Lý Trọng Nhuận vội vàng chạy về vương phủ chỗ ở của phụ thân, Lý Hiển trước mắt ở tại bên trong phủ Anh Vương, có năm trăm tên Thiên Ngưu Bị Thân hộ vệ, trên danh nghĩa là bảo hộ, trên thực tế chính là để hạn chế y ra ngoài, giam lỏng y ở trong vương phủ. Võ Tắc Thiên lại phái tới hơn mười hoạn quan hầu hạ y, giám thị nhất cử nhất động của y mọi lúc mọi nơi.
Nhưng Võ Tắc Thiên lại ở một phương diện khác, cho y có chút không gian, nên cho phép đứa con cả y là Lý Trọng Nhuận ra vào vương phủ, trên thực tế chính là ngầm đồng ý cho Lý Hiển và bên ngoài có một chút giao lưu, đương nhiên, Lý Hiển là bị nghiêm cấm qua lại với bất kì ai bên ngoài, bao gồm Vương Phi của y Vi thị.
Vi Liên tuy rằng cũng bị cấm không qua lại với bên ngoài, nhưng nàng cũng có biện pháp ứng đối, chính là thông qua thị nữ bên cạnh nàng Châu nhi, Châu nhi thường đi Nam Thị mua son phấn, trang sức đến vật phẩm, mang đến cho Vi Liên rất nhiều tin tức bên ngoài, cũng lặng lẽ đem thư nhà cho nàng.
Lúc này, ở trong hậu viện của vương phủ, Vương phi Vi Liên đang vô cùng không vui truy vấn trượng phu việc của Hưng Đường Hội, bởi vì việc Hưng Đường Hội ở Trường An đã truyền đi ồn ào huyên náo, Vi Liên càng ngày càng hoài nghi mọi chuyện ở Hưng Đường Hội trượng phu đều lén gạt nàng ra.
- Chàng như thế nào lại không biết? Chàng là nhân vật trọng yếu như vậy, người của Hưng Đường Hội sẽ không tới tìm chàng sao? Chàng nói thật cho ta biết, chàng rốt cuộc cùng Hưng Đường Hội có quan hệ như thế nào?
Lý Hiển khép hờ hai mắt, y hết sức chuyên chú tụng kinh niệm Phật, dường như không nghe thấy thê tử nói gì. Vi Liên có chút thẹn quá hóa giận, một phen kéo kinh Phật trong tay y, vén tay áo lên giận dữ hét: - Nói thật cho ta biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Lý Hiển thở dài: - Hưng Đường Hội đã từng tới tìm ta, nhưng bị ta cự tuyệt, nàng suy nghĩ một chút xem, trong cung có Giang Ân Tín giám thị ta, còn là giám thị bên người, ta làm sao dám tiếp tục qua lại với Hưng Đường Hội, tự nàng cũng biết, mấy năm nay chúng ta sống cuộc sống rất yên lặng.
- Dương Bái kia xảy ra chuyện gì?
Ngữ khí Vi Liên hơi chần chờ một chút, hỏi: - Bên ngoài đều đang nói gã là người của Hưng Đường Hội?
Lý Hiển cười lạnh một tiếng: - Lai Tuấn Thần giết nhiều người như vậy, đều nói bọn họ là mưu nghịch tạo phản, nàng tin tưởng sao?
Vi Liên hơi dao động, qua nhiều năm như vậy, nàng biết rằng trượng phu cũng không lui tới bên ngoài, nếu có người của Hưng Đường Hội ra vào hoàng cung, nàng cũng nên biết mới đúng, chẳng lẽ trượng phu thật không biết rõ tình hình?
Lúc này, Lý Trọng Nhuận vội vàng từ bên ngoài đi tới, chợt phát hiện mẫu thân ở đó, cước bộ của y không khỏi chần chờ một chút, Vi Liên lại nhìn thấy y: - Đại Lang, con tới làm cái gì?
Lý Trọng Nhuận đành phải tiến vào quỳ xuống thi lễ: - Con bái kiến phụ thân cùng mẫu thân.
Lý Hiển khẽ mỉm cười, hỏi: "Đại Vân Kinh của ta, mua được chưa?
