Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 8: Cạm bẫy

Là giọng của một tên giám khảo đứng ở trước cửa hô to, Lý Chân vội vã giơ tay, "Ở đây!"

"Mau tới đây đăng ký, sĩ tử châu học chỉ còn lại một mình ngươi là chưa có đăng ký."

Tửu Chí ở phía sau lầm bầm một câu, "Mở mắt cho rõ, rõ ràng lão tử cũng là sĩ tử châu học, cũng chưa có đăng ký, sao có thể còn mỗi mình ngươi?"

"Phỏng chừng bọn họ bị hồ đồ rồi, cùng đi đăng ký đi!"

Tửu Chí đem con lừa giao cho đệ đệ, hai người bước ra trước đài đăng ký, đưa ra trúc bài của thí sinh, giám khảo cầm cái bút làm bằng than đăng ký cho Lý Chân, "Nhanh đăng ký đi, ngươi thuộc nhóm đầu tiên của cuộc thi, thời gian sắp đến rồi."

"Giám khảo đại gia, xin hỏi ta ở nhóm thứ mấy?" Tửu Chí bên cạnh vội hỏi.

"Ngươi?" Giám khảo sửng sốt một chút, "Ngươi tên là gì?"

"Tửu Chí, tửu trong uống tửu, chí trong hướng chí!"

"Tửu Chí ở chỗ này!" Bên cạnh một người giám khảo khác hô.

"Làm phiền các vị, nhường đường một chút!" Tửu Chí liều mạng chen chúc tới.

Lúc này, Lý Chân đăng ký đã xong, giám khảo chỉ chỉ về phía cửa lớn, "Vào đi thôi! Ngươi là người thứ nhất nên lều bên thứ nhất bên trong chính là của ngươi, là cái lều lớn màu xanh lam, đừng để nhầm lẫn."

"Đa tạ!"

Lý Chân tiến vào thao trường, bên trong giáo trường đã bố trí kỹ càng, bày ra mười tấm bia, tầm bắn ước chừng năm mươi bộ, mỗi lần mười người đồng thời bắn tên, trong vòng thời gian quy định phải bắn ra mười mũi tên, trúng hồng tâm của ba tấm bia coi như hợp lệ, nếu muốn tham dự cưỡi ngựa bắn cung, nhất định trúng hồng tâm của mười tấm bia.

Bên cạnh có năm toà lều, đây là cho thí sinh lựa chọn cung tên đồng thời cho thí sinh chờ đợi, lều thứ nhât màu xanh lam là của Lý Chân.

"Lão Lý!"

Tửu Chí từ phía sau đuổi theo, "Kỳ quái, ta rõ ràng cùng ngươi đồng thời báo danh, sao lại bị phân đến nhóm thứ tám, ngươi được phân ở nhóm đầu tiên."

"Ai biết, tùy ý phân phó đi! Lão mập, ngươi ở cái lều thứ mấy?"

"Lều thứ ba, là cái màu đỏ ở kia."

Tửu Chí lại kéo Lý Chân thấp giọng nói: "Nghe nói quy tắc năm nay đã được sửa lại, chỉ có năm mươi người mới có tư cách tham gia cưỡi ngựa bắn cung, chọn lựa từ trong bảng thành tích của phần bộ xạ, ngươi cần cẩn thận, chớ khinh thường!”

Lý Chân gật gù, quy định này hắn có thể hiểu, bởi vì có Vương Hiếu Kiệt ở đây, vì lẽ đó muốn bảo đảm chất lượng của thí sinh, để tránh khỏi các thí sinh vàng thau lẫn lộn như năm ngoái.

Năm ngoái, một trăm tên thí sinh cưỡi ngựa bắn cung, trong đó chỉ có sáu mươi người bắn trúng tấm bia, nếu như năm nay ,tình huống như thế mà xuất hiện trước mặt của Vương Hiếu Kiệt, sẽ làm mất hết mặt mũi của Sa Châu.

"Ta sẽ chú ý, đợi lát nữa đến cửa lớn, ta còn có chuyện muốn tìm ngươi thương lượng nè!"

"Được!"

Tửu Chí chạy như bay, Lý Chân thì lại tiến vào toà lều lớn thứ nhất, phía bên trong lều đã có hơn hai mươi người, phía bên trên giá bày ra ba hàng cung tên, có hai tên giám khảo, một người phụ trách đăng ký chính thức, tên còn lại phụ trách hỗ trợ lựa chọn cung tên.

