Đi tiếp hai ngày, cuối cùng ba người Lý Trân đã tới Lạc Dương, quốc đô của Đại Đường.
Sau khi Lý Đường thành lập, Lạc Lương một lần nữa bị lạnh nhạt, có cảm giác giống như một mỹ nữ đã đến tuổi xế chiều, nhưng từ khi được Võ Tắc Thiên hưng khởi, Lạc Dương lại trở nên phồn hoa chưa từng có, và đạt đến đỉnh cao từ khi Võ Tắc Thiên lên ngôi Đế hậu.
Tài nguyên Trường An đã được điều chuyển theo chủ nhân của nó, cung khuyết đại quy mô được kiến thiết, vạn bang hướng triều, thương nhân các quốc gia hội tụ, khiến cho thần đô Lạc Dương lại lần nữa trở nên cực thịnh, vượt xa Trường An.
Phía Tây thành Lạc Dương chủ yếu là dùng cung thất và Cấm Uyển làm chủ. Ba người Lý Trân vòng qua mặt nam đi vào thành, tuy nhiên khoảng cách của Định Đỉnh Môn thành nam còn vài dặm, nhưng hai bên quan đạo vô cùng náo nhiệt, vô số tửu quán, nhà trọ mọc lên san sát như rừng, nhà nhà liền sát, có không ít sĩ tử và thương nhân từ các nơi khác đến kinh thành.
- Lý đại ca, chúng ta ăn chút gì đó đã đi.
Yến Tiểu, mà đúng hơn là Địch Yến chỉ vào một tửu quán gần đó, cười nói: - Phi đao quái lý của Tửu quán kia vô cùng nổi danh, còn có Ai Gia lê nữa. Trước kia ta và bằng hữu từng được nếm rồi.
- Yến cô nương, cái gì là Phi Đao Quái Lý? Có liên quan tới Phi Đao ta không?
Tửu Chí gãi gãi đầu hỏi.
Địch Yến cười nói: - Chính là cá chép với cá lạ ăn sống. Đầu bếp nổi danh dùng dao sắc gọt cá sống, cắt thành từng miếng vừa mịn vừa mỏng, mảnh trắng như tuyết, lại dùng gừng hành tây tương trộn cùng, rất ngon, là một món ăn rất nổi tiếng ở kinh thành.
Trong lòng Lý Trân thầm nghĩ: "Hẳn đây là nguồn gốc của Sashimi rồi?"
Hắn hớn hở nói:
- Đã là mỹ vị, vậy chúng ta nếm thử đi.
Ba người đi vào tửu quán. Tửu bảo nhận ra Địch Yến, vội vàng nhiệt tình mới họ ngồi. Địch Yến hỏi: - Hôm nay có Tam Lặc tương và Ai Gia lê không?
Tửu bảo luôn miệng: - Có có. Có Tam Lặc tương mới vận chuyển từ Cao Xương tới, Ai Gia lê thì hôm qua mới hái, vô cùng mới và tươi ngon nữa.
Địch Yến gật đầu: - Ngoài Tam Lặc tương va Ai Gia lê ra, còn thêm một phần Phi Đao Quái Lý. Một mâm lớn, ngoài ra thêm mười cân dê nướng, phải là dê Đồng Châu. Nếu dùng dê giả mạo nơi khác, ta sẽ không trả tiền.
Tửu bảo cười: - Cô nương là khách quen của tiểu điếm, nào dám lừa gạt cô nương. Tuyệt đối chính tông. Xin đợi chút.
- Đúng rồi, thêm bốn phần Hồ bánh, cũng phải mới làm xong.
- Vâng, lập tức tới ngay.
Tửu bảo nhanh chóng đi. Địch Yến cười nói với hai người: - Cao Xương là mỹ tửu ở Lạc Dương, Trường An vẫn kém một chút. Lê Ai Gia cũng là đặc sản của Lạc Dương, thanh mát trân quý vô cùng, nơi khác khó mà ăn được, cũng là thứ mà ta thích nhất.
Lý Trân tò mò hỏi: - Vì sao nhất định phải là dê nướng Đồng Châu, dê béo Hà Tây không ngon hay sao?
