Thành Dương Châu bố cục không hề giống Lạc Dương và Trường An, kết cấu thành hình bàn cờ, đường phố và thị trường đều là tự nhiên hình thành. Trước mắt thành Dương Châu có hai thị trường quan trọng, một chợ Nam, một chợ Bắc. Hai thị trường này chủ yếu bán sỉ là chính. Trong chợ Bắc bán các loại hàng hóa như lương thực, thiết khí, thịt để ăn, súc vật, vải vóc, dầu, muối và vân vân, mà chợ Nam tập trung tơ lụa, gốm sứ, màu gấm, châu báu và xa xỉ phẩm, cùng với vật tư khác, như là nhạc khí, khí cụ bằng đồng, đồ sơn vân vân, còn có hàng hóa đến từ nước khác và hải ngoại.
Cho nên ở Dương Châu có cách nói Nam quý Bắc bình. Ở phụ cận cửa chính Chợ nam có một nhà trọ có danh tiếng, tên là Thông Đạt nhà trọ, đất chiếm đất bảy tám mẫu, có thể chứa mấy trăm khách nhân ở lại, Hầu Tư Chỉ và Vương Đại Trinh suất lĩnh mười mấy tên võ sĩ Hắc Lại liền ở nơi này. Giống như Lý Trân, mấy ngày nay Hầu Tư Chỉ và Vương Đại Trinh đều đang tìm biết tình thế Dương Châu, tìm kiếm thời cơ lợi dụng.
Lai Tuấn Thần giao nhiệm vụ cho bọn họ là phá hư hành trình Dương Châu của Võ Ý Tông, ngăn cản Võ Ý Tông thành công tiêu diệt Hưng Đường Hội. Vốn Hầu Tư Chỉ tính toán ở thành Dương Châu ám sát Võ Ý Tông, buộc y rút về Lạc Dương, không ngờ đội thuyền của Võ Ý Tông lại bỏ neo ở trấn Yên Đình, không chịu tiến vào thành Dương Châu, liền khiến Hầu Tư Chỉ dừng lại kế hoạch.
Giữa trưa, Hầu Tư Chỉ và Vương Đại Trinh ngồi trong phòng thảo luận bước tiếp hành động theo của bọn họ. Hầu Tư Chỉ dừng thở dài nói: - Ta hôm nay nhận được tin tức, mấy ngày hôm trước có người ở trấn Yến Đình ám sát Võ Ý Tông.
Vương Đại Trinh cả kinh, vội hỏi: - Kết quả như thế nào?
Hầu Tư Chỉ lắc đầu, rất uể oải nói: - Nghe nói Võ Ý Tông chỉ bị thương nhẹ, không có gì trở ngại, nhưng lần ám sát này lại rút dây động rừng, Võ Ý Tông phòng ngự càng thêm nghiêm mật, phỏng chừng chúng ta về sau cũng rất khó xuống tay.
Vương Đại Trinh nhướn mày: -Đây có phải là có người vu oan cho chúng ta hay không.
Hầu Tư Chỉ ngây ngẩn cả người, y chưa bao giờ nghĩ như vậy, y chần chừ một chút nói: - Không thể nào, ai sẽ biết chúng ta ở Dương Châu, hơn nữa ai có thể nghĩ đến chúng ta cũng muốn ám sát Võ Ý Tông?
Vương Đại Trinh vẫn rất khinh bỉ Hầu Tư Chỉ, xuất thân tiểu quan lại, dựa vào mật báo làm giàu, không có bản lãnh thật sự, lại lăn lộn tới chức vị giám sát Ngự Sử, y cười lạnh một tiếng nói: - Chớ xem thường người khác, ta dám cam đoan Lý Trân biết chúng ta ở Dương Châu.
- Chẳng lẽ là Lý Trân sử dụng khổ nhục kế, cố ý phái người ám sát Võ Ý Tông?
- Chức trách của hắn là hộ vệ Võ Ý Tông, đây đối với hắn không có lợi, không thể nào là hắn.
Vương Đại Trinh rất chán ghét Hầu Tư Chỉ cắt lời của mình, lạnh lùng nói: - Ta ngược lại hoài nghi là Võ Tam Tư làm, y và Võ Ý Tông mâu thuẫn rất sâu, ám sát Võ Ý Tông giá họa cho Trung thừa.
