Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 329: Hoàng đế tư thưởng

Võ Tắc Thiên nhìn Lý Trân một hồi lâu không nói gì. Bà lại cầm bản báo cáo trên bàn lên, đây là bản báo cáo của Võ Du Nghi viết, trong bản báo cáo có nhắc tới chuyện Lý Đa Tộ tiêu diệt toàn bộ quân Khiết Đan đã đánh lén quân mình, nhưng lại không hề nhắc tới Lý Trân nửa lời. Toàn bộ bản báo cáo như đang nói đến những tương kế tựu kế của Võ Du Nghi. Không còn nghi ngờ gì nữa, trong bản báo cáo người có công lao lớn nhất rõ ràng là Võ Du Nghi rồi.

Nhưng nếu có đề cập đến Lý Trân trong bản báo cáo đó thì tính chất đã hoàn toàn khác rồi, không phải Võ Du Nghi tương kế tựu kế mà hắn đã quá là sơ suất, không thể ngờ được người Khiết Đan lại giả đầu hàng. Nếu không phải Lý Trân kịp thời phát hiện ý đồ của đối phương thì mười vạn Quân Đường đã rơi vào thế cực kỳ nguy hiểm rồi.

Trong lòng Võ Tắc Thiên cảm thấy có một ngọn lửa giận dữ đang cháy hừng hực, nhưng Võ Du Nghi là chủ tướng mà bà lựa chọn là người trung kiên của gia tộc Võ thị, điều này có liên quan tới tương lai của gia tộc của bà. Quan trọng hơn cả, bản báo cáo của Võ Du Nghi đã truyền cho tất cả các văn võ trong triều rồi, nếu bây giờ mà vạch trần chân tướng, thì gia tộc Võ thị sẽ gặp những lời sỉ nhục chưa từng có từ trước tới nay, hơn nữa cái sĩ diện của một thiên tử sẽ phải làm thế nào đây?

Cân nhắc hết lần này đến lần khác, Võ Tắc Thiên đành phải cố đè nén sự tức giận và bất mãn trong lòng, bà trầm ngâm một lát rồi hỏi:
- Lý tướng quân đã xem qua bản báo cáo của Kiến An Vương chưa?

- Bỉ chức đã xem rồi.

- Vậy ngươi cho rằng bản báo cáo này là chân thật không?
Võ Tắc Thiên lại thản nhiên hỏi.

Rõ ràng đây là bản báo cáo láo, thế mà Võ Tắc Thiên lại hỏi mình đó có phải sự thật không, đây rõ ràng là đang ám thị mình. Lý Trân chỉ cúi người nói:
- Hồi bẩm bệ hạ, phần lớn nội dung trong bản báo cáo là sự thật, tuy không nhắc tới vi thần, có lẽ là do vi thần không chịu nghe theo sự tiết chế của Kiến An Vương. Vi thần không có ý kiến gì đối với bản báo cáo này.

Võ Tắc Thiên mỉn cười nói:
- Lý tướng quân hiểu rõ đại nghĩa, khiến Trẫm cảm thấy cảm động. Chiến dịch ở Liêu Đông lần này Lý tướng quân đã lập được không ít công lao, Trẫm sẽ không quên, Trẫm sẽ trọng thưởng ngươi.

- Vi thần cảm tạ sự hậu thưởng của bệ hạ. Nếu có thể, xin bệ hạ hãy ban thưởng cho tướng lĩnh Lư Long quân và binh lính Nội vệ, như vậy vi thần đã quá cảm kích rồi.

Võ Tắc Thiên gật đầu nói:
- Trẫm cũng đã hạ chỉ, lệnh cho Binh bộ ghi công trọng thưởng, nhưng Trẫm vẫn muốn thưởng riêng cho ngươi một phủ đệ.

Nói xong, Võ Tắc Thiên lấy ra một chiếc ngọc bài vừa cười vừa đưa cho Lý Trân:
- Đây là một khu trang viên trước kia Trẫm đã ban thưởng cho Võ Thừa Tự, nhưng Võ Thừa Tự đã phụ lòng kỳ vọng của Trẫm nên Trẫm đã thu hồi lại, mà ban thưởng cho ngươi vậy.

Lý Trân giật mình, không ngờ lại ban thưởng cho mình một khu trang viên. Dù gì đây cũng là bút tích của đế vương, hắn không dám chậm trễ vội vàng đưa hai tay ra tiếp nhận, cúi người nói:
- Vi thần đa tạ bệ hạ hậu thượng.

- Ra ngoài đi.

