Sau khi Cao Ly Phục Quốc Hội hoàn toàn bị tiêu diệt, Lý Trân lại bị Võ Tắc Thiên triệu kiến riêng, Võ Tắc Thiên khen hắn không hổ là thủ lĩnh Nội vệ, có năng lực và cực kỳ quyết đoán, còn ban cho hắn một đôi bạch ngọc.
Dù Lý Trân nhờ chuyện này đã nhận được sự đánh giá cao trong triều, nhưng Lý Trân lại cảm nhận được một số ý trong lời nói. Đầu tiên là Thượng Quan Uyển Nhi thủy chung vẫn giữ im lặng, không đánh giá gì về việc của Cao Ly Phục Quốc Hội, tiếp theo, Võ Tắc Thiên cũng không triệu kiến Võ Tam Tư, dường như Võ Tam Tư không liên quan gì đến việc này.
Này đó nhìn như chuyện bình thường, nhưng lại ẩn giấu những tâm cơ khó nói nên lời, chỉ có trong lòng đương sự không ngoan mới nhận ra được.
Tuy nhiên, Lý Trân lúc này cũng không có tinh lực cẩn thận thưởng thức Võ Tắc Thiên hay tâm cơ của Thượng Quan Uyển Nhi, một chuyện không tưởng nữa bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Trong Tả Ngạn tửu quán, Lý Trân và Trương Lê ngồi ở trong một gian nhã sĩ, bọn họ cũng không ăn cơm, dù trên bàn đặt một ít rượu và thức ăn, nhưng hai người biểu hiện lại một trời một vực, chỉ thấy Lý Trân thản nhiên uống rượu, cẩn thận thưởng thức tư vị rượu ngon, mà Trương Lê có vẻ hơi tâm thần không yên, y đứng cạnh tường kề sát tai vào vách tường, dường như muốn nghe cách vách nói chuyện.
Cách vách cũng là một gian nhã phòng, trong phòng có ba người ngồi. Tửu Chí hết sức chăm chú, thế cho nên rượu trong tay cũng quên uống, mà Lý Bàn thì vẻ mặt thông cảm. Ngồi đối diện hai người bọn họ là một gã nam tử hơi gầy, mặc áo đuôi ngắn bằng vải thô, đầu đội khăn cũ, nhìn từ xa tựa như một hương nông vào thành bán đồ ăn. Nhưng nếu Lai Tuấn Thần ở trong này, nhất định sẽ cả kinh nhảy dựng lên, người này chính là Sách Anh thiếu chút nữa đã bị gã đánh chết.
Nguyên nhân cuối cùng thúc đẩy Sách Anh ngồi ở chỗ này, là sự kiện phát sinh khuya ngày hôm trước, nữ nhân y yêu mến vừa đoạt được từ tay Lai Phong đã bị Lai Tuấn Thần đưa cho Lưu Quang Nghiệp.
Trong lúc đang phẫn hận cực độ, cũng làm cho y hiểu một sự kiện, Lai Tuấn Thần căn bản cũng không để huynh đệ bọn họ trong lòng. Lai Tuấn Thần không phải không biết quan hệ giữa Tiểu Vân và y, lại không chút do dự đem nàng đưa cho Lưu Quang Nghiệp, chỉ sợ ở trong mắt Lai Tuấn Thần, huynh đệ Sách thị bọn họ chỉ là hai cây cầu.
Chính vì hoàn toàn tuyệt vọng, y rốt cục quyết định trả thù Lai Tuấn Thần, ngay giữa trưa, y giả dạng thành hương nông đến Lạc Dương tìm được Lý Bàn.
Nội vệ là thiên hạ của Đôn Hoàng bọn họ, mấy Giáo Úy đều xuất thân Đôn Hoàng, huynh đệ Sách thị và Lý Bàn quan hệ vô cùng tốt, tuy rằng Lý Bàn giúp Lý Trân hung đùa bỡn Sách Văn, nhưng Sách Anh cũng không biết, so với huynh trưởng, y và Lý Bàn quan hệ còn tốt hơn một chút.
Nhưng đêm nay tụ hội lại thêm một Tửu Chí, đây cũng là yêu cầu của Sách Anh, y biết quan hệ giữa Tửu Chí và Lý Trân, bởi vì y tạm thời không muốn cùng Lý Trân trực tiếp đối mặt, mời Tửu Chí đến, cũng là một nhịp cầu không tệ, hơn nữa ở Đôn Hoàng, y và Tửu Chí cùng nhau lớn lên, hai người tuy rằng chưa thể nói là quan hệ tốt, nhưng là hiểu rõ lẫn nhau, hết sức quen thuộc.
