Hai tiểu tư thanh tú thấy Mộ Ly Thanh chịu uống thuốc, cũng chịu để hai
người bọn họ hầu hạ thì nhìn nhau cười, thở dài nhẹ nhõm một hơi, một
tiểu tư áo vàng trong đó bỗng cúi đầu ồ lên một tiếng.
“Ở đây có một cây trâm ngọc rơi trên đất, là của Mộ công tử sao?” Tiểu tư
kia nhặt trâm ngọc lên đưa tới trước mắt Mộ Ly Thanh hỏi.
Mộ Ly
Thanh ngây ngốc một lát lập tức đưa tay nhận lấy cây trâm, hai tiểu tư
thấy dáng vẻ trân trọng của Mộ Ly Thanh nhịn không được nói: “Chắc cây
trâm này là vật công tử yêu thích rồi!”
Mộ Ly Thanh nghe nhưng
không trả lời, hắn khẩn trương ngồi dậy hỏi: “Hai vị tiểu huynh đệ này,
đệ đệ của ta bị thương nặng mấy ngày trước bây giờ đang nằm ở phòng kế
bên, ta có thể xuống giường đi thăm hắn được không?”
Hai tiểu tư
khó xử nói: “Xin lỗi Mộ công tử, bọn hạ nô không có được sự cho phép của tiểu thư, thật sự không dám để người tùy tiện xuống giường.”
Mộ
Ly Thanh vội vàng nói: “Ta đã không còn gì đáng lo nữa, hai vị giúp ta
một việc được không, để ta đi thăm hắn, nếu ta biết hắn không sao thì
tâm trạng của ta mới tốt lên được.”
Tiểu tư áo xanh nói: “Dù
người chỉ đi thăm cũng không được, nếu người tin tưởng hạ nô, vậy để hạ
nô thay người đi thăm đệ đệ của người được không?”
Mộ Ly Thanh
thấy dáng vẻ cực kì khó xử của hai tiểu tư bèn gật đầu nói: “Vậy phiền
hai vị tiểu huynh đệ, lát nữa hai người gặp được hắn thì giúp ta xem hắn bị thương thế nào, nói thêm mấy câu với hắn, bảo hắn yên tâm dưỡng
thương cho tốt, không cần quan tâm ta.”
Tiểu tư áo xanh nghe xong vội vàng đồng ý, lập tức sang phòng kế bên thăm Họa Nhi.
Mộ Ly Thanh dựa vào giường, chờ một lát lại nghe thấy tiếng bước chân ở
phòng kế bên, hắn đứng dậy, nhìn thấy tiểu tư kia đỡ Họa Nhi bước vào!
“Họa Nhi…” Hai mắt Mộ Ly Thanh rưng rưng gọi.
Họa Nhi cũng rất xúc động, hắn chạy tới ôm lấy Mộ Ly Thanh, hai người ríu rít khóc lên.
Hai tiểu tư đứng trong phòng, họ biết nhất định hai chủ tớ này có nhiều
chuyện muốn nói nên kéo nhau rời khỏi, trước khi đi còn giúp hai người
đóng cửa.
Mộ Ly Thanh ôm Họa Nhi khóc một hồi lâu mới lên tiếng:
“Họa Nhi, vết thương của em vẫn chưa khỏi mà, sao em lại xuống giường
tới đây?”
Họa Nhi lau nước mắt cho Mộ Ly Thanh rồi mới lên tiếng: “Vết thương của Họa Nhi không sao rồi, có điều em rất nhớ công tử, luôn muốn sang đây nhìn người một lát, chỉ là… Chỉ là… Nàng không cho em
xuống giường…”
Mộ Ly Thanh nhìn mặt Họa Nhi phiếm đỏ, tò mò hỏi: “Nàng là ai?”
Hai tay Họa Nhi vân vê vạt áo, dáng vẻ của hắn giống hệt một thiếu nam vừa
gặp được tình đầu, thẹn thùng nói: “Nàng là một người rất đáng ghét,
công tử người đừng hỏi nữa…”
Mộ Ly Thanh hiểu được chút ít rồi,
hắn không hỏi nữa, dặn dò Họa Nhi phải nghỉ ngơi thật nhiều, không được
tùy ý xuống giường đi lại.
