Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 264: Đánh bại phản quân

Quân đội của Lý Nguyên Gia chiếm lĩnh nhà dân ở ngoài bắc thành, đem một ít vật tư theo quân chất đống ở trong một đại trạch. Nhà bếp của quân đội ở trong nhà, canh hai vừa qua, Tửu Chí liền đi vào trong phòng bếp, vài tên lính đầu bếp đang bề bộn nấu cơm, hỏa trưởng họ Vương thấy một tên béo đi tới, liền vội vàng tiến lên ngăn lại, quát:
- Bên này là nhà bếp, không thể tùy tiện vào.

Vừa dứt lời, một khối hoàng kim nặng trịch nhét vào trong tay y, khoảng chừng mười hai lượng. Hỏa trưởng hơi sửng sốt, Tửu Chí cười tủm tỉm nói:
- Đây là chiến lợi phẩm hôm nay đả thu thảo của một gia đình giàu có, đưa cho Vương đại ca uống rượu.

Cái gọi là “Đả thu thảo” chính là ngôn ngữ trong nghề thổ phỉ, hôm nay bọn họ ở một nhà gia đình giàu có đào được tài bảo giấu ở trong hầm ngầm, chủ yếu lấy vàng bạc là chính, đủ có mấy vạn, bị cướp giật không còn, rất nhiều người đều có phần, nhưng vài tên lính đầu bếp này lại không hề mò được gì, bọn họ sớm nhẫn nhịn một bụng tức rồi.

Lúc này, Tửu Chí lại lấy ra mấy thỏi vàng nhỏ, ném cho vài tên lính đầu bếp mỗi người một khối, ha hả cười nói:
- Hôm nay ta giành được tương đối nhiều, mọi người cùng nhau phát tài, một chút lòng thành, mọi người cầm uống rượu đi.

Có tài mọi người phát, tên mập như này sao người ta không thích được. Vài tên hỏa đầu lập tức chuyển biến thái độ đối với y, đều xuất ra rượu thịt giấu riêng mời y uống rượu ăn thịt. Tửu Chí cũng không khách khí, ngồi xuống cùng mọi người nâng ly cạn chén. Sau vài chén rượu, mọi người đều trở thành thành huynh đệ rồi.

Tửu Chí thấy trong nồi sắt lớn đang nấu cháo thịt, liền cười hỏi:
- Đây là điểm tâm ngày mai hả?

- Không phải Vương gia phái một ngàn huynh đệ đi đốn củi gỗ sao? Thùng cháo thịt này chính là chuẩn bị cho bọn họ đấy, còn có hai thùng đã nấu xong rồi, đợi lát nữa bọn họ sẽ đến lấy.

Tửu Chí ha hả cười:
- Tùy tiện hỏi hỏi, chúng ta uống rượu nào.

- Lão Tửu, ngươi nói chúng ta có thể đánh hạ được thành Dương Châu không?

- Ai biết được? Đánh hạ được thành Dương Châu, chúng ta cùng nhau đoạt con mẹ nó một chuyến, vậy là tuổi già không lo. Không đánh hạ được, chúng ta cũng phủi mông chạy lấy người, bảo vệ mạng nhỏ quan trọng hơn, các vị đại ca nói có đúng hay không.

Tửu Chí nói như vậy rất được lòng của bọn họ, tất cả mọi người cười ha hả, lại uống vào mấy chén. Hỏa trưởng bỗng nhiên nghiêng một cái, té trên mặt đất, mấy người khác cũng đều ngã xuống đất. Tửu Chí ra lay mạnh hỏa trưởng hai cái;
- Sao mới uống vài chén gục rồi, tửu lượng yếu quá.

Xác nhận tất cả mọi người đã ngủ, Tửu Chí cười đắc ý, lần mò lấy lại mấy khối hoàng kim từ trong người bọn họ, lại thuận tay móc sạch sẽ tiền của bọn họ, y đi tới cửa hô một tiếng, vài tên thủ hạ đều từ trên tường nhảy xuống, cười nói:
- Mập ca xử lý xong bọn chúng rồi ạ?

- Mập gia ta xuất mã, khi nào thì lỡ tay chưa. Đừng nói nhiều, sẽ có người đến bây giờ.

Vài tên thủ hạ vào nhà lột y phục của bọn hỏa đầu mặc vào, Tửu Chí cũng đổi cách ăn mặc thành bộ dạng đầu bếp, để cho thủ hạ giết vài tên lính đầu bếp, ném thi thể vào hầm.