Sách Anh đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, oán hận nói: - Ta Sách Anh đời này chỉ thích một nữ nhân, nhưng y trước dung túng cháu trai cướp nàng đi, hiện tại nàng rất vất vả mới trở lại bên cạnh ta, y liền đưa nàng cho Lưu Quang Nghiệp, đây là nỗi nhục nhã của ta, thù này Sách Anh ta nhất định phải báo.
Tửu Chí nghe được hơi không nhịn được nói: - Ta nói Nhị Lang, ngươi muốn báo thù, tâm trạng đó ta có thể hiểu được, các huynh đệ Đôn Hoàng chúng ta cũng nguyện ý giúp ngươi, nhưng ngươi nói cho ta biết, chúng ta giúp ngươi thế nào? Là muốn ám sát Lai Tuấn Thần, hay là trực tiếp đi đoạt lại nữ nhân của ngươi?
- Đa tạ Bàn ca trượng nghĩa.
Sách Anh thở dài: - Lai Tuấn Thần sao dễ dàng đối phó như thế được, ta biết Lai Tuấn Thần đang âm thầm điều tra Lý Thống lĩnh, kỳ thật ta cũng biết một chút bí mật của Lai Tuấn Thần, ta nguyện giúp các ngươi một tay, chỉ cần Lý Thống lĩnh lật đổ Lai Tuấn Thần, không riêng gì đại thù của ta được báo, Sách gia chúng ta cũng có thể thoát khỏi ma chưởng của Lai Tuấn Thần.
- Ồ ——
Tửu Chí ồ một tiếng thật dài, đứng lên nói: - Các ngươi tán gẫu trước đi, ta đi nhà xí một chuyến.
Y xoay người mở cửa đi ra ngoài, Sách Anh nói với Lý Bàn: - Bàn ca, huynh cảm thấy Lý Trân có bỏ qua cho huynh đệ chúng ta không?
- Cái này phải xem đã, hắn là người ân oán rõ ràng, nếu các ngươi có thành ý, hơn nữa quả thật chiếu cố giúp hắn, ta nghĩ hắn sẽ suy xét.
Sách Anh yên lặng gật đầu, lại thở dài nói: - Vậy phải xem ta có thể giúp hắn cái gì.
Tửu Chí lại không có đi nhà xí gì hết, nhanh như chớp chui vào phòng cách vách, hưng phấn nói: - Lão Lý, tiểu tử Sách Anh này muốn tạo phản rồi, là một cơ hội đấy.
Lý Trân bình tĩnh như không nói: - Tạo sao y phản lại Lai Tuấn Thần?
Tửu Chí liền đem việc Lai Tuấn Thần lấy việc Trang Văn Thái bị cướp đi trút giận sang Sách Anh, đem nữ nhân y yêu mến đưa cho Lưu Quang Nghiệp, đầu đuôi gốc ngọn nói một lần, cuối cùng nói: - Lão Lý, Sách Anh từ nhỏ tính tình thế nào ta hiểu rõ, nếu trông cậy vào y trung thành và tận tâm đối với Lai Tuấn Thần, quả thực là nằm mơ, ta cảm thấy y là sự thật muốn phản bội Lai Tuấn Thần, không giả đâu.
Lý Trân trầm tư chốc lát nói: - Ngươi trở về nói cho y biết, phải đợi về báo cáo với ta rồi mới biết được có thể để y làm gì, các ngươi lại hẹn buổi khác, chuyện này đừng nóng vội, ta muốn điều tra một chút.
Tửu Chí vội vàng nói: - Phải điều tra cái gì giao cho ta đi, tin tức ta rộng, chiêu số nhiều, có thể tra ra lời y nói có phải là thật hay không.
- Ngươi đi về bàn với y trước, trở về ta sẽ nói cho ngươi biết cần điều tra cái gì?
Tửu Chí đáp ứng một tiếng, vội vàng đi về, lúc này Trương Lê nói với Lý Trân: - Ta lại cảm thấy Sách Anh thật sự bất mãn với Lai Tuấn Thần, y tuy rằng làm người ta chán ghét, nhưng không tâm cơ như Sách Văn, là một người thẳng tính, y rất khó ngụy trang.
Lý Trân cười nói: - Kỳ thật lòng ta cũng hiểu được, tuy nhiên chuyện này vẫn cẩn thận một chút thì tốt hơn, nhất định phải điều tra rõ ràng, ta không thể dễ dàng tiết lộ mục tiêu của ta cho y được.
- Thống lĩnh định điều tra y theo hướng nào?
