Giấy không thể gói được lửa, vào buổi trưa, Chu Diệu Tự cuối cùng được biết chuyện lấy lương bị ngăn trở, gã lập tức giật mình, biết mình phạm vào sai lầm lớn, lơ là kho lương, bị Lý Trân cướp được kho lương rồi. Gã vừa tức vừa nôn nóng, dẫn dắt mấy tên tùy tùng vội vàng chạy tới Phường Tuyên Bình.
Lúc này, gã lại vô tình trông thấy nhiều đội xe lương chở lương thực đi ra ngoài phường, điều này cũng có chút kỳ quái, không phải nói Lý Trân không cho lương thực sao?
Chu Diệu Tự ngăn một chiếc xe lại quát hỏi: - Các ngươi là quân đội nơi nào?
- Khởi bẩm trưởng sử, chúng tôi là quân đội đóng giữ của Đại Minh Cung, phía sau là xe lương của Bá Thượng đại doanh.
- Lâm Đô úy ở đâu?
- Đô úy nhà ta đang ở bên trong kho lương, nhiều Đô úy khác đều ở đấy.
Chu Diệu Tự liền nóng lòng, dồn sức quất ngựa chạy đi hướng đại môn kho lương, trong lòng gã rất rõ ràng, Lâm Thiệu Thông và Mã Tử Tự nếu không khuất phục, Lý Trân làm sao có thể giao lương thực cho bọn hắn.
Gã mang theo mấy tên tùy tùng như cuồng phong xông đến trước đại môn, bên trong đại môn bỗng nhiên vọt ra hơn mười tên kỵ binh, giơ thương lên chỉ vào gã, quát to: - Đứng lại!
Chu Diệu Tự thấy bọn họ đều rất xa lạ, liền biết những kỵ binh này là thân binh Lý Trân dẫn theo, gã đành phải cố nén bất mãn, chắp tay nói: - Ta là Lưu thủ phủ Chu trưởng sử, xin thay ta bẩm báo Lý tướng quân, ta có việc tìm hắn ta.
Kỵ binh đứng đầu lạnh lùng nói: - Tướng quân nhà ta đang chủ trì quân nha nghị sự, không có thời gian tiếp đón ngươi, mời trở về đi!
Chu Diệu Tự nghe sững cả người, vội vàng hỏi - Xin hỏi, quân nha nghị sự gì?
Một gã kỵ binh dùng trường mâu chỉ bên cạnh: - Ngươi không biết tự mình nhìn sao?
Chu Diệu Tự lúc này mới phát hiện bên cạnh đang treo một tấm bảng hiệu to mới tinh, trên đó viết một hàng chữ, Tây Kinh lưu thủ phủ quân nha. Chu Diệu Tự chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa không ngã xuống ngựa. Lý Trân vậy mà đem kho lương sửa thành Tây Kinh lưu thủ phủ quân nha, vậy tòa quan nha hoàng thành kia tính cái gì?
Gã cũng không nhịn được nữa, quát to: - Để ta vào trong!
Lúc này, một tên binh lính chạy ra, cao giọng nói: - Lưu thủ có lệnh, để Chu trưởng sử vào nha môn!
Mấy tên kỵ binh thu hồi trường mâu, đẩy ngựa tránh ra một con đường, kỵ binh đứng đầu vẫn ngăn cản gã nói: - Tướng quân có lệnh, đi vào kho lương không cho phép mang ngòi lửa, không cho phép cưỡi ngựa, mời xuống ngựa tiếp nhận kiểm tra.
Chu Diệu Tự không biết làm sao, đành phải bị bọn họ áp bức và lăng nhục lục soát thân thể, lúc này mới vội vội vàng vàng vào kho lương. Đại sảnh kho lương đã được tu sửa tu sửa đổi mới hoàn toàn, chỉ thấy mười mấy tên tướng lĩnh chỉnh tề ngồi ở trên đại sảnh, hết sức chăm chú nghe lời giáo huấn của Lý Trân.
- Lý tướng quân, ngươi đây là ý gì?
Chu Diệu Tự nổi giận đùng đùng đi lên đại sảnh, gã chỉ vào chúng tướng hỏi Lý Trân: - Nơi này là kho lương, không phải là quân nha cái gì. Quân nha ở bên trong hoàng thành, ngươi không thể triệu tập mọi người đều tới nơi này?
Lý Trân lạnh lùng liếc mắt một cái, nói: - Lúc ta ở Liêu Đông đánh trận, vẫn còn ở bên trong sơn động tổ chức nghị sự việc quân, ở đây làm sao không được?
- Đó là chiến tranh, bây giờ với chiến tranh không liên quan, ngươi phải theo như phép tắc, ở bên ngoài xây dựng quân nha, nhất định phải nhận được đồng ý của binh bộ.
- Vậy sao?
