Vài tên binh lính dẫn Đỗ Nguyên Sơn đi lên. Đỗ Nguyên Sơn trong thâm tâm cảm động vạn phần, nếu không có Lý Trân xuất kỵ binh kịp thời đuổi tới, bọn họ hôm nay toàn quân đã bị tiêu diệt, y quì xuống nắm lấy tay Lý Trân hành lễ: - Tại hạ Đỗ Nguyên Sơn, cảm tạ Lý tướng quân đại ân cứu viện.
Lý Trân vội vàng đỡ hắn dậy: - Đỗ tướng quân không cần đa lễ, xuất quân cứu viện là việc của chúng ta, ta chỉ hi vọng có thể viện binh kịp thời, hi vọng Đường quân không bị tổn thất quá lớn.
Đỗ Nguyên Sơn thở dài: - Lý tướng quân đến thật đúng lúc, Đường quân đã thương vong thảm trọng, sắp tan tác, ta cũng không biết Đường quân thương vong bao nhiêu.
Lý Trân thấy mặt trời đã xuống núi, màn đêm sắp buông xuống, bèn nói: - Nhanh chóng thu dọn rồi rút quân! Ta e rằng Khiết Đan một lần nữa lại tới, dù sao binh lực chúng ta không nhiều lắm, nếu đánh sẽ thiệt thòi lớn.
Một câu nhắc nhở Đỗ Nguyên Sơn, y lập tức ra lệnh: - Cứu giúp thương binh rồi lập tức lui lại!
Đường quân không kịp thu dọn chiến trường, chỉ là góp nhặt chiến mã và lương khô quân Khiết Đan bỏ lại, chiến mã dùng để vận chuyển sĩ binh Đường quân bị thương, lương khô dùng để tiếp tế cho binh lính, hơn một vạn Đường quân, năm nghìn kỵ binh hộ vệ, nhanh chóng rút lui hướng đông.
Đúng như Lý Trân lo lắng, vừa mới rút lui khỏi hướng tây hơn một canh giờ sau, Tôn Vạn Vinh liền xuất lĩnh hai vạn kỵ binh Khiết Đan chạy tới huyện Ngư Dương. Lúc này Tôn Vạn Vinh đã nhận được cấp báo đến từ Lạc Dương, triều Đường phái Lâu Sư Đức làm chủ soái, đã xuất lĩnh mười vạn đại quân bắc thượng, y sợ Lạc Vụ Chỉnh tổn thất liền suất quân chạy đến trợ giúp.
Nhưng Tôn Vạn Vinh vẫn tới chậm một bước, Lạc Vụ Chỉnh đã bị Đường quân đánh bại, hai vạn quân chỉ còn lại không đủ một vạn người, chết hơn vạn, chủ tướng Lạc Vụ Chỉnh cũng không may chết thảm, đây là lần tổn thất lớn nhất từ trước tới nay mà Tôn Vạn Vinh khởi binh gặp phải.
Tôn Vạn Vinh nhìn thi thể khắp nơi trên mặt đất, tay của y siết chặt, nghiến răng nghiến lợi nói: - Lại là cái tên Lý Trân, ta nhất định phải tự tay giết chết hắn!
Một Vạn phu trưởng ở bên cạnh thấp giọng đề nghị nói: - Bọn họ mới bỏ chạy hơn một canh giờ, hay là chúng ta đuổi theo, có lẽ có thể đuổi kịp bọn họ!
Tôn Vạn Vinh lắc đầu: - Đây là chi Đường quân không phải chủ lực, không thể đem tinh lực đặt ở trên người bọn họ, mấu chốt là Đường quân chủ lực của Lâu Sư Đức. Chúng ta phải nghĩ cách đánh bại hắn, chỉ cần chiến thắng Đường quân chủ lực, Hà Bắc sẽ thuộc về chúng ta.
Lúc này, Ất Oan Vũ tiến lên cười nói: - Ta có cách đánh bại Đường quân, không biết tù trưởng nguyện ý tiếp thu hay không?
Tôn Vạn Vinh tinh thần chấn động, cho tới bây giờ, tất cả kế sách của Ất Oan Vũ đã thành công. Tôn Vạn Vinh đối với gã cơ hồ nói gì nghe nấy, y vội vàng nói: - Mời Tướng quân nói!