Họa Nhi còn vui vẻ bày ra bộ dạng
không có gì quan trọng nói: “Mặc dù Họa Nhi không ở bên cạnh công tử
nhưng vẫn nghe được rất nhiều chuyện, mấy ngày nay công tử người hôn mê
bất tỉnh, Lãnh tiểu thư gấp đến phát hoảng, cả ngày lẫn đêm đều bên cạnh người, ai sáng suốt nhìn thấy đều sẽ hiểu được tấm lòng của nàng dành
cho người, công tử người bây giờ xem như đã vượt qua được giai đoạn cực
khổ, hạnh phúc sẽ tới thôi!”
Mộ Ly Thanh nghe Họa Nhi nói nhưng mặt hắn chẳng hề có ý cười, ngược lại sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Họa Nhi thấy vậy vội vàng hỏi: “Công tử người sao vậy? Có phải người bị cái gì nên không thoải mái không?”
Mộ Ly Thanh nắm chặt trâm ngọc, cười khổ: “Thân thể ta đã không còn trong sạch, sao còn dám hy vọng xa vời đây?”
Họa Nhi kinh hãi, vội vàng nói: “Sao công tử lại nói mình như vậy? Ngày đó
hai tên thị vệ vô liêm sỉ kia hoàn toàn không được như ý mà!”
Mộ Ly Thanh kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, ấp úng nói: “Ngày ấy… Rõ ràng ngày ấy ta nhớ…”
Họa Nhi vội vã giải thích: “Ngày ấy em bị A Đại kia ném hôn mê bất tỉnh nên không biết được những chuyện sau đó nhưng em nghe… Nghe cái người đáng
ghét kia nói lúc đó đại tiểu thư chạy tới đúng lúc, hoàn toàn không cho
nữ súc sinh kia chiếm được một chút tiện nghi nào, ngay lúc đó Lãnh tiểu thư đã cho người đánh chết nữ súc sinh kia rồi!”
Lúc này Mộ Ly
Thanh mới chính thức phục hồi tinh thần lại, hắn cầm lấy tay Họa Nhi,
không dám tin hỏi: “Thật vậy không? Thật vậy không? Họa Nhi em không gạt ta chứ?”
Họa Nhi nghiêm mặt nói: “Sao Họa Nhi dám mang chuyện
lớn như vậy đi nói lung tung được? Chẳng lẽ hai ngày nay công tử không
chịu uống thuốc, một lòng muốn chết vì nghĩ người đã bị làm nhục sao?”
Mộ Ly Thanh cắn môi, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nếu ta thật sự bị… Thật sự
bị… Mộ Ly Thanh ta tuyệt đối sẽ không sống tạm ở trên thế gian này…”
Họa Nhi sợ tới mức ôm lấy cổ hắn, nói: “Công tử người đừng có nghĩ lung
tung, nếu người xảy ra chuyện không hay Họa Nhi cũng sẽ theo người!”
Chủ tớ hai người ôm nhau khóc rống một lúc lâu Họa Nhi mới thút tha thút
thít nói: “Bây công tử đã biết được sự thật, người sẽ không từ chối Lãnh đại tiểu thư nữa chứ?”
Mộ Ly Thanh đỏ mặt, vội vàng nói: “Em… Em nghe chuyện này từ đâu vậy?”
Cái miệng nhỏ nhắn của Họa Nhi chu lên: “Còn ai ngoài cái người đáng ghét
kia nói cho em chứ, nàng là hộ vệ bên người Lãnh tiểu thư, hôm nay nàng
ra cửa tiễn Lãnh tiểu thư hồi phủ, nói thấy sắc mặt Lãnh tiểu thư rất
khó coi nha!”
“Dạ, em nghe cái người đáng ghét kia nói như vậy, nàng nói trong phủ có việc gấp tìm Lãnh tiểu thư.”
Mộ Ly Thanh buồn bã yếu ớt vuốt ve trâm ngọc trong tay, nước mắt rơi
xuống, miệng lẩm bẩm: “Nhất định nàng đã giận ta… Chắc là nàng sẽ không
đến đây nữa…”
Họa Nhi vội vàng an ủi: “Công tử người đừng gấp,
sao Lãnh tiểu thư có thể buông tay mặc kệ người, hai ngày nay nàng vẫn
luôn trông chừng người, một tấc cũng không rời, chờ nàng xử lí xong việc gấp trong phủ chắc chắn sẽ lập tức quay lại đây thăm người!”
