Thạch Chi Hiên nhìn chằm chằm không nháy mắt vào Từ Tử Lăng, thần thái đại thịnh, giống như biến thành một người khác, chứ không phải là một Thạch Chi Hiên hãm thân vào hối hận đau lòng, thống khổ và mâu thuẫn không thể kềm chế bản thân, lão lạnh nhạt nói:
- May mà ta đã quyết định truyền cho Tử Lăng Bất Tử Ấn Pháp, nếu không nói không chừng ta vẫn còn có tâm cầu may, cố gắng hủy diệt ngươi, nhưng cũng sẽ hủy diệt cả Thanh Tuyền, chính là hủy diệt mình. Khi ta hiểu được mình vẫn thua trong tay Lỗ Diệu Tử về mặt Dương Công Bảo Khố, đột nhiên nghĩ đến đạo lý lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, thiên địa nhân quả tuần hoàn, có ngày sẽ báo ứng. Tử Lăng có biết là Lỗ Diệu Tử là anh em kết nghĩa với Tú Tâm không.
Tiếp theo lão chụp vào tay ghế dựa, ôn nhu vuốt ve, hai mắt hiện ra thần sắc suy tư và hoài niệm, như nhớ lại điều gì:
- Từ khi ta theo sư tôn học nghệ, ta vẫn luôn mơ mộng ngồi trên chiếc ghế dựa này, cũng luôn luôn hướng về nó mà cố gắng phấn đấu. Nhưng khi đã ở vào thời điểm thắng lợi dễ như trở bàn tay, người của tệ môn lại không theo bí đạo này vào cung. Vừa thấy Từ Tử Lăng tiến vào bí đạo, ta đột nhiên nổi lên cảm giác mọi thứ chỉ là cát bụi, tất cả đều là giai không, tất cả những gì Thạch Chi Hiên ta vọng niệm, theo đuổi, cuối cùng đạt được cái gì? Để làm gì? Chà! Khổ sở như vậy để làm gì? Cho dù ta thật sự có thể lên cái bảo tọa này, thì cũng có gì khác.
Ánh mắt lão nhìn lướt qua cung điện rộng lớn hoành tráng.
Từ Tử Lăng không tìm được lời nào có thể an ủi lão, lặng lẽ lắng nghe.
Thạch Chi Hiên nhìn về phía gã, thần giác như tràn ngập vẻ khổ sở và nụ cười thê lương, giống như những gì vừa nói chẳng có nửa điểm quan hệ gì với mình, rồi bình tĩnh nói tiếp:
- Giang sơn xuất hiện những đại nhân tài, bắt đầu từ tối nay, thiên hạ không phải là của Tống Khuyết, Ninh Đạo Kỳ, Lý Uyên hoặc là của Thạch Chi Hiên ta nữa, mà là thiên hạ của Tử Lăng, Khấu Trọng và Lý Thế Dân. Thôi! Tử Lăng hãy đi đi, báo với Thanh Tuyền, ngày sau Thạch Chi Hiên tất sẽ tới thắp hương trước mộ mẹ nó. Tất cả giết chóc hận thù trong cuộc sống, không còn quan hệ gì với Thạch Chi Hiên ta nữa.
o0o
Vũ Văn Thương, Vưu Sở Hồng cũng đứng ở bậc ngọc ngoài tẩm cung, mặt đơ như gỗ nhìn Lý Nguyên Cát dẫn Vi công công, Tần Vũ Thông, Khâu Thiên Giác và năm mươi hai thân binh, ngẩng đầu bước nghênh ngang tới đây, đứng một dãy trên quảng trường.
Lý Nguyên Cát cười ha ha nói:
- Chỉ nhìn Vũ Văn lão và Vưu lão bình yên ở đây, Nguyên Cát đã biết hai vị không phụ mệnh của phụ hoàng, tiêu diệt lũ gian tà rồi.
Vũ Văn Thương lạnh lùng:
- Vũ Văn mỗ có một chuyện không rõ, tối nay tình huống đặc thù, Hoàng Thượng có lệnh, không được người ngài ân chuẩn, bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện vào Thái Cực Cung, song Tề Vương điện hạ lại xông thẳng đến tận đây, chẳng biết có gì giải thích? Vi công công sẽ trình lại với Hoàng Thượng như thế nào đây?