Ất Oan Vũ thấp giọng nói: - Hai mươi vạn đại quân Đường quân, vấn đề lớn nhất chính là tiếp tế, có thể nói tiếp tế mang tính chất thành bại. Nếu chúng ta kéo dài chiến tuyến, như vậy Đường quân chủ lực và hậu cần tiếp tế trong lúc đó tất nhiên sẽ xuất hiện lỗ hổng, chỉ cần chúng ta nắm lấy cơ hội, làm thiệt hại hậu cần tiếp tế của Đường quân. Đường quân chủ lực sẽ không chiến tự loạn, như vậy tiêu diệt hai mươi vạn quân sẽ nằm trong lòng bàn tay của chúng ta.
Tôn Vạn Vinh mừng rỡ, lại hỏi: - Thế kéo dài chiến tuyến như thế nào?
Ất Oan Vũ ghé vào lỗ tai y nói nhỏ vài câu. Tôn Vạn Vinh chậm rãi gật đầu, phương án của Ât Oan Vũ đã rõ trong lòng của y.
Trời sáng dần, Đường quân đã tới Yến Tắc Bảo, nơi này là căn cứ phía ngoài Yến Sơn, địa thế hiểm yếu, Đường quân đóng trong này có ba trăm quân.
Mặc dù ba trăm quân coi giữ không thể nào ngăn cản đại quân Khiết Đan tiến công, nhưng có hơn vạn Đường quân, tòa Yến Tắc Bảo lại có ý nghĩa không tầm thường. Bọn họ có thể dựa vào địa thế hiểm yếu trấn thủ, cho dù có mấy vạn quân Khiết Đan đánh tới cũng chưa chắc có thể đánh hạ Yến Tắc Bảo.
Đường quân lúc này mới buông lỏng một hơi, bọn họ sớm đã mỏi mệt không chịu nổi, đều nghỉ ngơi uống nước, bổ sung lương khô. Đỗ Nguyên Sơn lại tìm đến Lý Trân, thở dài nói: - Ta vừa nãy kiểm kê một chút, còn có một vạn hai ngàn binh lính, ngày hôm qua kịch chiến một hồi, chúng ta bỏ mình gần hai ngàn binh lính, người bị thương cũng có hơn một ngàn người.
- Nhưng chúng ta lại lấy được thắng lợi cuối cùng, không phải sao?
Lý Trân cười an ủi y nói: - Ta cũng đại khái đoán chừng một chút, hai quân chúng ta ít nhất giết bảy tám ngàn địch, còn giết chết Lạc Vụ Chỉnh, chí ít chúng ta có thể hướng triều đình thỉnh công.
Đỗ Nguyên Sơn nghe hiểu ý tứ Lý Trân, hắn muốn đem công lao tính cho quân đội. Đỗ Nguyên Sơn nào không biết xấu hổ tiếp nhận phần chiến công không thuộc về mình, y lắc đầu nói: - Tối hôm qua công lao thuộc về tướng quân, chúng ta là được tướng quân cứu, sẽ không tham công.
Lý Trân cười cười, liền chuyển hướng chủ đề, nói với Đỗ Nguyên sơn: - Từ nơi này đến Du quan ước chừng còn một trăm hai mươi dặm, ta tính suất quân tiến đến bên Du quan, Yến Tắc Bảo giao cho Đỗ tướng quân trấn thủ, hẳn là không có vấn đề!
Đỗ Nguyên Sơn gật gật đầu - Ta còn có một vạn hai ngàn huynh đệ, thủ Yến Tắc Bảo hoàn toàn không có vấn đề, nhưng ta không đủ lương thực, đây là vấn đề trước mắt lớn nhất. Ta đang tính toán Du quan đến o tuyến đường vận chuyển lương thựcYến Tắc Bả, không biết tướng quân có thể lưu một ít ngựa cho ta không.
- Không có vấn đề!
Lý Trân sảng khoái đáp ứng nói: - Ta đem được ba nghìn con chiến mã đoạt trong tay quân Khiết Đan đều để lại cho tướng quân, hơn nữa Lâu tướng quốc xuất lĩnh đại quân chậm nhất ba bốn ngày sau sẽ giết đến, tướng quân cứ cố gắng duy trì vài ngày.
