- Tiêu Phàm, bây giờ đang đi làm ở đơn vị nào thế?
Nhiêu Vũ Đình vốn dĩ có chút do dự, bây giờ lại trực tiếp mở miệng hỏi, cũng không quan tâm đến cảm nhận của Giản Tú Hoa nữa.
- Ở Cục Tôn giáo.
- Ồ, vẫn ở Cục tôn giáo à? Có nghĩ đến chuyện sẽ đổi nơi làm việc không?
Nhiêu Vũ Đình nhẹ giọng hỏi.
Sắc mặt Giản Tú Hoa có chút không tốt, giống như Tiêu Trạm, Giản Tú Hoa rất kị người khác ở trước mặt nhắc đến công việc của Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm mỉm cười nói: - Dì Nhiêu, cháu cảm thấy làm ở Cục Tôn giáo rất tốt.
- Cục Tôn giáo là làm việc gì? Phương Do Mỹ đang chơi di động ở một bên chen miệng hỏi: - Có phải đãi ngộ rất được, mua một chiếc xe tốt như vậy, hơn hai triệu tệ phải không?
Đây là vấn đề mà Phương Do Mỹ tương đối quan tâm.
Làm thiên kim đại tiểu thư của Phương gia, một chiếc Mercedes Benz hiển nhiên không thể làm cho cô quá ngạc nhiên. Cô kỳ quái ở chỗ là cán bộ ở Cục Tôn giáo làm sao có thể quan hệ với nhà xe tư nhân của chiếc xe Mercedes Benz. Hay là tên Tiêu Phàm này là giả thần, giả danh lừa bịp tiền bạc của người khác? Hoặc là, cậy thế lực, trên danh nghĩa là ở Cục Tôn giáo làm việc, kì thực lại đặt một tấm biển lớn trong nhà, thay đổi cách kiếm tiền.
Gia giáo của Phương gia, tương đối mà nói là rất nghiêm khắc. Phương Do Mỹ mặc dù rất được bố mẹ cưng chiều, thế nhưng trên nguyên tắc, Phương Lê và Nhiêu Vũ Đình trước nay đều không hàm hồ. Phương Do Mỹ tuổi còn đang nhỏ, ăn mặc và tiền tiêu vặt, hiển nhiên không để cô bé phải thiếu. Thế nhưng những đồ trang sức châu báu xe cộ xa xỉ, đối với Phương Do Mỹ mà nói, vẫn là rất xa vời.
Trái lại một người cùng tuổi xuất thân từ nhà thế gia nhỏ hoặc là giai tầng nhà giàu, bởi vì cha mẹ chiều chuộng, còn nhỏ tuổi liền có xe sang nhà lớn, rượu ngon cao lương mỹ vị, sống cuộc sống “ thượng đẳng” của những người ngợp trong vàng son.
Trẻ con trong nhà, trừ khinh bỉ, cũng không tránh khỏi có vài phần ngưỡng mộ.
Tâm tư của cô bé, vốn dĩ là có vài phần mâu thuẫn.
Nhiêu Vũ Đình trừng mắt nhìn con gái một cái, Phương Do Mỹ chỉ làm như không nhìn thấy. Nhiêu Vũ Đình lại cũng muốn tìm hiểu một chút, Tiêu Phàm rốt cuộc đang làm những gì. Hoài nghi của Phương Do Mỹ không phải là không có lí, cán bộ Cục Tôn giáo, không có thu nhập thêm, thật sự lái không nổi Mercedes Benz.
Tiêu Phàm này nếu là giả thần giả thánh hoặc dựa vào con ông cháu cha, xem như hắn là con cháu của Tiêu Gia, Nhiêu Vũ Đình cũng chưa chắc đã giới thiệu đối tượng cho hắn.
Miễn cho hại con gái nhà người ta.
Đây cũng là chức trách cơ bản của “bà mối”.
Tiêu Phàm cười cười nói: - Anh hiểu biết một chút về đồ cổ, cũng thích sưu tập những thứ này, một chiếc Mercedes Benz, có lúc cũng là giá của một món cổ vật nhỏ.
- Đồ cổ ư? Nghe nói là rất đáng tiền…..Vậy chiếc nhẫn ngọc đang đeo trên tay anh, là đồ cổ của triều đại nào?
