Trong sự tranh quyền điều tra vụ Tương Vương bị ám sát, cuối cùng Võ Tam Tư cũng phải bỏ cuộc, không thể không nói lần này Thượng Quan Uyển Nhi và Thái Bình công chúa có một sự ăn ý hiếm thấy. Cuối cùng do Nội vệ liên thủ với Đại Lý Tự điều tra vụ án Tương Vương.
Điều này khiến Võ Tam Tư định dùng vụ án Tương Dương bị ám sát để làm văn chương đã tan thành mây khói. Nhưng Võ Tam Tư còn có một lo lắng khác, một khi Lý Trân điều tra ra chân tướng vụ án thì phải làm gì bây giờ?
Võ Tam Tư ngồi trước bàn nhỏ trong thư phòng, nheo mắt chăm chú nhìn vào một cái bình nhỏ màu vàng đặt trên bàn. Cái bình rất nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ chứa được nửa lít rượu nhưng đựng trong bình không phải rượu mà là Xích luyện kim mà từ trước đến nay cả vua và dân của Lạc Dương nghe thấy đều biến sắc.
Đây là chút Xích luyện kim cuối cùng lấy được từ trong tay Võ Diên Tú đã thành bột phấn, đáng tiếc là số lượng quá ít. Chỉ nửa non bình, số Xích luyện kim này được Võ Tam Tư quý như bảo vật, không phải lúc quan trọng y sẽ không lấy ra.
Minh tiên sinh ngồi một bên không quấy rầy tâm trạng của Võ Tam Tư. Minh tiên sư hiểu rất rõ tâm trạng của y, từ khi y liên thủ với Thượng Quan Uyển Nhi lật đổ Võ Thừa Tự, ngoài đối thủ cạnh tranh lớn nhất, dã tâm thống nhất đất nước của Võ Tam Tư càng thêm mãnh liệt.
Trong gia tộc không có kẻ địch, núi lớn cản đường phía trước chỉ có Tương Vương Lý Đán và Lư Lăng Vương Lý Hiển. Hai người này đều là con trai ruột của Thánh thượng, muốn có được thắng lợi ngôi vị hoàng đế cuối cùng mà không lách qua được hai ngọn núi này thì nhất định phải kê họ dưới chân.
Võ Tam Tư vì tranh đoạt đế vị thậm chí không từ thủ đoạn, làm việc có thể nói là ti tiện, điều này khiến Minh tiên sinh ít nhiều cũng có sự lo lắng. Có lúc sau khi dùng âm mưu sẽ bị cắn lại, nhưng Minh tiên sinh cũng không dám khuyên nhiều. Rất nhiều lúc phải theo tâm trạng của Võ Tam Tư, có gắng giữ cho thủ đoạn ti tiện của y bí mật một chút.
- Ta đang nghĩ…
Võ Tam Tư thở dài, vẻ mặt tỏ ra hối hận: - Sớm biết Lý Đán có Tuyết cáp hoàn đã trực tiếp dùng Xích luyện kim rồi, đều tại ta nghĩ quá nhiều.
- Điện hạ, chuyện đã đến nước này cũng đừng tự trách mình nữa. Bây giờ phải nghĩ cách xử lý hậu quả cho tốt, sau đó đợi cơ hội là được rồi.
Võ Tam Tư gật đầu, bây giờ hối hận cũng không có tác dụng gì, nhưng xử lý hậu quả cho tốt cũng không dễ dàng như vậy. Y trầm tư một chút rồi nói: - Ta vừa nhận được tin mới nhất, buổi chiều Lý Trân đến La Châu Đường. Ta nghĩ chắc là hắn đã bắt đầu nghi ngờ viên trân châu kia rồi.
Minh tiên sinh khẽ mỉm cười nói: - Hắn là người vô cùng khôn khéo, hiểu biết rất sâu về Xích luyện kim. Chắc chắn là hắn sẽ tra ra bí mật viên trân châu kia cùng với một số điều tra mà điện hạ sắp xếp, cuối cùng sẽ đuổi cùng giết tận người Lĩnh Nam kia.