Đỗ Nguyên Sơn im lặng gật đầu, y có chút lo lắng về tình trạng của Đường quân ở huyện Kế. Một lúc lâu sau, thủ hạ Lý Trân thu thập xong, hơn năm ngàn người phi thân lên ngựa, thúc mã chạy đi hướng Du quan.
Thời gian ba ngày trôi qua, Lâu Sư Đức xuất lĩnh hai mươi vạn đại quân đã tới U Châu. Giờ đây, đại quân Khiết Đan đã rút lui hướng bắc, huyện Kế bị bao vây rốt cục đã được giải, Tô Hồng Huy đích thân nghênh đón đại quân Lâu Sư Đức.
Đại quân Lâu Sư Đức đóng ở bờ bắc Tang Kiền Hà phía nam Kế huyện tầm hai mươi dặm, đại quân chiếm diện tích hơn một ngàn, mấy ngàn đỉnh lều lớn liếc mắt không thấy giới hạn.
Dưới sự dẫn vài tên binh lính Tô Hồng Huy tới trung quân lều lớn. Trong nội tâm Tô Hồng Huy vô cùng không yên, cái chết của Vương Hiếu Kiệt gã có trách nhiệm rất lớn. Gã biết rõ thánh thượng sẽ không tha thứ cho mình. Lần này gã liều chết ngăn cản đại quân Khiết Đan xuôi nam, có thể trong lộ trình này thay mình chuộc tội.
- Tô tướng quân xin mời! Lâu tướng quốc đang ở trong doanh trại chờ.
Tô Hồng Huy nén kiềm chế nội tâm khẩn trương bước nhanh đi vào lều lớn, chỉ thấy Lâu Sư Đức đang đứng trước bàn địa đồ không nói. Gã vội vàng tiến lên quì xuống, cao cao khoanh tay nói: - Ty chức tham kiến Lâu tướng quốc!
Lâu Sư Đức ngẩng đầu liếc mắt nhìn gã, lạnh nhạt nói: - Tô tướng quân mời đứng lên.
Tô Hồng Huy nghe tiếng Lâu Sư Đức lạnh nhạt, gã chợt đỏ bừng cả khuôn mặt, sợ hãi vội vàng nói: - Ty chức biết tội!
- Ngươi quả thật có tội, nhưng tội của ngươi không phải do ta có thể quyết định, ngươi tự đi giải thích với thánh thượng, ta hiện tại chỉ quan tâm đánh bại Khiết Đan như thế nào. Ngươi có bao nhiêu trình độ tướng tài để giảm tội, ngươi hiểu ý của ta không?
Tô Hồng Huy lặng lẽ không nói gì, gã đương nhiên hiểu ám hiệu của Lâu Sư Đức, sau nửa ngày, gã thở dài nói: - Ty chức nguyện đem hết toàn lực trợ tướng quốc.
Lâu Sư Đức gật đầu nhẹ, trên mặt biểu lộ hòa hoãn rất nhiều. - Ta hiện tại muốn biết tình trạng quân Khiết Đan, ngươi hãy nói cho ta biết.
Tô Hồng Huy thoáng yên ổn trong lòng, vội vàng nói: - Bẩm tướng quốc, Khiết Đan trước mắt đóng quân dày đặc, theo tin tình báo, bọn họ ước chừng có mười hai vạn người, bọn họ từ Triệu Châu cướp lương thực Đường quân, bọn họ ở ngoài đã nửa năm.
Lâu Sư Đức âm thầm mắng Võ ý Tông nhu nhược, mấy ngàn kỵ binh Khiết Đan đã làm mười vạn đại quân của gã sợ tới mức hồn phi táng đảm, lương thảo toàn bộ mất đi hầu như không còn, còn bị người Khiết Đan đồ diệt mấy vạn người, loại tướng bại hoại này sao thánh thượng vẫn không trừng trị tội của gã, quả thực là buồn cười.
Trong nội tâm Lâu Sư Đức buồn bực, lại hỏi: - Tình trạng Du quan bên kia như thế nào?