Lý Trọng Nhuận lập tức hiểu được, vẻ mặt uể oải nói: - Con chính là đến bẩm báo phụ thân, bên ngoài mua không được Đại Vân Kinh, bên trong chùa chiền cũng không có, Lạc Dương chỉ có Đại Vân Tự và chùa Bạch Mã đều có một bộ cất giữ trong tàng kinh, bọn họ lại không chịu lấy ra.
- Thật sự mua không được coi như bỏ đi, như ta nói đấy, thay ta mang một bộ ở Phòng Châu về đi.
- Con hiểu rồi.
Vi Liên ở bên cạnh nghi ngờ hỏi: - Con đi mua kinh Phật sao hả?"
- Đúng vậy, phụ thân sai con mua một bộ Đại Vân Kinh, nhưng không mua được.
Lý Trọng Nhuận lại hướng phụ thân nói: - Con đã nhờ bằng hữu giúp phụ thân lấy một bộ Đại Vân Kinh rồi, hắn nói vừa lúc sắp đi Dương Châu, khi trở về thuận tiện qua Phòng Châu, xin phụ thân yên tâm, bằng hữu của con đồng ý giúp.
- Vậy là tốt rồi, ta cũng yên tâm.
Cha con Lý Hiển thay nhau đối đáp, bọn họ cũng đều biết đối phương đang nói cái gì, duy chỉ có Vi Liên nghe được không hiểu ra sao. Lúc này, Lý Trọng Nhuận lại gãi đầu nói: - Phụ thân, con đêm nay lúc đi tìm bằng hữu, không ngờ gặp Thành Khí.
Lý Hiển thản nhiên cười: - Ta cũng có mười mấy năm không gặp nó, có hỏi phụ thân nó hiện tại như thế nào không?
- Con có hỏi, tứ thúc hiện tại thân thể cũng không tệ lắm, còn có thể đi ra ngoại thành dạo chơi.
Bên cạnh Vi Liên lập tức cả giận nói: - Dựa vào cái gì y có thể đi ra ngoại thành dạo chơi, mà chúng ta lại bị cả ngày vây ở trong vương phủ, mẫu thân chàng vì sao bên trọng trọng bên khinh như thế?
Lý Hiển mặt trầm xuống: - Không cho nói mẫu thân ta như vậy.
- Hừ, chàng cả ngày giống như Bồ Tát cung phụng mẫu hậu, nhưng bà ta đối với chúng ta như thế nào?
- Đi ra ngoài —— Lý Hiển chỉ ra bên ngoài, phẫn nộ quát.
Lý Hiển tính tình vô cùng tốt, cũng không có nổi giận vô cớ, nhưng nếu có người nói mẫu thân không tốt, y dù hiền lành cũng sẽ nộ khí xung thiên. Vi Liên cũng biết chính mình động đến chỗ ngứa của trượng phu, nàng hung hăng trừng mắt liếc trượng phu một cái, xoay người đi luôn, đi xuống nhà rồi, nàng lại xoay người quát: - Đại Lang, để phụ thân ngươi nghỉ ngơi, không nên quấy rầy ông ấy.
- Vâng, mẫu thân, con đi ngay.
Lý Trọng Nhuận nhanh chóng đem một tờ giấy điệp nhỏ ném tới bên chân phụ thân, đứng dậy liền vội vàng đi theo mẫu thân. Chờ bọn họ đi xa, Lý Hiển mới nhặt tờ giấy lên, mở ra nhìn nhìn, bên trong chỉ có một câu: “Lý Trân hy vọng gia nhập Hưng Đường Hội.”
Lý Hiển mỉm cười, Lý Trân này thật không làm y thất vọng, đúng là một người có thể tin cậy.
Buổi sáng hôm sau, một gã hoạn quan chạy đến công sở Nội Vệ tìm Lý Trân, Thánh Thượng muốn triệu kiến hắn, điều này làm cho trong lòng Lý Trân hơi ngẩn ra, Võ Tắc Thiên muốn triệu kiến hắn, vì sao Thượng Quan Uyển Nhi không tự nói với hắn.
Lý Trân không kịp ngẫm nghĩ nữa, vội vàng thay đổi quan phục vội đi về hướng Thái Sơ cung, hắn ở bên ngoài ngự thư phòng chờ giây lát, Cao Diên Phúc đi ra cười nói với hắn: -Thánh Thượng cho ngươi vào.
