Ở phía bắc thành Dương Châu khoảng hơn mười dặm có một ngọn núi được rừng cây tươi tốt bao trùm, dưới chân núi là đồng ruộng rộng lớn, vài toà thôn trang nhỏ rải rác phân bố chung quanh ngọn núi. Lúc này Lý Trân đang đứng ở trên đỉnh núi, nhìn thành Dương Châu từ phía xa. Thành Dương Châu cũng không xa lắm, hắn có thể rõ ràng thấy tường thành cao lớn và cửa thành đóng chặt.
Ở phía sau hắn là một ngàn quân Dương Châu địa phương, do một Đô úy Thống soái. Bọn họ vốn nhận chỉ huy của Thái Thú Dương Châu Lâm Thanh, nhưng Lâm Thanh đã tạm thời giao quyền tướng quân cho Lý Trân, quân đội này trước mắt do Lý Trân toàn quyền chỉ huy.
Đô úy tên là Trang Văn Thái, người Liêu Đông, khoảng bốn mươi tuổi, ở Dương Châu làm Đô úy đã ba năm, trên khuôn mặt râu ria rậm rạp, dáng người khôi ngô, tướng mạo có chút tục tằn, nhưng trên thực tế y cũng là một người vô cùng tinh tế, thông hiểu văn hóa quan trường.
Dù Trang Văn Thái là võ quan Tứ phẩm, so với Lý Trân quan ngũ phẩm cao hơn một bậc, nhưng trong lòng Trang Văn Thái lại rất rõ ràng, Lý Trân là Thống lĩnh Nội Vệ, do Thánh Thượng trực quản, lại có hai hậu trường là Thượng Quan Uyển Nhi và Cao Diên Phúc. Trong triều đình có người tâm phúc không phải bất cứ lúc nào có thể gặp được, chỉ cần hắn có thể ở trước mặt Thánh Thượng nói vài lời hay cho mình, hoặc là ở trong báo cáo nói tốt vài câu cho mình, như vậy còn có cơ hội thăng chức.
Cũng chính là xuất phát từ loại suy xét này, Trang Văn Thái hết sức nịnh bợ Lý Trân, chấp hành tuyệt đối mệnh lệnh của hắn.
Lúc này, Lý Trân quay đầu lại cười hỏi: - Trang Tướng quân đối với quân đội của Lý Nguyên Gia quen thuộc không?
Trên mặt Trang Văn Thái lộ ra vẻ xấu hổ, y sao có thể nói mình quen thuộc quân tạo phản được. Y chần chừ một chút cười nói: - Chưa nói tới quen thuộc, nhưng có chút nghe nói.
- Trang Tướng quân cảm thấy sức chiến đấu của bọn họ như thế nào? Lý Trân lại cười hỏi.
Trang Văn Thái suy nghĩ một chút nói: - Quân đội này sớm nhất là võ sĩ Hưng Đường Hội, khoảng 200~300 người, đại khái bắt đầu từ năm ngoái, Lý Nguyên Gia bắt đầu mở rộng võ sĩ Hưng Đường Hội, từ các nơi chiêu mộ kẻ liều mạng. Người đến gia nhập càng ngày càng nhiều, rất nhiều du côn vô lại ở Dương Châu cũng gia nhập quân đội của lão. Còn có nạn dân vùng Từ Châu, rất nhanh liền bành trướng đến 4000~5000 người. Võ sĩ thành quân đội, dù sao binh lính đông đúc, trong quân đội tam giáo cửu lưu, loại người gì cũng có, vô cùng phức tạp. Bắt đầu từ năm trước mùa thu, bọn họ luôn luôn huấn luyện trên đảo Dương Tử, huấn luyện bọn họ từ một đám đám ô hợp trở thành phản quân, hiện tại có lẽ tốt hơn một chút rồi.
Nói đến đây, Trang Văn Thái lại cẩn thận nói: - Tuy rằng sức chiến đấu bọn họ yếu nhược, nhưng nhân số đông đúc. Chúng ta chỉ có một ngàn người, đánh bừa với bọn họ cũng vẫn phải hết sức.
Không đợi y nói xong, Lý Trân liền khẽ cười nói: - Ta sẽ không đánh bừa cùng bọn họ, thời cơ xuất kích đi.
Nói xong, Lý Trân lại ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã là lúc xế chiều rồi, huyện Giang Dương cũng không xa, nếu Lý Nguyên Gia nóng lòng cướp lấy Dương Châu mà nói..., lão hẳn là suất quân chạy tới rồi.