Cái gọi là giám khảo, kỳ thực đều là châu Binh địa phương lâm thời bị điều đi, thái độ vô cùng lỗ mãng, chỉ cần động tác của thí sinh hơi chậm một chút, liền bị giám khảo chỉ vào mũi mà mắng nhiếc.

Bất quá bọn hắn tựa hồ nhận thức được Lý Chân, đối với hắn vẫn là khá lịch sự, Lý Chân đi tới phía trước giá cung, trên giá cung toàn bộ là Bộ Thị Cung.

So với cung tên của Lý Chân hay dùng thì lớn hơn nhiều, hơn nữa loại cung này bị thợ thủ công làm có chút thô ráp, còn lâu mới có thể so sánh với cung tên của hắn, cung tên của hắn chình là do sư phụ tiêu hao thời gian ba năm mới chế tạo thành công, có thể so tên với Tượng Chi Cung.

Bộ Thị cung từ ngũ đấu đến một thạch thì không giống nhau, tùy theo từng người, có thể tùy ý lựa chọn, Lý Chân đối với việc chọn lựa cung tên khá là kỹ càng, liên tiếp thử ba, bốn cái, đều không hài lòng, quá nhẹ.

Lúc này, giám khảo trợ giúp lựa chọn cung tên chậm rãi đi tới cười nói: "Chân công tử có phải là cảm thấy không thuận lợi?"

Tên này giám khảo này mang một bộ quần áo màu vàng, khá là bắt mắt, Lý Chân thấy hắn biết mình, cũng cười cười nói: "Cung quá nhẹ, có cái nào nặng hơn không?"

"Quả là có chút hơi nhẹ."

Giám khảo dẫn hắn đi tới hàng thứ ba, cầm lên một cái cung rồi nói: "Cái này vừa nặng vừa được coi trọng nhất, không cái cung nào có thể so sánh với nó, công tử không ngại thử một chút?"

Lý Chân cây cung chậm rãi kéo ra, cây cung này dĩ nhiên là cung hai thạch, vừa vặn phù hợp với lực cánh tay của hắn, Lý Chân đại hỉ, "Đúng là cái này."

Vị giám khảo khẽ mỉm cười, "Mau đi đi! Cuộc thi đã gần bắt đầu rồi."

'Đùng! Đùng! Đùng!'

Tiếng trống vang lên, mặt trời vừa mới mọc lên, mười tên thí sinh của nhóm đầu tiên bắt đầu thi bộ xạ, bên cạnh mỗi người có 1 lọ tên, bên trong chứa 10 mũi tên, yêu cầu của cuộc thi là lúc tiếng trống kết thúc phải toàn bộ bắn hết mũi tên, tất cả mọi người rất hồi hộp, nội tâm cùng nhịp trống đồng thời nhảy lên.

Lý Chân lại thấy rất dễ dàng, cuộc thi bộ xạ đối với hắn mà nói, quả thực dễ như ăn cháo, dễ dàng 10 mũi tên đều bắn trúng hồng tâm, hẳn rất là mãn nguyện.

"Chúc mừng Chân công tử thông qua cuộc thi!"

Tên giám khảo kia xuất hiện ngay trước mặt Lý Chân, vẻ mặt tươi cười nói: "Thành tích đã được xác nhận, công tử xếp hạng thứ nhất, quan chủ khảo nói ta đi thông báo cho công tử, đến đại tá tràng chuẩn bị tham gia cưỡi ngựa bắn cung, cuộc thi thứ 2 diễn ra tại đó.”

"Đa tạ!"

Lý Chân đem cung tên đưa cho hắn, bước nhanh đi ra ngoài, đối với hắn mà nói,cuộc thi bộ xạ không có bất kỳ ý nghĩa gì, cưỡi ngựa bắn cung mới là vấn đề mà hắn quan tâm lúc này, .

Ngày hôm nay, trạng thái bản thân vô cùng tốt, chỉ cần phát huy như bình thường, tiêu chuẩn vào kinh trừ hắn ra không còn có thể là ai khác.

Lý Chân đi ra thao trường, từ xa nhìn thấy Khang Tư Tư, lúc này nàng nhìn thấy Lý Chân, cao hứng nhảy đựng lên vẫy vẫy tay, "Bên này, tam lang ca ca!"

Âm thanh của nàng nhẹ nhàng, nghe rất là thân mật, bên cạnh rất nhiều người đều liếc mắt nhìn về phía nàng, nàng cũng không thèm để ý chút nào mà xông lên, thân mật kéo cánh tay của Lý Chân, "Tam lang ca ca, ta chờ ngươi hơn nửa ngày rồi."