Vi công công bước lên nửa bước, đi tới bên trái Lý Nguyên Cát, thần thái vẫn cung kính, giải bày:
- Nguyên nhân vì đêm nay tình huống đặc thù, do đó Hoàng Thượng lệnh cho tiểu nhân trao hổ phù cho Tề Vương, toàn quyền quản lý tất cả công tác phòng vệ của kinh thành, bây giờ Tề Vương phụng lệnh tới gặp thánh giá, tiểu nhân chỉ là đi theo để truyền lệnh của Hoàng Thượng thôi.
Vưu Sở Hồng biết, Lý Hiếu Cung đã hoàn toàn vây kín mọi nơi, cười hắc hắc quái dị nói:
- Việc này đúng là kỳ quái, Hoàng Thượng vừa triệu kiến hai người lão thân và Vũ Văn phiệt chủ, nói là ngài bị mất hổ phù, còn lệnh cho chúng ta lập tức bắt ăn trộm, giết chết không tha, nguyên lai ăn trộm thật ra là Tề Vương và Vi công công.
Lý Nguyên Cát và Vi công công lập tức biến sắc.
Ba mươi Phi Vân vệ và hai mươi Huyền Giáp tinh binh, cầm trong tay cung nỏ, như thủy triều từ đại môn mở rộng nhanh chóng tràn vào. Một nhóm quỳ xuống đất, một nửa đứng, xếp thành ba hàng, mũi tên ngắm trúng vào đám người Lý Nguyên Cát.
Trong chớp mắt, hai phía đầu tường cũng có thân vệ hiện thân, đều cầm trong tay cung nỏ, phong tỏa đường bỏ chạy. Phía sau cửa vào là Lý Hiếu Cung cùng hơn trăm ngự vệ, ở một bên trợ trận chính là Uất Trì Kính Đức, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Đoạn Chí Huyền, Hầu Hi Bạch, vợ chồng Chử Quân Minh, phụ tử Độc Cô Phượng và Vũ Văn Sĩ Cập.
Tình thế trong phút chốc đã thay đổi, Lý Nguyên Cát thân mình bị hãm vào vòng vây, bốn phía đuốc lửa sáng ngời ngời.
Ánh lửa rừng rực như ánh bình minh xua đi hắc ám, càng làm cho những người bị vây không chỗ nào trốn được.
Lý Nguyên Cát hoảng sợ kinh hãi, Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn đi theo Lý Thế Dân, ngang nhiên ra khỏi đại môn, lướt qua đám cung thủ, đi xuống bậc thang, rồi cúi đầu nhìn Lý Nguyên Cát hai mắt bắn ra thần sắc kinh sợ.
Vi công công cúi đầu nhắm mắt, thần thái đã hồi phục vẻ tỉnh táo trầm mặc. Tần Vũ Thông, Khâu Thiên Giác và đám thân binh của Lý Nguyên Cát sợ hãi đến mặt mũi xanh lè.
Lý Thế Dân đón nhận ánh mắt oán độc của Lý Nguyên Cát, lắc đầu thở dài:
- Nguyên Cát ngươi vì đoạt ngôi vị hoàng đế, không tiếc dẫn sói vào nhà, dùng thủ đoạn hèn hạ hại Phụ hoàng, không bằng cả súc sinh, ngươi biết tội chưa?
Lý Nguyên Cát trở tay rút ra trường mâu trong tay thân binh, cả giận nói:
- Hừ! Tới lượt ngươi quản ta sao? Chỉ cần ta có thể ra khỏi nơi này, ta đảm bảo các ngươi không ai còn thi thể nguyên vẹn. Nói về việc cấu kết với ngoại nhân, ngươi có gì tốt hơn ta chứ? Ta liều một phen với ngươi!
Vi công công ngăn Lý Nguyên Cát lại, nói:
- Để chúng ta giao dịch, thuật mà Hoàng Thượng trúng, trong thiên hạ chỉ có người bên cạnh ta đây là có thể giải được, nếu không chỉ cần đến rạng sáng, Hoàng Thượng coi như sẽ bị pháp thuật bộc phát. Tần Vương nếu không muốn bị ác danh bất hiếu thì phải cho chúng ta một con đường sống, chúng ta sẽ ra lệnh cho Tiết Vạn Triệt giao ra hổ phù, tránh xảy ra thảm cảnh máu chảy thành sông trong Thái Cực Cung.