Hai người đang nói, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến nhưng âm thanh chạy vội dồn dập, một gã võ sĩ Hắc Lại chạy vội tiến vào, hô: - Đại sự không ổn, bên ngoài đến rất nhiều võ sĩ áo đen, có vài trăm người, bao vây khách sạn chúng ta rồi.
Hầu Tư Chỉ và Vương Đại Trinh chấn động, ngơ ngác nhìn nhau. Đúng lúc này, trong viện bộc phát ra một tiếng kêu thảm thiết, võ sĩ áo đen đã công vào viện tử bọn họ ở. Vương Đại Trinh võ nghệ cao cường, y phản ứng cực nhanh, nhảy người lên từ trên tường rút ra kiếm, chuẩn bị từ cửa sau chạy trốn.
Hầu Tư Chỉ sợ tới mức ôm lấy chân của y, cầu khẩn nói: - Đừng bỏ ta, mang ta cùng đi.
- Cút ngay.
Vương Đại Trinh hung hăng hất lên, ý đồ vứt bỏ, không ngờ Hầu Tư Chỉ lại ôm chặt lấy không chịu buông tay, mắng to: - Ngươi mơ tưởng bỏ lại ta, muốn chết mọi người cùng nhau chết.
Vương Đại Trinh giận dữ trong lòng, sát khí phát ra, một kiếm chém trên cổ Hầu Tư Chỉ. Một kiếm này lực lượng thật lớn, gần như đánh bay đầu Hầu Tư Chỉ. Hầu Tư Chỉ chết thảm tại chỗ. Vương Đại Trinh một cước đá văng y, từ cửa sổ nhảy ra sau, chạy thẳng về hướng một cửa nhỏ. Y biết rằng đó là cơ hội duy nhất chạy trối.
Không ngờ vừa mới vọt tới cửa nhỏ, một gã áo đen bịt mặt bỗng nhiên xuất hiện trước mặt y, giơ lên nỏ quân nhắm ngay mặt y. Không đợi y kịp phản ứng, một tên nỏ liền bắn vào đầu của y. Vương Đại Trinh kêu thảm một tiếng, ngã vào bên cửa nhỏ
Người áo đen bịt mặt lấy khăn che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt tái nhợt của Kiếm Đông Hi. Y cười lạnh một tiếng, lấy ra một quyển mật chỉ nhét vào trong ngực Vương Đại Trinh, xoay người liền từ cửa nhỏ biến mất.
Phát sinh thảm án ở nhà trọ Thông Đạt tại chợ nam Dương Châu nhanh chóng truyền khắp toàn thành, trở thành chủ đề toàn thành nghị luận. Võ sĩ áo đen này là ai cũng không phải bí mật, rất nhiều người đều thấy Lý Kham, con trai Quảng Lăng Vương xuất hiện tại ngoài khách sạn, những người áo đen kia nhất định là quân đội của Quảng Lăng Vương, mấu chốt là kẻ bị giết là ai?
Có người thấy mang ra mấy chục cỗ thi thể, còn áp mười mấy người, đều là võ sĩ dũng mãnh. Đủ loại cách nói lưu truyền phố phường ở Dương Châu, nhưng ai cũng nói không biết điểm mấu chốt, trong lúc nhất thời lời đồn nổi lên bốn phía, có gian thương bất lương nhân cơ hội rải lời đồn, nói Quảng Lăng Vương muốn làm phản rồi, lập tức lòng người bàng hoàng, giá gạo tăng cao.
Ngay tại buổi chiều cùng ngày phát sinh tại nhà trọ Thông Đạt, Lý Trân và Địch Yến từ huyện Giang Dương trở về Dương Châu. Bọn họ ở cửa thành nghe nói nhà trọ có thảm án, Lý Trân lập tức cảm thấy một tia không ổn, dẫn theo Địch Yến tìm đến tiểu viện của Lã Tấn.