Võ Tắc Thiên vẻ mặt tươi cười nói:
- Trẫm nghe nói ngươi và con gái Địch tướng quốc quan hệ rất tốt. Trẫm cũng hi vọng sớm được uống rượu mừng của hai ngươi.

Mặt Lý Trân bổng đỏ ửng, vội vàng hành lễ rồi lui ra. Võ Tắc Thiên thấy hắn có đôi chút ngượng ngùng không kìm nổi nên nở nụ cười, cái cậu thanh niên này cũng đáng yêu đó chứ, rồi bà lại nhìn Cao Diên Phúc đang đứng ở ngoài cửa, cười nói:
- Cao phủ quân, trong những người ngươi tiến cử thì chỉ có tên Lý Trân này là khiến Trẫm hài lòng nhất.

Cao Diên Phúc vội vàng nói:
- Hắn là người trung nghĩa, lại không hề cứng nhắc, làm việc rất linh hoạt quả thật là một nhân tài.

Võ Tắc Thiên gật đầu nói:
- Trẫm không ngờ hắn lại là một tướng tài dám thống lĩnh quân đi đánh giặc, có cơ hội Trẫm sẽ còn phải trọng dụng hắn nữa.

Cao Diên Phúc cũng không thể ngờ được thánh thượng lại đem Bách Tước sơn trang ban thưởng cho Lý Trân. Đây cũng là một chỗ nghỉ ngơi mùa hè hồi trẻ thánh thượng thích nhất, như vậy có thể thấy thánh thượng rất sủng ái Lý Trân, ông ta vội vàng cười nói:
- Có được sự coi trọng của bệ hạ, đó cũng là vinh hạnh của hắn.

Võ Tắc Thiên nở nụ cười đầy ẩn ý, bà không hề che giấu sự nhiệt tình, chậm rãi nói:
- Quả thực Trẫm rất thích hắn. Lần săn bắn trước, dáng vẻ khom người săn báo của hắn đến tận bây giờ Trẫm cũng chưa thể quên được.

Cao Diên Phúc lập tức trầm mặc. Ông ta cúi đầu không dám nói gì nhiều nữa, chỉ thầm thở dài một tiếng.

Lúc này, ánh mắt của Võ Tắc Thiên lại dừng lại ở bản báo cáo của Võ Du Nghi, trong ánh mắt không khỏi toát lên sự giận dữ, rồi trầm tư một lát, ra lệnh:
- Mau tìm Võ Tam Tư đến gặp Trẫm.

Sau khi Lý Trân rời khỏi hoàng thành, bèn tới Địch phủ ở phường An Nghiệp. Đương nhiên Địch Nhân Kiệt và Lý Trân cùng trở về kinh thành, cũng sáng hôm nay mới vừa về tới kinh thành, nhưng trước cửa Địch phủ đã tụ tập hơn chục chiếc xe ngựa, đều là những triều thần quan lớn từ trước tới hỏi thăm Địch Nhân Kiệt tướng quốc.

Trước kia Lý Trân cũng đã có giao ước với Địch Nhân Kiệt, sau khi hắn trở về Lạc Dương, kết thúc buổi diện kiến thiên tử xong thì phải đến tìm Địch Nhân Kiệt để ăn bữa cơm thân mật. Lý Trân hiểu rất rõ, đây là điều hắn đã nhận lời, nếu ngay cả việc này hắn cũng không làm được thì với tính cách của Địch Nhân Kiệt thì mấy tháng sau ông ấy cũng sẽ không thèm nhìn mặt hắn đâu.

Lý Trân đến trước cửa Địch phủ, người gác cửa đã nhìn thấy hắn, lập tức chạy tới bẩm báo. Nhưng Lý Trân lại không hề muốn vào trong phủ, nguyên nhân thì rất đơn giản đó là hiện tại trong phủ những bằng hữu lâu năm của Địch Nhân Kiệt chắc chắn đang ngồi rất đông đủ ở đó, hắn mà vào lúc này thì không hay cho lắm, hơn nữa còn mang tiếng này nọ nữa.

Lý Trân chỉ đợi ở ngoài cửa trong giây lát, chỉ thấy Địch Yến như một lá mùa thu nhanh chóng bay tới. Nàng mặc một chiếc váy màu xanh, trên vai choàng một tấm lụa màu hồng, tóc được búi sang hai bên, rất xinh đẹp. Thấy nàng đang mỉm cười như thể muốn lao đầu áp vào ngực của Lý Trân vậy.

- Lý Trân, cha của muội đã về nửa ngày rồi, sao giờ huynh mới tới thế?
Địch Yến vẻ hờn dỗi chất vấn.