Y lúc này mới móc ra mấy gói độc dược do Nội vệ đặc chế, tên loại chất độc này là Thập Nhật túy (mười ngày say), vô sắc vô vị, nhưng độc tính rất lớn, sau khi ăn vào sau một khắc đồng hồ (15 phút), có thể khiến người hôn mê ba ngày ba đêm, cho dù số lượng ít nhất cũng phải hôn mê một ngày, chỉ có giải dược của Nội vệ mình mới có thể giải được.

Tửu Chí rắc thuốc bột vào mấy thùng cháo thịt quấy đều lên, còn thừa lại không ít thuốc, y lại rắc toàn bộ vào trong thùng rượu. Y vẫn có chút lo lắng, lại ném mấy cái con cá hư vào trong cháo thịt, lập tức phòng đầy mùi hôi thối, y cười nói với thủ hạ:

- Nhất định phải che kín mùi thuốc mê mới được.

Vài tên thủ hạ đều vẻ mặt đau khổ không lên tiếng. Bọn họ đều là võ sĩ Nội vệ, chưa bao giờ làm loại việc hạ lưu này. Bỏ thuốc vào trong cháo, loại chủ ý mục nát này chỉ có Tửu mập mới nghĩ ra.

Lúc này, trong viện truyền đến tiếng bước chân, có người hỏi:
- Chúng ta đã có cơm chưa? Tất cả mọi người đói bụng rồi.

Tửu Chí hoảng sợ, vội vàng xua tay, vài tên thủ hạ đều ngồi chồm hổm trên mặt đất, có thái đồ ăn, có gọt dưa, giả vờ giả vịt bận rộn. Rất nhanh từ bên ngoài đi tới một đám binh lính cường tráng. Người cầm đầu chưa thấy Tửu Chí bao giờ, liền kỳ quái hỏi:
- Lưu Tam đâu?

Tửu Chí bĩu môi, khinh thường nói:
- Cái tên dâm côn kia còn có thể đi làm cái gì, thắng tiền của lão tử, đương nhiên đi tìm nữ nhân tìm niềm vui rồi.

Lời của y tuy rằng thô lỗ, nhưng bọn binh lính lại thấy dễ lọt tai, cũng không khỏi nhếch miệng cười. Người cầm đầu quân đội lòng nghi ngờ biến mất:
- Mặc kệ y, cơm, đồ ăn của chúng ta đâu?

Tửu Chí chỉ chỉ ba thùng cháo thịt lớn:
- Chính là ba thùng cháo thịt kia, là quan trên ra lệnh, đừng trách ta, tự các ngươi khiêng đi đi.

- Con mẹ nó, chúng ta chặt gỗ trở về, ưu đãi không có, nữ nhân không đụng, một đám mệt mỏi như cẩu không ngờ lại chỉ cho chúng ta húp cháo.
Tất cả mọi người phẫn hận lớn tiếng mắng.

Tửu Chí cũng căm tức nói:
- Đừng không biết tốt xấu, lương thực căn bản không đủ, ngày mai nếu không đánh hạ được Dương Châu, tất cả mọi người đi ăn không khí đi.

Y lại phẫn nộ chỉ mấy thùng rượu bên cạnh nói:
- Lão tử cho các ngươi một ân tình, mấy thùng rượu này các ngươi cũng mang đi đi, lão tử sẽ làm như không nhìn thấy.

Được thêm rượu, mọi người cũng không mắng nữa, bọn họ lại ngửi thấy trong cháo có vị cá ươn, đều ghê tởm phẩy phẩy cái mũi, lẩm bẩm khiêng cháo thùng và thùng rượu đi.

Tửu Chí thấy bọn họ đi xa, liền vỗ vỗ tay cười nói với thủ hạ:
- Con mẹ nó, chuyện làm xong rồi, chúng ta trở về đi.

Lúc này bọn thuộc hạ đều vô cùng khâm phục cách làm việc bình tĩnh của Tửu Chí, cười cười nói nói đi theo y rời khỏi nhà bếp, rất nhanh liền biến mất trong bóng đêm.

Chưa tới canh ba, Lý Nguyên Gia vừa mới ngủ, lại bị vài tên thân binh đánh thức:
- Vương gia, mau tỉnh lại, đã xảy ra chuyện.

- Đã xảy ra chuyện gì?
Lý Nguyên Gia buồn ngủ mông lung hỏi.

