Trong Bách Phương viện Lạc Dương người đến kẻ đi, kinh doanh thịnh vượng, Tửu Chí đỏ bừng cả mặt, giống như đang làm việc trái lương tâm vậy, vội vàng chạy dọc theo chân tường đi đến cửa chính.
Mới vừa đi tới cửa lớn, lại bị tú bà đón khách bắt được, trêu ghẹo cười nói: - Tửu công tử, công tử cũng không phải lần đầu tới đây, lại còn thẹn thùng đò mặt gì chứ?
Tửu Chí vội vàng hấp tấp nói: - Nhà ta còn có chút việc, đi trước một bước.
- Gấp cái gì, ngồi thêm chốc lát đã!
- Lần sau lại đến! Lần sau…
Tửu Chí khó khăn lắm mới giãy ra khỏi móng ưng của tú bà, thoát ra cửa chính. Y vừa sửa sang lại quần áo, vừa thầm mắng.
Lúc này, bỗng nhiên y nghe thấy giọng tú bà chào hỏi khách khứa: - Ai da! Hai vị Sách công từ đến rồi, hôm nay muốn tìm cô nương nào, ta sắp xếp cho các vị!
Tửu Chí ngẩn ra, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai người trẻ tuổi mặc áo bào gấm đang nói đùa với tú bà, y dụi dụi con mắt: - Bọn chúng… thật sự là oan gia ngõ hẹp, không ngờ ở Lạc Dương cũng gặp phải Song hiệp ruồi muỗi này.
Tửu Chí sợ bị hai người này bắt gặp, vội vàng hấp tấp lên một chiếc xe kéo, căn dặn phu xe: - Tới nam thành!
Xe ngựa quay đầu, nhanh chóng chạy về phía nam thị.
… .
Nghỉ ngơi bảy tám ngày, thương thế của Lý Trân dần dần bình phục, mũi tên Lam Chấn Ngọc bắn rất nhỏ, chỗ trúng tên cũng rất nhỏ, quan trọng là tiêu độc, chỉ cần thanh trừ sạch sẽ chất độc trong người, thương thế của hắn cũng sẽ bình phục ngay.
Hôm qua Lý Trân trở về quán rượu của đại tỷ, hắn bất ngờ phát hiện quán rượu thoải mái mát mẻ hơn nhiều, ít nhất trong tiệm có con đường nhỏ, tuy rằng thang lầu vẫn bị nhồi mấy thùng rượu như trước, nhưng lầu các cuối cùng cũng được dọn sạch, giúp hắn có một nơi để ngủ.
Sau đó Lý Trân mới biết được từ tiểu nhị A Tài, không phải đại tỷ giảm bớt rượu tồn, trái lại, tỷ ấy còn mua vào một lượng lớn rượu tồn, tuy nhiên nàng thuê một kho hàng trong phường Phúc Thiện cạnh nam thị, để hết rượu tồn vào kho hàng đó.
- A Trân, Yến cô nương tới rồi! Lý Tuyền uể oải hô từ dưới lầu lên.
Lý Tuyền thật sự không thích Địch Yến, tuy nhiên nàng nghe nói sau khi đệ đệ bị rắn cắn, may mắn nhờ Yến cô nương này tìm đươc linh dược.
Lý Tuyền thấy nàng trị thương cho đệ đệ, ấn tượng với nàng đã hơi thay đổi một chút, cũng đành miễn cưỡng ngầm đồng ý cho đệ đệ qua lại với nàng.
Nàng thấy Địch Yến đứng ngoài cửa, liền gọi: - Yến cô nương, vào ngồi đi!
- Không cần đâu, đại tỷ tỷ cứ làm việc đi! Muội ở đây chờ huynh ấy rồi đi luôn.
- Vậy… tùy cô nhé!
Lý Tuyền thật ra cũng không có gì phải vội, nàng đang ngồi đợi rượu tăng giá, nhưng gần đây có tin đồn, nữ hoàng đế muốn bỏ lễ mừng thọ, hiện giờ làm nàng cảm thấy sầu lo, nàng đã tích trữ gần bốn ngàn quan tiền rượu, nếu chẳng may rượu không lên giá, nàng sẽ thua lỗ lớn.
Lúc này, Lý Trân từ lầu hai nhảy xuống. Lý Tuyền hoảng sợ: - A Trân, chân ngươi khỏe quá nhỉ?
Lý Trân cười hì hì đáp: - Hôm qua đã nhảy một lần rồi, không sao hết, a tỷ, đệ ra ngoài trước.