Lý Trân gật đầu, sửa sang áo mũ lại một chút, bước nhanh đi vào ngự thư phòng. Trong ngự thư phòng không có Thượng Quan Uyển Nhi, chỉ có Nữ Đế Võ Tắc Thiên ngồi sau ngự án, nhưng bên cạnh lại có nam tử đầu mang kim quan, dáng người thấp bé đang đứng, chừng ba mươi tuổi, vẻ mặt có chút ngạo mạn. Lý Trân biết y, người này là Tả Kim Ngô đại tướng quân, quận vương Hà Nội - Võ Ý Tông.
Từ sau khi Võ Thừa Tự bị lưu đày về, Võ Ý Tông đó là nhân vật số hai gần với Võ Tam Tư trong gia tộc Võ thị, Lý Trân tiến lên quì một gối, hướng Võ Tắc Thiên thi lễ: - Vi thần tham kiến Hoàng Đế Bệ Hạ.
Võ Tắc Thiên khẽ cười nói: - Hà Nội vương chuẩn bị tới Dương Châu tuyên chỉ, y cần một đội hộ vệ, đặc biệt nêu tên yêu cầu Lý Thống lĩnh Nội vệ hộ tống y, trẫm cũng đồng ý. Lý thống lĩnh về chuẩn bị một chút, sáng mai xuất phát.
Trong lòng Lý Trân ngây ngẩn cả người, hắn tối hôm qua đáp ứng thỉnh cầu của Lý Trọng Nhuận, đi Dương Châu ngăn cản Lý Nguyên Gia khởi binh, nhưng hắn không thể tưởng được Lý Hiển có thể sử dụng biện pháp gì trợ giúp hắn, lại tuyệt đối không ngờ rằng, là Võ Ý Tông chỉ đích danh phái hắn đi, phải biết rằng Võ Ý Tông là phần tử Võ thị gia tộc ngoan cố, cực kỳ thù hận hoàng tộc, Lý Hiển làm sao có thể tìm được quan hệ với y.
Lý Trân không kịp nghĩ lại, liền vội vàng khom người nói: - Vi thần tuân chỉ.
Võ Ý Tông thấy hắn đáp ứng sảng khoái, sắc mặt thoáng dễ nhìn một chút, hướng Lý Trân gật gật đầu: - Đa tạ Lý Thống lĩnh.
Lý Trân lại thi lễ một cái, chậm rãi lui xuống ra khỏi ngự thư phòng, Cao Diên Phúc đứng ở một cây đại trụ bên cạnh, ông thừa dịp không ai nhìn thấy, nhanh chóng đưa cho Lý Trân một tờ giấy, cười cười, xoay người đi.
Lý Trân cũng bước nhanh ra khỏi đại điện, đi xuống bậc thang. Jắn mở tờ giấy ra, trên đó chỉ có một câu: “Sau khi hạ triều đến phủ của ta.”
Lý Trân trầm ngâm một chút, chuyện này Võ Tắc Thiên không có thông qua Thượng Quan Uyển Nhi, mà trực tiếp tự mình hạ chỉ, hắn vẫn phải đi nói chuyện với Thượng Quan Uyển Nhi một chút.
Lý Trân xoay người liền hướng về quan phòng của Thượng Quan Uyển Nhi bước nhanh tới, đi vào trước quan phòng, chờ giây lát, thị nữ Tiểu Nga đi ra hướng hắn thi lễ nói: - Đại nhân đang đợi Thống lĩnh, mời vào đi.
Lý Trân bước nhanh đi vào phòng, chỉ thấy Thượng Quan Uyển Nhi khoanh tay đứng trước cửa sổ, xuất thần nhìn ngoài cửa sổ.
- Ty chức tham kiến Thượng Quan xá nhân. Lý Trân tiến lên thi lễ nói.
- Ngươi đã đến rồi, mời ngồi. Thượng Quan Uyển Nhi thản nhiên nói.
Lý Trân cảm nhận được Thượng Quan Uyển Nhi tâm tình trầm trọng, hắn yên lặng ngồi xuống, không dám quấy nhiễu trầm tư của nàng.
Một lúc lâu sau, Thượng Quan Uyển Nhi dường như từ trong trầm tư tỉnh táo lại, một lần nữa ngồi trở lại vị trí, nàng cười cười hỏi: - Gần đây đang bận cái gì?
- Trôi qua rất thanh nhàn, trên cơ bản không có việc gì.