Lý Chân nhìn hai gò má sáng loáng đỏ au như hai đóa hoa hồng xinh đẹp của Tư Tư, trong lòng dâng lên một tia ôn nhu, cũng không nhịn được mà cảm thấy ấm áp.

"Tư Tư, Nhị ca ngươi đâu?"

"Hắn đi đại tá tràng bên kia rồi, Tuyền đại tỷ cũng tới, vừa nãy ta còn nhìn thấy nàng, phỏng chừng nàng cũng đi đại tá tràng, nàng để ta thông báo cho ngươi,cho ngươi thả lỏng tâm tình, không nên lo lắng bất cứ điều gì mà thi đấu."

Nguyên lai đại tỷ cũng tới, lúc này hắn lại nghĩ đến một chuyện, cảm thấy rất áy náy đối với Tư Tư: "Ngày mai, ta muốn đi ra ngoài mấy ngày, lần trước đáp ứng đến xem ngươi thi đấu khiêu vũ, khả năng cao đi không được rồi."

Tư Tư tỏ vẻ âm u, "Ta nghe Tuyền đại tỷ nói rồi, ngươi đi không được cũng không có cách nào khác."

Lý Chân thấy dáng vẻ của nàng khổ sở, liền cười nói: "Nếu không, người đi ra bên ngoài cùng với ta, Nhị ca ngươi cũng muốn đi mà!"

Tư Tư chậm rãi cúi đầu, "Ta thật sự rất muốn đi a! Nhưng . . . thi đấu khiêu vũ lần này rất trọng yếu, nghe nói nếu đạt giải còn có thể đi Trường An. Xin lỗi, Tam lang ca ca, ta. . . Ta thật sự không muốn từ bỏ chuyện đó."

Lý Chân hơi nhướng mày, "Ngươi muốn đi Trường An?"

Trong mắt Tư Tư loé ra dáng vẻ bối rối, liền vội vàng lắc đầu, "Không có a! Ta chỉ muốn nói, cha ta sao có thể cho phép ta đi."

Lý Chân không quá tin tưởng, vị tiểu cô nương này một lòng muốn đi Trường An cùng với Lạc Dương, sao có thể dấu diếm được mình, hắn lại dặn dò: "Coi như cha ngươi đáp ứng, ngươi cũng không thể đi! Ngươi vẫn chưa tới mười bốn tuổi, một người đi Trường An quá nguy hiểm."

"Ta sẽ không đi!"

Lý Chân vẫn có chút không yên lòng, có thời gian hắn phải nói chuyện với Khang đại thúc, phải trông coi tốt vị tiểu cô nương này.

. . . . .

Cuộc thi diễn ra cực kỳ nhanh chóng, chỉ chưa đầy 1 thời thần, 600 tên thí sinh của ba trường thi đã hoàn thành xong bộ xạ.

Phần lớn thí sinh đến đó đều có thể đã kết thúc, nhưng còn có năm mươi tên thí sinh muốn tham gia cưỡi ngựa bắn cung, tranh cướp ba tiêu chuẩn vào kinh hương cống.

Đây mới chính là mục đích chính của vũ cử thi hương lần này, cuộc thi cưỡi ngựa bắn cung cử hành ở bên trong giáo trường thành Đôn Hoàng, nơi này cũng là nơi thi đấu các cuộc mã cầu ở Sa Châu, hàng năm thi đấu mã cầu sẽ hấp dẫn đến mấy vạn dân chúng Sa Châu chạy tới xem thi đấu, tình huống từ trước đến nay chưa bao giờ có.

Ngày hôm nay, cuộc thi cưỡi ngựa bắn cung của vũ cử thi hương cũng hấp dẫn hơn vạn tên khán giả, bọn họ đứng chật ních bốn phía thao trường mà xem thi đấu.

Mấy ngàn binh sĩ phụ trách duy trì trật tự, tại phía bắc lại có một toà khán đài, quan lại cao tầng Sa Châu đều ngồi ở đó.

Bao gồm Thái Thú Lý Vô Khuy, Trưởng Sử Tương Nguyên, Tư Mã Tác Tri Bình, phó quân sử Trương Đình, ngoài ra còn có hai vị huyện Huyện lệnh của thành Đôn Hoàng cùng với Thọ Xương, Lý Thị Gia Chủ Lý Tân, Trịnh thị gia chủ Trịnh Lâm, vân vân….