- Dê béo Hà Tây dĩ nhiên cũng không tệ, nhưng dê ngon nhất lại là đặc sản của huyện Triều Ấp Đồng Châu. Bên đó có suối đắng, vô cùng thích hợp cho dê uống, cho nên dê được chăn thả ở Đồng Châu vô cùng mỡ màng non mịn, Lạc Dương chúng ta có tục ngữ "Dê suối đắng, tương Lạc Thủy".
Lý Trân còn chưa vào Lạc Dương mà đã nghe được nhiều chuyện như vậy, trong nội tâm không khỏi sinh ra tia cảm khái. Không hổ là thần đô, thật sự làm hắn mở rộng tầm mắt.
Địch Yến hiểu tâm tư hắn, bĩu môi nói: - Đúng là nông dân vào thành, chỉ thế thôi mà cũng khiến ngươi cảm khái sao? Đây là ẩm thực bình dân, nếu là nhà quyền quý cung đình, vậy thì tròng mắt ngươi chẳng phải không còn sao?
- Nhưng ta thích ngồi trước đống lửa nướng thịt dê uống rượu sữa dê, cảm giác đó mới là vui sướng nhất. Lão mập, ngươi nói đúng không?
Tửu Chí đang vùi đầu ăn điểm tâm, hàm hồ đáp: - Ôm Chu Nguyệt tiểu nương trong lòng, mới thích hơn.
- Tiểu nương gì?
Địch Yến nghe không rõ hiếu kỳ hỏi.
Lý Trân vội vàng đáp: - Tâm tư tên mập này xấu xa lắm. Y nói là Chu Tà tiểu nương, tức là con gái Sa Đà, cô dừng hỏi y.
Nói xong, Lý Trân đạp tên mập một cái dưới mặt bàn. Tửu Chí lập tức bừng tỉnh ngộ, cười hắc chắc, tiếp tục cúi đầu ăn điểm tâm.
Lúc này, tửu bảo bưng sữa Tam Lặc và lê Ai Gia đến. Địch Yến vội vàng mời hai người ăn lên. Lý Trân cầm một quả lê lên cắn một miếng, thưởng thức, lập tức cảm thấy thịt dê tinh tế, ngọt lịm, nhiều nước, quả nhiên là loại lê ngon nhất. Tức thì hắn khen không dứt miệng:
- Lê ngon, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Đúng lúc này, bên ngoài tửu quán vang lên tiếng la hét: - Ngụy Vương về thành, người rảnh rỗi nhường đường.
Sắc mặt Địch Yến lập tức lạnh lùng, khẽ hừ một tiếng.
Lý Trân cũng nghe rất rõ. Chẳng phải Ngụy Vương là Võ Thừa Tự sao? Trong lòng hắn hiếu kỳ, vội vàng mở cửa sổ, nhìn ra ngoài quan đạo, thấy hai gã thị vệ cưỡi ngựa đi trước mở đường. Phía sau hai gã thị vệ là hơn trăm thị vệ cưỡi ngựa đi song hành, cuối cùng mới trông thấy ba mươi tên đới đao thị vệ nghiêm mật bảo vệ vài người cưỡi ngựa.
Tổng cộng là ba người, hai nữ một nam. Người đàn ông ước chừng hơn bốn mươi tuổi, đầu đội mũ sa, mặc áo bào tím, eo lưng thắt đai ngọc, da trắng nõn, để mọc ba sợi dâu dài. Thì ra đây chính là Võ Thừa Tự, mặc dù phô trương không nhỏ, nhưng hình thức lại giống như một gia đình nhỏ.
Phía sau là hai cô gái trẻ tuổi, đều chừng hai mươi tuổi, ăn mặc trang điểm xinh đẹp. Một người mặc trang phục màu vàng, người còn lại mặc trang phục màu xanh, bên trong đều mặc áo mỏng cánh thiền, áo khoác tay ngắn, lộ làn da trắng như tuyết trước ngực, váy dài chấm đất, cánh tay quấn lụa trắng, đặc biệt thu hút ánh mắt người khác. Có điều hai cô gái này đều đeo trường kiếm, cũng có điểm không giống người bình thường. Hai cô gái cười nói thánh thót, không để tâm người khác, ngồi trong tửu quán cũng có thể nghe rõ.