Phương Do Mỹ lập tức hứng thú, ngón tay thon dài trắng nõn chỉ vào chiếc nhẫn ngọc bích đang đeo trên ngón giữa của Tiêu Phàm. Nhẫn ngọc, có một cách nói rằng dân tộc Mãn trước kia, đeo trên ngón tay cái, khi bắn tên dùng để bảo vệ ngón tay cái không bị dây cung cắt vào, còn được gọi là ngón vặn. Thực ra chiếc nhẫn ngọc chế tác, các triều đại đều có, chưa hẳn chỉ là đặc sắc của dân tộc Mãn.
- Cái này là của đời Minh.
Hiển nhiên chính là chiếc nhẫn ngọc mà Uyển Thiên Thiên tặng cho hắn, Tiêu Phàm suy đoán là lấy từ mộ của Dương Minh tiên sinh. Ba món pháp khí, Tiêu Phàm luôn đeo ở trên người, dần dần hấp thu tinh hoa nguyên khí trong đó. Mặc dù là vật của cổ nhân, chôn sâu dưới nền đất mấy trăm năm, nguyên khí của chủ nhân lúc sinh thời mất đi không ít, thế nhưng vẫn là có ích lợi rất lớn.
Phương Do Mỹ lại bĩu môi, dường như cảm thấy triều Minh không tính là quá xa xôi, hoặc là trong mắt của cô bé, tất cả các đồ cổ, ít nhất cũng phải có hơn một ngàn năm lịch sử? Triều Minh, quá gần rồi.
- Nói như vậy, anh chỉ dựa vào nhặt đồ rơi vãi, bán đồ cổ liền có thể kiếm được nhiều tiền rồi.
Cô bé không biết xem tiểu thuyết ở đâu, cảm thấy nhặt đồ rơi là một chuyện rất dễ dàng, có thể phất nhanh trong một đêm.
Tiêu Phàm mỉm cười nói: - Hiện tại nhặt đồ rơi không dễ dàng, hơn nữa nói như vậy, trừ buôn lậu văn vật, đại đa số người thích đồ cổ nhằm mục đích sưu tập, không phải là bán lấy tiền.
Phương Do Mỹ gật gật đầu, thân hình mềm mại dựa về phía sau, lại đi chơi điện thoại, không để ý đến Tiêu Phàm nữa.
Nhiêu Vũ Đình trầm ngâm nói: - Tiêu Phàm, dì Nhiêu có một đề nghị, cháu đừng để ý nhé….
- Dì Nhiêu cứ nói.
- Dì kiến nghị cháu có nên đổi đơn vị làm việc không. Cục Tôn giáo không tệ, công việc gì đều cần có người làm mà. Thế nhưng cháu là người trẻ tuổi, cũng không cần thiết cả đời đều ở cùng một đơn vị. Có thể suy xét đi xí nghiệp phát triển một chút.
- Ai da, Vũ Đình, em nói quá đúng rồi, giống hệt suy nghĩ của chị. Tiểu Phàm, con nên nghe lời của dì Nhiêu, suy nghĩ kỹ một chút lời đề nghị này.
Giản Tú Hoa lập tức lên tiếng phụ họa.
Khách quan mà nói, đề nghị này của Nhiêu Vũ Đình thực sự vì muốn tốt cho Tiêu Phàm. Tiêu Phàm nếu đã có trải qua “xuất gia”, còn muốn trở lại trong vòng thể chế chính thức, tuyệt đối không thể. Thế nhưng đi xí nghiệp lại không phải không thể suy xét, vẫn có rất nhiều cấp bậc hành chính, song trên hình thức quản lí, chung quy vẫn có sự khác biệt rõ ràng với đơn vị hành chính Đảng. Với tình huống của Tiêu Phàm, sau này muốn lên đến cấp Phó Bộ, có lẽ có chút khó khăn, nhưng muốn lến đến cấp bậc Sở, chỉ cần không phải là các doanh nghiệp nhà nước có tính lũng đoạn nổi tiếng nhất kia, có tấm biển lớn của Tiêu gia bao che, lại cũng không phải là chuyện khó.
Tổng giám đốc của xí nghiệp vốn nhà nước lớn, thân phận địa vị cũng là không giống bình thường.
Bất luận như thế nào, so với Cục Tôn giáo mạnh hơn rất nhiều, khi Nhiêu Vũ Đình giới thiệu đối tượng cho Tiêu Phàm, cũng có tự tin hơn nhiều.
Tiêu Phàm vẫn duy trì mỉm cười lễ phép, nhẹ giọng nói: - Dì Nhiêu, đề nghị này của dì cháu xin ghi nhận. Thế nhưng, cá nhân cháu có sở thích này, thích nghiên cứu điển tích tôn giáo. Công việc ở Cục Tôn giáo, cũng là có nhận thức khác với thế giới bên ngoài.