Đúng lúc này, xa xa một gã hắc y dọc theo bờ ruộng hướng núi vội vàng chạy tới bên này. Trang Văn Thái nhận ra người tới, hô lớn: - Là thám báo của chúng ta.
Lý Trân và những sĩ quan khác tinh thần đều rung lên, thám báo ắt mang đến tin tức của Lý Nguyên Gia.
Một lát, thám báo từ đường núi chạy lên núi đỉnh, y xoay người xuống ngựa, quỳ một gối bẩm báo: - Khởi bẩm Lý Thống lĩnh, Lý Nguyên Gia suất lĩnh quân đội đang đánh tới thành Dương Châu, cách thành Dương Châu không đến mười lăm dặm.
- Có bao nhiêu người? Lý Trân lại vội hỏi.
- Ước chừng năm ngàn người.
Trang Văn Thái đứng bên hít một hơi lạnh. Đây là Lý Nguyên Gia dốc toàn lực xuất động, y đảo mắt, thấp giọng nói với Lý Trân: - Lý Thống lĩnh, Lý Nguyên Gia rất khinh địch, ta cảm thấy huyện Giang Dương nhất định là một tòa thành trống không.
Lý Trân hiểu được ý tứ của y, trầm tư một lát, cười nói: - Ta ngược lại có một ý nghĩ.
Hắn nói nhỏ với Trang Văn Thái vài câu. Trang Văn Thái lập tức khen: - Kế sách hay.
Y xoay người vung tay lên: - Đệ nhất doanh và Đệ nhị doanh đi theo ta.
Trang Văn Thái suất lĩnh năm trăm binh lính theo một lối nhỏ xuống núi, lách đường xa đi huyện Giang Dương. Lý Trân quay đầu lại nhìn năm trăm binh lính còn lại, nhìn lại nhìn thành Dương Châu, trong lòng âm thầm cầu nguyện - Chỉ mong thành Dương Châu có thể thủ qua đêm nay.
Trên quan đạo huyện Giang Dương thông qua Dương Châu, Lý Nguyên Gia đang đội kim khôi mặc kim giáp, cưỡi ngựa Ðại Uyên. Mặc dù lão tuổi tác đã cao, râu tóc bạc trắng, nhưng lão vẫn như trước càng già càng dẻo dai, tay cầm một thanh đại đao, có vẻ uy phong lẫm lẫm.
Ở phía sau lão, nhiều đội binh lính đang xếp thành hàng chạy nhanh, tràn đầy kỳ vọng phát tài ở trong thành Dương Châu. Lý Nguyên Gia hiểu rõ nguyện vọng này của quân đội, lão cao giọng hô lớn: - Giết tới thành Dương Châu, nghỉ ba ngày, nỗ lực lên các huynh đệ, thời cơ phát tài tới rồi.
Sĩ khí quân đội càng thêm phấn chấn, bước chân chạy nhanh hơn. Lý Nguyên Gia quả thật dốc toàn bộ lực lượng suất lĩnh quân đội, trong lòng của lão rất rõ ràng, Lâu Sư Đức suất lĩnh quân đội đang trên đường tiến đến Dương Châu, thời gian của lão không nhiều lắm, nhất định phải đánh hạ Dương Châu, lấy Dương Châu làm căn cơ, sau đó hiệu lệnh thiên hạ khởi binh phản Võ.
Năm đó Lý Kính Nghiệp chính là trước tiên chiếm Dương Châu, khi khởi binh chỉ có mấy ngàn nhân mã, nhưng nửa tháng ngắn ngủn, quân đội liền nhanh chóng mở rộng tăng đến hơn mười vạn người, ở Nhuận Châu một trận chiến đánh bại tiên phong Lý Hiếu Dật.
Lý Nguyên Gia lại nghĩ tới mình, lão tuy rằng chỉ có năm nghìn quân, nhưng nhân khẩu Dương Châu đông, chỉ cần lão chiếm Dương Châu, lấy tiền tài của Dương Châu, chiêu mộ bảy tám vạn quân đội không thành vấn đề. Mà Lâu Sư Đức chỉ có ba vạn người, mình cư thành mà chiến, vô cùng nắm chắc thắng lợi trong tay.
Trang Văn Thái cho rằng Lý Nguyên Gia hơi khinh địch, nhưng Lý Nguyên Gia có thể không phải như vậy, mấu chốt là Thái Thú Dương Châu Lâm Thanh đã trong tối đầu hàng lão, như vậy thành Dương Châu liền lấy dễ như trở bàn tay rồi.