Mộ Ly Thanh lau nước mắt trên mặt mình, không dám chắc hỏi lại: “Có thật không?”
“Dạ!” Họa Nhi gật đầu thật mạnh rồi lập tức nở nụ cười thật tươi.
Mộ Ly Thanh đang im lặng, đột nhiên hỏi: “Ta còn chưa có hỏi em, sao Lãnh tiểu thư lại đột nhiên đến đây?”
Họa Nhi không dám nhìn thẳng vào mắt Mộ Ly Thanh, mắt đảo quanh nói: “Họa
Nhi cũng không biết, chắc là công tử và Lãnh tiểu thư tâm linh tương
thông, công tử người gặp nguy hiểm nên Lãnh tiểu thư lập tức chạy đến.
Mộ Ly Thanh nói: “Họa Nhi, em từ nhỏ đã thế này, chỉ cần em nói dối, mắt
em sẽ không dám nhìn thẳng ta. Em thành thật nói cho ta nghe, sao Lãnh
tiểu thư lại đến gặp ta?”
Họa Nhi thấy không thể giấu được, đành phải nói Mộ Ly Thanh nghe chuyện hắn nhờ Bạch đại phu truyền tin.
Mộ Ly Thanh vội hỏi: “Trong thư em đã viết cái gì?”
Họa Nhi cúi đầu vòng vo nói: “Là viết một ít chuyện xấu xa của hai lão nhân ở phòng bếp, còn có chuyện hai nữ thị vệ kia không biết khách khí với
công tử người… Còn có… Còn có mấy câu nói công tử rất nhớ Lãnh tiểu thư, mong Lãnh tiểu thư có thể tới gặp người…”
Mộ Ly Thanh cảm thấy chua xót: “Ta biết rồi, nếu em không biết phong thư này chỉ e cả đời này nàng cũng sẽ không đến đây.”
“Công tử người đừng nói như vậy, Lãnh tiểu thư vẫn đang hiểu lầm người, em sợ nàng không thể từ bỏ hận thù từ hôn của đại công tử.”
Mộ Ly Thanh không nói gì, hắn kéo lấy tay Họa Nhi ngồi ngây ra đó ngơ ngác.
Lại nói Lãnh Mặc Cẩn bên này vừa mới hồi phủ đã bận rộn đến choáng váng,
không phải là những hạng mục trong tay xuất hiện vấn đề thì là các nơi
thu thuế không được, trước kia nàng chưa bao giờ thử khoanh tay ném công việc qua một bên hai ngày không quan tâm tới, lần này đi Bạch Bình sơn
hai ngày, nàng đã hiểu thấu rồi.
(Ma: rõ ràng trước đó tác giả
viết Mộ Ly Thanh hôn mê tận năm ngày, chẳng hiểu sao giờ lại nói Lãnh
Mặc Cẩn chỉ đi có hai ngày, editor thật là bối rối @@~)
“Đại tiểu thư, đại chưởng quầy khách điếm Duyệt Lai muốn gặp người.”
“Cho nàng vào đây.”
“Đại tiểu thư, Lý chưởng quầy tiền trang Khang Thịnh cầu kiến.”
“Đưa nàng đến đại sảnh ngồi một lát, ta lập tức ra gặp nàng.”
“Đại tiểu thư, sòng bạc ở Thành Đông có người gây sự, bên đó sắp đánh chết
người rồi! Vương chưởng quầy mời người nhanh tới nhìn xem!”
“… Ta biết rồi, chuẩn bị xe đi, đi thành Đông!”
“Đại tiểu thư…..”
“……”
Lãnh Mặc Cẩn ở đây bận đến choáng váng, không biết Mộ Ly Thanh ngóng trông
nàng, một ngày không thấy người đến, hai ngày không thấy người tới, một
lòng tương tư đến tận xương tủy, tấc tấc hóa thành tro tàn.
Năm ngày sau.