Địch Yến không khỏi cười lạnh: - Trượng phu mới chết được nửa năm đã đổi khoác trắng rồi. Đây là gia phong của Vu thị sao?
Lý Trân biết rõ, nữ tử Đường triều lúc chưa gả choàng trên vai lụa trắng, sau khi xuất giá đổi thành áo choàng bằng vải phí, đại tỷ hắn Lý Tuyền là khoác phí, hắn lại nhìn hai nữ tử kia một chút, thì ra hai người là con gái Vũ thị.
Địch Yến quay sang nói với Lý Trân: - Ngươi thấy thế nào, cô gái mặc váy màu vàng là con gái của Võ Thừa Tự tên là Võ Phù Dung, còn người mặc váy màu xanh là con gái của Võ Tam Tư, tên là Võ Đinh Hương. Hai người tuổi tương đương, đúng dịp nửa năm trước trượng phu của ca hai đều chết, hiện tại đang muốn tìm chồng. Người Lạc Dương gọi hai người đó là Võ Nhị Quả.
Lý Trân bất giác nhớ tới Văn Dăng Nhị Hiệp Đôn Hoàng, xem ra bất kể biên thùy hay là Trung Nguyên, dân phong cơ bản đều giống nhau.
- Xem ra cô rất có thành kiến với hai người họ?
- Thành kiến?
Địch Yến cười lạnh, - Đâu chỉ thành kiến đơn giản như thế, về sau ngươi sẽ biết.
Lý Trân cười cười, không nói gì, chậm rãi thưởng thức Phi Đao Quái Lý mà tửu bảo vừa mang tới. Từ khi hắn và Địch Yến trò chuyện tại huyện Văn Hương, hai người đã hiểu nhau khá sâu sắc.
Lý Trân biết sư phụ của Địch Yến là dùng kế đánh bại Công Tôn Đại Nương của Bùi Mân, được xưng là Thiên hạ đệ nhất kiếm khách. Công Tôn Đại nương một thời gian dài qua lại với những quyền quý cung đình, thu đồ đệ vô số, có không ít người là con gái quan lại, Địch Yến là một trong số đó.
Nghe giọng của Địch Yến, tựa hồ Công Tôn Đại Nương vô cùng coi trọng nàng. Lần này phái nàng đi Trường An tranh đoạt xá lợi, chính là vì Công Tôn Đại Nương trả lại ân tình cho một người có địa vị cực cao. Về phần người có địa vị cao này là ai, Địch Yến cũng hoàn toàn không biết. Nhưng Lý Trân cũng đã mơ hồ đoán ra được, người có địa vị cao này chính là người đã bày ra toàn bộ kế hoạch về sự kiện Xá lợi kia.
Dòng nước xoáy này quá lớn, liên quan đến đấu tranh quyền lực toàn bộ Đại Đường, Lý Trân thật sự không muốn bị liên lụy vào, nhưng hắn rất muốn biết người địa vị cao này là ai?
Lý do rất đơn giản, người có địa vị cao này giết chết Võ Thuận, có quan hệ trực tiếp đến hắn, Lý Trân hắn chính là đã gánh tội thay cho người địa vị cao này.
Đang nghĩ ngợi, cửa ra vào của tửu quan bỗng truyền đến những thanh âm hỗn loạn, những khách khứa ngồi uống rượu ở cửa đều sợ hãi bỏ chạy. Từ cửa ra vào đi vào vài đới đao thị vệ thân hình cao lớn, thái độ thô bạo, đẩy tửu bảo ra, ánh mắt quét về mỗi một chiếc bàn, tựa như đang tìm người nào đó. Ngay sau đó từ sau đám thị vệ đi ra một cô gái trẻ mặc váy vàng, diện mạo xinh đẹp, tay cầm một thanh trường kiếm, chính là Võ Phù Dung một trong Võ Nhị Quả vừa rồi. Điều này làm cho Lý Trân hơi chút kỳ quái, cô gái này sao đến nhanh như thế.
