Nhìn về phía tứ hợp viện cố kính tĩnh mịch, thật ra nó đã sớm biến thành một nơi chiến đấu rồi! Chuông báo động kêu lên, đoàn người cùng hành động, nhưng từ ngoài nhìn vào lại rất yên tĩnh.
Báo động từ hướng Tây Bắc.
Văn Tư Viễn nhảy lên nóc nhà, phóng về hướng Tây Bắc. Hàn quang lập lòe, một thanh dao găm đã nắm trong tay.
Rất xa, một bóng trắng chợt lướt qua rồi biến mất, ở phía sau có một bóng người khác cứ đuổi theo.
Là Khương Nhị ca phụ trách canh giữ góc Tây Bắc.
Trong sáu đại hộ pháp, ngoài Văn Tư Viễn ra, Khương Nhị là người điềm đạm nhất. Góc Tây Bắc đối diện với nơi Tiêu lão gia ở. Văn Tư Viễn phái Nhị sư đệ đóng giữ.
Văn Tư Viễn nhanh chóng đuổi theo. Kề vai sát cánh với Khương Nhị hành động.
Chạy được một đoạn, Văn Tư Viễn đột nhiên dừng lại, nói: - Lão Nhị, đừng đuổi theo nữa.
Khương Nhị nghe vậy cũng dừng lại.
Y hiểu được ý của đại sư huynh, động tác của bóng trắng đó nhanh nhẹn vô cùng, thân hình trôi nổi, như xuất quỷ nhập thần. Tuy nhiên hai người công phu không kém, nhưng muốn đuổi theo kịp cũng là hết sức khó khăn.
- Nhìn rõ tướng mạo như thế nào không?
Văn Tư Viễn đứng trong ngõ hẻm vắng vẻ thấp giỏng hỏi.
Khương Nhị lắc đầu đáp: - Không nhìn thấy rõ kẻ này giấu mặt. Nếu như không tiếp xúc được bộ phận che đậy, thì chúng ta không nhận ra người đó đâu.
Văn Tư Viễn gật đầu: - Xem ra là một lão luyện rồi.
Sáu đại hộ pháp dưới trướng Văn Nhị thái gia có tiếng tăm lừng lẫy ở Hoàng Hải, sớm đã là đại nhân vật danh chấn một phương. Lần này theo sư phụ đến Kinh sư, hơn nửa năm rồi mà tung tích của kẻ địch vẫn chưa điều tra ra được chút tin tức nào. Tối nay không dễ có người xuất đầu lộ diện, nhưng lại lướt qua rồi biến mất. Ngay cả trưởng tướng, người điềm tĩnh như Khương Nhị còn nhìn không ra.
Hai mươi năm nay, Tiêu Phàm đi theo sư tổ Chỉ Thủy luyện công, sư tổ Chỉ Thủy đào tạo hắn rất nghiêm khắc. Chỉ có lúc nhàn rỗi, mới nhắc tới mấy vị sư huynh, hơn nữa mỗi lần đều là nói không rõ ràng. Tình hình giữa Tiêu Phàm với mấy vị sư huynh hiểu nhau không nhiều lắm. Vì Văn Nhị thái gia ở Hoàng Hải, tiếng tăm lẫy lừng ở giang hồ, Tiêu Phàm mới có thể tìm được y trong số những người chưa từng gặp.
Văn Thiên nói về Ngũ sư huynh ở trước mặt hắn lần nữa, khiến Tiêu Phàm hiếu kỳ.
Nghe ý trong lời nói của Nhị sư huynh, rất tôn sùng Ngũ sư đệ.
Văn Thiên nhìn hắn nói: - Sư đệ, trước mặt đệ, trong số sư huynh đệ chúng ta, thiên phú của Ngũ sư đệ cao nhất, sư phụ rất xem trọng Ngũ sư đệ. Đệ ấy vốn là người có hy vọng trở thành truyền nhân chưởng giáo nhất, nhưng sư phụ trước sau đều không truyền áo cà sa.
- Hả? Là lý do gì?
Văn Thiên thoáng trầm mặc, chậm rãi nói: - Sư phụ nói, đệ ấy giết nghiệt quá nặng, tính cách quá bướng bỉnh. Tuy thiên phúc cực cao, trình độ về tướng pháp cũng rất cao, nhưng quy môn của Vô Cực Môn chúng ta là làm việc thiện, quảng tích âm đức, sư phụ lo đệ ấy sẽ khiến Vô Cực Môn lạc lối.
Tiêu Phàm lặng lẽ gật đầu.
