Đội trinh sát tiền trạm của người Khiết Đan tuần tra không lâu, một đội quân Khiết Đan mấy ngàn người trùng trùng điệp điệp mở ra từ phương bắc. Đây chính là đội quân tinh nhuệ được chọn từ trong mấy vạn quân Khiết Đan, có khoảng 5 ngàn người, do tù trưởng Khiết Đan Lý Tận Trung đích thân thống soái.
Cái cạm bẫy này được Lý Tận Trung bố trí tỉ mỉ để dụ quân Đường chủ lực lên bắc, sau đó tập kích hậu cần quân nhu của quân Đường. Một trăm ngàn đại quân đã không được tiếp viện lương thảo, duy trì chưa được 3 ngày, hơn nữa hậu cần quân nhu bị tập kích. Quân tâm của quân Đường chắc chắn sẽ loạn, đây chính là tạo cơ hội để thiết kỵ Khiết Đan công kích quân Đường.
Lý Tận Trung thấy trời đã tối liền hạ lệnh: - Truyền lệnh quân đội nghỉ ngơi tại chỗ!
Năm ngàn quân Khiết Đan nghỉ ngơi tại chỗ, có nước uống, có thịt dê ăn. Lý Tận Trung đứng trên tảng đá lớn nhìn chăm chú vào bản đồ được chế đơn giản. Chỗ này là trung tâm của Bạch Lang cốc, cách đường phía đông khoảng 30 dặm, bị ngăn bởi một ngọn núi lớn, đi về phía trước hơn 10 dặm sẽ có một thạch cốc bí mật hẹp dài, có thể đi ngang qua phía đông đại sơn, nối thẳng với quan đạo.
Bọn chúng muốn tập kích hậu cần của quân Đường, chỉ có thể xuyên qua con đường thạch cốc dài chừng 10 dặm kia. Vấn đề quan trọng bây giờ là phải biết hành tung của quân Đường, mới có thể nắm chắc đánh vào hậu cần quân Đường thành công.
Lý Tận Trung trầm tư, nhưng không phát hiện ra trên nóc nhà phía xa cách mấy trăm bước có 5 tên thám báo quân Đường đang chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của họ. Dương Hồng Liệt nói nhỏ với hai gã thuộc hạ: - Ta tiếp tục theo dõi bọn chúng, hai ngươi lập tức quay về bẩm báo với tướng quân. Trên đường phải cẩn thận, đừng để lính trinh sát của đối phương bắt được.
Hai gã thuộc hạ trả lời rồi nhanh chóng đứng dậy, Dương Hồng Liệt tiếp tục theo dõi Lý Tận Trung, tuyệt đối không dám lơ là.
Ngay lúc mấy thám báo quân Đường từng bước lên bắc thì 5 ngàn quân đội của Lý Trân cũng đã tới Bạch Lang cốc, trước mắt tạm thời dừng ở phía nam miệng cốc.
Lần này Lý Trân suất lĩnh quân đội vòng lên bắc, 5 ngàn binh lính ban ngày ngủ đêm hành quân, không đi quan đạo mà chọn đường hẻo lánh. Chỉ hai ngày sau, đại quân đã đến một khe núi cách cửa Bạch Lang cốc 30 dặm.
Vùng này là đồi núi, hang động nhiều, rừng núi rậm rạp, con đường gần nhất cũng ngoài 20 dặm, vị trí vô vùng hẻo lánh. Nhưng cách họ không xa, lại có một thôn trang nhỏ hơn 10 nóc nhà, là thôn Bạch Lang, người trong thôn chủ yếu sống bằng nghề hái thuốc và săn thú.
Lúc này trời đã sắp sáng, Lý Trân liền hạ lệnh cho 5 ngàn quân đóng ở chỗ này, sau đó phái mấy trinh sát đi tuần tra xung quanh. Chỗ này cách khá gần quân Đường chủ lực, một khi Võ Du Nghi biết mình lên bắc, chắc chắn y sẽ gây phiền toái cho mình.
Đi trong quân trướng, Lý Trân ngồi trước quân đồ, cẩn thận nghiên cứu đường lối tiến quân, phương án hành động lần này hoàn toàn do hắn đề xuất, có được sự ủng hộ của Địch Nhân Kiệt.