Lúc này Tửu Chí cũng từ trấn Yến Đình tới, hồi báo tình huống với Lý Trân, đội tàu bên kia hết thảy bình ổn. Lúc này Lý Trân quan tâm là chuyện đã xảy ra ở thành Dương Châu, hắn ngồi xuống liền hỏi Lã Tấn: - Thảm án ở nhà trọ là chuyện gì?
- Hồi bẩm thống lĩnh, ty chức cũng muốn báo cáo việc này, hẳn là người của Lai Tuấn Thần bị Lý quân đội Nguyên Gia bao vây toàn diệt. Ty chức đã xác thực tin tức, Vương Đại Trinh và Hầu Tư Chỉ đều chết hết, Hắc Lại mà bọn họ mang đến đã chết một nửa, còn lại hoặc là bị bắt, hoặc là chạy trốn.
Trong lòng Lý Trân thầm giật mình, hắn đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Lai Tuấn Thần phái tới hai người, Vương Đại Trinh là Thị Ngự Sử, Hầu Tư Chỉ là giám sát Ngự Sử, mặc kệ Lý Nguyên Gia có phải thật tính toán giết bọn chúng hay không, nhưng hai người này vừa chết, tình thế liền lập tức trở nên nghiêm trọng. Lý Nguyên Gia đã đã không có đường lui, chỉ có thể khởi binh tạo phản.
Lý Trân khoanh tay đi qua đi lại trong phòng, khẩn cấp suy nghĩ đối sách. Lúc này, Lã Tấn lại thấp giọng nói: - Lần trước thống lĩnh để cho chúng ta giám thị trường sử Triệu Văn Sơ và Thái Thú Lâm Thanh, chúng ta quả thật có phát hiện.
- Phát hiện cái gì? Lý Trân quay đầu lại hỏi nói.
- Tối hôm qua có người bí mật thăm hỏi Lâm Thanh, là một người tuổi còn trẻ, nhưng y rất nhanh rời đi phủ Thái thú. Mặt khác, hai ngày trước Lâm Thanh đi Giang Dương, bí mật gặp Lý Nguyên Gia.
Thời gian không đợi người, Lý Trân lập tức đưa ra quyết định, hắn dặn dò Lã Tấn: - Có ba chuyện, phải lập tức phái người đi làm. Đầu tiên là phái người tổ chức dân phu mò một tấm bia đá ở trong Tây hồ. Trưởng sử Triệu Văn Sơ biết nó ở đâu, y sẽ giúp đỡ các ngươi.
- Ty chức tuân lệnh
Lý Trân lại nói với Tửu Chí: - Lão mập, ngươi đi nói cho Triệu Giáo Úy, làm cho nàng báo cho Võ Ý Tông biết khẩn cấp rút quân, rời khỏi Dương Châu.
Tửu Chí hơi mất hứng, nhỏ giọng nói lầm bầm: - Chút chuyện nhỏ ấy, tùy tiện phái vài huynh đệ đi là được, ta đường đường phó úy...
Tuy rằng trong lòng bất mãn, nhưng y lại không dám không đáp ứng. Tửu Chí đành phải đáp ứng, nhưng Lý Trân lại cải biến chủ ý, - Được rồi ngươi làm chuyện thứ ba, việc báo tin để Lã Giáo Úy phái người đi làm.
Tửu Chí mừng rỡ, - Ta làm cái gì?
Lý Trân vỗ vỗ bờ vai của y: - Chuyện thứ ba quan hệ trọng đại, phiêu lưu cũng lớn nhất. Làm xong, ngươi sẽ thăng quan phát tài, nhưng thất bại, ngươi có thể sẽ mất mạng nhỏ, ngươi nguyện ý không?
Trên mặt Tửu Chí lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng y cắn răng nói: - Chỉ cần có thể thăng quan phát tài, mập gia ta sẽ làm bất cứ giá nào.
Bên ngoài phủ Thái thú, Triệu Văn Sơ vẻ mặt chua xót, trong lòng sầu lo cực kỳ. Y đã ý thức được mình phạm phải sai lầm lớn, làm không tốt sẽ phạm tội tịch thu tài sản giết cả nhà. Ở phía sau y, Lý Trân và Địch Yến thoáng hóa trang, mặc vào công phục, biến thành hai gã tòng sự quan phủ.