- Lúc đó ta có chút kỳ lạ, nếu Ngũ sư đệ sát nghiệp quá nặng, tại sao sư phụ phải nhận đệ ấy làm đồ đệ, sư phụ nói, hết thảy đều là duyên. Giữa ông và Ngũ sư đệ nhất định là thầy trò có duyên với nhau. Ngũ sư đệ cũng đã định trước là phải qua kiếp sát. Hai mươi năm trước, Ngũ sư đệ không từ mà biệt, sư phụ lập tức nhận đệ làm đồ đệ.
Văn Thiên thở dài nói.
Còn có mấy lời, ông không nhắc tới với Tiêu Phàm.
Trong số đệ tử của Vô Cực Môn, Văn Thiên ân huệ nặng nhất. Sư tổ Chỉ Thủy có ơn tái sinh với ông, Văn Thiên luôn xem sư phụ là cha ruột của mình, quan hệ với sư tổ Chỉ Thủy cũng thân thiết nhất.
Thật ra lúc Tiêu Phàm còn nhỏ, Văn Thiên đã gặp qua hắn, chỉ là Tiêu Phàm không biết thôi.
Sư tổ Chỉ Thủy không cho Văn Thiên lộ diện trước mặt Tiêu Phàm, truy cứu nguyên nhân, vì Tiêu Phàm lúc đó còn nhỏ, sư tổ Chỉ Thủy sợ hắn phân tâm.
Thử nghĩ một lão nhân có tuổi gần như tổ phụ của Tiêu Phàm đột nhiên xuất hiện trước mặt Tiêu Phàm, tự xưng là sư huynh của hắn, Tiêu Phàm tuổi còn nhỏ, sợ là rất khó làm rõ nguyên nhân trong lúc này, có thể tạo phức tạp về nhận thức cho hắn.
Lúc đầu nhập môn, cực kỳ chú trọng về việc dưỡng thành tính cách. Bất luận là chuyện gì, sư tổ Chỉ Thủy cũng khong cho phép quấy rầy Tiêu Phàm tu luyện.
Nhưng sư tổ Chỉ Thủy cũng từng bày tỏ sự lo lắng với Văn Thiên, vị đệ tử cuối cùng này là truyền nhân chưởng giáo của Vô Cực Môn, chỉ sợ gặp phải tai nạn lớn.
Hữu thiên tử mệnh, vô chí tôn tướng.
Đây là lời chính miệng sư tổ Chỉ Thủy nói với Văn Thiên, mệnh của Tiêu Phàm như vậy.
Nếu tướng mệnh của Tiêu Phàm không quý trọng như vậy, có lẽ sư tổ Chỉ Thủy sẽ không lo lắng như vậy. Tướng mệnh tầm thường tuy thiếu chút phú quý, nhưng lại cũng bớt tai họa.
Càng là tướng mệnh quý trọng, một khi gặp kiếp nạn cũng sẽ trầm trọng hơn nhiều.
Tình hình tương tự rất hiếm thấy trong lịch sử.
Ví dụ như nguyên duệ tông Thác Lỗi
Trong “Vô Cực Thuật Tàng” có ghi chép về tướng mệnh liên quan tới Thác Lỗi. Lúc đó Thiết Mộc Chân vùng dậy ở đại thảo nguyên Mông Cổ, nơi quân tiên phong, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Truyền nhân chưởng giáo đời thứ ba mươi bảy của Vô Cực Môn từng du lịch Mạc Bắc và gặp gỡ Thác Lỗi.
“Vô Cực Thuật Tàng” ghi chép mệnh cách của Thác Lỗi, chính là “Hữu Thiên Tử Mệnh, Vô Chí Tôn Tướng”.
Thác Lỗi là đứa con nhỏ nhất trong bốn đứa con trai của Thành Cát Tư Hãn mà vợ cả sinh ra, kỳ tài ngút trời, anh duệ vô song, là thiên tài quân sự.
Thành Cát Tư Hãn lúc còn sống đã phân phong chư tử, Thác Lỗi ở cạnh mẹ, kế thừa khu chăn nuôi và quân đội ở Oát Nan và Khiếp Lục Liên của Thành Cát Tư Hãn. Đội quânThành Cát Tư Hãn giữ lại khoảng một trăm ba mươi ngàn người, trong đó mười ngàn là do Thác Lỗi kế thừa.
Sau đó Thành Cát Tư Hãn qua đời, dựa theo nghị định trước kia của Thành Cát Tư Hãn với Vương Công tướng quan. Sau khi ông ta qua đời, để con thứ kế vị. Nhưng trước khi Thành Cát Tư Hãn qua đời, di mệnh này không được lập tức chấp hành.
