Tại phòng Tổng Thống tráng lệ, một nam tử chắp hai tay sau lưng đứng ở cửa sổ sát đất, thân hình cao ngất tựa như một thanh kiếm sắc rút ra khỏi vỏ, chỉ là một cái bong, nhưng cũng khiến người ta sợ hãi. Ngọn đèn dịu dàng trong phòng Tổng Thống chiếu xuống bóng lưng y, nhưng không vì thế mà khí thế bị thay đổi, ngược lại càng tăng thêm phần uy thế.
Có một số người có sự kiêu hùng bẩm sinh.
Diệp Cô Vũ chính là trời sinh đã kiêu hùng như vậy.
Mỗi lần tới thủ đô châu Á, Diệp Cô Vũ đều thích ở tại phòng Tổng Thống cao nhất của khách sạn Trung Thiên.
Khách sạn Trung Thiên chưa chắc đã là khách sạn năm sao xa hoa nhất thủ đô, càng không phải khách sạn có tầng cao nhất, nhưng phòng Tổng Thống của khách sạn Trung Thiên lại rất đặc sắc.
Khách sạn Trung Thiên chỉ có duy nhất một phòng Tổng Thống.
Toàn bộ ba mươi sáu lầu, chỉ có riêng phòng này.
Nghiêm túc mà nói, đây không phải một phòng, mà là một biệt thự được xây dựng ở lầu thứ 36.
Diệp Cô Vũ thích đứng ở cửa sổ sát đất phòng Tổng Thống của khách sạn Trung Thiên, từ chỗ này có thể quan sát toàn bộ thành phố lúc về đêm. Khách sạn Trung Thiên không phải là khách sạn cao nhất ở thủ đô, nhưng cũng gần là kiến trúc cao nhất.
Tầm nhìn cực kỳ thoáng đãng.
Diệp Cô Vũ thích cảm giác mọi thứ đều ở dưới chân mình.
Năm đó rời xa Tây Vực, tới giờ cũng đã hai mươi năm trôi qua, Diệp Cô Vũ sớm đã không còn là con chim nhỏ non nớt ngày xưa, người thanh niên toàn thân toát đầy ác khí, chính là “ Diệp Vương” danh chấn Tây Á.
Bất luận sắp xếp thứ tự tập đoàn sát thủ nổi danh nhất thế giới như thế nào, thì “Thiên Ưng” Tây Á nhất định xếp trong top 3.
Nếu xét về “lịch sử” xa xưa, Thiên Ưng phải nổi tiếng thứ nhất.
Kể cả quốc đảo Ninja đại danh lừng lẫy vẫn còn kém xa.
Là quốc đảo vẫn thuộc thời đại chiến tranh bộ tộc, tổ tông Ninja vẫn chưa xuất hiện, đời trước của Thiên Ưng, tập đoàn sát thủ Mộc Thứ Di đã bị giết bởi đoàn quân thiết kị Mông Cổ cũng được gần ba trăm năm rồi.
Việc san bằng tập đoàn Mộc Thứ Di đã trở thành sự kiện tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử.
Mộc Thứ Di là một nhánh tôn giáo hình hành ở Trung Đông, là một giáo phái cực đoan có nguồn gốc từ Ba Tư.
Mộc Thứ Di phát triển ở công nguyên thứ 8 thế kỉ 13 tại khu vực Trung Đông. Nổi tiếng về mưu sát chính trị, đối tượng mưu sát là một số nhân vật chính trị nổi tiếng. Khi bọn họ đã xác định được mục tiêu, sẽ đợi khi người đó ngủ say liền đặt một con dao găm tẩm độc đặc chế của Mộc Thứ Di.
Khi người nọ thức dậy, phát hiện bên gối mình có một con dao găm lập tức sẽ hiểu, nếu muốn không bị ám sát thì phải đồng ý với tập đoàn một điều kiện, nếu không kẻ đó nhất định sẽ phải chết. Sát thủ của Mộc Thứ Di sử dụng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích.