Lý Thế Dân thầm hô lợi hại. Vi công công đã hoàn toàn rơi vào thế yếu, vẫn có thể đường hoàng ra điều kiện với mình. Việc này cũng có thể hiểu được. Vi công công và Bạch Thanh Nhi cố ý để mạng lại cho Lý Uyên, chỉ cần kế hoạch thành công, khống chế được ngự vệ, Lý Uyên còn không phải là một con cá trong tay bọn họ sao. Còn như nếu thất bại, Lý Uyên băng hà, cũng sẽ làm phát triển tới một một tàn cục là Trường An vô chủ.
Khấu Trọng ánh mắt dán vào một thân binh đứng lẫn trong đám thủ hạ phía sau Lý Nguyên Cát, cười nói:
- Thanh Nhi cô nương quả thật cho rằng cái thứ Xá Nữ Đại Pháp con bà nó gì đó của ngươi làm khó được Khấu Trọng ta à? Đừng quên ta có thân phận khác là thần y đó, hắn chuyên trị các loại kỳ nan tạp chứng mà.
Vưu Sở Hồng lúc này lùi lại phía sau với Vũ Văn Thương cười nói:
- Điểm ấy lão thân có thể làm chứng được.
Thanh Nhi cải trang làm thân binh của Lý Nguyên Cát tức giận đến mặt trắng bệch, gằn giọng:
- Các ngươi đương nhiên hận khi thấy Hoàng Thượng không chết rồi.
Lý Thế Dân quát to:
- Buông khí giới đầu hàng thì sống.
Bạt Phong Hàn nói tiếp:
- Ngoại trừ Tề Vương Lý Nguyên Cát ra.
Lý Nguyên Cát vung trường mâu trên tay, nói:
- Chúng ta tiến lên!
Vi công công cản Lý Nguyên Cát lại, trầm giọng nói:
- Tần Vương nghĩ lại đi!
Lý Thế Dân thong dong đáp:
- Vi công công cũng biết không còn vốn liếng gì để đàm phán với bổn vương nữa chứ? Đầu tiên, ta không tin Nguyên Cát không mang hổ phù trên người, thứ hai phụ hoàng đã được Thiếu Soái và Tử Lăng liên thủ cứu về rồi.
Vi công công lãnh đạm nói:
- Dù là thế cũng không có gì khác nhau. Quân lính ở ngoài Duyên Gia Cung đã thuộc quyền khống chế của chúng ta, chỉ cần Vi mỗ phóng pháo hoa, Tiết Vạn Triệt sẽ xua quân tấn công Duyên Gia Cung, Tần Vương chắc không muốn nhìn thấy tình cảnh như vậy chứ!
- Choang! Choang!
Hai cây cung xếp đồng thời được Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn kéo ra, tốc độ mau đến nỗi mắt thường nhìn không thấy kịp, cả hai đều ngắm vào Vi công công.
Khấu Trọng mỉm cười nói:
- Vi Liên Hương, hắc! Vi Liên Hương, nguyên lai Vi công công lại thương hương tiếc ngọc, chỉ tiếc Vi công công tối nay lại lỡ mất cơ hội tốt, bây giờ lại càng lỡ mất cơ hội. Phong hàn huynh phụ trách bắn hạ pháo hoa hỏa tiễn, tiểu đệ phụ trách bắn người, xem tay chân ai mau lẹ hơn nhé.
Ánh mắt Vi công công lóe lên, nhìn chằm chằm vào cây cung trên tay Khấu Trọng.
Bạt Phong Hàn cười nói:
- Thôi để ta bắn người, lão ca ngươi bắn pháo hoa hỏa tiễn được không?
Vi công công thâm tàng bất lộ vẫn không kìm được biến sắc, muốn ứng phó với mũi tên của Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn quả là không dễ dàng gì, huống chi phải đối phó với cả hai.