- Đi đi! Về sớm một chút.
Lý Trân bước nhanh ra khỏi quán rượu, Địch Yến cười chạy ra đón: - Lý đại ca, muội có tin tốt đây!
- Tin tốt gì?
Địch Yến nháy mắt mấy cái với hắn: - Ở đây khó nói, muội mời huynh ăn cơm, chúng ta vừa ăn vừa nói!
Hai người cười cười nói nói đi rồi, Lý Tuyền xuất hiện từ phía sau cánh cửa, bĩu môi, hơi mất hứng nói: - Nơi này có gì mà khó nói, không phải là sợ ta nghe thấy sao, ta không rảnh mà nghe nhé!
Lý Trân và Địch Yến vừa mới đi không bao lâu, Tửu Chí vội vã trở về, vừa vào cửa đã reo lên: - Lão Lý, ta có tin tức muốn nói cho ngươi biết đây!
- Cậu tới muộn một bước, hai người đó đi ăn cơm rồi.
Lý Tuyền từ phòng trong đi ra, cười nói: - Tiểu mập, không thì… cậu đi tìm bọn họ đi! Bọn họ chắc là đang ở tửu quán Giang Tả, lầu ba chỗ cũ, cậu ăn cơm cùng bọn họ, cùng đi chơi, trở về đại tỷ cho cậu tiền.
Tửu Chí gãi đầu: - Tuyền đại tỷ, làm chuyện này sẽ tổn thọ đó, hay là tỷ bảo A Tài với A Vượng đi đi!
- Tên mập vô dụng này, thời điểm quan trọng không chịu giúp đại tỷ!
Lý Tuyền gõ đầu y một cái, mắng y hai câu, xoay người trở vào phòng trong, một lát sau nghe nàng gọi: - Tiểu mập, mấy thùng rượu ở cửa kia, cậu chuyển vào giúp đại tỷ, tỷ muốn đi xem kho hàng, cậu ở lại trông tiệm đừng lơ là đấy!
- Biết rồi!
Tửu Chí than thở một câu: - Không chịu giúp tỷ ấy, liền trả thù ngay được.
Y khiêng mấy thùng rượu lên, bước nhanh vào trong điếm.
… .
Lý Trân và Địch Yến tới tửu quán Giang Tả, bọn họ lên lầu ba, ngồi xuống một chỗ cạnh cửa sổ, đây là chỗ cũ họ thường hay ngồi.
Địch Yến gọi năm món ăn, lại muốn gọi một bầu rượu, cười nói: - Tối qua huynh trưởng của muội đi bái phỏng Thọ Xuân quận vương, thu được chút tin tốt.
Tuy rằng bảy tám ngày nay Lý Trân vì dưỡng thương, chẳng quan tâm gì đến chuyện của Địch Nhân Kiệt, nhưng Địch gia vẫn chưa từ bỏ, luôn cố gắng nghĩ cách cứu Địch Nhân Kiệt.
Địch Yến đi Lương Châu một chuyến, tăng nhân bán cho nàng bức thư pháp của Âu Dương Tuân lại đi vân du, nên nàng không thu hoạch được gì.
Tuy nhiên con thứ của Địch Nhân Kiệt là Địch Quang Viễn quan hệ vô cùng tốt với Thọ Xuân quận vương Lý Thành Khí, y thông qua Lý Thành Khí biết được chút tin trọng yếu trong cung.
Ngự y Thẩm Nam Mậu đã tìm được nguồn gốc loại thuốc độc này, là nọc rắn đến từ Thổ Hỏa La, hơn nữa loại nọc rắn này nhiều nhất chỉ có thể bảo tồn nửa năm, thời gian dài sẽ mất đi hiệu lực.
Điều này làm cho Địch gia hưng phấn vô cùng, bọn họ lại thấy được hy vọng gỡ tội cho phụ thân rồi.
Địch Yến thấp giọng nói với Lý Trân: - Hôm qua nhị ca muội lại đi tìm Chu Doãn Nguyên, Chu ngự sử nói, Thánh Thượng đã dao động với kết luận cha ta hạ độc rồi, từ giam cầm cha muội chuyển thành giam lỏng, riêng việc này đã là một tín hiệu ngầm rồi.
Chu ngự sử nói rất rõ ràng với huynh trưởng của muội, chỉ cần chúng ta có thể tìm được nguồn gốc loại độc, cũng chứng minh cha ta và nguồn gốc chất độc không có liên quan, vậy thì ông ấy có thể cam đoan cha ta sẽ không bị phán tội chết.
