Tiêu Phàm không để ý tới bọn họ, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông màuhỗn tạp của con Hắc Lân, dường như đang nói chuyện thì thầm với nó.
Tình hình này làm cho mọi người trong lòng từng cơn từng cơn sợ hãi.
Thật là quỷ dị.
Hắc Lân chậm rãi dựng thẳng đầu lên, híp đôi mắt màu xanh biếc, nhìn xuống góc đài của đấu trường nơi mà chó ngao Tây Tạng đang nằm. Đem đến cho người ta cảm giác, nhãn thần của con mèo này có chút cổ quái, nó dường như thật sự hiểu được lời của Tiêu Phàm, biết rằng lát nữa nó phải đi đối phó, chính là con chó ngao Tây Tạng ở phía dưới kia.
Chó ngao Tây Tạng vẫn là lười biếng nằm ở chỗ này, một chút cũng không nhúc nhích.
Diệp Hạo Văn và Đoàn Khổng Tước trên mặt không kìm nổi hiện lên một chút ý châm chọc.
Mèo chính là mèo!
Cứ xem như con mèo này có thể nghe hiểu được tiếng người, lẽ nào nó có thể biến thành một con hổ hay sao.
Dựa vào sức chiến đấu kinh người vừa mới biểu hiện ra kia của “Sư vương”, cho dù có đối diện với một con hổ thực sự, chỉ sợ nó cũng dám chiến đấu một trận.
- Hắc Lân, đi đi!
Tiêu Phàm cúi thấp đầu dặn dò một tiếng.
Hắc Lân nâng thân đứng dậy.
Bạch quang chợt lóe lên.
Mọi người chợt cảm thấy hoa mắt, con mèo vốn dĩ đang nằm trong lòng Tiêu Phàm đã đứng trên vòng lan can bằng thép trên đài đấu chó. Bốn bàn chân chặt chẽ đặt trên vòng thép. Chế tác vòng lan can bảo hộ bằng thép tuy rằng rất thô, thế nhưng cũng chỉ là quy cách số 10. Một con mèo cường tráng như Hắc Lân, một bàn chân đều to hơn cái vòng thép kia.
Thế nhưng nhìn lên, Hắc Lân đứng vững vàng ổn định, cả thân mình một chút lay động đều không có, đôi mắt màu xanh biếc bắt đầu híp lại, gắt gao nhìn thẳng vào “Sư Vương”.
"Sư vương" bỗng nhiên giật mình, nhàn nhã đứng dậy, ngẩng đầu hướng về phía trước, cũng gắt gao nhìn thẳng vào Hắc Lân.
"Uông uông uông..."
“Sư Vương “ đột nhiên sủa ra một tràng, lông bờm màu vàng đen ở cổ, mãnh liệt dựng đứng lên, cả một cơ thể bọc bằng một dải cơ được thít chặt, móng vuốt cào chặt lớp sàn bằng bê tông, như chuẩn bị lâm trận đón kẻ địch lớn.
So với khi đối diện với Thổ Tá khi nãy, hoàn toàn không phải cùng một trạng thái.
Dường như con mèo lớn đột nhiên xuất hiện trong mắt nó, vĩnh viễn so với tất cả các kẻ địch trong thế gian này càng đáng sợ.
Mọi người lập tức ngơ ngác nhìn nhau.
Tại sao có thể như vậy?
Chẳng lẽ con mèo to lớn này thực sự là mèo yêu.
Hắc Lân hé miệng, hiện ra bốn chiếc răng nanh trắng như tuyết, đột nhiên trên lớp lan can giương cao hai móng vuốt trước, móng vuốt bén nhọn chậm rãi hiện ra.
Chó ngao Tây Tạng không sủa, gắt gao ngậm chặt miệng, vô cùng khẩn trương trừng mắt nhìn con mèo lớn kia, trong lỗ mũi u u đều là tiếng thở hổn hển.
Hắc Lân thuận theo vòng lan can thép, chậm rãi hạ xuống phía dưới.
Nó chính là từng bước một đi tới, tựa hồ là đi trên một con đường lớn bằng phẳng không có chút nào lay động, cũng không có chút căng thẳng, bàn chân mềm mại giống như dính chặt vào thép.
Ở ngay bên dưới nó kia là xác của chó Thổ Tá khổng lồ.