Lý Trân ngẫm nghĩ một chút nói: - Ta nghĩ nên bắt tay vào điều tra từ nữ nhân kia của Sách Anh.
Lý Trân trong khoảng thời gian này đều không có về phủ của mình, từ sau khi đại tỷ bị đưa đi Minh Tú sơn trang, hắn liền ở tại ngoại thự của Nội vệ. Rời khỏi Tả Ngạn tửu quán, Lý Trân và Trương Lê cùng nhau quay trở về ngoại thự của Nội vệ.
Hai người mới đến cửa lớn, một tên binh lính chạy vội ra, hạ giọng nói hai câu với Lý Trân, Lý Trân nhướn mày: - Y đến đã bao lâu rồi?
- Khoảng một khắc đồng hồ rồi.
Lý Trân quay đầu nói với Trương Lê: - Đoán chừng là có tình huống mới, ngươi cũng cùng đi đi.
Lý Trân bước nhanh đi đến nội đường, Lý Trọng Nhuận đang ngồi ở công đường uống trà vội vàng đứng lên, bên cạnh còn có một nam tử trung niên ngồi đó, y có vẻ rất khẩn trương.
- Để trưởng công tử đợi lâu.
Lý Trân cười đi vào nội đường, hắn thấy người đàn ông trung niên, cảm thấy chưa bao giờ gặp qua, liền hỏi: - Vị này chính là?
Người đàn ông trung niên liền vội vàng khom người thi lễ: - Tại hạ là quản gia trong Nghĩa Phong vương phủ, họ Lưu, tên là Lưu Trường Khánh, tham kiến Lý Thống lĩnh.
- Là ... Lý Quang Thuận? Lý Trân chần chừ một chút hỏi.
- Đúng vậy.
Bên cạnh Lý Trọng Nhuận nói: - Vừa rồi Lưu quản gia tới tìm ta, nói cho ta biết một chuyện, ta cảm thấy có điểm gì là lạ, cho nên ta dẫn y tìm đến Thống lĩnh, xem có phải ta quá lo lắng hay không."
- Mời ngồi rồi nói sau.
Lý Trân mời hai người bọn họ ngồi xuống, bảo Trương Lê ngồi bên cạnh mình, lại lệnh cho võ sĩ dâng trà lê. Lý Trân lúc này mới hỏi Lưu Trường Khánh: - Đến tột cùng xảy ra chuyện kỳ quái gì?
Lưu Trường Khánh kìm lại nỗi sợ trong lòng, vội vàng nói: - Là như thế này, ái thiếp của Vương gia nhà ta có một huynh trưởng, tên là Du Minh ——
Lưu Trường Khánh liền đem chuyện buổi sáng hôm nay phát hiện Du Minh được đến hai trăm lượng hoàng kim, kể lại tỉ mỉ một lần, cuối cùng nói: - Ta lại đi điều tra, tìm được cửa tiệm mà y mua tỳ bà, nhưng phát hiện cửa hàng đã đóng cửa, thấy cửa hàng không có người, ta lại tìm người ở cửa hàng cách vách hỏi thăm, bọn họ nói hôm qua có một người áo đen tới, dẫn cả Mã chưởng quỹ và mấy tên tiểu nhị đi cả rồi.
- Những người áo đen kia là ai? Lý Trân lại truy vấn.
Lưu Trường Khánh chần chừ một chút nói: - Ta không thể xác định, cửa hàng cách vách nói một người trong đó có chút giống… giống Lai Tuấn Thần.
Lý Trân và Trương Lê nhìn nhau, hai người bọn họ đồng thời ý thức được một tia không ổn, chỉ sợ Lai Tuấn Thần đã nhắm vào Lý Quang Thuận rồi, Lý Trân biết rằng thiên hạ không ai không biết Lai Tuấn Thần, người Lạc Dương đại bộ phận đều biết gã, tuy rằng Lưu Trường Khánh nói không thể xác định, nhưng đây chẳng qua là e sợ nên nói vậy, nhất định là Lai Tuấn Thần.
- Chuyện này ngươi nói cho Nghĩa Phong Vương điện hạ sao? Lý Trân lại hỏi.
- Ta vốn định nói cho y biết, nhưng Vương gia hôm nay đang giận ta, nói ta cả ngày nghĩ ngợi lung tung, nhưng một người làm sao có thể vô duyên vô cớ được đến hai trăm lượng hoàng kim, ta cảm thấy phương diện này nhất định có vấn đề.
- Cho nên ngươi đã tìm trưởng công tử?
- Vâng, ta cảm thấy Trưởng công tử không hồ đồ giống Vương gia nhà ta.