Sau khi nhận được tin Khiết Đan cầu hòa, Lý Trân đã cẩn thận nghiên cứu Lý Tận Trung và Tôn Vạn Vinh từ cuộc giao tiếp của mấy tên Trường kỳ và quân Khiết Đan. Tuy hai người này đều là tù trưởng Khiết Đan nhưng Trường Kỳ và quân Đường giao lưu, tác phong tác chiến của họ đã tiếp thu từ quân Đường, giỏi về sách lược vận dụng, hơn nữa hai người lật lọng, không hề có lòng tin.
Nhưng Lý Trân chú ý hơn đến nhược điểm của bọn họ, nhược điểm của họ cũng rất rõ ràng, bọn họ là dân tộc du mục, giỏi về tác chiến kỵ binh, trên cơ bản không có kinh nghiệm chiến đấu ở vùng núi và trận địa.
Thứ nữa, con người của Lý Tận Trung khá tự phụ, y luôn khinh thường tướng lĩnh biên quan Liêu Đông, năm đó mừng thọ Vương Hiếu Kiệt, hầu như tất cả đều đi chúc mừng, duy chỉ có Lý Tận Trung này là phái một gã thuộc hạ đi xã giao, tỏ ra rất vô lễ.
Còn những kinh nghiệm phong phú của đại tướng Vương Hiếu Kiệt cũng bị Lý Tận Trung xem thường, huống chi mình mới chỉ xuất đạo một năm. Đây là nhược điểm của Lý Tận Trung, y nhất định không để ý mình, cơ hội này phải nắm vững.
Lúc này, đám thám báo có lẽ đã có được chút tin rồi, Lý Quang Bật kiên nhẫn chờ thám báo trở về. Mấy tên lính dẫn thôn trưởng thôn Bạch Lang vào.
Trưởng thôn họ Trần, khoảng 50 tuổi, rất thật thà chất phác, ông ta vừa vào đã quỳ xuống nói: - Tiểu nhân Trần Tam Lang khấu kiến tướng quân.
- Trần Trưởng thôn, xin hãy đứng dậy.
Lý Trân cười ha ha nâng ông ta dậy nói: - Trưởng thôn, trước hết xin hãy yên tâm. Quân Đường chúng tôi luôn kỷ luật nghiêm minh, tuyệt đối không gây tai họa cho dân chúng.
- Tiểu dân tin, quân đội trú đóng ở thôn bên, không mảy may tơ hào gì của chúng tôi.
Lý Trân cười cười lại hỏi: - Vậy các ông sinh nhai bằng gì? Người ngoài có hay đến không?
- Khởi bẩm tướng quân, chỗ này của chúng tôi tên là Bạch Lang cốc, cốc sâu rừng rậm, có nhiều dược liệu, nhiều dã thú. Người trong thôn chúng tôi dựa vào hái thuốc, săn thú mà sống, cứ 10 ngày sẽ đi Doanh Châu bán thuốc, lông, da tiện mua những vật dụng cần thiết. Bình thường người ngoài rất ít khi đến chỗ chúng tôi, chỉ thỉnh thoảng có người buôn thuốc và người bán hàng rong đến.
- Vậy quân Đường và quân Khiết Đan có đến không? Lý Quang Bật hỏi.
- Quân Đường đã nhiều năm không tới, mấy tháng trước quân Khiết Đan mới tới, nhưng bọn họ cũng không xuôi nam, tháng trước vẫn là lần đầu tiên gặp họ.
Lý Trân gật gật đầu, hắn trầm tư một lát rồi hỏi: - Từ chỗ này đi Doanh Châu, các ông đi thế nào?
Trưởng thôn nói: - Bình thường chúng tôi đi con đường phía nam, gần đường đi Doanh Châu. Tuy là đi vòng một chút nhưng con đường bằng phẳng, hóa ra lại thành nhanh. Nhiều nhất chỉ ba, bốn ngày là đến. Nếu không muốn đi con đường phía nam, cũng có thể đi con đường nhỏ trước mặt. Nhưng đường đi không dễ, cũng không an toàn lắm.
Lý Trân nghe nói có con đường nhỏ, trong lòng hiểu ra vội vàng truy vấn: - Đường nhỏ có đường nối không?
- Đương nhiên là có, tôi chính là đi từ đường nhỏ đến, chỉ có điều xuyên qua thung lũng hẹp gần 10 dặm.
Lý Trân suy nghĩ một chút rồi nói với trưởng thôn: - Trưởng thôn có thể tìm cho chúng tôi một người dẫn đường, chúng tôi định đi từ con đường nhỏ trong thung lũng ra quan đạo, ta sẽ hậu tạ các ông.