Lý Trân như cười như không nói: - Ta trái lại không nghe nói có loại phép tắc chó má này, nhưng mà Chu trưởng sử đến thật vừa lúc, ta đang tra lương thực thiếu hụt hàng năm, ta phát hiện trong vòng ba năm thiếu hai vạn thạch lương thực, nghe nói đều bị sâu bọ đục. Thế nhưng ta phát hiện một quyển sổ sách ghi chép sâu bọ đục, mặt trên ghi lại trong vòng ba năm tổng cộng chỉ có ba nghìn thạch lương thực lương thực thiệt hại, như vậy vẫn còn một vạn bảy nghìn thạch lương thực chẳng biết đi đâu, Chu trưởng sử có thể cho ta một lời giải thích không?
Chu Diệu Tự chỉ cảm thấy đầu óc ong một tiếng, chuyện gã sợ nhất vẫn xảy ra, gã quay đầu lại nhìn một cái, chỉ thấy hai gã quản sự kho lương quỳ trên mặt đất, cúi đầu không dám nhìn gã. Hai người này đều là người biết nội tình, lại khai mình ra.
Chu Diệu Tự hai chân mềm nhũn, tê liệt té xuống đất, toàn thân run rẩy cầm cập, một câu nói cũng nói không nên lời. Trên đại sảnh nhất thời một khung cảnh nghị luận ầm ĩ, tất cả mọi người đều hiểu, Chu Diệu Tự bị Lý Trân bắt được thóp, một vạn bảy nghìn thạch lương thực giá trị gần ba vạn quan tiền, thảo nào cuộc sống của Chu Diệu Tự sống xa xỉ như vậy, quả thực quá xấu xa.
Lý Trân nặng nề hừ một tiếng: - Ăn hối lộ trái pháp luật, ăn bớt quân lương, theo như quân lệnh phải chém. Tuy nhiên ngươi là quan văn, ta sẽ để Ngự Sử đài đài tới chém ngươi. Người đâu! Kéo xuống giam lại cho ta.
Mấy tên đại hán vạm vỡ đi lên, kéo Chu Diệu Tự đi. Chu Diệu Tự sợ đến hô to - Lý tướng quân, tha cho ta đi! Ta không dám, tha cho ta đi!
Không người nào để ý gã, Lý Trân càng làm lơ, một mực chờ Chu Diệu Tự bị bắt đi, Lý Trân rồi mới lạnh lùng nói với mọi người: - Bắt đầu từ bây giờ, ta kiêm nhiệm trưởng sử, tất cả mọi người phải nghe theo quân lệnh của ta, người không theo lấy quân quy luận chém!
Mọi người đồng thời đứng dậy hành lễ: - Tuân lệnh!
Độc Cô phủ, gia chủ Độc Cô Minh Hi nghe xong báo cáo kỹ càng tỉ mỉ của con út Độc Cô Hàm, quay đầu cười nói với người anh em Độc Cô Minh Viễn: - Đệ có thấy không, chỉ chưa dùng tới hai ngày, Lý Trân đã giết chết Chu Diệu Tự, cướp quyền hành quân chính đều rồi, chứng minh một vấn đề gì, Nhị đệ nhìn ra được không?
- Chứng minh Chu Diệu Tự quá bất lực, ở trước mặt Lý Trân cường thế, hắn căn bản không phải đối thủ.
- không phải là cái này!
Độc Cô Minh Hi lắc đầu: - Chứng minh gia tộc Võ Thị ở phía quân đội căn bản không có một chút uy tín. Chu Diệu Tự ở Trường An ngẩn ngơ ba năm, cuối cùng, lại không có một người tướng lãnh ủng hộ hắn, đây là sự bất lực của hắn sao? Không hoàn toàn đúng, càng nhiều là thất bại của Võ Tam Tư và gia tộc Võ thị, bọn họ càng muốn mưu đoạt binh quyền, lại càng làm người ta phản cảm, một trận chiến dịch Liêu Đông, đem da của Võ gia lột sạch sẽ.
- Đại ca nói không sai, gia tộc Võ thị chính kẻ bất tài không đỡ nổi, Thánh Thượng cho bọn hắn quyền lực nhiều như vậy, bọn họ không có chí tiến thủ như cũ. Bọn họ muốn lấy giang sơn đại Đường chỉ có thể là giấc mộng cuồng si thôi.
Độc Cô Minh Hi hừ lạnh một tiếng nói: - Thánh Thượng nhất định sẽ không cam lòng, bà ta sẽ còn cho Võ thị sáng tạo cơ hội, chẳng qua Võ thị có thể nắm lấy cơ hội hay không, đó chính là một chuyện khác.
Độc Cô Minh Viễn trầm ngâm một chút nói: - Chỉ sợ Võ Du Ninh tự mình đến Trường An nhậm chức, đoạt lại binh quyền Vũ gia, đại ca cho rằng có thể sao?