- Ta cảm thấy ——
Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàngcười cười nói: - Ngươi hẳn là cũng nên nghĩ đến chuyện thành gia lập thất rồi, Địch cô nương không tệ, là mối lương duyên tốt của ngươi.
Lý Trân không biết Thượng Quan Uyển Nhi làm sao bỗng nhiên nói đến việc thành gia lập thất của hắn, hắn gãi gãi đầu, hơi ngượng ngùng nói: - Tạm thời còn chưa suy xét đến chung thân đại sự, chừng hai năm nữa đi.
- Đương nhiên, đây là chuyện của mình các ngươi, ta chỉ nói ra đề nghị thôi, vừa rồi Thánh Thượng có phải phái ngươi đi Dương Châu đúng không?
- Đúng vậy, Thánh Thượng để cho ta hộ vệ Hà Nội Vương đi Dương Châu tuyên chỉ.
Lý Trân chần chờ một chút: - Đây là Xá nhân đề nghị sao?
Thượng Quan Uyển Nhi lắc đầu: - Ta cũng vậy, vừa mới biết được, việc này không có chút nào quan hệ với ta, đương nhiên, Lý Trọng Nhuận đưa tới cho ta một phong thư, Lý Hiển hy vọng ta an bài ngươi đi Dương Châu, ta còn đang chưa biết lấy cớ gì, không ngờ Thánh Thượng đã chủ động an bài, thực là ngoài dự liệu của ta.
- Xá nhân. Người cảm thấy sẽ vì nguyên nhân gì ?
- Ta cũng không biết, hoàn toàn không biết gì cả. A Trân, chuyện này ta rất bị động, ngươi hiểu không?
Lý Trân nghe nàng gọi mình A Trân, lại nghĩ tới cùng nàng bên nhau hàng đêm, trong lòng không khỏi nổi lên một tia dịu dàng, hắn cúi đầu, không biết nên nói như thế nào mới tốt
Thượng Quan Uyển Nhi xem xét hắn một lát, lại khẽ cười nói: - Hai ngày trước, Thánh Thượng thăng chức cho ta, ta có thể thay Người nghị sự ở Chính sự đường, trước kia là dự thính, không thể tham dự quyết sách, hiện tại có thể phát biểu ý kiến rồi.
- Chúc mừng đại nhân.
- Có điều có được tất có mất, ta gia tăng quyền lực rồi, ngươi có biết ta sẽ mất đi cái gì không?
- Ty chức không biết.
- Kỳ thật ngươi đã biết rồi, ngươi suy nghĩ một chút nữa đi?
Lý Trân suy ngẫm một lát, đột nhiên tỉnh ngộ, - Chẳng lẽ là Nội Vệ —
Thượng Quan Uyển Nhi thở dài, chậm rãi gật đầu: - Ngươi nói không sai, Thánh Thượng đã đem thu lại quyền trong Nội vệ, không chỉ có quyền trong Nội vệ của ta, quyền trong Nội vệ của Thái Bình công chúa cũng nhất loạt thu hồi, bắt đầu từ bây giờ, ngươi có chuyện gì không cần thông qua ta, cứ trực tiếp bẩm báo với Người là được.
Lý Trân sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: - Có chuyện gì, ta cũng sẽ kịp thời bẩm báo với Thượng Quan xá nhân.
Trong mắt Thượng Quan Uyển Nhi hiện lên một tia cảm động, nàng chậm rãi đi đến trước mặt Lý Trân, ôn nhu vuốt ve khuôn mặt của hắn, cúi đầu hôn nhẹ lên trán hắn, ghé vào lỗ tai hắn dịu dàng nói: - Ngươi có thể nghĩ như vậy, ta thật sự thật rất vui.
Lý Trân cầm tay nàng, thanh âm trầm thấp nói: - Bất kể nói thế nào, không có Xá nhân dẫn dắt, đã không có Lý Trân hôm nay. Lý Trân không phải người bạc tình phụ nghĩa, ta biết bản thân nên làm như thế nào.
- Ngươi có biết hiện tại ta rất muốn làm cái gì không? Giọng nói Thượng Quan Uyển Nhi càng thêm dịu dàng, còn mang theo một tia thương cảm.
Lý Trân trầm mặc một lát, rốt cục chậm rãi gật đầu.