Trên bậc thang, cả quảng trường im lặng không tiếng động, chỉ có hít thở và tiếng đuốc lửa cháy lách tách, hợp lại với nhau, không khí trầm trọng khẩn trương đến cực điểm.
Một tràng cười duyên dáng mà Khấu Trọng vô cùng quen thuộc từ một bên tẩm cung truyền xuống, tiếp theo một giọng nói dịu ngọt ôn nhu động lòng người vô hạn vang lên:
- Thiếu Soái lang quân của ta ơi! Nếu để Loan nhi phóng pháo hoa hỏa tiễn thì thế nào? Quân đóng ở ngoài Duyên Gia Điện vây kín mấy vòng, chỉ cần thấy tín hiệu hỏa tiễn, liền hiểu được Hoàng Thượng gặp nạn, tất mỗi người sẽ liều mạng lao vào cường công, các ngươi ở đây chỉ có hơn hai ngàn người, làm sao có thể chống cự với bao nhiêu đó người chứ? Người ta rất muốn biết đó.
Khấu Trọng thầm than một tiếng, nói:
- Ít nhất cũng có thể chống cự tới lúc người của chúng ta tới đây kịp, đúng không? Loan mỹ nhân của ta ơi.
Biết rõ Loan Loan vẫn ẩn náu trong Duyên Gia Điện, cũng vì không đủ để thu thập nàng trước, nên mới thành cục diện trước mắt.
Loan Loan giống như một đóa mây trắng lượn lờ từ phía trên từ từ rơi xuống, dừng trước mặt Lý Nguyên Cát và Vi công công, nụ cười ngọt ngào nhìn Khấu Trọng. Hai phía địch ta song phương đều nghi hoặc khó hiểu, chỉ có Khấu Trọng, Bạt Phong Hàn và Hầu Hi Bạch hiểu được Thiên Ma Đại Pháp của nàng đã thành, tin tưởng mười phần có thể kháng cự được với thần tiễn của Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn, nhưng vẫn không thể hoàn toàn hiểu thấu được tâm ý nàng, vì nàng ở trên nóc điện thì tiến khả công, thoái khả thủ, đương nhiên so với việc hạ xuống đây đối mặt với những mũi tên thì dễ hơn nhiều.
Loan Loan cười ngọt ngào:
- Khấu Trọng à! Thiếp bây giờ cúi đầu nhận thua trước chàng được không? Coi như là nể mặt Tử Lăng, nếu chàng khẳng khái rộng tay, cho ba người chúng ta một đường sống, chúng ta sẽ tùy ý để chàng phái người áp giải chúng ta về Doãn phủ, đợi khi nào các ngươi cho phép mới rời thành. Nếu vẫn không yên tâm thì có thể cho người vây kín Doãn phủ. Người ta chỉ muốn chàng hứa một câu, Thiếu Soái vốn là nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt không nuốt lời, đúng không?
Khấu Trọng tự nhủ không thể ép nàng quá đáng được, cười khổ:
- Nơi này người nói chuyện phải là Tần Vương chứ không phải là ta.
Lý Thế Dân nói:
- Những gì Thiếu Soái nói cũng chính là Lý Thế Dân ta nói.
Loan Loan làm nũng nói:
- Chàng cứ chối từ mãi, việc này đâu cần phải đẩy đưa như vậy!
Lý Nguyên Cát không kiềm chế được, thốt nhiên giận dữ:
- Người nói ở đây là phải là ta, chứ không phải là ngươi.
Loan Loan không thèm quay đầu nhìn Lý Nguyên Cát, lạnh lùng nói:
- Bây giờ đã không phải rồi!
Ngón tay chụp xuống nhanh như thiểm điện, Lý Nguyên Cát vừa hiểu ra là nàng ra độc thủ, nhưng không kịp thi triển trường mâu, đến khi chưởng áp đến ngực, một loạt chỉ phong uy hiếp những chỗ yếu hại, Lý Nguyên Cát lại kinh hãi phát hiện ra Vi công công ở phía sau tập kích, Loan Loan đã chụp trúng ngực hắn.
Những tiếng xương gãy vang lên, Lý Nguyên Cát thất khiếu phun máu, mất mạng đương trường. Thi thể không bị chưởng làm cho ngã xuống, giống như ngọc chưởng của Loan Loan tràn ngập lực hút mãnh liệt.