Tuy nhiên khi sát thủ tập đoàn Mộc Thứ Di đi ám sát ai đó cũng có nguyên tắc, đó chính là phải tận lực giảm tránh cho tới vô tội thì thôi.
Mộc Thứ Di thiết lập căn cứ trên đỉnh núi cao, nên người ta gọi là “ tổ kền kền” mỗi một thời là một thủ lĩnh Mộc Thứ Di ra đời, tự xưng là “ lão nhân trong núi”.
Những nhân vật chính trị nổi tiếng chết trong tay Mộc Thứ Di như cá diếc qua sông. Ngay cả vua nước Anh Edward cũng bị sát thủ Mộc Thứ Di đâm một dao tẩm độc, suýt nữa thì mất mạng. Trong buổi thập tự chinh, danh tướng Saladin của Ả rập vì lọt bẫy của sát thủ Mộc Thứ Di , thẹn quá hóa giận liền điều động quân đội bao vây hang ổ của Mộc Thứ Di, ở lâu thì không thể mà lại không thu được tiến triển gì đành phải rút quân. Từ đó nhiệm vụ cả đời của Saladin chính là “ lôi kéo làm quen” để tạo quan hệ với Mộc Thứ Di.
Bằng không, sát thủ Mộc Thứ Di một ngày nào đó cũng sẽ đâm một dao tẩm kịch độc vào ngực lão.
Nhưng cuối cùng tập đoàn Mộc Thứ Di đã phạm phải một sai lầm trí mạng. Đó chính là ám sát Mông Ca của Đại Hãn Mông Cổ, việc đó đã chọc giận nhân vật có thế lực mạnh nhất thế giới lúc ấy. Mông Ca dưới sự giận dữ đã phái em trai ruột Húc Liệt Ngột điều động thiết kị Mông Cổ, công chiếm “ tổ kền kền” đem tổng tập đoàn Mộc Thứ Di san phẳng.
Nhà sử học đem “ tổ kền kền” bị giết coi như đã san phẳng được tập đoàn Mộc Thứ Di kì thực hoàn toàn là sai lầm.
Nói rộng ra, Mộc Thứ Di là chính giáo hợp nhất với tôn giáo quốc gia.
“ Lão nhân trong núi” là thủ lĩnh tập đoàn sát thủ Mộc Thứ Di tinh nhuệ, “ tổ kền kền” là tổng bộ của Mộc Thứ Di. “ Tổ kền kền” bị hủy không có nghĩa là toàn thể Mộc Thứ Di đều bị diệt.
Mặc dù giáo chủ bị đại quân Mông Cổ giết chết, hơn 90 tòa thành giáo phái bị hủy, cư dân lọt vào tay người Mông Cổ đều bị giết hại, dù thiết kị Mông Cổ hung hãn nhưng cũng không có khả năng tiêu diệt toàn bộ.
Bất kể là trong lúc Húc Liệt Ngột thống trị hay là thời kì Y Nhĩ Hãn quốc cường thịnh, Mộc Thứ Di cũng chưa bao giờ bị hoàn toàn tiêu diệt.
“ Thiên Ưng” chính là “ người thừa kế” của Mộc Thứ Di.
Tập đoàn sát thủ sau mấy trăm năm ngủ đông, mấy năm gần đây đột nhiên hoạt động trở lại.
Sự hồi sinh của Thiên Ưng, không phải là loại hồi sinh chậm rãi, mà là “ hậu tích bạc phát”( do có nền tảng lâu dài từ trước nên phát triển rất nhanh), giống như hồng thủy vỡ đê, lập tức bạo phát đi ra, trong mấy năm ngắn ngủi, “ Kiêu nhân chiến tích” đã làm cho vô số kẻ đồng hành phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa.
Thiên Ưng có một câu danh ngôn, cũng có thể nói là rất tài tình- Không có Thiên Ưng thì không có người chết!
