Lý Trân về tới Nội Vệ ngoại công sở, trưa đã qua rồi, hắn kêu thủ hạ đi mua cái gì đấy để ăn, lung tung cho hết bữa trưa, liền đứng dậy đi tới quân doanh của Tây Uyển Nội Vệ.
Tây Uyển ở tây bắc Lạc Dương, là lâm viên của hoàng gia Đại Đường, phạm vi khoảng mấy ngàn mẫu, diện thích bao la, không chỉ có đình đài lầu các tinh xảo, núi giả ao cá, các loại kỳ hoa dị thảo cái gì cũng có, hơn nữa phía tây Lâm Uyển còn có vô bờ là rừng rậm và thảo nguyên, các loại động vật sinh sống.
Mặt khác, Tây Uyển còn là nơi đóng quân của cấm quân, bao gồm Vũ Lâm quân, Thiên Kỵ doanh, Thiên Ngưu Vệ. Lính gác cổng có khoảng vạn người, quân doanh Nội Vệ cũng trú trong vòng Tây Uyển.
Trước khi Nội Vệ trở thành quân doanh, Nội Vệ thuộc về biên chế của Thiên Ngưu Vệ, thống lĩnh Nội Vệ do tướng quân Thiên Ngưu Vệ kiêm nhiệm. Võ sĩ Nội Vệ ở cùng một chỗ với lính của Thiên Ngưu Vệ, mà hiện tại Nội Vệ có quân doanh độc lập, đất chiếm không lớn, chỉ hơn hai mươi mẫu, hơn ba trăm lều lớn, có khoảng ngàn kỵ binh, bốn phía quân doanh có hàng rào vây quanh.
Đi Tây Uyển nhất định phải đi qua hoàng thành. Khi Lý Trân đi qua Ứng Thiên Môn, lại không ngờ phát hiện ra Võ Tam Tư và Tông Sở Khách, hai người đứng trước cửa cung nói chuyện. Tông Sở Khách là cháu ngoại của Võ Tắc Thiên, hiện tại làm Hộ bộ thượng thư, một trong năm vị tướng quốc, trong tay nắm quốc khố của Đại Đường, ông tuổi tầm trên dưới năm mươi tuổi, thân hình cao lớn, da trắng, đầu óc thấu đáo trí tuệ, rất được Võ Tắc Thiên coi trọng.
Lúc này, Võ Tam Tư thấy Lý Trân, vẻ mặt tươi cười chạy ra đón: - Lý tướng quân muốn đi diện thánh sao?
Trong sự tươi cười ông ta tràn đầy dối trá, trong mắt sớm đã không còn nhiệt tình. Ông ta vốn tưởng rằng Lý Trân sắp trở thành nam sủng mới của Thánh Thượng, cho nên đối với hắn cực kỳ lấy lòng, nhưng hiện tại đã bị huynh đệ Trương thị đoạt rồi, Lý Trân đã không còn hy vọng, ông ta đối với Lý Trân không còn hứng thú nữa.
Lý Trân lấy ngọc bội của Võ Tam Tư ra, đưa cho ông ta nói: - Ngọc bội kia vẫn là nên trả lại cho vương gia thì hơn!
Võ Tam Tư vội vàng tiếp nhận ngọc bội. Ông ta vốn hối hận đưa ngọc bội cho Lý Trân, hiện tại Lý Trân đồng ý trả lại cho ông ta, ông ta đương nhiên phải nhận lại, thấp giọng cười nói: - Không biết Võ Thừa Tự thế nào rồi?
Lý Trân ha hả cười: - Ta đã bắt được y, ở trên đường đi Vấn Thủy, dường như y ở Vấn Thủy gặp nguy hiểm gì đó, hốt hoảng trốn đi, vừa lúc bị ta gặp được.
Võ Tam Tư còn chưa có tin tức gì của nhi tử Võ Sùng Liệt, Lý Trân lại nói cho ông ta biết Võ Thừa Tự đã bị bắt, ông không khỏi ngây ngẩn cả người, ý đây không phải bảo con ông ta đã thất bại sao?
Võ Tam Tư sau một lúc lâu nói không ra lời. Lúc này, Tông Sở Khách đi lên cười nói: - Nghe nói Địch tướng quốc có ý định chọn Lý tướng quân làm con rể, chúc mừng Lý tướng quân rồi.
- Đa tạ Tông tướng quốc!
Tông Sở Khách lại ha hả cười: - Kỳ thật chúng ta nói rồi! Tuy rằng ai cũng muốn tranh làm con rể của Địch tướng quốc, nhưng Địch tướng quốc cũng không chọn mà! Ngoại trừ Lý tướng quân, ông ấy còn có thể chọn ai làm con rể chứ? Lương Vương, ngươi nói có đúng hay không?
Lý Trân nghe ra trong lời nói có gai, sắc mặt lập tức sầm xuống. Đúng lúc này, từ trong Ứng Thiên Môn đi ra một đội nhân mã, hơn mười người của Thiên Ngưu Vệ đang vây quanh một gã công tử trẻ tuổi tuấn mỹ, chính là Trương Xương Tông đang được súng ái, chỉ thấy gã mặc áo lông khổng tước bảy màu, trang điểm đầy mặt, đầu đội kim quan, từ xa đã có làn gió thơm ập vào mũi, đẹp dĩ thường.
Võ Tam Tư và Tông Sở Khách nhìn thấy Trương Xương Tông, vội vàng từ phía sau chạy lên trước. Võ Tam Tư nhanh tay, cướp dây cương, Tông Sở Khách chỉ đành đoạt roi ngựa từ trong tay tùy tùng, hai người cúi đầu khom lưng cười nói: - Trương đại phu muốn đi đâu? Chúng ta nguyện ý cống hiến sức lực!