Ánh mắt của Võ Tam Tư tỏ ra đắc ý, nếu Lý Trân thực sự bức tử Võ Thừa Tự thì khoản nợ này lại phải đổ lên đầu hoàng tộc Lý thị, kích động sự hận thù của Võ thị, có lợi cho việc cuối cùng thống nhất gia tộc Võ thị của mình, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích.
- Đây là sách lược cao minh của tiên sinh. Võ Tam Tư khen ngợi một câu.
Minh tiên sinh vuốt râu suy nghĩ một chút lại nói: - Tuy Lý Trân bị viên trân châu kia thu hút nhưng Hoắc Tri Thiện cũng là một tai họa ngầm. Điện hạ phải nhanh chóng tìm và diệt trừ gã.
- Tiên sinh nói không sai, mặc dù Hoắc Tri Thiện cũng không biết người đứng đằng sau là ta, nhưng trân châu là gã cố tình vứt bỏ. Gã sẽ nói cho Lý Trân, trân châu là cạm bẫy, sẽ hỏng đại sự của ta. Quả thực là không thể giữ gã lại được nữa rồi.
Lúc này, ngoài cửa có thị vệ bẩm báo: - Khởi bẩm Vương gia, Lai trung thừa cầu kiến.
Võ Tam Tư gật gật đầu, Lai Tuấn Thần đến thật nhanh, y liền dặn dò: - Mời y đến thư phòng chờ ta một lúc.
Võ Tam Tư cười nói với Minh tiên sinh: - Hay là tiên sinh đi cùng ta?
- Không cần ta đi, tránh cho Lai Tuấn Thần đa nghi.
Minh tiên sinh cười cười nói: - Lai Tuấn Thần là một lưỡi đao tốt, Vương gia cần phải lợi dụng y.
Lai Tuấn Thần được mời đến ngoài thư phòng, gã vừa ngồi xuống thì ngoài cửa đã có tiếng của Võ Tam Tư: - Đến đón Lai trung thừa chậm trễ, rất xin lỗi!
Lai Tuấn Thần cuống quýt đứng lên, chỉ thấy Võ Tam Tư vẻ mặt tươi cười đi đến, Lai Tuấn Thần vội vàng khom người thi lễ: - Ty chức tham kiến Lương Vương điện hạ.
- Lai trung thừa khách sáo quá rồi!
Võ Tam Tư tiến lên giữ chặt tay Lai Tuấn Thần, nhiệt tình cười nói: - Có thể mời được Lai trung thừa đến đây cũng là vinh hạnh của ta.
Võ Tam Tư cười nhiệt tình, giọng điệu chân thành khiến người ra khó tưởng tượng hơn một tháng trước chính y lại là người buộc tội Lai Tuấn Thần khiến cả triều ồ lên. Ngay cả Lai Tuấn Thần cũng có phần không chịu nổi sự nhiệt tình của Võ Tam Tư. Cảm giác bị y nắm tay quả thực rất không thoải mái.
Lai Tuấn Thấn rút tay ra miễn cưỡng cười nói: - Ty chức cũng rất vinh hạnh.
- Nào ngồi đi!
Võ Tam Tư mời Lai Tuấn Thần ngồi xuống, lệnh cho thị nữ dâng trà lên. Lúc này Võ Tam tư mới thân thiết hỏi han: - Nghe nói tối hôm qua Lai trung thừa đến chùa Tịnh Thổ, có phát hiện gì không?
Lai Tuấn Thần giật mình, không ngờ tin tức của y lại nhanh như vậy, vẻ mặt gã hơi xấu hổ thở dài nói: - Xem ra tình báo có sai, chỗ bí mật của Lý Trân không ở chùa Tịnh Thổ.
Võ Tam Tư trầm ngâm một chút nói: - Lai trung thừa có cho rằng danh sách minh ước kia còn ở trong tay Lý Trân không?