Lý Trân cười lạnh một tiếng nói: - Phỏng chừng kết luận Thổ Hỏa La của Thẩm ngự y này, đã làm nữ hoàng đế hoài nghi vụ án kinh Phật và án Xá Lợi có liên quan đến nhau rồi, Võ Thừa Tự và Lý Đán đã thành kẻ tình nghi.
Địch Yến cũng không quan tâm đến Võ Thừa Tự và Lý Đán, nàng chỉ quan tâm xem cha mình có gỡ tội được hay không. Nàng lại tiếp tục nói: - Chúng ta truyền lại lời của Chu Doãn Nguyên cho phụ thân biết, trưa hôm nay, người đưa cơm mang ra một tờ giấy của phụ thân.
Nói xong, Địch Yến đưa tờ giấy cho Lý Trân, Lý Trân mở giấy ra, chỉ thấy trên đó viết một câu: - Nhờ Lý thiếu lang Đôn Hoàng giúp đỡ.
Lý Trân cười khổ, Lý thiếu lang mà Địch Nhân Kiệt nhắc đến chỉ có thể là mình mà thôi. Địch Yến nhìn chăm chú vào hắn, khẩn trương hỏi: - Lý đại ca, huynh đồng ý giúp đỡ việc này chứ?
Giúp đỡ nhất định không thành vấn đề, quan trọng là giúp thế nào đây?
Lý Trân trầm tư chốc lát nói: - Nếu chỉ cần tìm được độc nguyên, vậy tương đối dễ dàng rồi, bắt Lam Chấn Ngọc lại là được.
- Nhưng Lạc Dương lớn như vậy, chúng ta đi đâu tìm Lam Chấn Ngọc đây?
Lý Trân khẽ cười nói: - Tối hôm đó không phải hắn đã đến ám sát phụ thân cô sao? Tuy rằng Kim Ngô vệ không bắt được người sống, nhưng cô đoán xem, ai có thể sai hắn ám sát phụ thân cô?
Trong đôi mắt đẹp của Địch Yến lóe lên sự thù hận thấu xương: - Ta biết là ai rồi!
… .
Trong mật thất của Ngụy vương phủ, Võ Thừa Tự mặt xanh mét chăm chú nhìn vào con chó đã chết trên mặt đất, chó chết toàn thân vàng óng ánh, cứng rắn như tượng đá, triệu chứng trúng độc hoàn toàn giống với cao tăng Vân Tuyên.
- Ngươi có thể khẳng định đây là đào ra từ phủ Võ Thuận ư? Ánh mắt Võ Thừa Tự hung ác nhìn chằm chằm đứa con nuôi Ngư Phẩm Long hỏi.
Ngư Phẩm Long hơi chột dạ cúi đầu nói: - Đây là Lai Tuấn Thần sai người ta đem đến cho con.
- Làm sao Lai Tuấn Thần biết được trong phủ có chôn một con chó chết?
Ngư Phẩm Long tới Trường An tay không một chuyến, bây giờ khó có thể ăn nói với Võ Thừa Tự, hắn chỉ có thể tự cho là thông minh mà nói: - Con cân nhắc, rất có thể Lai Tuấn Thần tìm được vài võ sĩ tâm phúc của Võ Thuận, từ chỗ bọn chúng đã biết được đầu mối gì đó, đây có lẽ là con chó Võ Thuận dùng để thử độc, được võ sĩ chôn trong phủ, cho nên bọn chúng mới biết.
Sắc mặt Võ Thừa Tự càng khó coi hơn, Lai Tuấn Thần tới Trường An hẳn là để điều tra vụ Xá Lợi mới đúng, bây giờ không ngờ lại tra ra manh mối của Độc Kinh án, trong lòng Võ Thừa Tự bắt đầu run lên.
Lão lại hỏi Minh tiên sinh bên cạnh: - Tiên sinh thấy chuyện này nên xử lý thế nào?
Minh tiên sinh trầm tư một lát, chậm rãi nói: - Đây là Lai Tuấn Thần ám chỉ cho điện hạ, khả năng gã đã tra ra đầu mối gì rồi, nhưng mặc kệ gã tra thế nào, nếu không có vật chứng hoặc nhân chứng, cho dù Thánh thượng có biết cũng không nói gì được đâu.
Cho nên… Việc cấp bách bây giờ của Điện hạ là phải hủy hết nhân chứng vật chứng, không thể tiếp tục trì hoãn, càng không thể nhân từ nương tay.
Trong mắt Võ Thừa Tự lóe lên tia hung ác, y ra ngoài ra lệnh: - Bảo Phù Dung lập tức tới đây!
