, không ai biết thật giả như thế nào, có lẽ chỉ là đang thổi phồng sự thật bởi vì có qua nhiều thứ chắp vá. Cái ngành nghề xa xưa như trộm mộ này vốn là vô cùng thần bí, tràn ngập các loại truyền thuyết cổ quái hiếm thấy. Tương đối mà nói thì "Âm Dương Nhãn" cũng xem như rất bình thường rồi.
Không nói đến "Âm dương nhãn" của Trì Bân có thần kỳ như trong truyền thuyết hay không, nhưng thanh danh của ông trong giới trộm mộ cũng không phải là giả.
Nhân vật đứng đầu của phái trộm mộ phía Nam!
Truyền thuyết giang hồ nói: Bắc có Yên Chi Kiếm, Nam có Âm Dương Nhãn.
Trì Bân là nhân vật nổi tiếng ngang với Yên Chi Kiếm.
Không phải là ngang hàng với Uyển Thiên Thiên, mà là sánh ngang với sư phụ của cô.
Dựa theo tuổi tác mà suy đoán, lúc Trì Bân nổi danh trên giang hồ này thì Uyển Thiên Thiên vẫn còn là một cô bé trong nhà trẻ giơ hai tay ngoan ngoãn ngồi trong phòng học chờ cô giáo phát bánh quy.
Tân Lâm thản nhiên nói: - Không phải nói Trì Bân đã sớm rửa tay gác kiếm sao?
Cơ Khinh Sa lắc đầu nói: - Không phải, chỉ là mấy năm nay ông ta không thường xuyên ra tay mà thôi…Trì Bân lòng dạ lang sói, theo như Thiên Thiên nói, nhiều năm trước ông ta cùng Yên Chi xã bọn họ còn từng có khúc mắc. Hiện tại đã lâu không có tin tức của Thiên Thiên, tôi rất lo lắng, tính cách của Thiên Thiên……
Nói tới đây, Cơ Khinh Sa khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng.
Đừng nhìn Thiên Thiên bề ngoài là một cô gái ngây thơ lãng mạn không hề có tâm cơ, tính tình thực tế có chút nóng nảy. Nếu thật sự đụng chạm với Trì Bân, thì phiền toái không nhỏ đâu.
Yên Chi Kiếm thủ đoạn độc ác vô tình, Trì Bân cũng không phải là loại thiện nam tín nữ. Trên giang hồ những truyền thuyết có liên quan đến sự nham hiểm độc ác của "Âm Dương Nhãn" còn nhiều hơn của Yên Chi Kiếm.
- Đi thôi.
Tiêu Phàm hạ giọng nói, bước nhanh về phía trước.
Một tiếng đồng hồ sau, hai chiếc xe Mercedes Benz một trước một sau lái vào bãi đỗ xe ngầm bên dưới sân bay thủ đô. Cơ Khinh Sa đã thay trang phục khác, một bộ đồ thể thao rộng rãi thoải mái màu xanh trắng đan nhau, búi tóc tinh tế được thả tung ra, mái tóc dài đen nhánh giống như thác nước đổ xuống tung bay trong gió, cộng thêm bộ đồ thể thao rộng rãi cũng không thể dấu đi dáng người, thật là đẹp không sao tả xiết.
Hai đại mỹ nữ cùng xuất hiện ở sân bay thủ đô, một như U Lan trong thâm cốc, một như Mẫu Đơn phú quý, nhất thời thu hút ánh mắt của vô số lữ khách.
So sánh như vậy một anh chàng đẹp trai như Tiêu Nhất thiếu và anh chàng lạnh lùng như Phạm tổng trực tiếp bị mọi người bỏ qua.
Từ trước đến nay thời điểm mà trai đẹp và mỹ nữ đứng chung một chỗ, thì cũng chỉ có thể làm lá xanh bên cạnh.
Chỉ có thể trách trên thế giới này sắc nam nhiều hơn sắc nữ rất nhiều a!
Lần này chính mắt Cơ Khinh Sa tận mắt nhìn thấy Tân Lâm "Thuyết phục" nhân viên sân bay cho mang con mèo mập của Tiêu Phàm lên máy bay, còn đàng hoàng chiếm cứ một chỗ ngồi trên đó.