Lai Tuấn Thần gật đầu: - Ta cho là chắc chắn hắn đã lấy được, chỉ có hai khả năng. Hoặc là hắn đã giao cho Lý Đán hoặc Lý Hiển. Hoặc là vẫn còn ở trong tay hắn. Cá nhân ta thấy ở khả năng sau, chỉ có điều vấn đề là chỗ cất giấu ở đâu?
- Có thể coi là danh sách ở trong tay hắn, Lai trung thừa điều tra chùa Tịnh Thổ trên quy mô lớn, đây chẳng phải là nhắc nhở hắn sao? Hắn còn có thể lại đến tìm Lai trung thừa ư?
Lai Tuấn Thần trầm mặc, đây đúng là chuyện mà gã lo lắng, việc mình điều tra chùa Tịnh Thổ chắc chắn sẽ bị Lý Trân biết được. Đây khác nào nói cho Lý Trân mình đang tìm bí tàng của hắn. Vậy thì bí mật của hắn đâu còn cách nào mà điều tra tiếp?
Võ Tam Tư uống ngụm trà rồi từ từ nói tiếp: - Ta cũng có được một số tin, nhưng sẽ khiến Lai trung thừa thất vọng.
- Xin điện hạ cứ nói.
- Ta nghe nói Lý Trân đã trả lại tất cả thư từ cho các hoàng tộc. Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của ta, chính là Lý Trân đã mang thư qua lại của Thái Bình công chúa và Lý Nguyên Gia cho Thái Bình công chúa rồi.
- Sao điện hạ biết? Lai Tuấn Thần nghi ngờ hỏi.
- Chuyện này ngươi đừng hỏi, là có người nói cho ta biết nhưng ta phải nhắc nhở Lai trung thừa. Nếu hắn đã đem thư đi rồi, ngươi cảm thấy hắn còn có thể giữa danh sách trong tay sao? Hoặc là nói, bọn Lý Đán, Lý Hiển sẽ cho phép Lý Trân giữ lại danh sách kia sao?
Tâm trạng của Lai Tuấn Thần lập tức chìm vào vực sâu, đây là kết quả phát sinh mà gã lo lắng nhất. Nếu thư và danh sách không còn nữa, bảo gã phải giải thích thế nào với Thánh thượng đây? Gã còn điều tra chuyện của Hưng Đường Hội thế nào đây?
Lai Tuấn Thần chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn, một lúc lâu sau mới cắn răng nói: - Nếu Hưng Đường Hội bất diệt, điện hạ có thể yên tâm kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước sao?
Những lời này rất rõ ràng, Võ Tam Tư biến sắc, y hừ lạnh một tiếng: - Ta muốn kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước khi nào hả? Xin Lai trung thừa hãy ăn nói đúng mực.
- Thật xin lỗi, ty chức hồ đồ rồi, nói chuyện không nghĩ, xin điện hạ thứ tội. Lai Tuấn Thần tự biết lỗi, liền vội vàng xin lỗi.
Võ Tam Tư không tức thực sự mà chỉ giả bộ thanh cao. Y nhìn ra sự lo lắng và thất vọng của Lai Tuấn Thần liền nói lời thấm thía: - Nếu Lai trung thừa muốn diệt Hưng Đường Hội thì không nhất thiết cứ phải nhằm vào Lý Trân. Người này sẽ không để lại nhược điểm gì đâu, vì sao không đổi mục tiêu? Ví dụ như một hoàng tộc nào đó, nếu Lý Nguyên Gia có kim bài của Hưng Đường Hội thì tìm một hoàng tộc có kim bài Hưng Đường Hội nữa. Giữa hai người này chẳng phải sẽ có mối quan hệ sao?