Lý Trân buông tay, vẻ khó xử nói:
- Chẳng có cách nào khác, ta bị nữ hoàng đế triệu vào trong cung, rồi lại phải qua Nội thị tỉnh một chuyến cho nên mới đến muộn một chút thôi.

- Đến Nội thị tỉnh làm gì vậy?
Địch Yến thấy Lý Trân nói vậy liền hỏi.

Lý Trân cười nói:
- Bây giờ có vẻ hơi đói rồi đấy, chi bằng chúng ta tới tửu quán Tả Ngạn kia vừa ăn vừa nói chuyện đi.

Lúc này, phụ thân của Địch Yến cũng đang tiễn mấy vị khách ra ngoài, nàng không muốn phụ thân nhìn thấy Lý Trân sẽ lôi hắn vào nói chuyện nên nàng vội vàng kéo Lý Trân rồi nói:
- Chúng ta mau đi thôi.

Hai người vội vã rời khỏi Địch phủ đi về hướng nam thành.

Trong tửu quán Tả Ngạn, Địch Yến gọi bảy tám món, rồi lại gọi thêm một hũ rượu. Nàng vừa uống rượu vừa nở nụ cười tươi tắn nhìn Lý Trân ăn như hổ đói. Trong giây lát Lý Trân đã chén sạch bát cơm, cái bụng đói của Lý Trân dường như cũng đã thoải mái hơn một chút, lúc này hắn mới cầm chén rượu lên cười hỏi:
- Nói xem nào, mấy tháng nay muội đã làm những gì nào?

- Chán lắm, còn có thể làm được gì chứ?

Địch Yến hơi liếc hắn một cái rồi mỉm cười nói:
- Nhưng muội cũng đến Trường An một chuyến, còn gặp đại tỉ của huynh và Vương cô nương nữa.

Lý Trân cũng đã không còn vương vấn gì Vương Khinh Ngữ nữa, hắn chỉ quan tâm tới tình hình của đại tỉ thôi, hắn vội vàng hỏi:
- Đại tỉ của ta giờ thế nào rồi?

- Đại tỉ của huynh mở một cửa hàng son phấn và một quán rượu ở phía tây thành Trường An, dường như còn mua một tòa nhà nữa. Xem ra việc buôn bán của tỉ ấy cũng rất tốt, lúc nào cũng bận bịu không có thời gian nghỉ ngơi, chỉ nói với ta được có ba câu, A Trân nhà ta sao không tới cùng thế? Sao đệ ấy lại tới Liêu Đông vậy? hắn không xảy ra chuyện gì chứ? Chỉ hỏi đúng ba câu đó, ta chỉ nói với tỉ ấy là huynh không ra tiền tuyến nên tỉ ấy cũng chẳng hỏi gì nữa. Nhưng Vương cô nương thì lại rất nhiệt tình, đưa ta đi chơi ở Trường An cả ba hôm, cô ấy là người cũng được đấy.

Nói tới đây, Địch Yến nhìn Lý Trân nói:
- Dường như Vương cô nương rất quan tâm tới huynh, sao huynh không hỏi tình hình cô ấy thế nào?

Vẻ mặt của Lý Trân có vẻ hơi mất tự nhiên, lại lập lại chiêu cũ, vội vàng nói tránh sang chủ đề khác:
- Vừa nãy chẳng phải muội hỏi ta tại sao lại tới Nội thị tỉnh sao? Thực ra ta được phát chút tiền phi nghĩa.

Địch Yến lườm hắn một cái, vẻ tức giận nói:
- Thôi vậy, bản cô nương cũng không làm khó một số người nữa, để tránh nghĩ ngợi linh tinh.

Địch Yến lập tức lại nở nụ cười, vẻ hiếu kỳ khẽ hỏi:
- Phát tiền bất chính gì vậy?

Lý Trân lấy một chiếc ngọc bài từ trong ngực ra đưa cho nàng rồi cười nói:
- Đây là phần thưởng mà nữ hoàng đế ban thưởng cho ta, muội xem đi.

- Chỉ một chiếc ngọc bài, có của cải gì đâu?

Địch Yến cầm lấy ngọc bài, nhìn qua một chút chỉ thấy trên ngọc bài ghi bốn chữ: Bách Tước sơn trang.

Nàng hơi giật mình, Bách Tước sơn trang thì nàng biết, là một sơn trang vô cùng nổi tiếng ở phía tây thành Lạc Dương:
- Cái này là có ý gì đây?
Nàng tỏ vẻ không hiểu hỏi.

- Muội đã nghe nói tới tòa sơn trang này chưa?

Địch Yến gật đầu nói:
- Muội nghe sư phụ nói qua rồi, đó là một sơn trang vô cùng rộng lớn, dường như là trang viên của Võ Thừa Tự.