Hơn năm giờ chiều chiếc máy bay phản lực lớn từ từ hạ xuống sân bay Cố đô. Trước khi Cơ Khinh Sa lên máy bay đã gọi một cuộc điện thoại. "Căn cứ địa" chủ yếu của tập đoàn Cơ thị nằm ở tỉnh Yến Bắc và Kinh đô, nhưng với quy mô của tập đoàn Cơ thị thì trên khắp các thành phố đều có công ty con hoặc văn phòng làm việc.
Bốn người và một con mèo vừa xuống sân bay đã có một người đàn ông tinh anh hơn ba mươi tuổi đến đón tiếp, vô cùng cung kính với Cơ Khinh Sa.
- Xe đã chuẩn bị xong chưa?
Cơ Khinh Sa không có nửa câu thừa thãi lập tức hỏi.
- Đã chuẩn bị xong hết rồi, Cơ tổng, theo sự phân phó của cô tất mọi việc đều chuẩn bị thỏa đáng.
- Ừ.
Trước mặt cấp dưới Cơ Khinh Sa thường không nhiều lời, Tiêu Phàm Tân Lâm và Phạm Nhạc lại một chữ cũng không nói làm cho người đàn ông tinh anh càng thêm khẩn trương, chẳng lẽ cực phẩm đều là như vậy sao?
Một con ô tô Jeep lớn im lặng đậu ở bên cạnh đường cái.
- Chìa khóa.
Phạm Nhạc đưa tay ra trước mặt người đàn ông tinh anh, chỉ nói hai chữ.
Người đàn ông tinh anh vội vã đưa chìa khóa cho Phạm Nhạc.
Một hàng bốn người lập tức lên xe. Phạm Nhạc lái xe, Cơ tổng ngồi ở vị trí phó lái, Tiêu Phàm và Tân Lâm ngồi ở phía sau. Trên xe đã chuẩn bị sẵn bánh mì, nước uống, thuốc chống muỗi đốt, sau cốp xe thậm chí còn có cả lều bạt dùng cho cắm trại.
Chỉ ngắn ngủi hai giờ đồng hồ mà đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ. Người đàn ông tinh anh đó cũng xem như làm việc hết sức hiệu quả.
Phạm Nhạc lập tức khởi động xe, Cơ Khinh Sa gật đầu với người đàn ông tinh anh đứng bên cạnh cửa xe, người đàn ông tinh anh vội vàng giơ tay chào. Cơ tổng không thích nói nhiều, Phạm Nhạc lại càng là cái hồ lô kín miệng, các nhân viên cao cấp của tập đoàn Cơ thị đã sớm biết rõ. Người đàn ông tinh anh cũng không cảm thấy có gì ủy khuất, chỉ là trong lòng âm thầm cảm thán, cảm giác được làm ông chủ thật là thích.
Phạm Nhạc nhấn ga, chiếc xe Jeep rung nhẹ lên sau đó lập tức như tên rời khỏi cung lao nhanh về phía trước. Chiếc xe Jeep không hề vào thành phố mà trực tiếp lên cao tốc ngoại thành chạy về Cổ đô ở phía Nam thành phố, rất nhanh đã bỏ lại thành thị cổ xưa ở phía sau.
Khi đêm đến, chiếc xe Jeep đã rời khỏi cao tốc chuyển sang tuyến đường tỉnh.
Giao thông trên tuyến đường tỉnh xem như không tồi, dù sao nơi này vẫn còn ở trong phạm vị phóng xạ của thành cổ.
Là cố đô của sáu triều đại, là thành phố trung tâm lớn nhất khu vực Đại Tây Bắc, cố đô thành rõ ràng có hiệu ứng dẫn dắt nền kinh tế của các khu vực xung quanh.
Trong xe vô cùng yên tĩnh, không có người nói chuyện mà cũng không có mở nhạc. Cả bốn người đều lẳng lặng ngồi như vậy, nhưng không khí trong xe cũng không vì vậy mà trở nên nặng nề xấu hổ. Dường như mọi người đều cảm thấy đó là điều đương nhiên.
Thời điểm khi màn đêm hoàn toàn phủ xuống, Cơ Khinh Sa giơ tay nhìn đồng hồ quay đầu lại hỏi: - Nhất thiếu, có phải là nên tìm nơi ăn cơm trước? Đường càng về sau càng không dễ đi rồi.
Bình thường mà nói cổ mộ toàn ở nơi hoang dã.
Bên trong thành phố không phải không có cổ mộ, mà mấu chốt là không tìm được. Sớm đã bị các tòa cao ốc nối tiếp nhau che đi dấu tích. Tin tức trong nước liên tục có các bài báo về việc trong một thành phố nào đó lúc mở rộng đất đã đào được cổ mộ. Nhưng những tình hình như vậy thường không thể khơi gợi chú ý của những tên đào mộ.