Ánh mắt Trương Xương Tông cười híp lại, tể tướng, thân vương lại muốn thay mình dắt ngựa, loại nịnh nọt này làm cằm gã giương lên, ngạo mạn nói: - Trong cung buồn chán, ta muốn ra ngoài dạo một chút, hai vị cũng muốn đi cùng ta ư?
- Có thể cùng Trương đại phu đi quả thực là chúng ta kiếp trước tu được phúc khí, nguyện ý! Nguyện ý! Chúng ta thay Trương đại phu dắt ngựa, muốn đi nơi nào nhỉ?
Lúc này, Trương Xương Tông bỗng nhiên chìn thấy Lý Trân, trong mắt gã hiện lên một tia kinh ngạc, liền đẩy Võ Tam Tư ra, giục ngựa chậm rãi đi lên, đánh giá Lý Trân một chút, đắc ý cười nói: - Lý tướng quân, ngại quá, ta đoạt đi sủng ái của ngươi, ngươi cũng đừng mang hận nhé!
Lý Trân thản nhiên nói: - Đây là phúc phận của Trương công tử, không có quan hệ gì với Lý Trân, ta cũng muốn chúc mừng ngươi rồi.
Lý Trân nhấn mạnh hai chữ phúc phận, Trương Xương Tông không nghe ra được sự châm chọc của Lý Trân, gã còn tưởng rằng Lý Trân đang hâm mộ mình, gã đắc ý ngửa đầu lên cười to. Lúc này, gã bỗng nhiên nhớ tới trong trận đấu mã cầu, Lý Trân đánh bại mình, trong lòng lập tức không thoải mái, gã nhướn mày nói: - Lý tướng quân, ta nghĩ muốn lại cùng ngươi thi đấu mã cầu lần nữa, ngươi đừng có từ chối.
Lý Trân khẽ mỉm cười: - Nếu Trương công tử có hứng thú, Lý Trân dĩ nhiên hầu tiếp!
- Được! Chúng ta một lời đã định.
Trương Xương Tông cười to một trận, dường như gã đã thấy được cảnh tượng khi Lý Trân bại trận quỳ xuống trước mặt gã. Lý Trân lười để ý đến gã, giục ngựa đi về phía tây. Võ Tam Tư và Tông Sở Khách lại xông tới, Tông Sở Khách cười nịnh nói: - Có muốn ta đến giúp không, bảo đảm Lý Trân thua trong tay Trương đại phu!
Võ Tam Tư cũng cướp lời nói: - Có cần gì thì chúng ta sẽ dốc lực, Trương đại phu cứ việc phân phó!
Trương Xương Tông lại lạnh lùng nói: - Chẳng lẽ ngay cả chút việc nhỏ ý mà ta cũng làm không xong, còn cần các ngươi hỗ trợ ư?
Võ Tam Tư và Tông Sở Khách đều lộ vẻ xấu hổ, vội vàng xoay chuyển nói: - Đương nhiên! Đương nhiên! Chút chuyện nhỏ ấy, đối với Trương đại phu mà nói là tiện tay mà thôi.
Trương Xương Tông nhìn bóng lưng Lý Trân đã đi xa, gã hừ lạnh một tiếng, trong lòng có một ý mới…
Võ Tam Tư tuy rằng nịnh bợ Trương Xương Tông khá thành công nhưng cuộc nói chuyện với Lý Trân làm cho tâm tình của ông ta hiện tại thật sự không tốt, con của ông ta vô năng, không ngờ không giết chết được Võ Thừa Tự, để cho y chạy thoát rồi, cuối cùng không ngờ rơi vào tay Lý Trân, làm không tốt để Thánh Thượng nhất thời mềm lòng thì lại tha cho tên khốn kia một mạng.
Ông ta lại nghĩ tới chuyện mình bị bãi chức, tuy rằng đã qua gần nửa tháng, nhưng đây là nỗi đau trong lòng ông ta. Mắt thấy có thể nắm giữ quyền to của lễ bộ, lại bị một hồi vụ phong ba về lăng mộ mà chẳng hiểu làm sao thì bị bãi chức tướng quốc. Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, trong lòng ông ta đều đau lòng.
- Tam công tử trở lại chưa? Võ Tam Tư khi vừa về trong phủ thì mất hứng hỏi.
Quản gia lắc đầu: - Khởi bẩm vương gia, tạm thời chưa có tin tức của tam công tử.
- Sai người đưa tin cho nó, kêu nó lập tức trở về, đồ vô dụng!
Quản gia vội vàng an bài người đi truyền tin cho Võ Sùng Liệt. Võ Tam Tư trở lại thư phòng của mình, quản gia cũng đi qua: - Lão gia, còn có một chuyện cần bẩm báo.
- Còn có chuyện gì?
- Phòng khách quý đến một người, hình như là người Kiến An Vương giới thiệu đến.
Võ Tam Tư nghe thấy hơi kỳ quái, Võ Du Nghi giới thiệu người nào đến, liền hỏi: - Gã tên gọi là gì?
- Người tới không chịu nói, nhất định muốn gặp vương gia.
Quản gia lại hạ giọng: - Gã mang tới một rương nhỏ bằng gỗ tử đàn, lớn như thế, lão nô dẫn gã đi tới phòng khách quý rồi.
Quản gia khoa chân múa tay một chút, Võ Tam Tư lập tức hơi động tâm. Ông ta đương nhiên biết, người tới nhất định có việc cầu mình hỗ trợ, nói chung hộp càng nhỏ đồ vật bên trong lại càng đáng giá, rương nhỏ như vậy đến tột cùng vật bên trong tốt thế nào đây?