Địch Yến đột nhiên nghĩ ra một cái gì đó, nàng giật mình hỏi:
- Lẽ nào nữ hoàng đế ban thưởng trang viên này cho huynh sao?

Lý Trân gật đầu nói:
- Đây là phần thưởng mà nữ hoàng đế ban thưởng riêng cho ta không liên quan đến triều đình, cho nên ta tới Nội thị tỉnh làm một số thủ tục và ký tên đồng ý, tòa sơn trang này chính thức thuộc về ta rồi.

- Vậy thì huynh thật sự phát tài rồi. Đó chính là sơn trang của hoàng tộc, không những phong cảnh tuyệt đẹp hơn nữa còn có một diện tích đất vô cùng đẹp. Lúc ta đi Trường An cũng đã đi qua đó, phải nói phong cảnh ở đó vô cùng tuyệt vời.

Nói đến đây, vẻ mặt của Địch Yến có chút ửng đỏ, nghĩ đến bản thân mình có thể trở thành nữ chủ nhân của tòa sơn trang tuyệt vời đó, trong lòng nàng cảm thấy rất phấn khích, lại liếc nhìn Lý Trân một cái cười nói:
- Có cần muội cùng huynh tới chỗ đó xem không?

- Buổi chiều ta cũng chẳng có việc gì.

Lý Trân cũng vô cùng hứng phấn, mỉm cười nói với Địch Yến:
- Vậy thì chúng ta đi xem đi.

...

Trong hai trăm dặm về phía tây Lạc Dương có một lâm viên hoàng gia đều do Tùy Dương Đế là Dương Quảng xây dựng, tuy lâm viên được xây dựng vào cuối đời Tùy nên đã bị phá hoại và do năm tháng ăn mòn nên những gì đồ sộ nhất ở lâm viên hoàng gia này đã không còn chút tàn tích nào.

Nhưng phong cảnh thanh tú vẫn còn tồn tại như cũ, từ Lạc Dương đi thẳng về hướng tây có thể ngẫu nhiên nhìn thấy những tòa sơn trang và điền trang của người dân, khiến phong cảnh bao quanh càng trở nên tuyệt mỹ.

Bách Tước sơn trang nằm cách phía tây thành Lạc Dương chừng ba mươi dặm, đó là một tòa sơn trang nhỏ nhất trong vô số những sơn trang của hoàng gia, chiếm diện tích chừng một trăm ha, tám năm trước Võ Tắc Thiên đã ban thưởng cho Võ Thừa Tự. Năm ngoái Vỡ Thừa Tự phạm tội trong vụ án Xá Lợi nên tòa sơn trang này bị thu hồi lại.

Tòa sơn trang này nhỏ quá nên những vị hoàng đế sẽ không giữ lại nên thường ban thưởng cho người khác. Rất nhiều người cho rằng, thánh thượng sẽ ban thưởng tòa sơn trang này cho những người khác trong gia tộc Võ thị hoặc con cái hoàng tộc, nhưng không ai ngờ được rằng, thánh thượng lại ban thưởng nó cho Lý Trân.

Lý Trân và Địch Yến cưỡi ngựa chậm rãi đi trong cánh rừng rậm chừng hơn mười dặm thì tới. Địch Yến dùng roi ngựa chỉ vào hai hàng liễu tươi tốt cười nói:
- Con đường này gọi là Xuân Liễu đại đạo, ít nhất cũng dài chừng bốn mươi dặm, điểm cuối cùng là quan đạo, hơn nữa đoạn đường này người qua lại rất đông. Mghe nói đây là ngự đạo mà Tùy triều hoàng đế xuất hành, mỗi lần tới Trường An muội đều muốn tới nơi này.

Lý Trân nhìn thấy hai bên đường là những cánh đồng kê cò bay thẳng cánh, những hạt kê đỏ hồng cũng đã chín, rất nhiều nông dân đang thu hái ngô, thi thoảng lại vang lên những tiếng cười, đây là một mùa bội thu.

Những cây liễu hai bên đường giống như một bức tường bằng cây dài vô tận, cùng với gió thổi những cành liễu phiêu bay khiến người khác thấy thoải mái. Hắn cũng không kìm nổi tán thán:
- Quả thật là một nơi tuyệt vời.

Hắn lại nhìn hai bên một lát rồi cười hỏi:
- Vẫn chưa tới sơn trang sao?

Địch Yến cười thần bí, dùng roi ngựa chỉ về một vùng núi cách đó không xa nói:
- Kia chẳng phải sơn trang đó sao?