Lý Trân chợt kịp phản ứng, cô gái Võ gia này hẳn tới tìm Địch Yến rồi. Hắn nhanh chóng liếc qua Địch Yến, thấy Địch Yến đang chậm rãi thưởng thức món cá sống thơm ngon, tựa như không nhìn thấy đám người xâm nhập kia.
- Sư muội, kiêu ngạo quá nhỉ!
Võ Phù Dung chậm rãi đến bên Địch Yến, nhìn nàng cười nói: - Trở về lúc nào thế, sao không đến gặp ta?
Địch Yến không để ý tới nàng. Khóe miệng Võ Phù Dung hiện lên một tia cười trào phúng, lông mày nhỏ nhắn nhướng lên, nói: - Xem ra sư muội rất đói. Có phải ở Trường An giả làm ăn mày vài ngày thành quen rồi không?
Địch Yến càng như không nghe thấy. Võ Phù Dung nhìn thoáng qua Lý Trân, ra vẻ giật mình: - Thì ra là bên cạnh có đàn ông!
Địch Yến hất tay lại, một muôi tương giội ngược về Võ Phù Dung. Võ Phù Dung phản ứng nhanh nhẹn, đưa trường kiếm đỡ, muôi tương giội trên võ kiếm.
- Ngươi dám vô lễ!
Võ Phù Dung biến sắc mặt, lùi ra sau một bước, trường kiếm tức khắc được rút ra khỏi vỏ, đâm thẳng vào cổ của Địch Yến. Một kiếm này vừa nhanh vừa độc, rõ ràng là muốn đẩy Địch Yến vào chỗ chết.
Lý Trân ngồi bên ngẩn người, nghe đối thoại của hai người rõ ràng là sư tỷ muội, nhưng lại trở mặt nhanh như lật sách, kiếm kiếm muốn lấy mạng đối phương, đâu có chút tình đồng môn nào
Hắn lập tức hiểu lời Địch Yến vừa nói: "Đâu chỉ là thành kiến đơn giản như vậy". Xem ra, giữa hai người này có thâm cừu đại hận rồi.
Nhưng thời gian không cho phép Lý Trân nghĩ nhiều. Hắn sợ Địch Yến bị thiệt, chén trong tay định vẩy ra đỡ kiếm cho nàng, nhưng Địch Yến đã chuẩn bị từ lâu, người nhẹ như yến, tại thời khắc mấu chốt nhanh chóng tránh được, hàn quang trong tay ra khỏi vỏ, đâm ngược vào cổ họng của Võ Phù Dung.
Trong tửu quán hỗn loạn, tửu bảo đang lấy thịt dê nướng tới bị kiếm quang ảnh hưởng đến, một kiếm của Võ Phù Dung đâm trúng cánh tay phải của gã, tửu bảo đau đớn hét to, thịt dê nướng rơi xuống đất, tửu bảo thì ngã lăn sang một bên.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hai cô gái đã giao thủ bảy tám kiếm. Lý Trân nhận ra Võ Phù Dung không phải là đối thủ của Địch Yến, hắn khá yên lòng, đánh mắt ra hiệu với Tửu Chí. Hai người đột nhiên lóe người đứng giữa thị vệ và Võ Phù Dung, rút kiếm lạnh lẽo nhìn vài tên thị vệ chằm chằm, tựa như chúng mà dám lên hỗ trợ, bọn hắn cũng sẽ ra tay.
- Ngừng tay.
Võ Phù Dung ngăn cản không nổi, nhảy ra ngoài. Nàng thấy thị vệ không tiến lên hỗ trợ, đành phải kêu Địch Yến ngừng lại. Hai người đã đấu nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng cả hai đều nắm chắc, sẽ không đuổi tận giết tuyệt .
- Cút.
Địch Yến quát to, sắc mặt Võ Phù Dung cực kỳ khó coi, quay người bỏ đi. Lúc đi tới cửa nhìn hằm hằm sang Lý Trân, quay người cho vài tên thị vệ một bạt tai: - Một lũ ăn hại.
Nàng nổi giận đùng đùng bỏ đi. Lý Trân nhìn bóng lưng cô ta, chậm rãi lắc đầu, khó trách trượng phu cô ả chết sớm như thế.