Cùng với Thiên Ưng tiếng lành đồn xa, tân Ưng giáo “ lão nhân trong núi”- Diệp Vương!
Đối với thế giới bên ngoài mà nói, Diệp Vương là một nhân vật cực kỳ thần bí, không ai biết lai lịch xuất thân của anh ta, không ai có thể xác định anh ta có phải giáo đồ tôn giáo không, thậm chí anh là nam hay nữ cũng không thể biết được.
Mọi người chỉ biết, Diệp Vương muốn ai chết canh ba, thì không ai dám giữ người tới canh năm.
“Nhân vật thiết huyết” này có thể làm cho người ra sợ hãi tới sâu thẳm linh hồn.
Đa số các giáo chủ tập đoàn sát thủ không giống nhau, Diệp Cô Vũ cũng không đặc biệt che giấu bộ dạng của mình. Đi nơi nào cũng thoải mái tự do, hơn nữa anh ta lại cực kì thích ăn ngon mặc đẹp, ở khách sạn xa hoa, không khiêm tốn một chút nào.
Người này quả là một người kiêu ngạo từ trong ra ngoài.
Tự tin cũng từ trong phát ra ngoài.
Khí phách vương giả!
Ví dụ mỗi lần tới thủ đô châu Á, anh ta sẽ vào ở phòng Tổng Thống khách sạn Trung Thiên, tuyệt không thay đổi. Hơn nữa mỗi lần đến không chỉ có một người, người hầu hạ tùy thân mang theo không ít.
Diệp Cô Vũ không cho rằng có người có thể tạo uy hiếp với anh ta được.
Hai gã mặc áo bào trắng, đem toàn thân che chắn cho hai người con gái, im lặng đứng hầu ở cách đó không xa.Mặc dù trường bào truyền thống Ả Rập rộng thùng thình nhưng vẫn có thể nhìn ra đường cong mềm mại của người con gái này. Các cô gái này duy chỉ lộ ra hai con mắt, hai cô gái này xem ra tuổi còn rất trẻ, ánh mắt lung liếng tràn ngập sinh khí.
Hai cô gái này hướng mắt nhìn về phía Diệp Cô Vũ, trong lòng tràn đầy tình cảm ngưỡng mộ sùng bái và kính trọng, dường như lúc nào cũng sẵn sang phủ phục trên mặt đất, chấp nhận hết mọi yêu cầu của Diệp Vương.
Không chỉ riêng hai cô gái kia, mà bất luận ai trong giáo phái cũng đều như vậy.
Vì Diệp Vương, bọn họ lúc nào cũng có thể hiến dâng hết thảy, bao gồm cả thân thể và linh hồn.
Vì Diệp Vương hiến thân, giáo chúng Thiên Ưng tôn sùng cao nhất là vinh dự và giấc mộng chung.
Diệp Cô Vũ đứng bên cửa sổ thật lâu, bóng đêm bao phủ xuống thủ đô, đèn đuốc sáng trưng, ánh điện neon lóe ra, mê li mộng ảo không thể tả được. Nhưng ánh mắt sắc bén của Diệp Cô Vũ tựa hồ xuyên thấu hết thảy, đem từng người , từng cái cây , từng bông hoa dưới 36 tầng lầu nhìn thấu.
Một chiếc xe việt dã màu đen ở phía xa quẹo vào, lái vào bãi đậu xe ngầm của khách sạn Trung Thiên.
Khóe miệng Diệp Cô Vũ hiện lên nụ cười lạnh khinh thường.
Tát Bỉ Nhĩ lại không kìm nổi tức giận rồi.
Vị đệ tử Dung Thiên Tổ Sư này theo Diệp Cô Vũ có chút không ra hồn. Tư chất, tâm tính, tác phong làm việc như vậy thế nào lại được kế thừa y bát của Dung Thiên?