- Các huynh đệ sau khi đi đốn củi trở về đều ngất xỉu rồi.

- Cái gì?

Lý Nguyên Gia lập tức ngồi dậy, cơn buồn ngủ biến mất, lão đứng lên phủ thêm khôi giáp, bước nhanh đi ra ngoài, vừa đi vừa nói:
- Là chuyện gì xảy ra?

- Sau khi bọn họ ăn cháo thịt phòng bếp đưa tới, liền ngất xỉu, gọi không tỉnh, dường như không phải thuốc mê bình thường.

- Khốn kiếp.

Lý Nguyên Gia mắng to một tiếng, bước nhanh về phía bài phòng. Hai doanh binh lính đồn củi kia đều ở nơi này, mấy trăm cây gỗ lớn chồng chất trên đất trống, chỉ thấy trước phòng đầy binh lính nằm lung tung, một gã quân y đang lo lắng khám và chữa bệnh cho bọn họ.

- Sao lại thế này, không cứu được sao?
Lý Nguyên Gia đi lên trước giận dữ hỏi.

Quân y lắc đầu:
- Vương gia, không phải thuốc mê, mà là một loại độc dược, bọn họ đều trúng độc, ty chức đang nghĩ biện pháp cứu tỉnh bọn họ.

Lý Nguyên Gia giận tím mặt, quay đầu lại quát to:
- Đem toàn bộ người bên trong nhà bếp bắt tới đây cho ta.

- Vương gia, vài huynh đệ trong nhà bếp đều đã chết hết, tại hầm phát hiện thi thể của bọn họ.

Lý Nguyên Gia ngây ngốc một chút, bỗng nhiên, mặt sau truyền đến tiếng hô to:
- Cháy cháy rồi.

Lý Nguyên Gia quay mạnh đầu lại, chỉ thấy tòa tửu tự lớn nhất dấy lên lửa lớn hừng hực, ánh lửa ngút trời. Bọn lính đều từ trong mộng bừng tỉnh, chạy ra phòng, đại đa số đều quần áo không chỉnh tề, vẻ mặt kinh hoảng.

Đúng lúc này, trong bóng đêm truyền tới thanh âm của mõ, loạn tiễn phía trước bắn ra cùng một lúc, rất nhiều binh lính không kịp đề phòng, đều trúng tên kêu thảm ngã xuống đất. Biến cố tới đột nhiên khiến phản quân đại loạn, ngay sau đó tiếng trống như sấm, tiếng kêu rung trời, từ trong bóng tối vọt tới một đạo nhân mã, cũng không biết có bao nhiêu người, bọn họ tay cầm trường mâu, tiến công sắc bén, sắc bén không thể đỡ, giết phản quân kêu rên một mảnh.

Phản quân có một ngàn người sống chết không rõ, tất cả binh lính trong lòng hoảng loạn, lại đang nửa đêm bị người ta đánh lén, quân tâm lập tức đại loạn, rất nhiều binh lính ngay cả y phục vớ giày đều không mặc, liều mạng ôm đầu chạy trốn. Lý Nguyên Gia phát hiện binh lính đối phương cũng không nhiều, chỉ có vài trăm người, nhưng phô trương thanh thế, cố ý làm như mấy nghìn người.

Lão gấp gáp hô to:
- Chớ hoảng loạn, kết đội tác chiến.

Lúc này, trong bóng đêm mơ hồ truyền đến một tiếng dây cung, Lý Nguyên Gia chỉ cảm thấy cổ họng đau nhức, một Lang Nha tiễn đã bắn thủng cổ của lão. Lão chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy hơn mười bước xuất hiện một đại tướng kỵ binh, tay cầm một đại cung, lại rút ra một mũi tên nhắm ngay lão.

Viên đại tướng này đúng là Lý Trân, hắn thấy một lão già mặc kim khôi kim giáp, hắn lập tức đoán được, đây đích thị là Lý Nguyên Gia. Lý Trân không chút do dự giương cung lắp tên, một mũi tên bắn trúng Lý Nguyên Gia. Hắn không thể để Lý Nguyên Gia sống, lại rút ra một mũi tên, kéo cung như trăng tròn, tiễn như tia chớp vọt tới, một mũi tên cắm giữa cổ họng Lý Nguyên Gia. Lý Nguyên Gia che cổ họng, ngửa mặt ngã xuống đất, tất cả dã tâm đế vương đều tan biến tại hai mũi tên này.