Lúc này, Lý Trân thấy quản gia từ bên trong phủ đi ra, liền nói khẽ với Triệu Văn Sơ: - Đây là cơ hội duy nhất, phối hợp tối với ta, ta có thể ở trong báo cáo nói tốt vài câu cho ngươi, bảo vệ ngươi không chết.
Triệu Văn Sơ thở dài một tiếng: - Lý Thống lĩnh yên tâm, lòng ta hiểu được.
Quản gia tiến lên phía trước nói: - Trường sử, Thái Thú tâm tình không tốt lắm, hôm nào hẵng đến đi.
Triệu Văn Sơ biết lão sẽ nói như vậy, vội vàng tiến lên thấp giọng nói: - Là người kinh thành tới, y nhất định phải gặp, nếu không không ai cứu được y.
Quản gia ngây ngốc một chút, lại vội vàng chạy về. Triệu Văn Sơ lại dùng giọng điệu cầu xin nói với Lý Trân: - Ta nguyện ý hiệp trợ thống lĩnh, chỉ cầu thống lĩnh chỉ cho ta một con đường sống.
- Chỉ cần ngươi phối hợp với ta làm việc thật tốt, ta có thể xin Thượng Quan xá nhân cầu tình thay ngươi.
- Đa tạ thống lĩnh.
Triệu Văn Sơ hổ thẹn trong lòng, không dám nhìn Địch Yến, vội vàng cúi đầu.
Lúc này, quản gia lại đi ra, chắp tay nói với Triệu Văn Sơ: - Thái Thú ở thư phòng chờ, mời Triệu trường sử đi theo ta.
Triệu Văn Sơ mang theo Địch Yến và Lý Trân bước nhanh đi vào phủ Thái thú.
Lúc này, Thái Thú Lâm Thanh giống hệt kiến bò trên chảo nóng, nếu Kiếm Đông Hi ở trước mặt y, y nhất định sẽ rút kiếm ra chém Kiếm Đông Hi thành mảnh vỡ. Trong lòng của y hận Kiếm Đông Hi thấu xương. Kiếm Đông Hi lừa gạt y, cũng không nói cho y biết người mà Lai Tuấn Thần phái tới là Hầu Tư Chỉ và Vương Đại Trinh, y càng không nghĩ đến hai người này sẽ bị giết chết ở nhà trọ.
Y nghĩ Lai Tuấn Thần phái tới chính là Hắc Lại. Hắc Lại bị giết, Lai Tuấn Thần cũng không dám lên tiếng. Nhưng Vương Đại Trinh và Hầu Tư Chỉ lại khác, hai người này một là Thị Ngự Sử, một là giám sát Ngự Sử, bọn họ chết ở nhà trọ Dương Châu, tội danh này quá lớn, Lâm Thanh y thật sự chịu không nổi, lúc này y mới ý thức được.
Lúc này, quản gia ở cửa nói: - Sứ quân, Triệu trưởng sử đến rồi.
- Mau mời y vào.
Triệu Văn Sơ đi đến, phía sau đi theo hai người. Triệu Văn Sơ thi lễ, lại không yên bất an quay đầu lại nhìn Lý Trân. Lâm Thanh sửng sốt, còn tưởng rằng là Võ Tam Tư phái người đến, nhưng dường như lại không quá giống, y chần chừ một chút hỏi: - Ngươi là ai?
Lý Trân giơ kim bài nội vệ lên: - Ta là thủ lĩnh nội vệ Lý Trân
Lâm Thanh chấn động, sợ tới mức lui ra sau một bước, đang muốn kêu người, Địch Yến tốc độ cực nhanh, rút kiếm ra đặt ở trên cổ y: - Nếu kêu lên ta sẽ giết ngươi.
Lâm Thanh lập tức ngây dại, không dám kêu to lần nữa. Lý Trân cười nói: - Lâm sứ quân cho ta là tới bắt ngươi sao? Kỳ thật ta tới cứu ngươi. Giám sát Ngự Sử và Thị Ngự Sử chết ở Dương Châu, ngươi giải thích với Thánh Thượng như nào?
Một câu của Lý Trân chọc trúng chỗ yếu hại của y. Lâm Thanh không khỏi suy sụp ngồi xuống, một câu cũng nói không nên lời.