Đây đương nhiên không phải là sách lược của Võ Tam Tư, mà là đề nghị của Minh tiên sinh. Câu này lập tức nhắc nhở Lai Tuấn Thần, đúng vậy, gã có kim bài Hưng Đường Hội của Lý Nguyên Gia, vì sao lại không sử dụng? Trước mắt Lai Tuấn Thần như được mở ra một cánh cửa mới, khiến lòng gã rộng mở, gã vội đứng lên thi lễ nói: - Đa tạ điện hạ nói lời vàng ngọc, ty chức cảm kích vạn phần.
- Lai trung thừa nếu thực sự cảm kích ta thì hãy giúp ta một chuyện nhỏ. Võ Tam Tư cười tủm tỉm nói.
- Mời điện hạ nói, ty chức làm được tuyệt đối không chối từ.
- Là thế này, ta nghi ngờ Võ Thừa Tự ám sát Lý Đán, chỉ có điều là y ám sát thất bại. Lý Đán có một thị vệ bên cạnh tên là Hoắc Tri Thiện, người này là nhân vật quan trọng. Ta đã phái người đi tìm kiếm, mà Nội vệ và Đại Lý Tự đang dốc sức điều tra người này, có thể mời Lai Tuấn Thần cũng giúp đỡ không?
Lai Tuấn Thần đã hiểu liền nói ngay: - Ty chức đã sắp xếp thủ hạ đắc lực, điều tra Hoắc Tri Thiện rồi.
Phía bắc cách huyện thành Huỳnh Dương khoảng mười dặm có một thôn trang nhỏ, tên là thôn Hổ Lao, vì có Hổ Lao quan mà có tên gọi như vậy, chỉ có từ năm mươi, sáu mươi gia đình. Ở đầu thôn có một khu nhà chiếm hơn mười mẫu đất, đây chính là nhà của tộc trưởng Hoắc Giản của Hoắc thị.
Hoắc Giản đã qua tuổi sáu mươi, sức khỏe ngày càng sa sút rất ít khi xuất hiện. Vị trí tộc trưởng cũng để cho con trai cả kế nhiệm. Cả đời Hoắc Giản có ba người vợ, mỗi bà đều để cho ông ta một người con trai. Con trai cả Hoắc Tri Chúc ở cùng cha, chuẩn bị kế thừa gia nghiệp. Con thứ là Hoắc Tri Phúc mở một tửu quán ở huyện thành, công việc kinh doanh khá tốt.
Con trai út Hoắc Tri Thiện là niềm tự hào nhất của Hoắc Giản. Từ nhỏ đã bái sư học võ, thân cao cường tráng, hiện đang làm thị vệ trong hoàng cung. Nghe nói là cận vệ của Tương Vương, ai tới kinh thành Hoắc Giản Tự cũng đều nhờ người đưa thư cho con trai. Thư là giả, khoe địa vị của con trai mới là thật.
Tuy sức khỏe của Hoắc Giản không tốt, rất ít khi ra ngoài nhưng những ngày trời đẹp mọi người thường nhìn thấy ông ta ngồi nghỉ ngơi dưới gốc cây hòe gần cửa lớn. Nhưng gần đây có vẻ không đúng, một số người trong thôn hay để ý phát hiện ra đã một thời gian ngắn không nhìn thấy ông ta. Thậm chí cả đứa cháu ông ta cũng không ra ngoài chơi đùa, khiến bạn bè, hàng xóm không khỏi có những nghi ngờ vô căn cứ.
Đêm hôm nay, mây gió mịt mù, trăng sao cũng bị che khuất, bóng đêm đen đặc. Có một bóng người lặng lẽ đến gần Hoắc gia, bóng đen đó không gõ cửa mà nhảy qua tường vào trong đứng sau gốc cây hòe già. Trên cành cây lại có một bóng đen khác, gã bám chặt lấy cây chăm chú theo dõi động tĩnh trong sân.
Đúng lúc này, trong viện có một tiếng kêu dài thảm thiết, ngay sau đó có người khóc hô: - Tha cho ta, ta không phải là Hoắc Tri Thiện.