Lý Trân trầm ngâm một chút lại hỏi: - Vậy Du Minh muốn làm cái gì?
- Gã muốn Vương gia ngày mai sẽ đi trang viên nghỉ hè, vốn quyết định mười ngày sau xuất hành, nhưng Vương gia bị ái thiếp Du thị thuyết phục, ngày mai sẽ phải xuất phát, ta lo lắng trên đường sẽ có người gây bất lợi cho Vương gia.
Lý Trân trầm tư không nói, hắn biết rằng thời gian của Lai Tuấn Thần không còn nhiều nữa, không có khả năng đợi mười ngày, có lẽ thật sự muốn trên đường chặn Lý Quang Thuận lại, lúc này, Lý Trân chợt nhớ tới một chuyện, nói với Lý Trọng Nhuận: - Trưởng công tử, mời qua bên này có việc cần nói.
Lý Trân mời Lý Trọng Nhuận qua một bên, không đợi Lý Trân mở miệng, Lý Trọng Nhuận cười khổ nói: - Lý Quang Nhuận là trưởng tử của Thái Tử trước, y cũng là kim bài.
- Trưởng công tử biết ta muốn hỏi điều gì?
Lý Trọng Nhuận gật gật đầu: - Kỳ thật ta cũng rất lo lắng chuyện này, cho nên mới dẫn Lưu quản gia tìm đến Thống lĩnh.
Lý Trân suy nghĩ một chút nói: - Trưởng công tử ở lại Nội vệ lâu cũng không ổn, dẫn Lưu quản gia trở về trước, ta suy xét một chút nên ứng phó với chuyện này thế nào.
Lý Trọng Nhuận cáo từ rời đi, Trương Lê cười nói: - Ta nghe thấy rồi, để ta đi hộ vệ Lý Quang Thuận này.
Lý Trân cười nói: - Đương nhiên có thể, nhưng phải âm thầm hộ vệ, tốt nhất đừng làm cho Lý Quang Thuận và Lai Tuấn Thần biết sự hiện hữu của các ngươi.
- Ta đi an bài một chút.
Trương Lê cũng đi xuống. Lý Trân khoanh tay đi vài bước, hắn cảm thấy còn cần một người khinh công cao cường, lúc này, hắn lập tức nghĩ tới Địch Yến.
Ngày kế, trời chưa sáng, cửa của Nghĩa Phong vương phủ trong phường Tu Hành đã mở rộng, hơn mười chiếc xe ngựa chở đầy bao lớn bao nhỏ từ trong phủ chạy nhanh ra, mười mấy tên hộ vệ vương phủ đi theo hai bên trái phải, bảo hộ Lý Quang Thuận và gia quyến của y đi tới trang viên nghỉ hè.
Trang viên kỳ thật cũng không xa, nằm ở huyện Long Môn Y Khuyết, cách nam thị của Lạc Dương khoảng hai mươi dặm, giữa trưa là có thể đến nơi, bởi vì nghỉ hè phải tới sau lập thu mới trở về, cho nên đại bộ phận người làm và thị nữ cũng đi theo cùng.
Chỉ có Lưu Trường Khánh ở lại trông giữ vương phủ, nhưng năm nay Tam quản gia Du Minh chủ động xin ở lại, Lý Quang Thuận đáp ứng yêu cầu của gã, khiến Lưu Trường Khánh cũng đi trang viên, để Du Minh lưu lại trông tòa nhà, dù Lưu Trường Khánh muôn vàn không muốn, nhưng cũng không thể tránh được, chỉ đành đi theo Lý xe ngựa Quang Thuận rời khỏi Lạc Dương.
Trên bậc thang, Du Minh nhìn đoàn xe ngựa dần dần đi xa, trên mặt gã dâng lên một tia đắc ý khó có thể che giấu, gã đã sắp hoàn thành nhiệm vụ Lai Tuấn Thần giao cho gã rồi, còn thiếu một bước cuối cùng, sau đó gã sẽ có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý tuổi già.
Trong phủ trạch ngoại trừ Du Minh ra, còn có hơn mười người gia đinh đang đóng giữ. Du Minh quay đầu lại vô cùng nghiêm nghị nói với một đám gia đinh: - Ta không biết từ trước quy củ thế nào, nhưng bắt đầu từ bây giờ, nhất định phải chấp hành quy củ của ta, nhất định phải phân rõ cao thấp tôn ti, lúc không có chủ nhân, hậu trạch khóa lại, không cho bất cứ kẻ nào tiến vào, các ngươi nghe thấy hay không?