Lúc này cách thành Dương Châu còn có mười dặm, đã có thể mơ hồ thấy tường thành Dương Châu đen nhánh, trong lòng Lý Nguyên Gia càng thêm kích động. Lúc này, trưởng tử Lý Huấn giục ngựa đuổi theo phụ thân nói: - Phụ thân, con muốn nói suy nghĩ của mình.
Lý Nguyên Gia ghìm chặt chiến mã, lão rất không thích đứa con cả này, băn khoăn nhiều, khuyết thiếu ý chí quyết đoán. Lão mất hứng hỏi: - Có chuyện gì?
- Phụ thân, con cảm thấy dốc toàn quân không tốt lắm, huyện Giang Dương gần như vô binh vô tốt, lương thực chúng ta lại không nhiều lắm. Nếu chẳng may bị người ta chặn đường lui, cướp lấy huyện Giang Hương, tình trạng chúng ta có thể rất xấu.
- Ta đương nhiên biết.
Lý Nguyên Gia hung hăng trách cứ con trai: - Binh lực của chúng ta không nhiều lắm, đương nhiên phải tập trung binh lực đoạt thành, cướp lấy thành Dương Châu rồi quay trở lại Giang Dương, con không cần lại phiền ta.
Phụ thân có thái độ vô cùng nghiêm khắc, Lý Huấn sợ hãi không dám nhiều lời nữa, chỉ đành chậm rãi lui xuống. Đệ đệ Lý Kham từ bên cạnh y chạy quá, khinh thường hừ một tiếng: - Trước sợ sói, sau sợ hổ, có thể làm đại sự gì?
Những lời này bị Lý Nguyên Gia nghe thấy, lão lớn tiếng khen ngợi: - Nói rất hay, làm đại sự sao có thể tiếc thân?
Lý Huấn đỏ bừng cả khuôn mặt, quay đầu giục ngựa đi về phía hậu quân. Y vốn là một văn nhược thư sinh, say mê thi họa, hiện tại lại đi theo phụ thân tạo phản, y sao không lo lắng sợ hãi. So sánh phụ thân luôn yêu thương em trai, y càng cảm thấy chán nản, mắt thấy phụ thân khư khư cố chấp, trong lòng của y đành phải thở dài, không muốn nghĩ nhiều nói nhiều thêm nữa.
Lý Nguyên Gia suất lĩnh đại quân trùng trùng điệp điệp đánh tới thành Dương Châu. Lúc này trên đầu thành Dương Châu, Thái Thú Lâm Thanh mang theo mọi người nhìn chỗ xa xa đang bay lên bụi đất, trong lòng của mỗi người đều hết sức trầm trọng, Lý Nguyên Gia rốt cục đánh tới rồi.
- Lâm Thái Thú.
Triệu Thu Nương bước nhanh đi lên trước, nói với y: - Ta có ý tưởng, có thể trước tiên giả yếu thế, dụ Lý Nguyên Gia vào Ủng thành hay không?
Lâm Thanh không hé răng, y biết rằng nếu muốn dụ Lý Nguyên Gia vào Ủng thành, nhất định bản thân của y phải hạ thành đi nghênh đón, Lý Nguyên Gia mới có thể mắc mưu. Nhưng làm như vậy, phiêu lưu quá lớn, y cũng không muốn lấy thân mạo hiểm.
Triệu Văn Sơ hiểu nổi khổ tâm riêng của Lâm Thanh, ở một bên nói: - Triệu Giáo Úy có điều không biết, Lý Nguyên Gia cực kỳ giảo hoạt, nếu muốn khiến y vào thành, nhất định phải một ngàn châu binh trước tiên ra khỏi thành đầu hàng, nếu không y sẽ không mắc mưu. Mà châu binh của chúng ta lạig không ở trong thành, cho nên …
Triệu Thu Nương thấy bọn họ không chịu nhận phương án của mình, không khỏi trong lòng căm tức, lại nói: - Một khi đã như vậy, chúng ta bày kế không thành, mở cửa nam thành, phái tất cả cung tiễn thủ mai phục tại trên đầu thành, xem y có vào hay không.
Phương án này có thể tiếp nhận, Lâm Thanh liền vui vẻ nói: - Phương án này khả thi, hết thảy do Triệu Giáo Úy làm chủ.