Một lát, Võ Phù Dung vội vàng tới: - Phụ thân tìm con ạ?
Võ Thừa Tự chỉ chỉ con chó chết trên mặt đất: - Tự con nhìn đi!
Võ Thừa Tự liền nói lại suy đoán vừa rồi của bọn họ, cuối cùng ra lệnh cho nàng ta: - Con lập tức dẫn người tới Trường An, giết hết tất cả tâm phúc của Võ Thuận, diệt trừ hậu hoạn!
Võ Phù Dung liếc nhìn Ngư Phẩm Long, không hào hứng lắm: - Nếu phụ thân đã có trợ thủ đắc lực, sao còn muốn nữ nhi ra tay?
Trong lòng Võ Thừa Tự giận dữ, từ khi nào, lại còn ở nội hồng, y hung hăng trừng mắt nhìn Võ Phù Dung: - Rốt cuộc ngươi có đi không?
Võ Phù Dung bất đắc dĩ, chỉ đành cúi đầu nói: - Nữ nhi đi là được.
- Còn nữa, tên Lam Chấn Ngọc thủ hạ của con, gã biết quá nhiều chuyện, vô cùng nguy hiểm, con nhất định phải diệt trừ cả gã nữa.
Võ Phù Dung ngạc nhiên: - Phụ thân, hắn chắc không có vấn đề gì đâu!
Minh tiên sinh bên cạnh nhẹ nhàng khuyên nhủ: - Phù Dung cô nương, cô là người thông minh, nên biết hậu quả chuyện này nghiêm trọng cỡ nào, một khi phụ thân cô gặp chuyện không may, chỗ dựa của cô cũng đổ. Bây giờ hai người các cô phải đồng tâm hiệp lực mới phải, tự cô nghĩ lại đi! Gã, nên giữ lại hay không?
Võ Phù Dung trầm mặc thật lâu, thấp giọng nói: - Phụ thân, chuyện này để nữ nhi suy nghĩ một chút, có được không?
- Được rồi, nhưng trước sáng ngày mai, con nhất định phải cho ta câu trả lời thỏa đáng!
...
Lam Chấn Ngọc vừa từ Trường An trở về không lâu, lúc này gã vẫn chưa biết đại ca đã gặp chuyện không may, càng không biết gã cũng đã bị Lai Tuấn Thần để mắt tới.
Vì lần này đi Trường An vội vàng, vết thương ở vai gã vẫn chưa lành, sau khi gã trở về, vết thương ở vai lại chuyển biến xấu.
Trong phòng, Lam Chấn Ngọc cởi áo, thật cẩn thận thay thuốc vết thương trên vai. Một kiếm này của Lý Trân đâm quá sâu, kinh mạch của gã bị thương nặng, nếu không chữa khỏi, cánh tay phải của gã chỉ còn nước phế đi.
Lam Chấn Ngọc dùng rượu rửa sạch miệng vết thương, lại dùng thuốc bột rắc lên vết thương trên vai, cảm giác đau đớn mãnh liệt khiến cả người gã run lên.
Lúc này, một cánh tay mềm mại ôm gã từ phía sau, Võ Phù Dung ghé vào tai gã phả hơi thở như lan: - Đêm nay, chàng không thể chiều ta sao?
- Đợi thương thế tốt hơn rồi nói sau! Bây giờ ta không còn tinh lực. Lam Chấn Ngọc khoác thêm áo bào đen, gã bắt đầu thấy phiền vì những đòi hỏi không có chừng mực của người phụ nữ này rồi.
- Ta đương nhiên cũng rất quan tâm đến thương thế của chàng, cho ta xem được không?
Trong mắt Võ Phù Dung hiện lên một tia giận dữ, nhưng lập tức biến mất ngay, nàng ta cầm bầu rượu lên, rót hai chén rượu, một chén đưa cho Lam Chấn Ngọc, cười quyến rũ nói: - Vậy chàng cùng ta uống một chén rượu, đêm nay ta tạm tha cho chàng.
Lam Chấn Ngọc nhận lấy chén rượu, hai người vòng tay, Võ Phù Dung rung động tâm hồn, đôi mắt quyến rũ dõi theo gã, nhấp một chút rượu trong chén.
Lam Chấn Ngọc cười cười, uống một ngụm rượu, ngay khi gã chuẩn bị uống một hơi cạn sạch, bỗng nhiên sắc mặt gã đại biến, bóp cổ Võ Phù Dung, giận dữ hét: - Cô bỏ thứ gì vào rượu này hả?