Lãnh Mặc Cẩn đang nằm sấp lên bàn cùng với mấy hạng mục cần thanh toán có
thể tra tấn người ta đến chết, nàng chợt nghe tiểu tư nói có Lãnh Cụ cầu kiến.
Lòng nàng bỗng run lên, không phải Lãnh Cụ vẫn đang ở Lâm
phủ chăm sóc Thanh nhi sao? Sao nàng đột nhiên lại về đây? Chắc không
phải Thanh nhi đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?
“Nhanh cho vào!”
Lãnh Cụ bước nhanh tới đẩy cửa đi vào, nàng vừa vào cửa Lãnh Mặc Cẩn đã vội
vàng hỏi: “Không phải ngươi đang trông coi Lâm phủ sao? Sao lại trở về
đây? Có phải Mộ Thiển Thanh xảy ra chuyện gì rồi không?”
Lãnh Cụ
thấy dáng vẻ sốt ruột của tiểu thư nhà nàng nhịn không được nói: “Nếu
tiểu thư đã để ý tới Mộ công tử như vậy tại sao đã nhiều ngày mà người
vẫn không đến gặp hắn?”
Lãnh Mặc Cẩn thở dài, sao nàng lại không
muốn đi gặp tiểu nhân nhi động lòng người của nàng, có trời mới biết
những đêm nàng xem văn thư mệt mỏi không chịu nổi, hiện lên trước mắt
nàng luôn là dáng vẻ thẹn thùng dịu dàng của bảo bối. Nhưng hắn hoàn
toàn không muốn gặp nàng, cũng không muốn cho nàng chạm vào hắn, sao
nàng có thể nhẫn tâm nhìn dáng vẻ hắn dần trở nên ốm yếu?
Lãnh Cụ thấy tiểu thư nhà nàng im lặng không nói, nàng nói tiếp: “Mộ công tử
thấy người nhiều ngày không tới gặp hắn, hắn rất đau lòng, hai ngày nay
ăn không vô, ngủ cũng không được, người xem khi nào thì người mới rảnh
rỗi đi một chuyến tới Lâm phủ?”
Lãnh Mặc Cẩn vừa đau lòng vừa
không dám tin, nàng cau mày im lặng nửa ngày, đột nhiên lên tiếng: “Lãnh Cụ, ngươi nói có phải đang ta tự làm tự chịu không?”
Lãnh Cụ
nhất thời không hiểu được ý của tiểu thư nhà nàng, sau khi suy nghĩ cẩn
thận mới hiểu ra được, nàng đắn đo một lúc lâu mới lên tiếng: “Nêu tiểu
thư đã hỏi thì Lãnh Cụ nghĩ sao nói vậy. Thật ra nhìn tiểu thư quan tâm
tới Mộ công tử hai ngày trước mọi người đều hiểu được tình cảm của người dành cho Mộ công tử, nếu trong lòng tiểu thư có Mộ công tử vậy người cứ nghe theo tiếng lòng của mình đi. Dù năm năm trước Mộ gia tới cửa từ
hôn nhưng lúc đó hai vị trưởng bối Mộ gia chỉ vì không muốn đứa nhỏ của
mình chịu khổ nên mới làm vậy. Nếu tiểu thư thật sự không thể từ bỏ Mộ
công tử vậy thì người không nên làm khổ hắn, cũng không nên làm khổ
chính mình, người tùy tâm, nghe theo tiếng lòng của người đi, tránh cho
sau này hối hận!”
Lãnh Mặc Cẩn nghe Lãnh Cụ nói như thế, nửa ngày không lên tiếng, dù nội tâm
Lãnh Cụ đang bất an lo sợ nhưng chung quy nàng cũng đã lớn gan nói được
chuyện này.
Lãnh Mặc Cẩn khẽ hỏi lại: “Tùy tâm sao?”
Lãnh
Cụ quỳ trên đất không dám thở mạnh lấy một tiếng, một lúc sau nàng mới
nghe thấy giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng tiểu thư nhà mình: “Người đâu! Chuẩn bị xe đi Bạch Bình sơn, còn nữa, mang theo hết những văn thư trên bàn.”
Lãnh Cụ nghe tới đó tim mới thả xuống dưới, chắc chắn trong lòng tiểu thư nhà nàng đã có sự cân nhắc.