- Không có vấn đề gì, con trai ta thường đi đường nhỏ đến Doanh Châu, để nó dẫn tướng quân đi.
Năm ngàn quân Đường nghỉ ngơi và chỉnh đốn một ngày ở thôn Bạch Lang. Trời sắp sáng, quân Đường dưới sự dẫn dắt của người hướng dẫn, nhanh chóng khởi hành xuất phát từ trong Bạch Lang cốc.
Đây là đêm đầu thu, trên trời hiện ra đầy đám mây màu tím, nhưng trời không mưa, mặt đất hơi ẩm ướt nhưng không lầy lội. Năm ngàn binh lính trong thung lũng lặng lẽ khởi hành. Chỉ thỉnh thoảng mới nghe thấy tiếng trường mâu và hoành đao đụng vào nhau kêu leng keng.
Đám lính không được nói chuyện với nhau, không được ra khỏi đơn vị đi tiểu, cố gắng không cho chiến mã phát ra tiếng xiiiii……. Hành quân một phần bí ẩn sẽ có nhiều thêm một phần thắng.
Từ cửa cốc đến mật đạo mà Lý Trân muốn đi khoảng 10 dặm, 5 ngàn quân Đường đi con đường nhỏ trong rừng rậm. Gần như hành quân trong rừng rậm tươi tốt, thỉnh thoảng lại qua một đầm lầy lớn, bọn họ phải cẩn thận dẫn ngựa men qua đầm lầy.
Xa xa là từng ngọn núi lẫn trong mảnh rừng tối đen như mực, thỉnh thoảng có tiếng dã thú gào rít phía xa, ở trong rừng cây âm u vô cùng sợ hãi.
Quân Đường không dừng lại trong rừng rậm nữa, ngược lại họ tăng tốc, mặt trời xuyên vào rừng cây chiếu xuống, xua tan vẻ âm u, 5 ngàn binh lính như thiết long, khiến động vật xa xa nhìn lén cảm thấy từng cơn sợ hãi,
Lúc cách mật đạo sơn cốc khoảng 10 dặm, bọn họ vào một ngọn đồi, chỗ này là chỗ rộng nhất của Bạch Lang cốc, hai bên rộng năm, sáu dặm. Rừng cây càng thêm tươi tốt, lúc này quân Đường đã hành quân từ từ.
Lý Trân giục ngựa, xông lên một gò đất nhỏ, từ chỗ này có thể nhìn thấy thung lũng phía xa, chỉ nhìn thấy có một ngọn núi to lớn hiểm trở trên Sơn Lĩnh phía xa, dương như ngọn núi cao này là cả chục tên khổng lồ xếp thành hàng đợi lệnh.
Lý Trân chuyển mắt nhìn sang phía tây ngọn núi, chỗ đó mới là mục tiêu hành quân của hắn, có một mật đạo sơn cốc đi thông quan quan đạo. Chỉ thấy mật đạo tối đen, không được ánh mặt trời chiếu sáng, có vẻ hơi âm trầm.
Lý Trân nhanh chóng tính toán vị trí hiện tại của 100 ngàn quân Đường chủ lực. Lúc này mây xanh của buổi sáng sớm đã tan biến, thời tiết vô cùng sáng sủa, thích hợp để mình hành quân. Với tốc độ của 100 ngàn đại quân, bây giờ chắc đã qua vị trí của Bạch Lang cốc, hậu quân cách chỗ này không xa.
Nếu quân đội Khiết Đan mai phục trên đường, vẫn sẽ bị binh lính phát hiện. Cho dù Võ Du Nghi có vô dụng thì quân đội của y vẫn có thể gấp gáp tổ chức chống cự.
Nói cách khác, nếu quân Khiết Đan muốn động thủ với quân Đường thì chắc là bọn họ sẽ ra tay ở Bạch Lang cốc, lợi dụng có sự yểm hộ của địa hình. Lý Trân một lần nữa lại nhìn về phía thung lũng tối đen như mực kia.
Lúc này, Lý Trân nhìn thấy có hai bóng người chạy vội từ phía bắc tới. Hắn biết đây là thám báo mà hắn phái đi, hắn liền lập tức ra lệnh: - Dẫn thám báo tới đây!
Một lát sau, tên đội trưởng thám báo được dẫn đến bên cạnh Lý Trân, y khom người thi lễ nói: - Tham kiến tướng quân!
- Nói đi, đã phát hiện ra điều gì?