- Vậy sao? Có cái gì không giống chứ?
Nhiêu Vũ Đình hỏi ngược lại.
Luận tính cách mà nói, Nhiêu Vũ Đình cũng là rất cứng rắn, cộng thêm thân phận của bà đặt ở đó, thói quen nói lời có trọng lượng, đối với ý kiến phản đối, không phải nghe lọt được như thế.
Tiêu Phàm lại cẩn thận quan sát tướng mạo của Nhiêu Vũ Đình, vẻ mặt có chút nghiêm trọng, nói: - Dì Nhiêu, có phải sau hai ngày nữa dì phải đi xa?
- Ừm, khoảng ngày kia, đi Thiết Môn. Ai, Tiêu Phàm, sao cháu biết ta phải đi xa?
Nhiêu Vũ Đình hai hàng lông mày hơi hơi dương lên.
Có vẻ như tình huống này, Giản Tú Hoa đều không biết. Nhiêu Vũ Đình và Giản Tú Hoa là bạn tâm giao, thế nhưng loại bạn tâm giao này của họ, so với “bạn tâm giao” giữa nữ chủ nhân của các gia đình bình thường có khác biệt rất rõ ràng, cũng chỉ là cùng nhau dạo phố, đi chăm sóc sắc đẹp gì gì đó, ngày thường cũng không có nấu cháo điện thoại, đem Trương gia dài, Lí gia ngắn ra buôn chuyện.
Công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống, thân làmQ lí trưởng của cơ cấu cơ quan nhà nước, Nhiêu Vũ Đình đối với cái này phân chia rất rõ ràng.
Tiêu Phàm trầm ngâm, không vội trả lời câu hỏi của Nhiêu Vũ Đình.
Giản Tú Hoa liền có chút trách móc nói: - Tiểu Phàm, có lời gì, con cứ nói đi, dì Nhiêu lại không phải người ngoài.
Giản Tú Hoa biết tính cách của Nhiêu Vũ Đình, Tiêu Phàm ở trước mặt cô “thần thần quỷ quỷ”, chỉ sự Nhiêu Vũ Đình sẽ vô cùng không hài lòng. Không thể vì cái lí do ấy, đắc tội với Nhiêu Vũ Đình và lão Phương gia.
- Đúng vậy đó, Tiêu phàm, có việc cứ nói thẳng, không cần có cái gì phải băn khoăn.
- Cho dù có nói sai, dì Nhiêu cũng không trách cháu đâu.
- Dì Nhiêu, chuyến đi này không thể hủy bỏ sao?
Tiêu Phàm vô cùng nghiêm túc nói.
Thực ra từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Nhiêu Vũ Đình, Tiêu Phàm liền phát hiện khí sắc của bà không đúng. Huyết quang ở ấn đường hiện ra, hung vân trực tiếp chỉ thiên, đuôi lông mày toán loạn, sơn căn bốc hơi sương mù, chính là điềm báo cực hung.
Tiêu Phàm bất động thanh sắc bốc lên một quẻ, phát hiện điềm dữ này ứng với hướng Tây Nam.
“Vô Cực Cửu Tương Thiên” và “Kinh Dịch” đều bắt nguồn cùng một thời đại, chủ chỉ giống như Kinh Dịch, tinh túy ở một chữ “biến”. Cũng chính là nói, vận thế tướng mệnh của mỗi người không phải đã hình thành là sẽ không thay đổi, theo sự bất đồng của tác phong làm việc của bản thân và môi trường thế giới bên ngoài mà thay đổi.
Từ “Thọ Tương Đệ Tam” và “Kiếp Khổ Tương Đệ Tứ” trong “Vô Cực Cửu Tương Thiên”đã ghi lại, điềm cực hung của Nhiêu Vũ Đình thuộc loại có thể tránh, Vô Cực Môn gọi là “sinh kiếp”, còn loại không thể lẩn tránh lại được gọi là “tử kiếp”. Trừ phi có người có thể kiên trì chịu đựng thuật sư thi triển pháp thuật, nghịch thiên cải mệnh, tìm thấy người hoặc vật thay mình chịu kiếp tai ương mới có thể hóa giải.
Nhiêu Vũ Đình vẻ mặt thoáng hiện ra ý không hài lòng, nhíu mày nói: - Tiêu Phàm, cháu đây là có ý gì?