Diệp Cô Vũ không phủ nhận, bản thân Dung Thiên khó gặp được người tài, giáo chủ Tây Ly giáo là Vu Vương, chủ tọa là Đại Tế Ti, quả thật có thể xưng là Đại Vu độc nhất vô nhị.
Tây Ly giáo trong tay Dung Thiên rốt cuộc cũng được phát huy, thậm chí còn đuổi kịp được vinh quang Tổ Vu Tây Ly giáo thời đầu sáng lập.
Nhưng theo Diệp Cô Vũ, bất kì sự kế thứa trường phái thuật pháp nào, chỉ dựa vào một mình thiên tài thì tuyệt nhiên không thể chống đỡ được. Nếu thiên tài Vu Vương, Dung Thiên còn sống ngày nào thì Tây Ly giáo có thể phát triển một thời gian. Nhưng Vu Vương không phải là thần, một ngày nào đó sẽ già đi, thì sự uy hiếp diệt vong sẽ giống nhau.
Khi Dung Thiên già đi, ai có thể làm tốt được gánh nặng thiên quân này?
Tát Bỉ Nhĩ ư?
Khóe miệng Diệp Cô Vũ càng tỏ ý khinh thường.
Giống như Tần Thủy Hoàng để kì tài ngút trời, thống nhất đất nước, hòa thiên hạ làm một, đế quốc Đại Tần uy chấn tứ phương. Ai cũng muốn đạt được như Đại Tần cường thịnh đến cực điểm, chỉ có điều phù dung sớm nở tối tàn, hai thế tranh giành, cuối cùng gia tộc bị tiêu diệt, thiên hạ thuộc về nhà Hán.
Tần Thủy Hoàng cũng không thể dự liệu được sao?
Tâm tình Tát Bỉ Nhĩ lại không được thản nhiên như Diệp Cô Vũ.
Giống như nhận thức của Diệp Cô Vũ đối với gã, đây là Ngũ Đại Vu Thánh đứng đầu Đại Tế Ti của Tây Ly giáo, tính tình có chút bất thường. Sau khi dừng xe ổn thỏa ở bãi đỗ ngầm khách sạn Trung Thiên, Tát Bỉ Nhĩ vội vàng xuống xe, bước nhanh về phía thang máy.
Thương thiên Đại Tế Ti Tát Bỉ Nhĩ hóa trang thành dạng “ bản thổ hóa”, nhìn sơ sơ thì chính là một người đàn ông trung niên, ngoại trừ làn da ngăm đen, đôi mắt hơi sâu một chút thì so với người thường không khác nhau mấy.
Ở một đô thị quốc tế hóa, thủ đô bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy nhiều màu da dị tộc khác nhau. Có rất nhiều người ngoại quốc đã bám vào mảnh đất này, sớm dung nhập vào vòng tròn cuộc sống nơi đây.
Vì vậy không ai để ý tới chỗ bất bình thường của Tát Bỉ Nhĩ.
Tát Bỉ Nhĩ và Diệp Cô Vũ khác nhau, gã làm việc khá táo bạo nhưng làm việc lại rất nhất quán cẩn thận.Ông ta biết rõ mưu đồ của sư phụ lớn nhường nào, nếu chính mình chẳng may làm việc không cẩn thận, làm toàn bộ kế hoạch của sư phụ bị lộ, nếu như vậy có chết ngàn lần cũng không chuộc lại được.
Sai lầm như vậy ông ta không dám phạm phải.
Không ai được phạm phải!
Chính bởi như vậy, Tát Bỉ Nhĩ đối với điệu bộ phách lối của Diệp Cô Vũ có chút không quen. Theo Tát Bỉ Nhĩ, sự xuất hiện của vị “ lão nhân trong nũi” Đông phương của Thiên Ưng giáo thật sự ngạo mạn thái quá rồi.
Tát Bỉ Nhĩ cho rằng, quy tắc của Diệp Cô Vũ thậm chí không thể dùng từ kiêu căng để hình dung, mà phải gọi là quá ngạo mạn.