Sớm đã lạnh như băng.
Nhìn theo Hắc Lân từng bước tiến vào trường đấu, chó ngao Tây Tạng bắt đầu lui về sau, từng chút một lui về sau. Nó vốn dĩ nằm ở bờ của đài cao, không gian phía sau rất nhỏ.
“Sư vương”!
Đoàn Khổng Tước sốt ruột, mạnh mẽ đứng dậy, gầm lên giận dữ.
Chó ngao Tây Tạng lại không thèm nghe, một chút cũng không nhìn đến, chỉ vô cùng khẩn trương tập trung nhìn thẳng vào Hắc Lân. Mặc dù chỉ là một con chó đấu, thế nhưng mọi người đều đọc được ý sợ hãi rõ ràng trong mắt nó.
Chó ngao Tây Tạng sợ hãi!
Nó lại có thể sợ hãi một con mèo!
Quán quân đấu chó không ngờ sợ hãi một con mèo?
Hắc Lân đứng trên thi thể của con Thổ Tá , híp đôi mắt màu xanh biếc, nhìn chằm chằm vào lớp lông cổ đã dựng thẳng đứng của chó ngao Tây Tạng đang đứng không xa, móng vuốt sắc nhọn, đâm thật sâu vào lớp da thịt bên trong thi thể con Thổ Tá.
Tất cả mọi người ngừng hít thở.
Mặc dù mọi người chưa từng đấu qua mèo cũng có thể biết, đây là điềm báo xuất thủ của mèo.
- Meo…..
Hắc Lân lại há miệng phát ra một tiếng kêu ngắn ngủi, thân mình biến thành hình dạng một cây cung.
Vừa lúc đó, chó ngao Tây Tạng đã hành động.
Không phải về phía trước, là về phía sau!
Chó ngao Tây Tạng xoay mình bỏ chạy.
Trực tiếp húc đầu vào đường ống cống, hướng tới nắp miệng cống sủa không ngừng, thậm chí còn há to miệng.
Cắn chặt tay thép to, phát ra thanh âm chói tai.
Chó ngao Tây Tạng thực đang sợ tới cực điểm muốn cắn đứt thép, chạy ra khỏi trường đấu chó.
Cách cái nơi khủng bố này càng xa càng tốt.
Trong khán phòng mỗi người đều đứng dậy, không kìm lòng nổi chen đến lan can phía trước, trừng to mắt nhìn phía đài đấu chó, từng người một khiếp sợ không hiểu.
Chưa từng nghĩ đến, trận đấu giữa chó và mèo này, sẽ có một kết cục như vậy.
Còn chưa bắt đầu, liền đã kết thúc.
So với “Sư vương” vừa rồi một miếng giải quyết Thổ Tá còn làm cho người ta bất ngờ hơn.
Gã không phải xót tiền, mấy triệu đối với Đoạn tiểu vương gia mà nói, không phải là chuyện lớn. Mấu chốt là ở trận thua này quá kỳ lạ, gã bỏ ra một cái giá lớn như vậy, thậm chí còn không tiếc vận dụng tài nguyên của cha gã Đoàn Thất Tinh, trăm cay nghìn đắng từ nơi Đức Phật Bataan đó kiếm về con chó ngao Tây Tạng cực phẩm này, thế nhưng không ngờ lại bị một con mèo dọa cho chạy mất.
Ngay cả dũng khí để đánh một trận tử tế đều không có.
Đoạn Khổng Tước nếu như ở Lí gia thôn Đông Bắc nhìn thấy hai con chó canh giữ núi mà Lí Cẩu Đản nuôi dưỡng sợ hãi khi gặp Hắc Lân, nếu như nhìn thấy một con gấu nặng hơn hai trăm cân khẩn trương khi đối diện với Hắc Lân, gã sẽ không nghĩ như vậy nữa rồi.
Gã căn bản liền sẽ không đồng ý trận quyết đấu chó mèo này đâu.
Thực lực chênh lệch rất xa.
Có lẽ, chênh lệch không phải là thực lực mà là ở nhân tố khác mà gã ta không biết. Động vật, nhất là giác quan thứ sáu của chó mèo, vượt xa nhân loại. Đối với một số lĩnh vực mà con người hoàn toàn không biết đến, giác quan thứ sáu của bọn chúng thường vô cùng mãnh liệt, đặc biệt chuẩn xác.