Hai bên địch ta, ai nấy nín thở, nhìn nhau ngơ ngác trước sự việc vừa phát sinh, không ai động đến nửa đầu ngón tay, cứ như mọi người đang ở trong một vở kịch câm khổng lồ.
Loan Loan thu hồi lại bàn tay ngọc vừa giết người như không phải là chuyện lạ, lạnh lùng nói:
- Còn ai dám không buông khí giới đầu hàng xin Tần Vương miễn cho tử tội!.
- Bùng!
Lý Nguyên Cát ngã sầm ra sau, nằm vật trên đất, trường mâu cũng đổ xuống, phát ra tiếng keng.
Chẳng biết ai bắt đầu trước, Khâu Thiên Giác tới tấp buông khí giới đầu hàng, toàn thể quì trên mặt đất, chỉ có ba người Loan Loan, Vi công công và Bạch Thanh Nhi là vẫn đứng ở đó.
Lý Thế Dân ngẩn người nhìn thi thể thân đệ, hai mắt lóe ra thần sắc bi thống phức tạp.
Loan Loan bình tĩnh nói:
- Vi sư bá là người duy nhất có thể ngăn cản cảnh đổ máu trong cung, Tiết Vạn Triệt là người thông minh, chỉ cần Tần Vương chấp thuận cho hắn lập công chuộc tội, Lý Kiến Thành lúc đó cũng chẳng đáng lo.
Khấu Trọng nhìn về phía Lý Thế Dân. Hắn vẫn ngây dại nhìn thi thể Lý Nguyên Cát, đờ đẫn nói:
- Tất cả đều do Thiếu Soái quyết định.
Khấu Trọng thở dài nói với Loan Loan:
- Ta dường như vĩnh viễn không đấu lại nàng. Chà! Đại tỷ nói thế nào thì làm thế nấy! Tiểu đệ không có dị nghị gì.
Rồi chuyển hướng sang Vi công công:
- Có nói mấy câu tưởng cũng nên thỉnh giáo Vi công công.
o0o
Lý Tịnh nhận lệnh viết tay của Lý Hiếu Cung viết cho Trình Mạc, nói:
- Có long phù của Hoàng Thượng đóng, lại có Hà Gian vương ký tên đóng dấu, vậy thì Trình Mạc không thể không tuân lệnh hành sự.
Bàng Ngọc bước lên tiếp nhận thủ lệnh, nói:
- Ta lập tức đi làm.
Dứt lời lập tức lên ngựa do thủ hạ dẫn tới, hướng cửa nam Dịch Đình Cung phóng đi.
Lý Tịnh nói:
- Về phương diện Lưu Hoằng Cơ, ta sẽ tự mình đi gặp hắn, phân tích cho hắn thấy tình hình thực tế trước mắt, thật không ngờ sự tình lại phát triển như thế.
Từ Tử Lăng nhìn lên bầu trời đêm trên đại quảng trường Thiên Sách Điện, chân trời phía đông đã le lói ánh rạng đông đầu ngày, trăng tàn sao lặn, nói:
- Ta muốn lập tức về Duyên Gia Điện.
Lý Tịnh khuyên:
- Thái Cực Cung vẫn đang yên tĩnh, có thể suy ra Tần Vương và tiểu Trọng đã khống chế được đại cục, Tử Lăng không cần ở lại nơi này chờ tin tức đâu.
Tần Thúc Bảo, Trình Giảo Kim gật đầu đồng ý.
Trong lòng Từ Tử Lăng đột nhiên nổi lên cảm giác muốn gặp Thạch Thanh Tuyền mãnh liệt, nói:
- Được rồi, ta xin chút thời gian tới Ngọc Hạc Am, rước Thanh Tuyền về Dịch Đình Cung.
o0o
Khấu Trọng cùng Vi công công bước qua một bên. Gã trầm giọng hỏi:
- Bọn người Tất Huyền thật ra ẩn thân ở đâu?
Vi công công lạnh lùng đáp:
- Việc này tựa hồ không nằm trong điều kiện vừa nói chuyện vừa rồi, đúng không?