Lý Trân giục ngựa xông lên trước, rút ra bảo kiếm, hung hăng chém một kiếm về phía cổ của lão.

- Lý Nguyên Gia đã chết. Lý Nguyên Gia đã chết.

Lý Trân giơ lên đầu của Lý Nguyên Gia phóng ngựa chạy gấp, lớn tiếng hô to. Phản quân càng không có ý chí chiến đấu, chạy trốn bốn phía hoặc là quỳ xuống đất đầu hàng. Lý Kham từ trong tòa nhà lao tới, thấy đầu người trong tay Lý Trân, ánh mắt gã đỏ ngầu, khóc lớn:
- Phụ thân.

Nhưng hậu tâm gã lại truyền đến một trận đau nhức, cúi xuống nhìn, chỉ thấy một thanh trường kiếm lộ ra từ trước ngực mình. Lý Kham hét to một tiếng, chết thảm tại chỗ, đến cuối cùng gã đều không biết mình chết ở trên tay người nào.

Tửu Chí từ bên hông y đoạt lại chủy thủ hoàng kim bảo thạch của mình, cười lạnh một tiếng nói:
- Tiểu Vương gia, rất xin lỗi, Mập gia ta muốn phát tài thăng quan, cho mượn đầu người dùng một chút, hôm nào đốt vàng mã cho ngươi.

Y một kiếm lại chém đầu Lý Kham xuống. Lúc này, ánh mắt của Tửu Chí bỗng dưng sáng ngời, y thấy kim khôi kim giáp của Lý Nguyên Gia, đây chính là mấy chục cân hoàng kim tinh khiết, trên mũ giáp còn được khảm một khối bảo thạch quý, giá trị ngàn quan, không ngờ lão Lý tùy tay vứt trên đất, quả thực là lãng phí bảo bối nha.

- Lão Lý, chỗ ta có một đầu người này, tặng cho ngươi
Tửu Chí mang theo đầu Lý Kham chạy tới chỗ Lý Trân, nói chính xác là chạy về phía kim khôi kim giáp kia.

Cha con Lý Nguyên Gia trước sau bị giết, phản quân hoàn toàn bị sụp đổ, bị Lý Trân suất lĩnh năm trăm châu binh đuổi giết, tử thi khắp nơi, người đầu hàng không tính được. Lúc này, Triệu Thu Nương và Lã Tấn cũng suất lĩnh mấy ngàn binh lính chiêu mộ lâm thời từ bên trong thành giết ra, phối hợp quân đội của Lý Trân bao vây tiễu trừ phản quân mọi nơi.

Lúc này, một gã kỵ binh từ phía nam vội vàng chạy tới, tìm được Lý Trân, kỵ binh xoay người xuống ngựa quì một gối bẩm báo:
- Khởi bẩm Lý Thống lĩnh, Trang Tướng quân nửa đường phục kích quân đội Lý Huấn thành công. Lý Huấn đã bị Trang tướng quân giết chết, phản quân đang chạy trốn về hướng bên này. Trang tướng quân thỉnh cầu thống lĩnh chặn lại.

Lý Trân lập tức mừng rỡ, Lý Huấn bị giết, vậy Lý Nguyên Gia tạo phản hoàn toàn bị giết rồi. Lúc này, Lý Trân chợt nhớ tới một chuyện, nói to với Triệu Thu Nương:
- Triệu Giáo Úy, ngươi và Lã Giáo Úy phụ trách thanh lý tàn binh, ta muốn lập tức tiến đến huyện Giang Dương.

- Ty chức tuân lệnh.

Lý Trân quay đầu lại hô:
- Châu binh lập tức theo ta.

Tửu Chí phất tay hô to:
- Mọi người trở về tập hợp.

Lý Trân lòng nóng như lửa đốt, hắn không chờ tất cả châu binh hội tụ, thấy đã tụ họp không ít binh lính, liền cao giọng nói:
- Chúng ta đi trước.

Lúc này, một gã hắc y kỵ sĩ đuổi theo Lý Trân, dáng người mảnh mai, đúng là Địch Yến cười tươi như hoa. Nàng thấp giọng cười nói:
- Muội biết huynh muốn đi làm cái gì, nhất định phải mang muội cùng đi.

- Đi thôi.

Lý Trân ngửa mặt lên trời cười to, cùng Địch Yến mang theo ba trăm châu binh chạy tới huyện Giang Dương.