Biết rõ không địch lại, chó ngao Tây Tạng đương nhiên sẽ không đi chịu chết.
Hắc Lân lẳng lặng đứng trên thi thể của Thổ Tá, lông dựng đứng ở cổ dần dần cũng hạ xuống, thân mình cũng không uốn hình cánh cung nữa, lại khôi phục biểu cảm lười biếng.
Cũng không có tính toán truy kích.
Nhân viên làm việc cuống luống cuống tay chân, không biết có nên mở miệng cống hay không.
Quả thật tình trạng của chó ngao Tây Tạng hiện tại hết sức đáng sợ, gần như điên cuồng, mở miệng cống, lỡ như nó bùng lên đả thương người, phải làm sao? Một con chó đấu có sức chiến đấu kinh người như vậy, một khi điên cuồng lên, thật là đáng sợ, tay không, hầu như không người có thể địch nổi.
Nhân viên làm việc cũng không muốn biến thành Thổ Tá.
- Hắc Lân!
Tiêu Phàm khẽ gọi một tiếng.
- Meo meo…
Con mèo phát ra tiếng lần thứ ba, lập tức chuyển thân, thuận theo vòng lan can thép cự kỳ nhanh bò lên trên, lên đến đỉnh của đường lan can, không chút do dự nhảy về phía trước, trong không trung vẽ ra một vòng tròn vô cùng đẹp mắt. Chuẩn xác không một chút sai lầm rơi trên cánh tay của Tiêu Phàm, lập tức co vào trong lòng Tiêu Phàm, ngay cả đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên.
Chó ngao Tây Tạng vốn dĩ đã bắt đầu với trạng thái điên cuồng bỗng nhiên liền yên tĩnh trở lại, không hề cắn xé miệng cống bằng sắt nữa, gục ở chỗ này vù vù thở dốc, thè lưỡi ra ngoài, mồ hôi rất nhanh liền chảy xuôi xuống, dừng như sắp mệt lả.
Nhân viên làm việc lúc này mới bình ổn lại suy nghĩ, chậm rãi mở miệng cống ra.
Chó ngao Tây Tạng lại vẫn không có chút nhúc nhích, dường như đã không có chút khí lực.
- Oa…
Một thanh âm thanh thúy ngạc nhiên vang lên, rốt cục phá vỡ sự yên tĩnh như chết của cả trường đấu chó.
- Qúa xuất sắc rồi! Anh đẹp trai, ta muốn có con mèo này của ngươi, có thể hay không? Ngươi chỉ cần ra giá, bất luận ngươi có điều kiện gì, ta đều đáp ứng.
Uyển Thiên Thiên hô to gọi nhỏ kêu lên, khuôn mặt xinh xắn tuyệt mĩ lộ vẻ hưng phấn, bất kể như thế nào đều không che dấu được ý thích thú.
Uyển đại đương gia nói chuyện lại không suy nghĩ rồi.
Một cô gái sao có thể đối với đàn ông nói ra những lời này – bất kể ngươi có điều kiện gì, ta đều đáp ứng.
Những lời này, tuyệt đối không thể nói lung tung.
Nói rồi, liền phải chịu trách nhiệm.
Nếu chẳng may anh đẹp trai họ Tiêu kia đưa ra yêu cầu gì quá đáng, vậy phải làm thế nào?
Một con mèo đổi lấy một báu vật vô song có vẻ đẹp thiên kiều bá mị, món này, hình như không khó tính toán.
Tiêu Phàm cười mà không nói, nhìn về phí khán đài phòng bao của Cơ Khinh Sa.
Cơ Khinh Sa cười khổ một tiếng, khe khẽ thở dài, nói: - Tiêu đại thiếu gia, ngươi thắng rồi!
- Ta biết.
Tiêu Phàm mỉm cười nói.
Hiện tại, mời chư vị thực hiện lời hứa của mình.
- A!
Tiểu Quế Tử va Giang Vũ Thành bỗng nhiên nhảy dựng lên. Ngay tại trong khán phòng bao xoay mông, trong miệng “tình thịch sát sát thình thịch sát sát” nhảy theo điệu disco Audition, hoa chân múa tay vui sướng, không thể kìm được niềm vui sướng.