Giản Tú Hoa cũng vội nói: - Tiểu Phàm, không được nói linh tinh.
Bà thật sự rất lo Tiêu Phàm nói những lời gì thất lễ. Trước mặt Nhiêu Vũ Đình “giả thần giả thánh”, có thể thấy không phải là ý hay.
Tiêu Phàm nhẹ giọng nói: - Dì Nhiêu, có lẽ gì cũng không tin thuyết tướng mệnh, thế nhưng chuyện này xác thực rất nghiêm trọng, cháu vẫn là đề nghị dì hủy bỏ hành trình hai ngày sau đi.
- Tướng mệnh?
Nhiêu Vũ Đình giật mình kinh hãi.
- Tiêu Phàm, cháu rốt cuộc là muốn nói cái gì?
Lực chú ý của Phương Do Mỹ cũng dời khỏi chiếc điện thoại , liếc nhìn Tiêu Phàm một cái, hỏi: - Ai, nếu như mẹ của em không hủy bỏ lộ trình, vậy thì sẽ thế nào?
Giản Tú Hoa thật sự tức giận rồi, âm điệu lập tức cao lên không ít, làm cho mấy vị khách ngồi cách đó không xa đều nhìn sang bên này.
Nói đùa gì vậy, những lời như thế cũng có thể nói linh tinh?
Nhiêu Vũ Đình cũng không phải là nữ chủ nhân của gia đình bình thường.
Phương Do Mỹ lại cười nói: - Ý của anh là nói, sẽ xảy ra chết người.
Cô bé khắp vẻ mặt đều là ý châm chọc.
Đây là người gì vậy?
Giữa thanh thiên bạch nhậtchạy đến trước mặt mẹ nhà mình nói hưu nói vượn, đây không phải là nguyền rủa người ta sao? Còn là con cháu của lão Tiêu gia đó, lão Tiêu gia làm sao có thể có loại người không đáng tin cậy này, thật sự làm cho người ta được mở rộng tầm mắt.
Nhiêu Vũ Đình đổi lại cũng không có bốc hỏa, dù sao vẫn đang ở trước đông người, Quản lí trưởng Nhiêu cũng phải chú ý phong độ. Thế nhưng nhìn ánh mắt của bà, hiển nhiên cũng đối với Tiêu Phàm vô cùng không hài lòng rồi, nhẹ nhàng lắc đầu, nói: - Tiêu Phàm, cháu ở Cục Tôn giáo chính là nghiên cứu cái này ư?
Tiêu Phàm hơi than nhẹ một tiếng.
Hắn biết rõ, đi nói vấn đề này với người không tin tướng mệnh, đa số thời điểm đều là kết quả như vậy. Thế nhưng hung quang trên mặt Nhiêu Vũ Đình quả thực quá rõ ràng, thêm vào quẻ tướng phụ trợ, nếu như không ngăn cản bà, nhất định là lành ít dữ nhiều.
Chuyện như vậy, nếu Tiêu Phàm không gặp, thì là không có cách nào khác, nếu đã gặp rồi, bất luận như thế nào cũng không thể bỏ mặc không để ý. Huống hồ Nhiêu Vũ Đình là bạn tâm giao của mẹ hắn, nữ chủ nhân của Phương gia.
- Dì Nhiêu, nếu nhất định không thể hủy bỏ lộ trình, thế thì, chiếc nhẫn này, mong dì đeo vào đi.
Tiêu Phàm nói xong, đem chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón tay rút ra, nhẹ nhàng đặt ở trước mặt Nhiêu Vũ Đình.
Nguyên khí trên chiếc nhẫn này hắn mới chỉ hấp thu phần lớn, vẫn còn hơn non nửa chưa hấp thu. Thế nhưng trong lúc này, Tiêu Phàm không có chút nào keo kiệt không nỡ. Chiếc nhẫn có quý giá hơn nữa cũng không thể so với mạng người.
- Tiểu Phàm!
Giản Tú Hoa vừa giận vừa nóng, hận không thể đưa tay ra đem chiếc nhẫn ấy cầm trở về.
Quá mất mặt.
Đây là giả thần giả quỷ đấy.
Sớm biết như vậy, hôm nay thật không nên đưa Tiêu Phàm ra ngoài gặp mặt Nhiêu Vũ Đình, không biết còn bị người ta ở sau lưng cười chê thành bộ dạng gì nữa.