Khấu Trọng mỉm cười:
- Trong giao dịch vừa rồi, quân đội của Lâm Sĩ Hoành ở ngoài thành tựa hồ cũng không được tính vào đó.
Vi công công cười lạnh nói:
- Thiếu Soái quả là danh bất hư truyền, đoàn sứ giả của Tất Huyền đã rời Trường An.
Khấu Trọng ngẩn ngơ:
- Thật chứ?
Vi công công nhún vai:
- Lừa ngươi thì ta có lợi gì? Ta cũng không muốn nhìn toàn quân Lâm Sĩ Hoành bị tiêu diệt.
Khấu Trọng cảm thấy hồ đồ, nhíu mày hỏi:
- Khả Đạt Chí có theo đoàn rời đi không?
Vi công công lạnh lùng nói:
- Thiếu Soái tựa hồ vẫn chưa cam đoan thả người?
Khấu Trọng nói vẻ không vui:
- Nếu đổi lại là Loan mỹ nhân, sẽ không nói mấy lời này, ta cho người của Lâm Sĩ Hoành toàn thể an toàn rút lui thì sao? Ngươi cho rằng hắn vẫn có thớ lắm à? Ngươi tốt nhất nên dạy Lâm Sĩ Hoành thức thời một chút, sớm ngày quy hàng, nói không chừng thiên tử Đại Đường tương lai có thể thưởng cho hắn một chức quan nho nhỏ, nửa đời người còn lại sẽ được phong quang đó.
Vi công công lạnh giọng:
- Không nhọc Thiếu Soái hao tâm tốn sức vì Sĩ Hoành. Khả Đạt Chí cùng ba trăm chiến sĩ Đột Quyết bản tộc của hắn vẫn luôn luôn là quân chủ lực của Trường Lâm Quân.
Khấu Trọng cảm thấy đau đầu, đành phải tạm thời dẹp phiền não sang một bên, nói:
- Công công chuẩn bị đối phó với Tiết Vạn Triệt như thế nào?
Vi công công trả lời:
- Thiếu Soái yên tâm, ta sẽ phân tích lợi hại cho hắn, hắn là người thông minh, sẽ biết lựa chọn ra sao.
Khấu Trọng lắc đầu:
- Cái này cũng không thỏa đáng. Công công chỉ cần thay mặt Hoàng Thượng truyền lệnh, triệu hắn lập tức vào Duyên Gia Điện, để hắn nghĩ rằng Nguyên Cát thành công khống chế tất cả, lão Tiết không nghi ngờ gì cả, ngoan ngoãn đi tới đầu hàng.
Vi công công gật đầu nhìn hắn, cười khổ:
- Tất cả y theo sự phân phó của Thiếu Soái.
o0o
Từ Tử Lăng đi tới căn phòng mà Thạch Thanh Tuyền ở tạm trong Ngọc Hạc Am, sắc trời đã sáng trưng, những đám mây bàng bạc báo trước một ngày nắng đẹp.
Trực giác gã cảm thấy Thạch Thanh Tuyền không có ở trong phòng, lâm viên hoa thơm chim hót, nhưng tuyệt không thấy thân ảnh nàng. Gã không nhịn được vẫn đẩy cửa vào phòng, xuyên qua tấm vách ngăn giữa phòng ngoài vào phòng trong, đồ đạc được sắp đặt chỉnh tề, nhưng giai nhân lại không thấy bóng dáng.
Đang muốn ra ngoài tìm một vị thiện ni để hỏi xem như thế nào, trong lòng đột nhiên có dự cảm, Từ Tử Lăng rón rén mở rộng cánh cửa bên cạnh, chợt có thanh âm nam tử vang lên ở phòng ngoài:
- Liệt Hà cầu kiến Thanh Tuyền đại gia.
Từ Tử Lăng cảm thấy kinh ngạc, tiểu tử này sao lại tìm đến Thanh Tuyền?
Liệt Hà cười dài ở phòng ngoài:
- Kẻ ngu này hiểu được người yêu của Thanh Tuyền không thể đến bồi tiếp, do đó chủ động xin đến giúp cho, để bổ khuyết cho sự hư không tịch mịch của Thanh Tuyền đại gia, nếu không chịu ra đây gặp mặt, kẻ ngu này đành phải vào tận phòng mà gặp đó.