Diệp Hạo Văn xanh mặt, móc séc trong túi ra, lau lau viết vài nét bút, xé ra , lật tay đưa cho nhân viên làm việc vừa mới tiến vào phòng bao, không nói một lời, phẩy tay áo bỏ đi.
Ngày hôm nay, lại bị tên "Đạo sĩ" họ Tiêu này đùa bỡn.
Còn mèo kia của hắn là loại mèo tinh gì?
Diệp Hạo Văn đánh chết cũng không chịu tin, là Hắc Lân đánh thắng chó ngao Tây Tạng, một con mèo làm sao có thể dọa lui một “quán quân đấu cẩu” chứ? Bên trong nhất định có mờ ám, nói không chừng lại là Tiêu Phàm giở trò. Loại “đạo sĩ” này, đều thích giả thần giả quỷ.
Hiểu tà pháp.
- Mẹ…
Uông Thuật Văn cũng là một tiếng chửi nhỏ, ký séc, nhổ một bãi trên mặt đất, oán độc trừng Tiêu Phàm một cái, cùng với Uông Phi, quay người rời đi, không hề dừng lại.
Uông đại thiếu gia, Uông tam thiếu gia và Diệp Đại thiếu gia là cùng một tâm tư như nhau.
Khẳng định lại bị Tiêu Phàm đùa bỡn!
Chỉ có điều ngay trước mặt Tiêu Phàm, Uông nhị Uông tam cũng không dám nổ cánh.
Quả đấm ăn không nổi.
- Nghiêm Bác, chuẩn bị cho Tiêu đại thiếu gia một triều tệ tiền mặt.
Cơ Khinh Sa nhẹ hít một hơi, chậm rãi nói, ánh mắt nhìn Tiêu Phàmtrở nên có vài phần kỳ lạ. Cơ Khinh Sa không phải Diệp đại thiếu gia, cũng không phải Uông nhị, Uông tam thiếu gia. Chỉ có ả mới đoán được vài phần, rằng con mèo to kia, có lẽ cùng với con người Tiêu Phàm có chút vô cùng kỳ diệu, có một mối liên hệ. Một số lưu truyền đã lâu, môn phái giang hồ thần bí khó lường, xác thực có thuyết “ bổn mạng linh sủng”.
Con mèo lớn kia nếu như thực sự là bổn mạng linh sủng của Tiêu Phàm, vậy thì cảnh tượng vừa rồi quả thực có thể giải thích.
Đoạn Khổng Tước từ cao nguyên Tuyết Vực lấy được chó ngao Tây Tạng, bất kể hung hãn cỡ nào, trước sau cũng chỉ là một con chó đấu bình thường mà thôi.
- Vâng.
Nghiêm Bác liền vội vàng gật đầu đáp ứng.
- Tỷ tỷ…..
Uyển Thiên Thiên cười hì hì kêu một tiếng.
Cơ Khinh Sa trừng mắt nhìn cô ta.
Bất kể lúc nào, Cơ Khinh Sa luôn là một bộ dạng điềm tĩnh, khí phách trang nghiêm. Duy chỉ có trước mặt Uyển Thiên Thiên, thỉnh thoảng sẽ có một vẻ mặt khác.
Uyển Thiên Thiên lè lưỡi.
Có thể suy ra, tâm tình hiện tại của Cơ Khinh Sa khẳng định sẽ không được tốt. Uyển Thiên Thiên biết rằng, Cơ Khinh Sa thật sự rất thích bàn trang điểm năm Tái Sơ kia. Uyển Thiên Thiên chẳng qua là muốn xem xem, Cơ Khinh Sa mất đi tấm bàn trang điểm này, sẽ là dáng vẻ thế nào.
Nhìn người khác sa hố, dường như là sở thích lớn nhất của Uyển Thiên Thiên.
Đương nhiên, Uyển Thiên Thiên cũng sẽ không khách khí. Nếu như thắng rồi, nhất định sẽ đem bàn trang điểm ấy làm của riêng.
Uyển Thiên Thiên yêu thích đồ tốt.
Bất kể là của người sống hay của người chết, chỉ cần là đồ tốt, cô đều thích.
Ở bên này nói chuyện, ai cũng không để ý, Đoạn tiểu vương gia của phòng bao số sáu đã không thấy, không biết rời đi từ lúc nào.