Đã sớm bị cơ quan khảo cổ quốc gia phong tỏa rồi, còn có gì để nghĩ nữa?
Đây cũng là nguyên nhân Cơ Khinh Sa đặc biệt chuẩn bị chiếc xe việt dã này.
Tiêu Phàm lắc đầu nói: - Không cần, trong xe có đồ ăn, tùy tiện ăn một miếng đi. Thời gian cũng không còn sớm nữa.
- Vậy được rồi, chúng ta tiếp tục lên đường.
Tân Lâm lấy một cái bánh mì, xé bỏ bao bì bên ngoài, yên lặng đặt vào tay Tiêu Phàm.
Rất nhanh chiếc xe Jeep bắt đầu xóc nảy.
Jeep Grand Cherokee có thể coi là một chiếc xe việt dã khá chuyên nghiệp, tính năng giảm xóc khá tốt. Đổi lại là một chiếc xe khác đi trên con đường nông thôn gồ ghề như thế này không cần đến một giờ đồng hồ toàn thân xương cốt đều đã mệt mỏi rã rời.
Xe Jeep xóc nảy hai giờ đồng hồ đến gần mươi giờ tiến vào một cái trấn nhỏ mới dừng lại.
Cho dù cả bốn người trên xe đều võ nghệ cao cường, thân thể tráng kiện cũng không thể đợi được nhảy ra khỏi xe, hít thở thật sâu không khí trong lành mang mùi vị bùn đất đầu hè. Bóng đêm bao phủ xuống trấn nhỏ vốn vô cùng an tĩnh, chiếc xe Jeep vừa đỗ xuống đột nhiên một con chó quê từ ven đường khu dân cư xông ra, sủa lên với đám người Tiêu Phàm. Lập tức dẫn ra một loạt phản ứng dây chuyền, trong khoảng thời gian ngắn tất cả chó trong trấn nhỏ thi nhau sủa, rất là náo nhiệt.
Đám người Tiêu Phàm lại không chút nào để ý, Tân Lâm đã sớm bắt đầu cảnh giác đánh giá tình hình xung quanh.
Đây thật đúng là một cái trấn nhỏ, tầm mắt có thể nhìn bao quát cả trấn, chỉ có hai con đường một ngang một dọc, xe Jeep đậu vừa đúng trên ngã tư đường trung tâm trấn, con chó quê kia là từ chung cư nhỏ bốn tầng chạy ra, có vẻ đây là tòa nhà cao nhất trong trấn nhỏ, trên lầu hai có treo một bảng đèn sáng lấp lánh, bên trên viết bốn chữ "Nhà trọ Dương Tây".
Có lẽ cái trấn nhỏ này gọi là "Trấn Dương Tây".
Mười giờ tối ở trong thành phố là khoảng thời gian sống về đêm phong phú nhất, đâu đâu cũng là xa hoa trụy lạc, ca hát khiêu vũ. Nhưng ở cái trấn nhỏ nơi hẻo lánh này đại đa số hộ gia đình đều sớm đã ngủ.
Nhà trọ Dương Tây cũng có một sảnh nhỏ, cửa kính, lóe lên ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn. Tiếng chó sủa làm kinh động đến chủ nhà trọ, một tiếng "Hắt xì" cửa kính mở ra, một người đàn ông trung niên gầy còm lưng còng chậm rãi đi ra, cố sức ngẩng đầu đảo đôi mắt trắng dã nhìn về phía Cơ Khinh Sa.
Hình tượng người này thật không dám khen tặng, đặc biệt trên mình còn mang theo khí tức u ám, đập thẳng vào mắt làm cho Tân Lâm nhìn vào cũng cảm thấy không thoải mái, khẽ chau mày.
- Các ngài đã tới rồi?
Người đàn ông trung niên nhỏ gầy mở miệng nói, giọng khàn khàn như con người của ông ta, làm người khác cảm thấy u ám, không có một chút nhiệt khí.
- Ừ…
Cơ Khinh Sa gật gật đầu, đang muốn mở miệng nói chuyện thì Tiêu Phàm sắc mặt chợt biến đổi.
- Lên xe, mau!
Lời còn chưa nói xong Tiêu Phàm đã nhanh như cắt lên chiếc xe Jeep.