Ngày hôm nay còn có hai vị khách quý, một vị là tả Vệ đại tướng quân, Võ Uy đạo tổng quản Vương Hiếu Kiệt, vị khác là phó tướng của Vương Hiếu Kiệt Tô Hoành Huy, Vương Hiếu Kiệt chính là quan to tam phẩm, quyền cao chức trọng.

Mà Thái Thú Lý Vô Khuy chỉ là quan tứ phẩm hạ cấp, không chỉ có trên chức quan chênh lệch vài cấp, hơn nữa địa vị trong triều đình cũng còn lâu mới có thể so sánh, thậm chí ngay cả phó tướng Tô hoành huy bản thân hắn cũng không sánh được.

Vương Hiếu Kiệt ngồi chủ vị ở giữa, Tô Hoành Huy thì lại ngồi ở hàng thứ hai, dù sao Lý Vô Khuy là nhân vật chính, hắn muốn ngồi cùng với Vương Hiếu Kiệt, nào có đạo lý nhân vật chính phải ngồi ở phía sau.

Vương Hiếu Kiệt coi như chẳng có chuyện gì phát sinh, hắn híp mắt thưởng thức một đội Vũ Cơ đang uyển chuyển nhảy múa ở trên sân.

Ngồi ở phía sau lưng hắn là Trương Đình, hắn cũng cười cười không nói, hắn ngày hôm nay cũng ra vẻ là làm cái gì cũng không biết, sẽ không vạch trần Vương Hiếu Kiệt liên hệ cùng Lý Chân ở trong bóng tối.

Có điều hắn phải chú ý, bất luận như thế nào, tiêu chuẩn thuộc về con trai của hắn, tuyệt sẽ không bỏ qua.

"Trong quân Đại Tướng Quân cũng có tướng lĩnh được đề cử đi Kinh Thành tham gia vũ cử sao?" Lý Vô Khuy cười hỏi.

"Trước đây có, nhưng năm nay còn chưa cân nhắc, dù sao cũng đang đánh trận, tạm thời không có tâm tư này."

Lý Vô Khuy gật gù, lại thân thiết nói rằng: "Nghe nói Thánh Thượng phái Cao Duyên Phúc đi sứ Đôn Hoàng, mấy ngày nữa sẽ đến, ta nhưng chưa nhận được tin tức, có nên sai Trương quân sử phái một nhóm quân đội đi nghênh đón, Đại Tướng Quân cũng nên phái quân đội đi nghênh đón có được không?"

Lý Vô Khuy nhắc tới làm Vương Hiếu Kiệt trong lòng buồn bực mất tập trung, hắn bỗng dưng cả kinh, "Theo lời của sứ quân, Thánh Thượng phái Cao Duyên Phúc đến?"

"Trên quan điệp là ghi như vậy, chẳng lẽ không phải Cao phủ quân?"

Vương Hiếu Kiệt càng thêm lo lắng, Cao Duyên Phúc là hoạn quan tâm phúc của Thánh Thượng, quyền cao chức trọng, vạn nhất hắn xảy ra chuyện gì, chính mình làm sao gánh được trách nhiệm trọng đại này.

Ý tứ của Lý Vô Khuy hắn hiểu rõ, Lý Vô Khuy chỉ phụ trách phạm vi của Sa Châu, mà hắn Vương Hiếu Kiệt quản lý toàn bộ Hà Tây, cũng nên phái quân đội đi nghênh đón.

Vương Hiếu Kiệt che giấu đi lo âu ở trong lòng, gật gù cười nói: "Ta đã phái quân đội đi rồi, tạm thời chưa có tin tức, bên cạnh Cao phủ quân có cung đình thị vệ, trên vấn đề an toàn sẽ không có vấn đề gì, Lý sứ quân nghĩ sao?"

"Ta cũng hi vọng như vậy."

Lúc này, Tác Tri Bình tiến lên thi lễ nói: "Đại Tướng Quân, sứ quân, cuộc thi cưỡi ngựa bắn cung chuẩn bị bắt đầu rồi."

Vương Hiếu Kiệt tâm tư không chú ý đến việc tỷ thí trên sân, có chút mất tập trung mà hỏi: "Có bao nhiêu người tham gia?"

"Khoảng chừng hơn năm mươi người, đều là người tài ba trong cuộc thi bộ xạ, cũng là những thiếu niên cưỡi ngựa bắn cung ưu tú nhất ở Sa Châu, tin tưởng Đại Tướng Quân sẽ không thất vọng."

Vương Hiếu Kiệt thuận miệng đáp ứng một tiếng, "Vậy thì bắt đầu đi!"