Y và Ty riệu Văn Sơ đi xuống thành trước. Triệu Thu Nương lập tức ra lệnh: - Tất cả đại kỳ và binh lính đều ẩn núp đi cho ta, cung tiễn thủ toàn bộ tập trung ở bốn phía Ủng thành.
Nhiều đội binh lính vừa mới được võ trang đều hành động, trống trận dừng lại, chiến kỳ ngã xuống đất, bọn lính đều tránh ở sau lưng tường thành. Địch Yến vừa mới được bổ nhiệm làm thống lĩnh cung tiễn thủ chỉ huy ba nghìn cung tiễn thủ mai phục tại hai bên Ủng thành.
Trong lòng Địch Yến vô cùng khẩn trương, nàng vốn chỉ suất lĩnh năm mươi cung tiễn thủ, nhưng bởi vì nàng suất lĩnh cung tiễn thủ biểu hiện xuất sắc, đội ngũ chỉnh tề, sĩ khí ngẩng cao, quan trọng hơn là Lâm Thanh nghe Triệu Văn Sơ nhắc tới phụ thân của nàng chính là Địch Nhân Kiệt, Lâm Thanh liền đề nghị do Địch Yến thống lĩnh ba nghìn cung tiễn thủ, Địch Yến cũng không cự tuyệt, vui vẻ lĩnh mệnh.
Ba nghìn cung tiễn thủ hẳn là phân bố ở phụ cận của bốn cửa thành, nhưng suy xét đến binh lực của Lý Nguyên Gia cũng không nhiều, bọn họ rất có thể tập trung tấn công một cửa thành, có khả năng nhất là nam thành, Địch Yến liền đem ba nghìn cung tiễn thủ toàn bộ tập trung ở nam thành.
Đây là lần đầu tiên nàng suất lĩnh nhiều người như vậy, vừa mới bắt đầu hưng phấn đã không có, hiện tại chỉ còn lại có khẩn trương, nàng căn bản không có chút kinh nghiệm, chỉ có thể dựa vào trực giác để lãnh binh. Nàng thấy ba nghìn binh lính đều ngồi xổm tại sau tường thành, liền gọi vài tên mõ thủ đến bên cạnh mình, truyền lệnh nói: - Một đám đem mệnh lệnh của ta truyền xuống, nghe thấy mõ thanh mới có thể bắn tên, ai dám bắn tên trước tiên, ta sẽ giết hắn.
Các binh lính từng người tiếp một người mà đem mệnh lệnh của nàng truyền xuống, cuối cùng biến thành bộ dáng gì, nàng cũng không biết.
Địch Yến tay cầm một bộ cung tiễn, cài tên lên dây cung, trong lòng khẩn trương tim đập thình thịch. Giờ khắc này nàng vô cùng hy vọng Lý Trân ở bên cạnh mình, làm chỗ dựa cho nàng.
Quân đội của Lý Nguyên Gia rốt cục đi tới dưới nam thành, chỉ thấy trên sông đào bảo vệ thành đã buông cầu treo xuống, cửa thành mở rộng ra, thành môn và trên tường thành lại không có một bóng người.
Trong lòng Lý Nguyên Gia vô cùng nghi hoặc, đây là có chuyện gì? Vừa không giống hoan nghênh mình vào thành, cũng không giống ngăn mình ở ngoài thành, chẳng lẽ quan viên và binh lính thành Dương Châu đều chạy hết rồi sao?
- Phụ thân, chúng ta không có công thành vũ khí, thừa dịp hiện tại cửa thành đã mở, nắm lấy cơ hội giết vào đi thôi. Lý Kham ở một bên sốt ruột nói.
Lý Nguyên Gia sau một lúc lâu do dự, lão vẫn là không dám mạo hiểm như vậy. Lão quay đầu nói với một gã lang tướng: - Chu tướng quân, ngươi có thể dẫn bản bộ vào thành trước tiên, nếu hạ được thành trì, ta thưởng ngươi ba ngàn lượng hoàng kim.
Trong lòng người lang tướng này cũng có chút lo lắng, tuy nhiên vì ba ngàn lượng hoàng kim, y quyết định mạo hiểm vào thành. Y quay đầu lại vung chiến đao lên: - Các huynh đệ, theo ta vào thành.
Một ngàn binh lính mặc khôi giáp, tay cầm trường mâu từ trong đội ngũ chạy đi, chạy theo vị lang tướng này đến cửa thành. Ánh mắt mọi người đều tập trung vào trên đội ngũ ngàn người này, có đoạt được thành Dương Châu hay không, là lần hành động này..