Từ Tử Lăng sực tỉnh ngộ, thầm kêu hèn hạ. Một viên đạn nhỏ xuyên qua cửa bay vào, ở giữa căn phòng nhỏ nổ ra thành một luồng khói hồng, nhanh chóng khuếch tán, tràn ngập cả căn nhà.
Tên hèn hạ, thủ đoạn hèn hạ.
Từ Tử Lăng thầm kêu may mắn, chẳng biết có phải là Tống Kim Cương trên trời có linh thiêng âm thầm phù hộ, để mình đụng phải việc ma xui quỷ khiến này, nếu không vì Thanh Tuyền không phòng bị, nói không chừng sẽ bị hắn cướp đi. Người mà Liệt Hà cừu hận, đứng đầu là Thạch Chi Hiên, tiếp theo là Từ Tử Lăng gã. Nếu có thể làm thương tổn được Thanh Tuyền vậy đúng là nhất cử lưỡng tiện, đồng thời làm gã và Thạch Chi Hiên đau khổ. Còn Liệt Hà đã canh đúng thời cơ, nghĩ rằng Thạch Chi Hiên và Từ Tử Lăng đang bận trong cuộc chiến Đường cung, không có cách nào phân thân được, nên lựa chọn thời khắc này để ra tay.
Liệt Hà ở bên ngoài “ủa” một tiếng rồi tiếp:
- Thanh Tuyền đại gia đừng nghĩ rằng nín thở là có thể ngăn cản được sự xâm nhập của khói độc. Loại khói độc này là bảo bối bí truyền của Đại Minh giáo chúng ta, sẽ theo làn da mềm mại mịn màng của đại gia mà thấm vào, làm cho trinh nữ biến thành dâm phụ, ta có thể cho ngươi được hưởng thụ sự sung sướng trước giờ chưa từng thấy, coi như là kẻ ngu này tặng quà gặp mặt cho đại gia, hắc!
Từ Tử Lăng đã đợi từ lâu, tung ra liền hai chưởng, miệng hô chân ngôn, toàn lực ra tay, đánh vào người Liệt Hà, không lưu tình chút nào.
- Bùng! Bùng, bùng!
Kình khí giao kích liên miên không ngừng, Liệt Hà bị chân ngôn ảnh hưởng, sớm đã hồn phi phách tán, miễn cưỡng cố gắng chống đỡ lại một vòng Nội Phược ấn lẫn Ngoại Phược ấn như dời non lấp biển qua lại không dứt của Từ Tử Lăng, cuối cùng chịu không nổi, tay trái sơ hở, Từ Tử Lăng từ phía dưới tung lên một cước, đá thẳng vào bụng hắn.
Liệt Hà trúng cước bị hất văng đi, lăn ra ngoài cửa, cố gượng đứng lên, tóc tai bù xù, thất khiếu rỉ máu, trông như ma quỷ, không có nửa phần tiêu sái thong dong như trước kia.
Từ Tử Lăng chậm rãi bước ra cửa, chắp tay thong dong nói:
- Ác giả ác báo, Liệt Hà, ngươi tội ác chồng chất, Tống huynh trên trời có linh thiêng xin được nghỉ ngơi.
Liệt Hà đảo con ngươi, lạnh lùng nói:
- Từ Tử Lăng!
Từ Tử Lăng mỉm cười:
- Kỳ quái tại sao ta không bị thương à? Ta lần này có thể xem như cùng liên thủ với Tà Vương thu thập ngươi, vừa rồi ta sử dụng cách xê dịch trong phép Huyễn Ma Thân Pháp của Tà Vương, những cái khác mới là chân công phu của ta. Thật đáng tiếc, nếu ngươi chịu sửa đổi, giống như ngươi nói khi Đại Minh tôn giáo đã tản mác như khói mây thoát ly khỏi Đại Minh tôn giáo, làm gì gặp phải ngay hôm nay? Đi đi! Hy vọng Liệt huynh cầu minh được minh, sau khi chết có thể phân biệt sáng tối, thiện ác.
Hai mắt Liệt Hà từ từ thất thần, đột nhiên ngửa người ngã sầm xuống, lăn ra chết tươi.