- Bên kia Du quan do Lý tướng quân trấn thủ, năm nghìn kỵ binh và một vạn binh lính, hoàn toàn có thể bảo vệ được.
Lâu Sư Đức chắp tay đi vài bước, lão cảm thấy Khiết Đan như có chút không hợp tình lý, ví như bọn họ rõ ràng không hung hăng cướp đoạt một phen rồi rút lui, cái này hoàn toàn không phù hợp quy tắc làm việc Khiết Đan.
Đó cũng không phải Tôn Vạn Vinh nhân từ, mà y lấy tư cách đại tù trưởng, là phải làm thỏa mãn các yêu cầu cướp đoạt của các bộ lạc, bằng không cái đại tù trưởng này sẽ không nghe theo y.
Như vậy chỉ có thể hiểu, Khiết Đan cũng không thật sự rút quân, mà là đang dẫn dụ mình bắc thượng, ý đồ kéo dài chiến tuyến, một đòn đánh tan hai mươi vạn Đường quân, cường thịnh trở lại đoạt Hà Bắc. Tôn Vạn Vinh sau phục kích đắc thủ tiêu diệt Vương Hiếu Kiệt, dã tâm của y đã không thể nào khống chế rồi.
Lúc này, Tô Hồng Huy lại thấp giọng nói: - Ty chức thấy quân Khiết Đan muốn dẫn Đường quân tới quan ngoại trên thảo nguyên quyết chiến, như vậy kỵ binh của bọn chúng sẽ chiếm ưu thế. Qquân Khiết Đan mấy lần đều dùng kế dụ binh, kể cả dụ dỗ đối với Vương đại tướng quân, lúc này đây cũng hẳn là như vậy, nếu tướng quốc khinh địch, vậy thì sẽ trúng kế của bọn chúng.
Người Khiết Đan và người Thổ Phiên đều giống nhau, sức chiến đấu đều rất mạnh tinh thần dân tộc rất dũng mãnh, so về người Đột Quyết, bọn họ được trang bị thêm vũ khí rất tốt, thực ra là cướp đoạt lại vũ khí của đại Đường, đây là đội quân tinh nhuệ, kẻ khinh địch tất bại.
- Tướng quốc không nghĩ nghênh chiến sao?
- Cũng không phải!
Lâu Sư Đức cười lạnh một tiếng nói: - Đã như vậy, chúng ta xuất binh ra Hoài Nhu, ta xem là ai hơn ai?
Đúng lúc này, bên ngoài tiếng ồn ào vọng vào, Lâu Sư Đức nhướng mày, bất mãn hỏi: - Chuyện gì ồn ào vậy?
Một thân binh chạy vào lều lớn, gấp giọng bẩm báo: - Tướng quốc, tuyết rơi rồi.
Lâu Sư Đức trầm ngâm một hồi, bước nhanh đi ra lều lớn, chỉ thấy khắp bầu trời đại tuyết bay lả tả, xa xa không trung đã biến thành một mảnh tối mịt mù, trận đại tuyết mùa đông năm nay rốt cục đã khoan thai mà đến.
Chiến cuộc phát triển thường thường cũng không theo ý chí của người mà thay đổi, mùa đông năm này vô cùng quỷ dị, đến hạ tuần tháng 11 bắc phong mới rơi trận đại tuyết đầu tiên, nhưng rất nhanh, liên tiếp ba trận nối đuối nhau mà đến.
Bão tuyết trọn vẹn bốn ngày bốn đêm, đợi lúc tuyết ngừng, mặt đất sớm đã biến thành một mảnh tuyết trắng như thế giới tuyết, cánh đồng bát ngát tuyết đọng sâu đến ba thước, toàn bộ sinh sản dừng lại, chiến tranh bị thúc ép cũng bỏ dở.
Nhưng giờ đây, đại quân Khiết Đan cũng không thể nào quay về hang ổ Tùng Mạc, mười hai vạn đại quân bị nhốt tại Mật Vân. Hai mươi vạn Đường quân cũng bị nhốt tại tại U Châu như thế, hai quân cách nhau trăm dặm, may mà song phương đều lương thực sung túc, cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi lúc tuyết tan sẽ tiến hành trận quyết chiến cuối cùng.