Nhiêu Vũ Đình đưa ly cà phê lên uống một ngụm, có thể nhìn ra, bà đang cật lực áp chế sự không hài lòng của bản thân mình. Bất kể nói thế nào, Tiêu Phàm vẫn là cháu đích tôn trưởng của lão Tiêu gia, nể tình có Giản Tú Hoa ở đây, cũng xem như giữ lại vài phần thể diện.
- Được, ta nhận rồi, cảm ơn cháu.
Nhiêu Vũ Đình chậm rãi đặt ly cà phê xuống, cầm lấy chiếc nhẫn kia, quan sát một chút, ngay sau đó luồn vào ngón tay mình.
Dựa vào mắt của Nhiêu Vũ Đình, tự nhiên có thể nhìn ra, bất kể Tiêu Phàm nói hưu nói vượn như thế nào, chiếc nhẫn này quả thật là thượng phẩm. Tiêu Phàm không hề do dự tặng cho bà, ít nhất cũng không phải là một tên keo kiệt.
- Dì Nhiêu, bất luận như thế nào, mong dì nhất định phải đeo chiếc nhẫn này trên tay.
Tiêu Phàm lại không để ý tới tâm tư của bọn họ, rất trịnh trọng nói thêm một lần nữa.
- Được.
Nhiêu Vũ Đình vẫn mỉm cười đồng ý, ngay sau đó đứng dậy.
- Chị, em còn có chút việc, hôm nay không đi dạo phố với chị nữa rồi, lần sau nhé. Tiểu Mỹ, đi thôi.
- Được, lần sau.
Giản Tú Hoa cũng không giữ lại, xảy ra tình hình như thế này, bà làm gì còn có tâm tư đi dạo phố chứ?
Tất cả đều loạn lên cả rồi.
Thực không biết tiểu Phàm là thế nào, ở nhà đều không nói những thứ này, làm sao đi ra ngoài, trước mặt Nhiêu Vũ Đình lại không chú ý như thế. Nhiêu Vũ Đình vốn dĩ phong độ nhất quán, lần này cũng nhịn không nổi rồi. Mặc dù nói, Giản Tú Hoa cũng không sợ đắc tội với người khác, thế nhưng không thể đắc tội một cách kỳ quái như thế.
Vẫn may, Nhiêu Vũ Đình thu nhận chiếc nhẫn mà Tiêu Phàm đưa đó, ít nhiều cũng xem như giữ lại chút đường lui để sau này gặp mặt.
- Hi, anh Tiêu Phàm, tạm biệt!
Trước khi ra cửa, Phương Do Mỹ đang hoạt bát theo sau Nhiêu Vũ Đình đột nhiên nghiêng đầu lại, đưa tay lên hướng Tiêu Phàm vẫy vẫy, nhìn qua là cười hì hì, ngây thơkhờ khạo, thế nhưng ý châm chọc trên mặt lại hiện ra rất rõ ràng.
Sự vận động của tướng mệnh, rất nhiều người trung niên, người già cũng đều không tin, nói chi đến một cô bé còn trẻ như Phương Do Mỹ. Ánh mắt nhìn Tiêu Phàm, chính là trực tiếp coi hắn trở thành bệnh nhân tâm thần.
Tiêu Phàm khẽ mỉm cười, gật gật đầu.
- Tiểu Phàm, con thế này là thế nào?
Mắt thấy Nhiêu Vũ Đình dẫn theo con gái vội vàng đi, Giản Tú Hoa thật sự là nhịn không nổi.
- Con sao có thể nói chuyện với dì Nhiêu như thế, mẹ còn trông đợi dì ấy sẽ giới thiệu đối tượng tốt cho con đấy.
Nhiêu Vũ Đình bởi vì quan hệ công việc, giao du so với Giản Tú Hoa rộng hơn nhiều, Giản Tú Hoa quả thật đều đặt hi vọng vào Nhiêu Vũ Đình. Bây giờ thì tốt rồi, toàn bộ tan rồi. Nhà cao cửa rộng, khuê nữ của nhà ai mà không phải là bảo bối được yêu chiều chứ, ai sẽ tình nguyện đem khuê nữ gả cho một gã “giả thần giả quỷ” đây?
Cho dù có là con cháu của lão Tiêu gia cũng không được.
Tiêu Phàm nhẹ nhàng lắc đầu, không giải thích với mẹ.
Có những việc, trước khi nhìn thấy kết quả, bất kỳ giải thích nào đều là phí công. Chỉ hi vọng Nhiêu Vũ Đình khi ra cửa, có thể nhờ lời của hắn, đeo chiếc nhẫn đó.