Bởi vì lúc ấy trong kho của Mông Cổ(chế độ hội bộ lạc nghị sự) vẫn đang có tác dụng, hang rộng không thể dựa vào di mệnh kế vị, cần phải đợi quyết định cuối cùng của kho.
Sau hai năm, kho trải qua tranh luận kịch liệt mới đưa ra quyết định cuối cùng, để cho Oát Khoát Đài kế vị Đại hán, là Nguyên Thái Tông.
Từ khi Thành Cát Tư Hãn qua đời đến lúc Oát Khoát Đài kế vị, hoàng vị đã trống hai năm. Thời gian này, do Thác Lỗi giám quốc, chính là người thống trị cao nhất của Mông Cổ.
Oát Khoát Đài kế vị, quyền thế của Thác Lỗi không giảm chút nào.
Sau ba năm, Thác Lỗi và Oát Khoát Đài tấn công Kim quốc, trên đường đi bệnh qua đời.
Sau khi Oát Khoát Đài qua đời, do con ông ta kế vị, là Định Tông.
Xa hơn về sau, hoàng vị của đế quốc Mông Cổ liền truyền nhập vào hệ phái Thác Lỗi. Hai người con trai của Thác Lỗi, Hiến Tông Mông Ca và thế tổ Hốt Tất Liệt kế thừa sự nghiệp, thống nhất đất nước. Truy tônThác Lỗi làm hoàng đế, hiệu là Duệ Tông.
Cuộc đời Thác Lỗi trải qua mệnh cách vô cùng tinh tường, “Hữu thiên tử mệnh vô chí tôn tướng”.
Sau khi Thành Cát Tư Hán qua đời, trên thực tế ông ta là vua, con cháu của ông ta cũng kế thừa đế quốc Mông Cổ khổng lồ. Nhưng cuộc đời ông ta khi còn sống vẫn chưa từng chính thức làm vua.
Thân thích của Mãn Thanh, tướng mệnh của Đa Nhĩ Cổn “Hoàng phụ nhiếp chính vương” cũng gần giống như vậy, sau khi chết được tôn làm hoàng đế chính thức.
Văn Thiên vô cùng dễ hiểu tâm tình của sư phụ. Hai đệ tử có hy vọng kế vị Vô Cực Môn nhất, một người là sát nghiệp quá nặng không cáo mà biệt, về sau không biết tung tích, còn một người lại là tướng mệnh hiếm thấy, cũng trù định vận mệnh đa suyễn.
Đây là hàm ý, Đạo thống của Vô Cực Môn cũng gặp phải khó khăn lớn.
Cuối cùng sư tổ Chỉ Thủy vẫn truyền ngôi vị chưởng giáo cho Tiêu Phàm.
Lúc sư tổ Chỉ Thủy đưa ra quyết định, đã từng nói rõ với Văn Thiên, ông muốn đánh cược một lần. Bởi vì thiên phú của Tiêu Phàm thật sự rất xuất chúng, vì trong cuộc đời này sư tổ Chỉ Thủy hiếm thấy người như hắn, tấm lòng nhân hậu, làm nhiều việc thiện, quảng tích am đức, rất hợp với môn quy của Vô Cực Môn,
Viêc đánh cược của sư tổ Chỉ Thủy chính là Tiêu Phàm có đột phá lớn trong tu vi tướng thuật. Chỉ cần Tiêu Phàm có thể đột nhập thành công Thiên Nhân cảnh, chẳng sợ đường đi đã rõ, cũng có khả năng thay đổi vận mệnh.
Nhưng hiện tại xem ra, trận đánh cược của sư tổ Chỉ Thủy là trận đánh cược lớn.
Tình hình của Tiêu Phàm vô cùng không lạc quan.
Đương nhiên những lời nói này, Văn Thiên tuyệt đối không thể nhắc tới khi ở trước mặt Tiêu Phàm, tránh ảnh hưởng tới tâm tình của Tiêu Phàm, gây trở ngại hắn khôi phục. Ông ta chỉ có thể lặng lẽ tận dụng toàn bộ năng lực, giúp Tiêu Phàm, chỉ có như vậy mới báo đáp đượchậu ân của sư môn và sư phụ.
- Sư đệ, thiên mệnh vốn không thể nào chuyển đổi được. Vô Cực Môn chúng ta đã lập được một nghìn năm rồi, kế thừa đến nay, cũng không biết trải qua bao nhiêu sóng gió, hiện tại vẫn như trước. Đủ để chứng minh sư tổ sư môn thâm hậu như thế nào, chỉ cần chúng ta cố gắng, thì chuyện gì cũng không sợ!
Văn Nhị thái gia thu lại lời khen ngợi, thản thiên nói, vẻ mặt rất kiêu ngạo.