- Khởi bẩm tướng quân, chúng tôi chỉ phát hiện ra một đội quân Khiết Đan, ước chừng năm ngàn người, cách ngay phía trước chưa đến 300 dặm, đang nghỉ ngơi.
Năm ngàn người, đúng làm quân số tốt nhất để tập kích hậu cần của quân Đường. Đây chắc chắn là đội quân tinh nhuệ của người Khiết Đan, Lý Trân lại hỏi: - Bọn chúng có phát hiện ra các ngươi không?
Dương đội chính dẫn 4 người ty chức lặn lội quan sát ngoài 300 dặm, phát hiện quân địch không có phòng bị, người Khiết Đan hình như không biết chúng ta sẽ đến.
- Đối phương có bao nhiêu kỵ binh? Còn nữa, đối phương có binh lính tuần tra vùng phụ cận không?
- Khởi bẩm tướng quân, tất cả là bộ binh, không có kỵ binh, trang bị toàn là chiến đao và trường mâu, mặc áo giáp Minh Quang của quân Đường, nhưng mũ lại là mũ đầu sói, trong bị rất hoàn chỉnh. Về phần binh lính Khiết Đan, chúng tôi cũng phát hiện nhưng bọn họ chỉ tuần tra trong vòng 10 dặm, chưa đến phía nam.
Lý Trân gật gật đầu, ánh mắt nhìn về khe núi đen phía xa, dưới ánh trời chiếu sáng nhìn vào cửa sơn cốc rất rõ. Giống như dự kiến của hắn, người Khiết Đan cũng muốn đột phá từ sơn cốc, tập kích vào quân nhu hậu cần của quân Đường.
Mà thung lũng này sẽ trở thành điểm quan trọng để hắn đánh Khiết Đan. Nếu như có thể giết chết hết quân Khiết Đan trong thung lũng này, thì đây là kết quả tốt nhất. Nhưng trên thực tế, quân Đường rất khó làm được, nếu như hắn vào sơn cốc trước một bước thì chắc chắn sẽ kinh động đến quân Khiết Đan.
Nếu hắn phái người truyền tin cho đội quân nhu quân Đường, chưa chắc đối phương đã tin, hơn nữa e là thời gian cũng không còn kịp nữa rồi.
Nhưng có thể thử xem, Lý Trân lập tức phái hai gã thám báo vừa rồi lập tức trèo qua Bạch Lang cốc truyền tin cho hậu cần quân Đường bên kia.
Nhìn hai gã thám báo chạy xa, Lý Trân lại chậm rãi hạ lệnh: - Truyền lệnh của ta, toàn quân ẩn nấp trong rừng, không được để lộ động tĩnh.
Theo lệnh của Lý Trân, 5 ngàn quân bắt đầu lặng lẽ vào rừng rậm, rất nhanh biến mất trong Bạch Lang cốc.
Một trăm tên thám báo Lý Tận Trung phái đi đã vào khe thung lũng trước một bước. Khe thung lũng này có thể nói là tác phẩm của quỷ phủ thần công. Chiều rộng thung lũng chỉ có bảy, tám trượng, hai bên là vách núi đá trông như bị rìu lớn bổ ra, dốc dựng đứng, âm u ẩm ướt, là nơi sinh sống của nhiều loài bò sát.
Thung lũng chỉ dài 14-15 dặm, qua thung lũng phía sau chính là rừng rậm tươi tốt, ở bên kia rừng rậm mới là quan đạo của hàng lang phía tây.
Lúc này, đội hậu cần của quân Đường đã dần dần đến gần miệng Bạch Lang cốc, bên đó đúng lúc có hơn ngàn mẫu đất bằng phẳng. Đội hậu cần quân Đường liền cắm đại doanh trên chỗ đất bằng phẳng đó.
Giữa bốn tòa đại doanh xây dựng một tòa tháp canh cao ba trượng, có 2 gã lính gác đang trên tháp canh nhìn về phía xa.
Lính gác chủ yếu là quan sát, ban ngày tầm nhìn có thể đạt tới hơn 10 dặm, còn ban đêm trăng chiều lờ mờ, tầm nhìn cũng được khoảng 3 dặm, là công cụ phòng ngự lợi hại nhất cho đại doanh.
Cho nên quân Khiết Đan muốn lén tập kích đại doanh quân Đường cũng không dễ dàng như vậy. Trừ phi ông trời không cho trăng sao có ánh sáng, hoặc là xảy ra một trận bão cát. Nếu không đội quân đánh lén cũng không thể vượt qua tầm mắt của cảnh sát trên trạm canh gác.